Lần này anh không dùng tay để tôi im đi nữa. Anh dùng chính miệng của anh. “Kích cỡ mới
thành vấn đề, hử?” Wyatt miệng gầm gừ tay kéo giật tôi vào eo anh ngay
lúc bước vào nhà sau tôi chưa đầy năm phút buổi chiều muộn. Tôi đã
lỉnh ra khỏi phòng làm việccủa anh giữa những tiếng rú lên cười ngặt
nghẽo và giông thẳng một mạch đến cửa hàng bán vải thứ ba, nơi mà – bla
bla bla – tôi đã tìm được loại vải mà mình thích. Tôi cực kỳ vui sướng
đến độ thậm chí còn không thèm hỏi đến giá cả, nóikhông ngoa, đắt đến
mức khó mà tin nổi, nhưng bạn sẽ không thể nào nhận được một loại
vải đẹp mà chỉ phải trả có 1 đola 99 cent một yard thôi đâu. Món chiến
lợi phẩm của tôi giờ nằm ngoan ngõan trong cốp chiếc xe thuê, và sáng
ngày mai tôi sẽmang ngay đến nhà cho dì Sally. Dì định may xong chiếc áo cưới trong suốt cả những ngày cuối tuần.
Giờ thì tôi phải giải quyết cho xong với Wyatt.
“Ờ,,,” Tôi thở hổn hển giữa những nụ hôn ngấu nghiến. Bạn mong tôi phải nói dối cái gì đây?
“Thật tốt là anh có đủ để đối đãi với em.” Anh đã kéo phăngkhóa quần jeans của tôi và đang tuột chúng xuống.
Ôi trời, anh làm thế. Anh cũng biết và
anh chứng minh thêm một lần nữa. Ít nhất thì anh đặt tôi nằm ở
trên chiếc ghế dài thay vì chỉ đơn giản kéo tôi xuống sàn nhà.
Và rồi anh nấn ná vuốt ve tôi, nhìn
vào thân thể tôi khi anh siết chặt hông tôi bằng hai bàn tay khỏe
khoắn. “Điều khác biệt,” anh thở ra gay gắt. “Không biện pháp ngừa thai
nào hết.”
Hẳn rồi. Không phải chỉ là sự khác biệt
về mặt thể chất, mà còn là khác biệt về tinh thần. Vì trí óc là nơi nhạy cảm kích thích nhất… wow. Mọi thứ đều mãnh liệt, dữ dội, và tình dục
giữa hai chúng tôi đã thật mãnh liệt vô cùng.
Rồi anh nặng nề nằm đè lên tôi, siết
chặt lấy hông tôi như mộtthói quen. Sửng sốt, tôi bắt đầu ý thức
đựơc rằng anh vẫn chưa cởi hết đồ, cho dù anh đã xoay xở tuột hết nửa
người dưới của tôi. Chiếc huy hiệu của anh vẫn còn ở thắt lưng, ép chặt
vào nơi mà tôi không hề muốn tí nào, cám ơn rất nhiều,cái vật đen sì
bự chảng đó lỗ mãng ấn vào phía bên trong bắpđùi trái của tôi.
Tôi vặn vẹo phía dưới anh. “Anh vẫn còn mang vũ khí.” Tôi phàn nàn.
“Ừ, nhưng anh tháo đạn ra rồi.”
Tôi đẩy mạnh hai vai anh ra. “Cái huy hiệu… ui!”
Dừng lại vài lần vì những cái hôn, anh
chống hai bàn tay lên cái nệm mà tôi đang nằm và cẩn thận nhấc
người lên. Thật ra chuyện này đã không được lên kế hoạch kỹ càng, còn
giờchúng tôi phải đối mặt với những vấn đề thực tế. Bạn hiểu ý tôilà gì
rồi đấy. Cám ơn trời vì chiếc ghế làm bằng da
Sau khi tắm rữa xong xuôi chúng tôi cùng nhau nấu bữa tối. Trước đó thì anh hẳn sẽ ăn ở ngòai, nhưng vì tôi dọn
đến ở cùng nên tôi đã nhồi nhét vào chiếc tủ lạnh nhà anh toàn những đồ
chế biến sẵn nên chỉ cần hâm nóng lại thôi. Tôi naychúng tôi chọn món
lasagna (món bột với cà chua và nước sốt và phó mát hấp chung) ăn
cùng với salad. Salad trộn là món mà tôi thêm vào thực đơn trong tủ
lạnh. Tôi chắc phải giảng giải cho anh về những đồ ăn dành cho con
gái mới được.
Sau bữa tối, tôi nhẫn nhục chịu đựng.
Tôi đã suy đi tính lại vàlẩn tránh nghĩ về buổi tối thứ Ba ấy, và tôi
không thể nào màhòa hoãn thêm được nữa. Chúng tôi sẽ yêu nhau mà không
cần bất cứ biện pháp tránh thai nào cả, vì chúa.
“Tất cả những điều mà anh đã nói…” tôi bắt đầu ngay khi chúng tôi thu xếp chén đĩa.
“Anh đã bị kích động. Đàn ông sẽ phát ngôn bất cứ điều gì đểcó được sex.”
Tôi nhìn chòng chọc anh. “Tối thứ Ba cơ. Lúc anh điên tiết ấy.”
Anh trở nên căng thẳng, và tập trung mọi sự chú ý vào tôi. “Emnghĩ về chuyện đó nhiều quá rồi, hử? Thôi
được, giải quyết nào, vì anh có thể xin lỗi thêm một lần nữa và cho qua
đi.’
Đó hoàn toàn không phải là giọng điệu
nghiêm trọng mà tôi cần. Cái nhăn mặt của tôi biến thành cái nhìn giận
dữ. “Đâykhông phải là vấn đề đưa ra để mà xin lỗi, mà là chúng ta cần
phải đối mặt, thành thực và đưa ra quyết định cuối cùng.”
Anh khoanh tay lại và chờ đợi.
Tôi hy vọng là giọng nói của mình sẽ
phản ánh phần nào sự giải thích. Cái cổ họng đã được nghỉ ngơi suốt
một buổi chiều đã khiến tôi trở lại được với chất giọng ồm ộp dễ sợ như
ếch kêu của mình, ít nhất thì cũng còn phát ra tiếng được. Tôi thở phì
ra và bắt đầu.
Anh đã nói rằng em dở trò thủ đoạn,
rằng em đòi hỏi anh phảilo cuống lên và làm phiền đến anh lúc anh không
có thời gian, và rằng em gọi anh vì bất kể điều gì hiện ra trong đầu em
vàbắt anh phải kiểm tra. Anh cũng nói em hợm hĩnh khó chiều. Còn những ý khác đều cùng trong chủ để này hết. Em hợm hĩnh khó chiều, em luôn hợm
hĩnh khó chiều, và em sẽ luôn hợm hĩnh khó chiều đấy. Điều đó sẽ không
thay đổi được đâu. Còn em cũng sẽ không thay đổi.”
“Anh không hề muốn em thay đổi, “ anh
tiếp lời, với tay về phía tôi nhưng tôi bước ra xa khỏi anh và vẫy vẫy
tay bắt anh phải im lặng.
“Để em nói hết đã, vì em không biết
mình còn nói được đến khi nào nữa. Em không giở trò thủ đoạn nào ra cả,
vì thế ở đây có sự khác biệt về mặt quan điểm. Em không nghĩ em đòi hỏi
anh phải lo cuống lên, nhưng em coi anh là người quan trọng nhất và
em mong anh cũng thế - vì bất kỳ lý do gì, dĩ nhiên là phải cả từ hai
phía. Nếu anh đang ở hiện trường, ví dụ thế nhé, thì em sẽ không mong
anh nhảy bổ đến chỗ cái ô tô của em chỉ vì mỗi chuyện là ắc quy hỏng. Em đã có Hiệp hội xe hơi Mỹ lo cho rồi.”
“Và em không gọi anh đến để kiểm tra
từng những thứ cỏn con. Thật đấy. Nhưng em sẽ rất mong anh làm những
điều đó vì em, giả như thu xếp thẻ đỗ xe mà em tình cờ lấy được, nhưng
em sẽ không nhờ anh bỏ vé phạt vì tội đi quá tốc độ cho phép hay làm giả hồ sơ hay bất kỳ thứ gì đó, vì thế em nghĩ là hoàn toàn hợp lý. Nhưng
rốt cuộc đây là quyết địnhcủa anh, có hoặc không tiếp tục cuộc hôn
nhân này nữa. Nếu bản tính hợm hĩnh khó chiều làm phiền đến anh nhiều
quá,nếu em chẳng đáng đối với anh, thì anh nên kết thúc ngay bây
giờ luôn đi. Chúng ta sẽ vẫn sẽ chung sống cùng nhau một thời gian
nữa, nhưng chúng ta nên hủy đám cưới này…
Anh đưa tay lên miệng tôi. Đôi mắt anh ánh lên những tia lấp lánh. “Anh không biết có nên cười hay không nữa.”
Cười? Trái tim tôi tan vỡ ra từng mảnh, và tôi đã phải lấy hếtcam đảm để đứng giải bày tất cả trước anh, còn anh thì muốn cười?
Đàn ông thật không thể nào cùng chung một loài với phụ nữ được. Rõ là không thể nào.
Bàn tay kia của anh truợt quanh eo của
tôi, kéo tôi vào sát lạibên anh. “Thỉnh thoảng em khiến anh điên tiết
đến độ muốn cắn nát cả mười đầu ngón tay, nhưng từ khi chúng ta
chungsống với nhau, chẳng có ngày nào anh thức giấc mà lại không mỉm
cười hết. Khỉ thật, em đáng để phải vướng vào rắc rối lắm. “
Tôi cáu kỉnh định đẩy phắt anh ra, nhưng anh cười phá lên và nắm chặt lấy hai tay tôi, kéo chúng lên sát
ngực. ‘Anh yêu em, Blair Mallory sắp trở thành Blair Bloodsworth. Mọi
thứ về em, thậm chí cả tính hợm hĩnh khó chiều- cả những tờ ghi chú mà
em viết nữa, mà này, những thứ đó hoàn toàn đã làm khoây khỏa nỗi oán
giận của những gã đàn ông thâm niên hơn anh ởchỗ làm đấy. Anh không biết bằng cách nào mà gã khốn Forester lại xoay sở giấu đi mảnh giấy đó đi
được mà không bị anh phát hiện, nhưng anh sẽ điều tra ra sớm thôi,” anh lầmbầm.
“Em không viết ra chỉ để chọc cười,” tôi ngắt lời, hoặc là cố đểmà ngắt lời. “Lúc đó em muốn giải thích cho cặn kẽ.”
“Ô, anh hiểu ý rồi. Em đang điên tiết
như quỷ với tất cả bọnanh, còn sau khi bọn anh biết được lý do thì bọn
anh lại phảithừa nhận rằng em đã đúng. Nhưng anh sẽ vẫn làm thế, để giữ
cho em được an toàn. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ cho em an toàn.
Giờ thì làm thế nào để bậc đại trượng phu thể hiện được điều này đây?
Đám cưới vẫn sẽ được tiến hành.Anh trả lời xong các câu hỏi của em
rồi nhé.
Tôi không biết liệu có nên bĩu môi, cào
cấu hay thụi cho anh một quả không nữa. Tôi hoàn toàn trông sưng sỉa.
Ôi trời, tôi lại thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Anh thừa biết tôi sẽ không
bao giờ thay đổi, và anh vẫn muốn cưới tôi? Tốt thôi.
“Dù gì thì cũng làm rõ một việc nữa cho anh.”
Tôi ngước lên, và anh lợi dụng cử chỉ đó để hôn tôi đến những hai lần.
“Sao em lại muốn một thẻ đỗ xe cố
định mà không phải là thẻđỗ xe nhanh? Một thẻ đỗ nhanh tốn nhiều
tiền hơn, bất lợi hơn cho bằng lái xe, và làm cho chi phí bảo hiểm tăng
lên.”
Tôi khó mà tin nổi là anh không nhận
thấy điểm khác biệt ở đây. “Thẻ đỗ xe nhanh sẽ là thứ em chọn. Nhưng thẻ cố định ư? Xin lỗi! Ai sở hữu đất đai của thành phố nào? Các đối tượng
nộp thuế chứ sao. Em là người duy nhất còn nghĩ rằngchẳng cần phải bận
lòng khi có người bị tính phí đậu xe ở chính phần đất của họ, và rồi bị
phạt nếu như họ đỗ xe quá lâu. Thật chẳng Mỹ một chút nào. Chuyện này
nói thẳng ra là… cực kỳ phát xít…”:
Lần này anh không dùng tay để tôi im đi nữa. Anh dùng chính miệng của anh.