A Lăng đứng ở trước bàn, cầm lấy bình rượu công bố đáp án, Vạn Dục Ninh ảo não lên tiếng: “Mới đầu tôi định viết câu trả lời đó.”
Tưởng Viễn Chu đặt tờ giấy qua một bên. “Không phải là em không để người khác nhìn thấy em viết gì sao?”
Vạn Dục Ninh đưa tay chống cằm, định cầm lấy chiếc ly muốn thử rượu lần thứ hai, Phương Thành ngồi ở bên cạnh đưa tay ngăn lại, nét mặt nghiêm túc nhìn cô lắc đầu.
Vạn Dục Ninh tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời, thu tay về.
Hứa Tình Thâm cảm giác mình thật dư thừa. Người đàn ông phía đối diện, khuôn mặt hay dáng người đều không hề thay đổi. Mái tóc ngắn hơn so với ngày xưa, chiếc áo sơ mi làm tôn lên làn da màu đồng. Từ đầu tới cuối Phương Thành không hề liếc nhìn cô lấy một cái, mà ánh mắt của anh chỉ có sự hờ hững lạnh lùng.
Bồi bàn tiến đến rót ly rượu tiếp theo, Tưởng Viễn Chu từ từ giơ ly lên, ánh mắt Hứa Tình Thâm dừng lại trên khuôn mặt của Phương Thành.
Lúc Tưởng Viễn Chu ghi ra giấy, Hứa Tình Thâm cũng không xem, chỉ đơn giản là thực sự thì cô cũng không biết là đúng hay sai.
“Đưa cho Phương tiên sinh.” Hai ngón tay Tưởng Viễn Chu kẹp mảnh giấy kia đưa lên.
Bồi bàn mang mảnh giấy tới đưa cho Phương Thành, anh nâng lên nhìn. Vừa lúc ánh mắt Hứa Tình Thâm lại liếc qua đó, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng.
Vạn Dục Ninh tủm tỉm cười, quay sang nói: “Cho em xem đáp án.”
Tay trái Phương Thành vẫn kẹp chặt mảnh giấy kia.
“Không có gì.”
Tưởng Viễn Chu dựa người vào ghế, thoải mái đưa tay với lấy ly rượu, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười khi có khi không, chờ lúc tuyên bố đáp án.
A Lăng nói ra năm và nơi sản xuất chính xác, sau đó quay ra hỏi Phương Thành: “Đúng không?”
Sắc mặt Phương Thành vẫn không thay đổi, gật đầu: “Chính xác.”
“Thật sao?” Vạn Dục Ninh bĩu môi, đưa tay định với lấy tờ giấy Phương Thành đang cầm. “Đưa cho em xem.”
Phương Thành cầm chặt tờ giấy, đưa tay đặt trên đùi.
“Anh còn nói dối em sao? Anh chịu thua.”
Lồng ngực Tưởng Viễn Chu khẽ phập phồng vài cái, nghiêng mặt sang nói với Hứa Tình Thâm.
“Muốn uống rượu gì? Đừng khách sáo, hôm nay có người mời.”
“Ồ, vậy phải chọn bình rượu quý giá nhất rồi.”
Vạn Dục Ninh rõ ràng có chút mất hứng, Phương Thành cuộn chặt tay lại, đứng lên. “Mọi người chơi trước đi, tôi đi toilet.”
Hứa Tình Thâm thấy anh vẫn đứng ở đó chưa bước đi, cô quay lại nhìn, thấy sắc mặt người đàn ông trắng bệch, cắn môi thật chặt. Anh xoay người đi được mấy bước, nhưng bước được có vài bước đã mất thăng bằng ngã nhoài trên nền.
“Phương Thành!” Hứa Tình Thâm là người đứng lên đầu tiên.
Vạn Dục Ninh nhìn lại, sợ đến nỗi trên mặt không còn chút máu.
“Phương Thành, Phương Thành!”
Bên trong phòng khách bỗng trở nên hỗn loạn.
Hứa Tình Thâm bước trên đôi giày cao gót bước nhanh về phía trước, cô ngồi xổm người xuống, đặt Phương Thành nằm ngửa ra. Người đàn ông vẫn nhắm nghiền hai mắt, nằm ở đó không nhúc nhích.
“120, Mau… Mau gọi 120 đi.” Vạn Dục Ninh nói năng lộn xộn, lay lay bả vai Phương Thành.
“Anh đừng làm em sợ, anh tỉnh lại đi.”
Hứa Tình Thâm đứng dậy cởi đôi giày cao gót kia ra, quỳ xuống bên cạnh Phương Thành, cô cuống quýt kiểm tra, sau đó nắm lấy mũi Phương Thành.
Tưởng Viễn Chu đi tới, ánh mắt lướt qua đôi giày cô vứt qua một bên, anh thấy Hứa Tình Thâm hít sâu, sau đó khom người xuống. Người đàn ông mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh tay cô lại.
“Em làm gì vậy?” Giọng nói của anh hung hãn, sau đó cũng ngồi xổm xuống.
Lúc này Vạn Dục Ninh mới có phản ứng tiếp theo. “Đúng vậy, cô… Cô muốn làm gì?”
Hứa Tình Thâm muốn thoát khỏi sự kìm chế của anh.
“Tôi phải cứu anh ấy!”
“Cô cứu bằng phương pháp này?”
“Không còn kịp nữa rồi… ” Trên mặt Hứa Tình Thâm toát ra một lớp mồ hôi. “Chờ 120 tối thiểu cũng phải mất hai mươi phút, đến lúc đó không kịp để cứu anh ấy nữa.”
“Em dám!”
Cô có gì mà không dám?
Cô là bác sĩ mà.
Hứa Tình Thâm đẩy miệng Phương Thành ra, cô cúi người xuống hà hơi, Vạn Dục Ninh cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể ngồi phịch trên nền nhìn động tác này của cô.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu tái mét, anh đứng lên, đứng đưa lưng về phía mấy người kia.
Cũng không lâu sau thì xe cứu thương tới. May mà Phương Thành cũng khôi phục ý thức rất nhanh, Hứa Tình Thâm kéo một tay của anh, hỏi: “Phương Thành?”
Người đàn ông không thốt lên lời, Hứa Tình Thâm chú ý tới tay trái của anh vẫn nắm chặt, cô dùng sức thế nào cũng không tách được ra.
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, nói: “Không sao, không sao, anh bỏ tay ra đi.”
Lúc này bàn tay Phương Thành mới buông lỏng, tờ giấy bị vo tròn rơi xuống đất. Vạn Dục Ninh đang lo lắng gọi nhân viên y tế tới, Hứa Tình Thâm nhặt tờ giấy kia lên.
Phương Thành nhanh chóng được đưa lên cáng cứu thương, Hứa Tình Thâm cầm giầy đứng ở bên cạnh. Cô vuốt phẳng tờ giấy kia, mở ra xem, thấy trên đó viết vài chữ: “Người phụ nữ của cậu đã lên giường với tôi.”
Mấy chữ như rồng bay phượng múa, nhưng đẹp, rất có khí chất.
Hứa Tình Thâm lại vo viên tờ giấy đó lại, cô đeo giầy, sau đó đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu dựa ở bên cạnh xe, chiếc xe cứu thương đi xa dần, tiếng còi nghe thật sự chói tai.
Ban đêm gió rất lạnh, những cơn gió di chuyển như không gì ngăn cản nổi. Hứa Tình Thâm kéo lại áo khoác, Tưởng Viễn Chu thấy cô đến gần, ánh mắt anh hướng về phía miệng cô, sau đó vươn tay kéo cô lại, ngón cái ra sức chà xát lau môi cô.
Mới đầu Hứa Tình Thâm không nhúc nhích, nhưng sau đó người đàn ông lặp lại động tác này không biết bao nhiêu lần, cô mới khẽ kêu lên: “Đau.”
Hai tay anh ôm chặt má cô ra sức, Hứa Tình Thâm bị kéo về phía trước hai bước, sau đó một bóng đen ập tới, Tưởng Viễn Chu không chỉ cần hôn môi, mà là đang ra sức cắn cô.
Cô đau tới nỗi hít một hơi, một tay của người đàn ông giữ chặt eo cô, sau đó áp cô vào xe, trong lúc đó dường như là anh vẫn ngăn chặn hô hấp của cô.
Bên cạnh đang có vài đôi tình nhân đi ra khỏi biệt thự, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe, đẩy cô vào trong.
Hứa Tình Thâm khó khăn lắm mới ngồi ngay ngắn được, thấy Tưởng Viễn Chu chuẩn bị nghiêng người qua, cô đưa tay chặn anh lại.
“Anh làm gì thế?”
“Em còn có thể hôn hắn, anh làm vậy không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Hứa Tình Thâm cau mày, thấy những lời nói của Tưởng Viễn Chu thật vô lý.
“Anh biết cái gì gọi là hô hấp nhân tạo sao?”
“Biết, không phải là miệng đối miệng sao?” Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn đôi môi sưng đỏ của cô.
“Đó là vì tôi cứu người, Tưởng tiên sinh à, lẽ nào bác sĩ ở bệnh viện Tinh Cảng chưa từng làm làm hô hấp nhân tạo sao?”
“Cái này tôi không rõ ràng lắm…” Tưởng Viễn Chu nói rất chi là nghiêm túc. “Nhưng tôi thấy em hôn hắn.”
“Hôn và hô hấp nhân tạo không giống nhau.”
“Ồ, vậy sao?” Tưởng Viễn Chu kéo dài giọng, bỗng nhiên ghé sát tới trước mặt Hứa Tình Thâm, giọng nói khàn khàn mang theo hơi rượu nóng bỏng.