Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 1 - Chương 9: Lần này vẫn cần hiến thân sao?



Vừa nhìn Triệu Phương Hoa là đã thấy bà ta mang theo khí thế hừng hực, Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy ngay lập tức, cô bước tới, thấp giọng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Cô đâm vào ai rồi, có đúng hay không?”

Hứa Tình Thâm đưa tay đặt lên vai Triệu Phương Hoa.

“Mẹ, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

“Nào có thời gian như vậy! Tình Thâm, chiếc xe đó là của cha cô! Cô biết lần này phải sửa mất bao nhiêu tiền không?”

Hứa Tình Thâm thấy một vài ánh mắt tò mò quay sang nhìn, cô thu tay về.

“Không phải còn có bảo hiểm sao?”

“Năm ngoái là tôi đi nộp tiền bảo hiểm xe, ba danh mục bảo hiểm hai mươi vạn, đủ để cho cô đền không?” Điều lo lắng của Triệu Phương Hoa không ngoài gì khác, chỉ sợ phải bỏ tiền ra mà thôi.

Tưởng Viễn Chu cầm chiếc áo khoác khoác vào người, nhưng cũng không đứng lên ngay. “Hai mươi vạn? Chỉ với số tiền thuốc men cũng không đủ.”

“Trời ạ…” Triệu Phương Hoa giật mình kêu lên. “Cô muốn phá tan gia đình này ra à!”

“Ba danh mục bảo hiểm mà chỉ có hai mươi vạn? Năm ngoái, lúc con đưa mẹ tiền, không phải mẹ đã nói phải đưa một trăm vạn sao?”

Triệu Phương Hoa chỉ thiếu nước vỗ ngực dậm chân bình bịch.

“Tôi nào nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, phí bảo hiểm đương nhiên là nộp càng ít càng tốt…”

Hứa Tình Thâm sững sờ đứng ngây tại chỗ, nét mặt không có chút cảm xúc.

Triệu Phương Hoa đi về phía trước, cảm giác mình sắp buồn bực tới phát phiền, bà đặt mông ngồi vào bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Việc này do cô gây ra, cô tự mình giải quyết đi, một chút tiền tiết kiệm cũng không có, cô cũng đừng làm khó cha cô…”

Tưởng Viễn Chu ngồi trong chiếc ghế màu xanh nhạt, ngoài cửa sổ đang tỏa ánh dương rực rỡ, nắng ấm chiếu vào hộp đồ ăn của Hứa Tình Thâm. Có vẻ như cô không kén ăn, cơm và thức ăn không thừa lại chút nào. Mới đầu anh đã nghĩ người phụ nữ này mạnh mẽ và bền bỉ như chiếc hộp bằng inox này vậy. Nhưng như vậy thì sao chứ?

Triệu Phương Hoa không ngừng lải nhải, ngay cả chuyện chờ Hứa Tình Thâm về nhà rồi mới nói cũng không chờ được sao?

Không, bà ta không chờ được, tiền trong nhà được bà ta gửi tiết kiệm theo kỳ hạn ở trong ngân hàng cả rồi, ai bắt bà ta lấy ra thì chẳng khác gì lấy mạng sống của bà ta.

Hứa Tình Thâm đầy bất đắc dĩ. “Chúng ta về nhà nói có được không?”

Triệu Phương Hoa đưa tay chống trán, ánh mắt nhìn xuống chân của một người, bàn tay của người đàn ông thoải mái đặt trên đầu gối, cổ tay mang một chiếc đồng hồ của một nhãn hiệu nổi tiếng, mới nhìn qua thôi đã thấy là có giá trị xa xỉ.

“Cậu là…?”

Đối mặt với câu hỏi của Triệu Phương Hoa, Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm, anh nên trả lời thế nào?

Anh là cấp trên của cô? Ông chủ? Hay là nguời đàn ông của cô?

Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Triệu Phương Hoa, vùng xung quanh lông mày Tưởng Viễn Chu khẽ nhướn lên.

“Cũng coi như là lãnh đạo.”

“Thực vậy sao?” Hai tay Triệu Phương Hoa túm mạnh lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu.

“Cậu là lãnh đạo thì tốt quá rồi, không phải người bị tai nạn nằm ở đây sao? Tiền thuốc men có mất nhiều không vậy? Hàng tháng trừ vào tiền lương của Tình Thâm là được!”

Hứa Tình Thâm kéo tay của Triệu Phương Hoa ra.

“Mẹ đừng như vậy.”

Tưởng Viễn Chu khó có thể tin nổi nhìn động tác của Triệu Phương Hoa chằm chằm, có vẻ như từ khi anh sinh ra đến nay chưa từng gặp một người nào như vậy.

Chiếc áo khoác màu đen bị kéo nhăn nhúm, Triệu Phương Hoa càng lúc càng tới gần anh, lúc nói chuyện, nước bọt còn thiếu chút nữa phun lên trên mặt anh.

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu bỗng chốc trở nên khó coi. “Hứa Tình Thâm, kéo bà ta lại!”

Hứa Tình Thâm đỏ mặt. “Mẹ mau buông tay đi.”

Triệu Phương Hoa cố sức lôi kéo, chiếc áo khoác của Tưởng Viễn Chu bị bà ta kéo trễ xuống qua bả vai, lộ cả chiếc áo sơ mi màu đen bên trong ra.

“Tình Thâm nhà chúng tôi có thể chịu được cực khổ, nếu không thì tăng ca nha…”

Tưởng Viễn Chu chưa bao giờ chật vật như vậy, phụ nữ anh từng gặp rất nhiều, nhưng chưa có ai dám kéo áo anh kiểu vậy bao giờ.

“Hứa Tình Thâm, cô làm cái gì thế không biết!”

Hứa Tình Thâm cố sức kéo lại, nhưng không kéo được, cô dứt khoát bỏ tay ra, quay người rời khỏi đó.

Cô bất chấp ánh mắt của người khác, cũng không quan tâm Tưởng Viễn Chu có tức giận hay không. Dù sao anh ta rất có bản lĩnh mà, chẳng lẽ còn không giải quyết được chuyện nhỏ này?

Đi ra khỏi căn tin, đi tới bên trong vườn bệnh viện, Hứa Tình Thâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ngắm bầu trời. Cô hít mạnh vài hơi, lúc này mới kìm nén được nước mắt không rơi.

Sau khi Tưởng Viễn Chu “thoát thân”, anh nhanh chóng đi tới phòng nghỉ trên lầu hai. Anh đóng sầm cửa lại, cởi áo khoác ra, ngón tay linh hoạt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, nửa người trên để trần.

Bàn tay kéo rèm cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là một vườn hoa nhỏ, bình thường có rất ít người tới đó, Tưởng Viễn Chu vịn hai tay trên bệ cửa sổ, bất ngờ thấy một người ngồi bên bồn hoa.

Lúc này Hứa Tình Thâm đang cúi đầu, nhìn trông chẳng có chút khí thế nào.

Tưởng Viễn Chu khom lưng nhặt quần áo trên đất lên, anh cửa sổ mở, sau đó huýt sáo.

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu một cái, liền thấy hai bóng đen đập tới, quần áo rơi xuống đầu cô, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, cô giật mình vội vàng đứng lên, kéo áo khoác và quần áo trên người ném xuống đất.

“Hứa Tình Thâm, này.”

“Tưởng tiên sinh, dáng vẻ này của anh mà để người khác nhìn thấy cũng không tốt chút nào đâu.”

“Chờ tôi một phút, không được đi đâu.”

Anh nhanh chóng đi tới tủ quần áo, lấy một chiếc áo len trắng mặc vào. Tưởng Viễn Chu quay lại phía trước cửa sổ, thấy Hứa Tình Thâm vẫn đứng ở phía dưới.

“Mẹ tôi đi rồi?”

Tưởng Viễn Chu nhìn xuống từ trên cao ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm ngẩng cao.

“Đó là mẹ ruột của em sao?”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi trễ xuống, bên cạnh là một cây tường vi vừa ra hoa, bóng râm rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm, đôi môi cô khẽ mấp máy.

“Không phải, bà ấy là mẹ kế của tôi.”

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Một cơn gió lạnh chợt len lỏi đến, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy một lọn tóc rơi trên vành tai của Hứa Tình Thâm, sợi tóc mảnh mai mềm mại hóa thành một cái dùi trống, cật lực gõ xuống vài cái trong lòng anh.

“Vậy à?” Người đàn ông hỏi theo bản năng. “Cảm giác không có mẹ như thế nào?”

Trong mắt Hứa Tình Thâm sản sinh ra một cảm giác kích động.

“Tưởng tiên sinh, không hề nói anh như vậy, tôi…”

Tưởng Viễn Chu lắc đầu một cái: “Tốt xấu gì tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em, tất cả mọi người đều biết tôi không có mẹ.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên, không hiểu tại sao, trong lòng lại sinh ra cảm giác chua xót khó nhịn được, cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.

“Cảm giác không có mẹ thật ra chính là thói quen, quen được thì tốt rồi.”

Hai người vẫn đứng đó, cái cây ở góc tường đang gắng sức leo lên, tựa như thái độ của Hứa Tình Thâm đối với cuộc sống vậy.

Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ.

“Hứa Tình Thâm, chuyện tai nạn xe em đừng để ý, những chuyện sau đó tất cả giao cho tôi đi.”

Hứa Tình Thâm không giấu được nét thảng thốt.

“Anh không nghi ngờ tôi dùng khổ nhục kế ư?”

“Dù cho là thật, cũng không hề gì, chí ít khổ nhục kế lần này tôi được ‘ăn’.”

Trong thoáng chốc Hứa Tình Thâm không biết nên nói gì tiếp theo, chân cô gẩy gẩy lên cỏ vài cái.

“Tưởng tiên sinh, lần này không cần tôi hiến thân nữa chứ?”

“Hiến cho tôi không tốt à?”

Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi dưới, sau đó lắc đầu: “Chỉ là tôi không muốn bị người khác chơi đùa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.