Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 2 - Chương 19: Di thư khác thường (Thời gian khó chịu nhất, hãy để anh ở bên em)



Trong lòng Phương Thành hiểu rõ nhất, câu em yêu anh này của Hứa Tình Thâm, trong đó pha lẫn những tình cảm đầy phức tạp.

Gần hai mươi năm làm bạn, toàn bộ bị hủy hoại bởi những tổn thương trong một năm này.

Trước đây anh phản bội lòng tin, anh tận mắt chứng kiến trái tim của Hứa Tình Thâm dần dần được người đàn ông khác sưởi ấm, thật ra Phương Thành và Hứa Tình Thâm đều hiểu rõ, cho dù anh bệnh tình của anh có trầm trọng hơn hay khỏi hẳn, nếu muốn khôi phục lại thân phận người yêu, nói thì dễ làm mới khó nhường bao?

Chỉ là bệnh của Phương Thành đến như núi lở, họ không kịp bàn sâu hơn.

Bên ngoài phòng bệnh.

Tưởng Viễn Chu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Hứa Tình Thâm không lên tiếng, anh khẩn trương gia cố ba tầng phòng ngự trong tim mình. Chỉ là, vậy thì có ích gì cơ chứ? Một chữ “yêu” của Hứa Tình Thâm, biến thành một lưỡi dao sắc nhọn lạnh thấu xương thẳng hướng anh đâm tới, trái tim rỉ máu tươi, từng giọt, từng giọt.

Còn Hứa Tình Thâm còn ngang nhiên tăng thêm ba chữ “yêu” kia, toàn bộ con tim Tưởng Viễn Chu bị đâm đến máu thịt lẫn lộn mơ hồ.

Hóa ra anh nôn nóng tìm cô, chỉ để nghe được những lời này.

Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay lên, vô thức chống lên khung cửa, ngón tay anh từng chút một co rút lại. Phương Minh Khôn đứng một bên không nhúc nhích, nước mắt từ trong hốc lũ lượt rơi xuống, không đành lòng đi vào trong quấy rầy.

Phương Thành nhấc tay trái lên, chỉ là không còn sức lực, Hứa Tình Thâm thấy vậy, vội nắm chặt lấy tay anh.

“Tình Thâm, tạm biệt.”

“Đừng mà…”

Phương Thành kịch liệt thở gấp, anh rút tay về, từ trong túi móc ra một tờ giấy, nhét vào lòng bàn tay Hứa Tình Thâm.

“Anh thực sự không được nữa rồi, anh chưa từng hối tiếc, nên nói anh đều nói cả rồi.”

“Đừng mà, Phương Thành, anh còn cha nuôi mà! Anh nhẫn tâm bỏ lại cha một mình sao? Đừng đi, không được…”

Phương Minh Khôn đứng không vững nữa, đẩy cửa phòng đi vào: “Phương Thành.”

Hứa Tình Thâm khóc đến nấc lên, nhưng vẫn khăng khăng truy hỏi đến cùng: “Anh nói cho em biết, rốt cuộc là ai đưa thuốc cho anh, người đó bắt anh uống đúng không?”

“Thuốc gì?” Phương Minh Khôn đi đến cạnh giường.

“Phương Thành, tại sao đột nhiên con lại thành ra như vậy? Chúng ta đến bệnh viện!”

Phương Thành mấp máy đôi môi, chỉ thốt lên được một chữ “ba”, anh nắm lấy tay Phương Minh Khôn, khẽ lắc đầu: “Con phải đi rồi.”

“Con, con à, con không được nói mê sảng.”

Phương Thành khép mi lại: “Ba, khi mẹ ra đi mặc một cái váy phải không? Ba xem, con không nhớ lầm.”

Đột nhiên Phương Thành nhấc tay trái lên, ngón tay chỉ về phía trước: “Ba xem, mẹ đến đón con rồi, ba, Tình Thâm… đừng khóc, con chỉ là đến đoàn tụ cùng một người thân khác mà thôi, họ ở bên kia cô đơn lạnh lẽo quá lâu rồi…”

Hứa Tình Thâm cảm giác được cánh tay Phương Thành từ từ rơi xuống, cô khẽ hét lên một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay của anh.

“Phương Thành!”

Hai mắt anh nhắm nghiền, thở ra một hơi cuối cùng, cơ thể anh mềm nhũn đổ ập vào lòng cô, hai tay Phương Minh Khôn đỡ lấy khuôn mặt của con trai.

“Con à, con tỉnh lại, tỉnh lại đi! Tình Thâm, mau gọi xe cấp cứu!”



Dưới lầu nhà họ Phương.

Sau khi Lão Bạch đưa Tưởng Viễn Chu và Phương Minh Khôn lên lầu, liền đi xuống. Lúc này anh áo khoác dài khép chặt đứng trước xe, ngước mắt nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đi xuống, anh vội vàng bóp tắt nửa điếu thuốc còn lại.

Anh bước nhanh đến đón, nhưng đột nhiên trông thấy Tưởng Viễn Chu ngồi sụp xuống, Lão Bạch cho rằng cơ thể anh không được thoải mái, lại càng hoảng sợ: “Tưởng tiên sinh!”

Vạt áo dài quét trên mặt đất, toàn bộ tuyết lại vừa mới tan, còn có màu vàng sẫm của bùn đất, chiếc áo vô cùng xa xỉ ấy cứ như vậy rơi trọn vào vũng lầy. Tưởng Viễn Chu một tay đỡ trán, dường như không muốn kẻ khác nhìn thấy sự cô đơn và bi thương trong mắt anh.

Lão Bạch đứng trước mặt anh, cũng ngồi khom xuống cùng một tư thế: “Tưởng tiên sinh, ngài sao vậy?”

Tưởng Viễn Chu nói không nên lời, bên cạnh có một bồn hoa, chỉ là tuổi đời có hơi lâu, bên trong mới trồng lác đác vài khóm hoa dành dành. Lão Bạch thấy vậy không khỏi khó chịu trong lòng, cảnh tượng này, càng làm nổi bật thêm một Tưởng Viễn Chu bi thương và bất đắc dĩ.

Người đàn ông chậm chạp vẫn chưa hoàn hồn từ câu nói kia của Hứa Tình Thâm, nhưng bây giờ anh có một vấn đề không thể không đối diện.

Từ trước đến nay anh biết rõ trong lòng Hứa Tình Thâm có Phương Thành, chỉ là đêm nay được nghe chính miệng cô nói ra mà thôi, nhưng rốt cuộc đáp án này vẫn không vượt ngoài dự liệu của Tưởng Viễn Chu. Chỉ là khả năng chịu đựng và phản ứng của anh, lại khác xa mọi dự tính.

Một câu thật lòng của Hứa Tình Thâm, đã triệt để xé nát con tim anh.

Anh chỉ biết, khi Vạn Dục Ninh đoạn tuyệt tình cảm, anh chưa từng như vậy, thời điểm Vạn Dục Ninh kết hôn, anh càng không như thế này.

Trái tim bị bóp nghẹt đến bước này, Tưởng Viễn Chu mới thông suốt, hóa ra anh chưa từng yêu Vạn Dục Ninh sâu sắc, cảm giác rối bời không rõ trước đây phút chốc sáng tỏ, cảm nhận của con tim sẽ không gạt người.

Như vậy, tình cảm của anh đối với Hứa Tình Thâm là như thế nào đây?

Một năm của Hứa Tình Thâm, chiến thắng hai mươi năm của anh và Vạn Dục Ninh, đây là sự thật không thể tranh cãi.

Lão Bạch hiểu rõ, tình hình thực tế của nhà họ Phương rất tệ, nhưng lúc này anh không có cách nào mở miệng ra hỏi. Tưởng Viễn Chu tiếp tục duy trì động tác cũ rất lâu, khi đứng dậy, Lão Bạch vội đỡ lấy anh. Tài xế đứng cạnh xe, Tưởng Viễn Chu nhìn sang.

“Phương Thành đã chết.”

“Cái gì?”

“Cậu nhanh chóng ra lệnh, phòng bệnh của Phương Thành ai cũng không được phép vào, để người ta kiểm tra kỹ một lần, cậu ta uống thuốc mà chết. Thuốc này nhất định là uống trước khi rời khỏi bệnh viện.”

Lão Bạch ghi nhớ từng chuyện một, hai người đến bên xe, Tưởng Viễn Chu dựa vào cửa xe bắt đầu châm thuốc, Lão Bạch thì đi sang gần đó gọi điện thoại. Đợi khi anh trở lại bên cạnh tưởng Viễn Chu, anh đã rút ra điếu thuốc thứ hai, Lão Bạch cầm điện thoại trong tay.

“Tưởng tiên sinh, cô Hứa bên này phải làm sao?”

“Lần này, tôi không giúp được cô ấy.”

Khả năng của Tưởng Viễn Chu, đến cùng cực cũng chính là tranh giành mạng sống với tử thần, nhưng Phương Thành đã chết, anh cũng đành bất lực.

“Có cần gọi xe cấp cứu không ạ?”

Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: “Tôn trọng quyết định của người nhà họ Phương đi.”

Từ khi Hứa Tình Thâm trưởng thành đến giờ, bi thương lớn nhất chưa từng vượt quá ngày hôm nay, khi còn nhỏ để tang mẹ tất nhiên có đau buồn, nhưng khi ấy tâm lý vẫn chưa chín chắn, không đến mức ruột gan đứt đoạn như lúc này. Phương Minh Khôn cũng không chấp nhận nổi, buổi chiều khi xuất viện vẫn còn rất tốt, tại sao lại đột ngột ra đi thế này?

Hứa Tình Thâm vừa khóc vừa cố gắng hồi sức tim phổi cho Phương Thành, tuy lòng biết rõ không thể cứu được, nhưng chỉ là không thể chấp nhận.

“Phương Thành, Phương Thành, anh trả lời em một lần đi!”

“Phương Thành, anh tỉnh lại đi!”

Khi xe cấp cứu đến bên dưới nhà họ Phương, Tưởng Viễn Chu vẫn chưa rời đi, Lão Bạch nhìn chằm chằm những bóng người đi lên, ánh mắt Tưởng Viễn Chu lại rơi vào khoảng không phía xa.

Rất nhanh, Phương Minh Khôn và Hứa Tình Thâm vội vàng đi xuống, Phương Thành nằm trên băng ca, Hứa Tình Thâm liếc nhìn chiếc xe của Tưởng Viễn Chu, cô không kịp nhìn kỹ, liền lên xe cấp cứu.

Tiếng còi cấp cứu chói tai từ từ xa dần, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe trước: “Đi, đến Tinh Cảng.”

Phòng bệnh của Phương Thành có người canh giữ, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đến trước cửa, bên trong có người đang tìm kiếm, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa bước vào, ánh mắt đảo quanh bốn phía, hết thảy mọi thứ ở nơi này đều y nguyên, trên bàn trà vẫn còn bày bình giữ nhiệt của Hứa Tình Thâm, bộ quần áo bệnh nhân của Phương Thành thay ra đặt bên mép giường.

Lão Bạch lại gần lên tiếng hỏi: “Có phát hiện ra thứ gì không?”

Một người lấy ra một cây viết, cùng với một quyển sổ ghi chép thông thường, anh ta đưa một thứ cho Lão Bạch: “Đây là sau khi lật đệm giường lên trông thấy ở bên dưới.”

“Còn nữa không?”

“Trong ly uống nước trên tủ đầu giường vẫn còn một chút nước, đã đưa đi kiểm nghiệm rồi.”

Tưởng Viễn Chu đứng trong phòng bệnh rộng lớn, nhìn bọn họ tìm kiếm khắp nơi. Trước khi rời khỏi Vạn Dục Ninh đã mang đi tất cả mọi thứ, cho nên ngoại trừ quyển sổ ra, sẽ không lộ ra chút sơ hở nào.

Hứa Tình Thâm ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ rất nhanh xuất hiện, Phương Minh Khôn sải bước qua, cũng không biết họ nói gì, Hứa Tình Thâm chỉ nghe thấy tiếng khóc vỡ vụn của ông.

Cô không còn sức lực, cũng không còn dũng khí bước đến, ngây ngẩn ngồi bất động trên ghế dựa. Bác sĩ tham gia cấp cứu nhận ra cô, đi đến vỗ vỗ lên vai cô: “Bác sĩ Hứa, cố nén bi thương.”

Toàn bộ linh hồn Hứa Tình Thâm tựa như bị rút sạch, vành mắt đỏ ửng, đong đầy nước mắt nhưng không hề rơi. Hai tay cô siết chặt, một nhân viên y tế vừa rời khỏi, Phương Minh Khôn đau đớn khóc lả đi, từng lần một la hét gọi con trai hầu mong anh sống lại.

Chẳng biết từ lúc nào, những người đứng đứng ngồi ngồi bên cạnh cô, cô cũng không biết nữa.

Tưởng Viễn Chu thấy cô gần như tự giày vò bản thân mình ngón tay bấu chặt lên mu tay, trên bàn tay phải đã phủ đầy những nốt tròn tròn hằn sâu, nhìn thấy mà xót xa, khắp mu tay đều có. Tưởng Viễn Chu nắm lấy bàn tay phải của cô, nhưng bàn tay trái cô gắt gao siết chặt, không chịu buông, Tưởng Viễn Chu dùng sức tách hai tay cô ra. Hứa Tình Thâm nghiêng đầu qua chỗ khác, bắn tia nhìn sắc nhọn về phía anh, lấp đầy căm thù, thậm chí ý công kích kinh người cũng có.

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu chống lại ánh mắt của cô, đáy mắt Hứa Tình Thâm hằn lên đường nét ngũ quan của người đàn ông, cô nhìn rõ người trước mặt, khóe mắt đột nhiên mềm nhũn, nước mắt lã chã rơi.

Tưởng Viễn Chu kéo tay phải của cô qua, cùng với cô mười ngón tay đan vào nhau. Lòng bàn tay mu bàn tay lạnh đến run rẩy, đôi mắt Hứa Tình Thâm mơ hồ, sự công kích vừa rồi hoàn toàn được cởi bỏ, chỉ còn lại sự yếu mềm tràn ngập ánh mắt.

Cô hoảng sợ, bất lực, đồng thời khó chịu nói không nên lời, ngón tay Hứa Tình Thâm vẫn vô thức siết chặt, một sự đau đớn sắc bén khoét vào lòng bàn tay anh.

Phương Minh Khôn vẫn chưa thông báo cho những người thân khác trong gia đình, đó là lý do mà khi Phương Thành ra đi, anh cô đơn.

Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm khóc không thành tiếng, nhưng anh không ngừng xoa dịu cô.

Đêm nay, tuyết lại bắt đầu rơi trên Đông Thành, liên tục không ngừng.

Tưởng Viễn Chu ngồi cùng Hứa Tình Thâm, khi gần sáng, Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng trụ không nổi.



Cửu Long Thương.

Vạn Dục Ninh đứng bên song cửa sổ ngắm nhìn ra ngoài, sắc trời chưa tỏ, trong sân Cửu Long Thương phủ một màu trắng xóa, tạo thành một dải quanh co đẹp đẽ ra đến cổng chính, ngay cả một dấu chân cũng không có.

Cô cũng gần như không ngủ, cũng biết Tưởng Viễn Chu không về, Vạn Dục Ninh lo lắng cau chặt mày, ngón tay không ngừng gõ nhẹ lên ô cửa.

Điện thoại của y tá ở bệnh viện Tinh Cảng gọi đến, Vạn Dục Ninh nhìn màn hình nhấp nháy, vội chuyển cuộc gọi: “Alo.”

“Cô Vạn, Phương Thành đã chết.”

Vạn Dục Ninh còn cho rằng mình mở cửa sổ, toàn thân rùng mình ớn lạnh.

“Chuyện, chuyện từ khi nào?”

“Tối hôm qua đi rồi, vẫn còn đưa đến Tinh Cảng để cấp cứu, chỉ là thời điểm đặt lên băng ca đã…”

Vạn Dục Ninh im lặng cả buổi không lên tiếng, bên kia alo vài tiếng, mới kéo hồn cô trở về: “Tưởng Viễn Chu đâu?”

“Tưởng tiên sinh ở cùng cô Hứa, bây giờ không thấy bọn họ nữa.”

Ở cùng?

Lúc này, không phải Hứa Tình Thâm hận không thể giết chết Tưởng Viễn Chu sao?

“Còn có tình huống gì đặc biệt không?”

“Không.”

Vạn Dục Ninh bất an cúp máy, nhưng vẫn còn một khả năng, Phương Thành vừa mất, chắc chắn Hứa Tình Thâm không còn tâm trạng để nhớ đến chuyện khác, cho nên di thư kia vẫn chưa xem qua.

Chuyện này đối với người khác mà nói, bất quá chỉ là một buổi sớm bình thường mà thôi.

Khi ra ngoài nhìn thấy những ụ tuyết, bọn trẻ vui vẻ, đi lại phải cẩn thận, không thể sải bước chạy nhanh đuổi theo xe buýt. Mấy ông lão bà lão đem sân tập Thái Cực quyền dời vào bên trong, đối với các cửa hàng bán điểm tâm sáng nhỏ mà nói, chính là mặc kệ gió mưa. Dần dần, bầu trời bắt đầu sáng hơn, bên tai tiếng huyên náo không ngớt, đêm đen đã qua, ánh dương chan hòa rơi xuống trên từng ngóc ngách.

Trong mơ Hứa Tình Thâm đã thực sự trông thấy Phương Thành, mẹ nuôi đưa anh đến một thế giới khác, cô bận rộn nấu cho Phương Thành một bữa ngon, còn phía sau cô, chính là nhà bếp của nhà họ Phương.

Cơ thể Hứa Tình Thâm co lại, giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt dán chặt vào ghế da, nhiệt độ trong phòng bật rất cao, cho nên cô cũng không cảm thấy lạnh. Mở mắt ra, do tối hôm qua khóc quá nhiều, tầm nhìn ra ngoài đều mơ hồ, hơn nữa đôi mắt lại đau đớn vô cùng.

Cô loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện, Hứa Tình Thâm không muốn nghe, nhưng giọng nói của Lão Bạch cùng với vài vấn đề then chốt lọt vào tai cô.

Kết quả kiểm tra, còn có tên thuốc, cùng với ly nước nào đó, cô còn nghe được tên của Phương Thành. Hứa Tình Thâm muốn ngồi dậy, nhưng một chút sức lực cũng không có, ánh mắt cô nhìn quanh, lúc này mới nhìn rõ đây là phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu.

Hai người đàn ông đang đứng cách đó không xa, Tưởng Viễn Chu hỏi: “Thuốc này, có phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Phương Thành không?”

“Phải, một viên là có thể làm nặng thêm ba phần bệnh tình, đừng nói đến cả một hộp.”

Tưởng Viễn Chu cầm báo cáo trong tay, sau đó vứt nó lên bàn, Lão Bạch lén nhìn anh: “Tưởng tiên sinh, ngài định làm thế nào?”

Hứa Tình Thâm lay lay cánh tay, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy cô đã tỉnh, đi đến đỡ người cô dậy, đầu Hứa Tình Thâm ong ong: “Thuốc, là ai cho anh ấy?”

“Cô Hứa, chuyện này Tưởng tiên sinh đã bảo tôi đi điều tra.”

Hai tay Hứa Tình Thâm chống hai bên, giọng nói khàn khàn: “Hôm qua có những ai từng đến phòng bệnh? Nếu như tôi nhớ không lầm, Vạn Dục Ninh cũng từng đến phải không?”

Lão Bạch không biết phải trả lời thế nào, Tưởng Viễn Chu thừa nhận: “Đúng, hôm qua tài xế đưa cô ấy đến.”

“Nhân viên y tế đều biết Phương Thành không thể đụng vào loại thuốc này, cha nuôi cũng biết, đây tuyệt đối không phải là uống nhầm. Vừa rồi Lão Bạch cũng nói, đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Phương Thành. Nhìn bao quát giữa những người đó, ai là người muốn Phương Thành chết nhất?”

“Hôm qua anh cũng đến phòng bệnh, là do nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ, lúc ấy Phương Thành có nói với anh, anh chỉ cần nhớ kỹ là Vạn Dục Ninh muốn anh đến đây.” Tưởng Viễn Chu có phần nghĩ không thông.

“Nhưng khi ấy, Vạn Dục Ninh đã quay về rồi.”

Huyệt thái dương của Hứa Tình Thâm co rút dữ dội: “Em thế này, còn cha ở đâu?”

“Quay lại phòng bệnh của Phương Thành, sau khi thu dọn đồ đạc, ông ấy muốn đưa Phương Thành về.”

Hứa Tình Thâm đứng dậy: “Em đi xem một chút.”

Tưởng Viễn Chu không hề ngăn cô lại, chỉ là nhìn tình trạng của cô không được tốt, liền để Lão Bạch đi theo.

Trong phòng bệnh, những thứ thuộc về Phương Thành đều tự tay Phương Minh Khôn dọn dẹp, Hứa Tình Thâm đi đến cửa, nhìn Lão Bạch dặn dò: “Tôi không sao, cả đêm anh cũng không ngủ rồi đi? Tôi thấy Tưởng Viễn Chu… vẻ mặt Tưởng tiên sinh cũng khá mệt mỏi, cậu đưa anh ấy đi ăn chút gì đó đi.”

“Vâng, cô Hứa, cô hãy cố nén bi thương.”

“Yên tâm, tôi sẽ tự điều chỉnh tốt.”

Hứa Tình Thâm bước vào phòng bệnh, đồ vật đã dọn được kha khá, cô muốn đi qua giúp một tay, Phương Minh Khôn khẽ giữ tay cô lại: “Tình Thâm, để ba làm đi, dù thế nào thì đây cũng là một lần cuối cùng.”

Cô nén nước mắt đi về phía giường bệnh, Hứa Tình Thâm ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy cả người trống rỗng, không biết còn chuyện gì có thể vực dậy tinh thần của cô. Hai tay Hứa Tình Thâm đặt trên đùi, ngón tay chạm vào vật gì đó trong áo khoác, cô nhớ đến mảnh giấy Phương Thành đưa cho cô, cô vẫn chưa kịp xem.

Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa, rơi xuống trên người Hứa Tình Thâm, cô móc mảnh giấy nhăn nheo được xếp thành hình vuông ra. Ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ mở, phát hiện bên trong có hai tờ, ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi trên tờ thứ nhất, tay trái của Phương Thành cũng có thể viết, chỉ là chữ viết không được tốt, nhưng cẩn thận xem vẫn có thể đọc được.

“Tình Thâm!

Anh biết thời điểm của anh cuối cùng đã đến, anh phải đi rồi, em đừng khóc.

Ngay cả ngàn lần không muốn, cũng không thể địch lại sinh mệnh yếu ớt mỏng manh….”

Hứa Tình Thâm bụm miệng, lúc nào anh cũng nhớ đến nhắc nhở cô đừng quá đau lòng, cô thật sự đã nén lòng không được khóc, di thư của Phương Thành đặc biệt đơn giản, không có quá nhiều lời tình cảm, càng không có những hồi ức trước kia, anh biết anh cần ra đi một cách đơn giản nhất, nói về quá khứ, sẽ chỉ khiến Hứa Tình Thâm càng khó chịu đựng.

Cô cụp mắt xuống, thấy được dòng chữ Phương Thành viết.

“Thuốc là anh bảo Vạn Dục Ninh mua, lúc đầu cô ấy không đồng ý, cô ấy biết rõ anh sẽ chết, cho nên không cần phải vội một hai khắc. Nhưng Tình Thâm à, cuộc sống như vậy đối với anh quá khổ sở, sống không bằng chết. Toàn bộ những người thân yêu của anh, sẽ không trơ mắt nhìn anh tìm đến cái chết, anh đã gần như tuyệt vọng, anh tưởng rằng anh đã trải qua toàn bộ những bi thương thống khổ, nhưng thật sự chưa từng trải qua cuộc sống tê liệt nằm trên giường, không thể tự lo liệu việc sinh hoạt.”

“Cho đến khi Vạn Dục Ninh xuất hiện, mới cho anh thấy được niềm hy vọng giải thoát. Anh nói cho cô ấy biết, anh có thể gán cái chết này cho Tưởng Viễn Chu, anh để lại một bức di thư, nói anh bị ép uống ly thuốc kia, một khi anh chết sẽ liên quan đến Tưởng Viễn Chu, em và anh ấy từ nay về sau cũng sẽ không còn khả năng nào nữa. Vạn Dục Ninh đúng là rắn độc, cho dù tâm địa cô ta ngày một độc ác hơn, nhưng đối với vấn đề đầy sự hấp dẫn này, cô ta không thể cự tuyệt…”

Bàn tay Hứa Tình Thâm gắt gao che miệng, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

“Di thư kia do anh viết, cô ta đã xem qua, cho nên mới yên tâm mang thuốc đến cho anh, cô ta chọn đánh cược một lần, cũng chỉ có thể tin tưởng nơi anh.”

“Tình Thâm, sau khi anh ra đi, anh không yên lòng nhất chính là em, ngoại trừ dặn dò em hãy bảo trọng ra, anh không còn cách nào khác.”

Cô nhắm mắt lại, không đành lòng đọc nữa, trong phòng vô cùng yên tĩnh, Hứa Tình Thâm hít thật sâu, sau đó một lần nữa mở mắt ra.

“Tình cảnh hôm nay quá mức xấu hổ, cả đời này anh mưu tính cho vô số người, hãy để cho anh trước khi chết, suy tính vì em một lần cuối cùng đi…”

Hứa Tình Thâm khẽ cắn bàn tay, giọt lệ rơi trên giấy, nhìn từng dòng chữ Phương Thành viết nhòe dần đi.

“Tình Thâm, nhưng anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của em, nếu như em muốn để tất cả mọi chuyện đều trôi qua, em có thể xé tờ giấy thứ hai. Nếu như vậy, Tưởng Viễn Chu sẽ vĩnh viễn không biết được chuyện này, kết cục này chẳng khác nào đã được định trước.”

Cách đó không xa Phương Minh Khôn nhìn sang, ông biết Hứa Tình Thâm đau buồn vô ngần, cả như ông lúc này, ai cũng không thể xoa dịu được.

Hứa Tình Thâm lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, tiếp tục đọc.

“Thứ anh không yên lòng nhất, cũng là thực tế nhất… Tình Thâm à, sau này em phải làm sao đây? Vạn Dục Ninh kia chính là một cái gai độc, sẽ không vì em chịu đựng không tranh giành mà buông tha cho em, cô ta đã sớm trở nên bệnh hoạn, chưa diệt trừ em sẽ không thể bỏ qua. Cho nên, ta không hại người, không có nghĩa là người sẽ không hại ta, anh hi vọng từ nay về sau khi lại có người hại em, em có thể trả lại gấp đôi, cho đến khi trên đời này không còn ai có dũng khí ức hiếp em nữa.”

“Anh và em đều biết rằng, ước vọng để mọi chuyện trôi qua như làn gió, quá mức tốt đẹp. Chỉ là Tình Thâm, bất luận em quyết định thế nào, anh đều ủng hộ em. Nếu như em quyết định giao tờ giấy thứ hai cho Tưởng Viễn Chu, em liền xé phong thư này đi.”

Bàn tay Hứa Tình Thâm nặng nề rơi xuống, nhìn thấy dòng thư cuối cùng viết một ca khúc.

[Hoàn hồn môn]

Hứa Tình Thâm cắn chặt răng lật tờ giấy thứ hai.

Trên giấy, là một chuyện tự biên của Phương Thành. Anh nói Tưởng Viễn Chu đến phòng bệnh của anh, hơn nữa còn ép anh uống ly thuốc kia, anh là do Tưởng Viễn Chu hại chết, cả một bức thư không hề nhắc đến Vạn Dục Ninh lấy một lần, cho nên, có phải lúc ấy mới khiến Vạn Dục Ninh hoàn toàn tin tưởng?

Một tay Hứa Tình Thâm che quá nửa khuôn mặt, nếu không có bức thư thứ nhất, nếu cô một mình đọc bức di thư này, nhất định cô sẽ hận Tưởng Viễn Chu đến tận xương tủy.

Có lẽ đã mười phút trôi qua, lúc này một tay Hứa Tình Thâm cầm di thư, ánh mắt không ngừng lay động. Đây chính là biểu trưng cho hai con đường mà sau này Hứa Tình Thâm phải đi, cô không tránh khỏi buộc phải lựa chọn.

Phương Minh Khôn đi đến từ cách đó không xa, Hứa Tình Thâm chia hai tờ giấy ra đặt trong lòng bàn tay.

“Tình Thâm, chúng ta đi chưa?”

“Cha nuôi, Vạn Dục Ninh có đến đây vài lần, có phải đều rất bình thường hay không?”

Phương Minh Khôn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu ba cũng không đồng ý cho con bé ở lại trong phòng, nhưng Phương Thành khăng khăng muốn nói chuyện một mình với con bé, hôm đấy ba thấy trên mặt Phương Thành có dấu tay, ba hỏi nó chuyện gì xảy ra, nó nói rằng chỉ một cái tát ân oán đôi bên triệt để chấm dứt.”

“Cô ta, đánh anh ấy?” Giọng nói Hứa Tình Thâm đột nhiên rét lạnh.

Bây giờ Phương Minh Khôn nghĩ lại, vẫn đau thương day dứt: “Đúng vậy, Phương Thành không cử động được mà…”

Hứa Tình Thâm khẽ khịt mũi: “Cha nuôi, cha ngồi xuống đây đi, con gọi điện cho ba con đến.”

“Không cần, ba con cũng bận chuyện của mình.”

Hứa Tình Thâm nghe không lọt, cô cầm điện thoại đến bên cửa sổ, gọi vào điện thoại của Hứa Vượng. Bên kia rất nhanh đã nối máy: “Alo, Tình Thâm.”

“Ba, ba đến bệnh viện một chuyến đi.”

Hứa Vượng biết chắc chắn có chuyện không hay: “Có phải bệnh tình của Phương Thành trở nặng không?”

Hứa Tình Thâm vốn đang cố gắng gượng, nhưng khi đột nhiên nghe Hứa Vượng hỏi như vậy, hơn nữa còn là người thân của mình, cô thoáng chốc không nhịn được nữa, nghẹn ngào lên tiếng: “Phương Thành, anh ấy đi rồi.”

“Cái gì?” Hứa Vượng giật mình hoảng hốt, hai ngày trước ông vẫn còn giành thời gian đến thăm, nghe con gái khóc trong điện thoại, Hứa Vượng không ngừng an ủi: “Tình Thâm, đừng nóng vội, đừng nóng vội, ba đến ngay.”

Thật ra Hứa Vượng cũng nhịn không được, điện thoại còn chưa cúp đã vội nói với Hứa Minh Xuyên ông phải đi ngay.

Phương Minh Khôn cầm lấy đồng hồ đeo tay của Phương Thành trong ngăn kéo ra, từng lần một dùng áo của mình mà lau, kể từ sau khi bệnh tình của Phương Thành trở nặng, mấy thứ này anh đã không cần dùng nữa.

Hứa Tình Thâm lấy tờ giấy ra gấp lại rất nhỏ, sau đó nhét vào túi mình, cô lại lấy một tờ giấy khác siết chặt trong lòng bàn tay sau đó bước nhanh ra ngoài.

“Tình Thâm.” Phương Minh Khôn vội vàng gọi cô lại.

“Con đi đâu?”

“Con đi một lúc sẽ quay lại.”

Bước chân Hứa Tình Thâm trải dài trên hành lang, cô chưa từng do dự, nhưng dọc đường đi, trong đầu cô đều mông lung, đến trước phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, cô gõ nhẹ hai cái lên cửa.

“Vào đi.”

Cô xoay nắm cửa, hai người trong phòng ngẩng đầu nhìn lại cô, Lão Bạch ra trước tiếp đón: “Cô Hứa, xe đưa Phương Thành về, tôi đã sắp xếp xong rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn anh một chút, sau đó đi thẳng vào trong, Tưởng Viễn Chu ngồi trước bàn làm việc, cả đêm chưa từng chợp mắt, sắc mặt anh không che giấu nổi nét mệt mỏi. Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu như vậy, đột nhiên không biết phải làm thế nào, con đường có còn muốn tiếp tục bước tiếp hay không.

Tưởng Viễn Chu thấy cô không nói lời nào, khẽ mở miệng: “Thế này là?”

Hôm qua Phương Thành ra đi, khoảng thời gian khó khăn nhất anh đã ở cùng cô, hôm nay, lại là Tưởng Viễn Chu ở bệnh viện, giúp cô an bài những chuyện này, nhưng cô biết rõ nội dung trong di thư là do Phương Thành dựng nên.

Chóp mũi Hứa Tình Thâm bắt đầu chua xót, cô nhấc chân lên, muốn lùi về sau, nhưng phía sau dường như có một bàn tay vô hình, mạnh mẽ đẩy cô về phía trước.

Phương Thành có sống tiếp, cũng chỉ còn chút sức lực cuối cùng, cơ thể không thể cử động, nhận hết mọi giày vò, nhưng cho dù là như vậy, Vạn Dục Ninh cũng không chọn lựa buông tha cho anh.

Còn Hứa Tình Thâm cô thì sao, vẫn đang đi làm ở Tinh Cảng, còn bên dưới mi mắt Tưởng Viễn Chu, Vạn Dục Ninh có thể bỏ qua cho cô ư?

Cho dù cô có rời khỏi Tinh Cảng, thì phải làm thế nào đây? Ban đầu, ngay cả Vạn Dục Ninh là ai cô cũng không biết, còn không phải bị cô ta hại đến thiếu chút nữa phải mất đi mạng sống sao?

“Cô Hứa, có muốn tôi cùng cô đi xuống một chuyến không?” Lão Bạch ở bên cạnh nói.

Tinh thần Hứa Tình Thâm được kéo trở về, ánh mắt cô dán chặt Tưởng Viễn Chu: “Thuốc của Phương Thành, là Vạn Dục Ninh mang đến phải không?”

“Chuyện này, sau khi điều tra xong anh sẽ nói cho em biết, dù sao thì mỗi ngày ra vào phòng bệnh của Phương Thành vẫn còn có những nhân viên y tế khác.”

“Nếu không phải là Vạn Dục Ninh, thì chính là anh.”

Đôi mắt hẹp dài của Tưởng Viễn Chu khẽ nheo lại: “Thế nào, em nghi ngờ anh?”

“Không phải anh nói anh cũng đến phòng bệnh của Phương Thành sao?”

“Cho dù anh có đến, tại sao lại muốn lấy mạng cậu ta?”

Hứa Tình Thâm siết chặt tay, đưa mảnh giấy trong tay ra, Tưởng Viễn Chu còn chưa kịp vươn tay ra nhận, cô đã đập mảnh giấy lên bàn: “Đây là di thư Phương Thành để lại.”

Tưởng Viễn Chu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt chỉ quét qua mảnh giấy, nhưng những chữ đập vào mắt cũng đủ làm anh giật mình. Nội dung trong di thư vô cùng đặc sắc, miêu tả tỉ mỉ anh hại chết Phương Thành như thế nào, mỗi một bước đều vô cùng rõ ràng. Nói rằng anh xé hộp thuốc ngay trước mặt cậu ta, nói rằng Phương Thành không còn sức lực để giãy dụa, cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống. Còn nói cậu ta có bao nhiêu là thứ không thể buông bỏ, vì sự thanh tịnh và bình an của ba mình lúc tuổi già, anh dặn Hứa Tình Thâm đừng truy cứu, lại càng không nên làm lớn chuyện.

Tưởng Viễn Chu nhìn không sót một chữ trong di thư, cả người anh dựa về sau: “Đây là do Phương Thành viết?”

“Anh không tin?” Hứa Tình Thâm không hề nhìn vào đôi mắt Tưởng Viễn Chu.

“Trên tranh vẽ của Phương Thành, có không ít chữ dùng tay trái viết, anh có muốn so sánh nét chữ không?”

Lão Bạch chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra có điểm gì đó không đúng, anh đi đến bên cạnh bàn của Tưởng Viễn Chu, thu hết nội dung của bức di thư vào tầm mắt: “Cô Hứa, cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, Tưởng tiên sinh không thể nào làm ra loại chuyện này.”

Dòng lệ ngập ngụa nơi vành mắt Hứa Tình Thâm: “Vậy các người cho tôi một câu giải thích đi, ai có thể làm ra được loại chuyện này?”

“Tình Thâm…” Tưởng Viễn Chu gọi tên cô, chỉ thấy cô lau gạt đi nước mắt: “Các người yên tâm, những thứ Phương Thành để lại, dù sao cũng trong tay các người. Nhà họ Hứa và nhà họ Phương chúng tôi, không có năng lực hô mưa gọi gió như vậy.”

“Em nói lời này là có ý gì?” Giọng nói Tưởng Viễn Chu không khỏi lạnh đi mấy phần.

Hứa Tình Thâm khẽ rít một hơi, dường như đang cật lực nín nhịn: “Bệnh viện đồng ý bố trí xe đưa Phương Thành về, đây đã là vô cùng tốt rồi, cảm ơn.”

Cô nói xong câu đó, xoay người định rời đi, Tưởng Viễn Chu biết rằng không thể để Hứa Tình Thâm cứ như vậy rời khỏi, anh đẩy ghế ra đứng dậy, Hứa Tình Thâm bước rất nhanh, ra đến cửa, vừa định mở cửa ra, Tưởng Viễn Chu đã chống tay lên cánh cửa.

Hứa Tình Thâm dùng hết sức bình sinh để kéo cửa ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Viễn Chu: “Làm gì vậy?”

“Lão Bạch, cậu ra ngoài trước đi.”

“Vâng.” Vốn dĩ Lão Bạch cũng cảm thấy cứ tiếp tục đứng ở đây cũng vô cùng thừa thãi, nhưng căn phòng này chỉ có một cái cửa, Lão Bạch đi về phía hai người, Tưởng Viễn Chu vươn hai tay ra ôm Hứa Tình Thâm vào lòng, Lão Bạch nhân cơ hội đó mở cửa đi ra ngoài, sau đó dùng sức đóng lại.

Hứa Tình Thâm vùng vằng giãy ra: “Buông em ra!”

“Em thật sự tin vào di thư của Phương Thành?”

“Vậy anh nói đi, tại sao anh ấy phải gạt em?”

Vòng tay Tưởng Viễn Chu thu hẹp dần, không để Hứa Tình Thâm có cơ hội thoát ra.

“Anh không có lý do để hại chết cậu ấy.”

“Để trút giận cho Vạn Dục Ninh, lý do này có đủ hay không?”

Lưng Tưởng Viễn Chu dựa vào vách tường: “Không đủ, coi như anh thật sự muốn Phương Thành chết, anh hoàn toàn có thể không chấp nhận chữa trị cho cậu ta, không cần phải để cậu ta vào bệnh viện của anh, rồi lại muốn mạng của cậu ta.”

“Anh chịu nhận anh ấy, em mang ơn anh, nhưng sau đó thì sao? Anh không tuân thủ lời hứa với Vạn Dục Ninh, Tưởng Viễn Chu, trong lòng anh nhất định đã từng đấu tranh đúng không? Mà kết quả sau cùng, không còn nghi ngờ gì nữa, tầm quan trọng của Vạn tiểu thư vượt xa em, cho nên Phương Thành là vật hy sinh.”

Mỗi một chữ một lời của cô đều rơi vào tai anh, tùy rằng anh cảm thấy cực kỳ vô lý, nhưng tại sao lại cảm thấy, hết thảy mọi thứ lại không có lấy một kẽ hở?

Di thư của Phương Thành chính là mồi châm lửa hữu hiệu nhất, nó có thể nhanh chóng đốt lên lửa giận và hận thù trong lòng Hứa Tình Thâm, dẫu sao thì thứ này cũng giống như là từ chính miệng Phương Thành kể ra, Hứa Tình Thâm ngọ nguậy vài cái, thoát ra khỏi ngực Tưởng Viễn Chu.

“Nếu như anh nói với em, anh chưa từng làm những việc này thì sao?”

Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt trên nắm cửa, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, giữ chặt lấy cổ tay cô: “Em trả lời anh.”

“Anh muốn câu trả lời như thế nào?”

Tưởng Viễn Chu cầm tay cô, rất chặt: “Cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ mang người kia đến trước mặt em.”

“Em chỉ không hiểu một chuyện, nếu như không phải anh, tại sao anh lại đến phòng bệnh của Phương Thành? Nếu không phải anh, trong di thư của Phương Thành, tại sao một chữ cũng không nhắc đến người khác?” Hứa Tình Thâm liên tục chất vấn, nhìn thật sâu vào đáy mắt Tưởng Viễn Chu.

Tổng thể Phương Thành chính là một ván cờ, thật tinh vi. Trước khi anh chết đã trù tính vì cô một lần cuối cùng, thậm chí cả Tưởng Viễn Chu cũng đã bị mắc mưu. Phương Thành làm đúng ý nguyện của Vạn Dục Ninh, di thư này lại đến tay Tưởng Viễn Chu, chỉ là anh đã khéo léo giữ lại cho Hứa Tình Thâm biết trước chân tướng sự việc, hơn nữa đứng bên ngoài ván cờ, thêm dầu vào lửa có tác dụng đến thắng bại sau cùng.

Hứa Tình Thâm nghĩ tới đây, trong lòng một nỗi bi ai, thời gian cuối cùng của anh, không hề an nhàn, không hề khuây khỏa, vẫn mải nghĩ suy làm sao để con đường sau này của Hứa Tình Thâm dễ đi hơn một chút.

Tưởng Viễn Chu mím chặt môi không lên tiếng, Hứa Tình Thâm từng bước lại gần cánh cửa, bàn tay lần nữa đặt trên nắm cửa, lại bị Tưởng Viễn Chu ôm lấy từ phía sau.

“Tại sao em có thể tin Phương Thành, mà không thể tin anh?”

Cánh tay Tưởng Viễn Chu càng lúc càng siết chặt, hận không thể khảm hoàn toàn Hứa Tình Thâm vào trong cơ thể mình.

Hứa Tình Thâm đau đến không thốt nên lời, cô khom người, mở to miệng thở dốc, Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: “Có phải toàn bộ những thứ anh làm cho em, cũng không bằng một mảnh di thư của Phương Thành hay không? Hứa Tình Thâm, nếu như Phương Thành thực sự vì anh mà chết, em sẽ làm thế nào?”

“Em sẽ giết anh!” Hứa Tình Thâm nghiến răng nhả ra từng chữ một.

Cánh tay Tưởng Viễn Chu buông lỏng dần, Hứa Tình Thâm ngồi sụp xuống, đôi vai đã trải qua đau đớn như vậy, đau đến không đủ sức để cử động.

“Giết anh?” Tưởng Viễn Chu không nghĩ đến cô sẽ nói ra từ này.

“Em đừng quên, em chính là bác sĩ.”

Cánh tay Hứa Tình Thâm chống lên tường, từ từ đứng dậy, cô đưa lưng lại gần vách tường, ánh mắt không chút do dự nhìn Tưởng Viễn Chu.

“Em đương nhiên không quên, nhưng mà Tưởng Viễn Chu, một người dám ở trong bệnh viện giết một người khác, anh không cảm thấy đối với Tỉnh Cảng mà nói, đây là sự mỉa mai lớn nhất hay sao?”

“Anh nói, anh không có!” Tưởng Viễn Chu gần như nổi giận.

Hứa Tình Thâm khẽ nuốt, đôi mắt đỏ quạch xoay tròn, lồng ngực Tưởng Viễn Chu phập phồng: “Em yêu Phương Thành, phải không?”

“Chúng ta đang nói là mạng người, không liên quan đến chuyện yêu đương.”

Tưởng Viễn Chu nhớ đến lời nghe được tối qua, nó là một cái gai đâm sâu nhất, đau đến mãi lúc này anh vẫn chưa thể đối diện được: “Tối hôm qua anh đứng ở cửa, nghe được em nói với Phương Thành.”

Hứa Tình Thâm khẽ run, khi ấy cô căn bản không phát hiện ra ở cửa có người, càng không biết Tưởng Viễn Chu cũng đã ở đó.

“Anh nghe được cái gì?”

“Nghe được em nói, em yêu Phương Thành.”

Hứa Tình Thâm khẽ rũ mắt xuống, phải, cô đã trả lời như vậy. Nhưng lúc đó, cũng chỉ có thể trả lời như vậy mà thôi. Đôi môi Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên, Tưởng Viễn Chu cảm nhận được sự tồn tại của cô, cũng bởi vì cho đến bây giờ anh quá thuận lợi, cho nên khi đặt cô bên cạnh anh, không có chuyện gì liền đâm anh một cái, đâm anh một cái, lấy việc lăng trì anh làm thú vui, có lẽ đây chính là số mệnh, bạn không thuận theo cũng không được.

“Em cho đến bây giờ, người trong lòng em thủy chung vẫn không buông bỏ được chính là Phương Thành.”

Hứa Tình Thâm dễ dàng tránh được đề tài này: “Cho nên, thấy di thư của anh ấy, em cần phải giết anh đúng hay không?”

“Đúng.” Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không chút cảm xúc, khóe miệng hết lần này đến lần khác nhếch lên.

“Em vì người yêu báo thù, đạo lý hiển nhiên.”

Hứa Tình Thâm dựa vào vách tường không hề nhúc nhích, mái tóc rơi lả tả sau gáy, không hề chải chuốt, rối tung, trạng thái tinh thần cũng rất kém.

“Tình cảm của em và Phương Thành đã sớm kết thúc, điểm này, em so với người khác đều rõ hơn, Tưởng Viễn Chu, anh không ngừng thăm dò em, tuy rằng em đoán không ra mục đích của anh khi làm như vậy?”

“Em không biết mục đích của anh?”

“Vậy anh nói rõ cho em, tại sao anh cứ quấn lấy hỏi em có yêu Phương Thành hay không? Bây giờ anh ấy là người đã chết, còn có ý nghĩa gì chứ?”

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt đầu mày, chăm chú nhìn Hứa Tình Thâm: “Anh chỉ muốn biết, trong lòng em có anh hay không.”

“Vậy còn anh, trong lòng anh có ai?”

Tưởng Viễn Chu bị hỏi ngược lại, hai người gần như mặt đối mặt, khóe mắt dịu dàng đi không ít.

“Trong lòng anh có em, em nhìn không ra phải không?”

Hứa Tình Thâm mở to hai mắt, cái gì nói ra cũng không muốn nhận, đẩy cửa muốn rời đi.

Tưởng Viễn Chu cũng không muốn bị đánh một cách không rõ ràng thế này, tay phải anh vươn ra phía trước, cánh cửa đóng sầm lại, tay còn lại của Tưởng Viễn Chu dứt khoát giữ lấy khuôn mặt Hứa Tình Thâm, giam cầm hoàn toàn cô trong lồng ngực của anh.

“Đối với lời anh vừa nói, em có suy nghĩ gì?”

Trái tim của Hứa Tình Thâm cứng như đá, nhưng có một nơi mềm mại, chỉ là nơi ấy chất chứa đầy bi thương, cô hất cằm nhìn anh.

“Tưởng Viễn Chu, em đến tìm anh, không phải nói chuyện yêu đương với anh, Phương Thành bây giờ vẫn còn trong quan tài lạnh lẽo, anh đừng ép em phải nghĩ đến chuyện khác.”

Một cánh tay của Tưởng Viễn Chu thả lỏng, đặt trên thắt lưng của Hứa Tình Thâm.

“Anh biết em khó chịu, vậy thời điểm em khó chịu nhất, hãy để anh được ở cùng em.”

“Ở cùng, ở cùng thế nào?”

Tưởng Viễn Chu đứng thẳng dậy: “Cái chết của Phương Thành, thật sự không liên quan đến anh.”

Hai tay Hứa Tình Thâm che mặt, loại đau lòng và bi thương này, mặc cho cô có đè nén thế nào cũng không được.

“Anh sẽ không hiểu được, có lẽ người ngoài sẽ cho rằng, Phương Thành ra đi như vậy chính là kết quả tốt nhất, đối với bản thân anh ấy mà nói, cũng là sự giải thoát. Nhưng anh ấy đi nhanh như vậy, em thật sự không tiếp nhận nổi.”

Cô ngồi xuống suy sụp, Tưởng Viễn Chu thở dài, cô hận anh thấu xương, cũng là bình thường, Tưởng Viễn Chu cũng ngồi xuống trước mặt cô.

“Em cảm thấy khó chịu, vậy em cứ hận anh đi, cố gắng trải qua những ngày khó khăn này, chờ khi lòng em dễ chịu hơn một chút, lại đem hận thù của em biến thành động lực, đến tìm anh báo thù.”

“Tưởng Viễn Chu, có phải anh bị ngốc rồi hay không?” Hốc mắt Hứa Tình Thâm chảy ra một thứ ấm áp, hỏi anh như vậy.

Ánh mắt người đàn ông thâm trầm chăm chú nhìn cô.

Nước mắt Hứa Tình Thâm không giữ được, lũ lượt rơi xuống.

“Em hết lần này đến lần khác lựa chọn tin tưởng anh, em biết rõ cái chết của Phương Thành chắc chắn không liên quan đến anh, vậy anh nói đi, bây giờ em phải làm thế nào cho lòng mình dễ chịu hơn đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.