Không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, sau đó tự dưng anh
cũng thấy cơ thể mình khô nóng. Giản Ngộ Châu mở hai nút áo ra. Có lẽ là do mới cơm nước xong, nóng quá cũng nên. Anh cố gắng tự thôi miên chính mình.
Chân không động đậy được, hơn nữa Lục Phồn không ngủ cùng giường với
mình, không thể ôm hôn trong tình huống dương khí đại thịnh thế này đúng là việc không tốt! Trong lòng Giản Ngộ Châu văng tục liên tiếp, quyết
định phải vất đống cá Lư xương cừu vào trong góc mốc meo. Trước khi đi
ngủ, Lục Phồn bưng chậu nước vào phòng, chuẩn bị lau người cho anh.
Mấy ngày trước Giản Ngộ Châu có thể thỏa thích ngắm gương mặt đỏ hồng của Lục Phồn, nhưng mà giờ khắc này, trong lòng anh lại có một số ý
định tà ma. Lục Phồn vừa chạm vào thôi mà cứ như thể lửa vụt lên lại cao hơn một chút, chỉ còn cách nắm chặt nắm đấm mới có thể miễn cưỡng nhẫn
nhịn.
Thấy cơ thể anh càng lúc càng căng thẳng, Lục Phồn không nhịn được hỏi: “Anh làm sao thế?”
“…Không có chuyện gì”.
Lục Phồn đang định cởi quần áo anh ra, Giản Ngộ Châu đã bất giác đưa
tay chặn lại, nín nửa ngày mới nói được một câu: “Hay là hôm nay không
lau người nữa?”
“Không được, mùa hè không lau người thì khó ngủ lắm đấy”. Lục Phồn
cũng thấy kì lạ, mấy ngày trước mỗi khi tới lúc lau người, anh ấy đều
phấn chấn tinh thần, hận không thể lột sạch sành sanh mới vui, sao hôm
nay lại chần chừ kiểu đấy?
Giản Ngộ Châu buông tay ra: “Lau phía trên là được”.
Thái độ của anh đúng là quá lạ lùng, mà trí tưởng tượng của Lục Phồn
thì vô cùng phong phú, trong đầu đã ảo tưởng ra đủ thứ khả năng, sau đó
thăm dò thử: “Không lẽ… anh tè ra quần?”
Giản Ngộ Châu: “…”
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Không có!”
“Ồ”.
Không có thì không có, tức giận thế làm gì? Lục Phồn bật cười lắc
đầu, bắt đầu cởi quần áo cho anh. Trong lúc đó, Giản Ngộ Chân vẫn run
rẩy không ngừng, đầu ngón tay Lục Phồn chạm vào thì lại càng run hơn. Mà Lục Phồn lau người giúp anh đã nhiều ngày như vậy, cũng không thấy xấu
hổ nữa rồi, thản nhiên xử lí.
Ngày hôm nay Giản Ngộ Châu kì lạ như vậy cô cũng thấy khá thú vị,
không kìm lòng được lại muốn lao vào đùa giỡn, lúc lau người lại vờ như
chậm lại, thỉnh thoảng còn dùng móng tay đâm đâm vào bắp thịt của anh.
Cuối cùng Giản Ngộ Châu cũng hiểu được cảm giác đau khổ khi bị giam
cầm của các nhân vật chính trong tiểu thuyết rồi, Lục Phồn trêu chọc như thế mà vẫn phải gắng nhịn, đúng là đại biểu ưu tú của thân tàn mà chí
khí kiên trung!!
Lục Phồn nâng anh ngồi dậy, lau phía sau lưng, Giản Ngộ Châu nghiêng
đầu là nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô, cả đường cong nơi cổ áo lúc ai đó cúi người.
Trong nháy mắt, đại não như muốn nổ tung. Yết hầu lại bất giác lăn
lên lăn xuống, anh cảm thấy một luồng khí nóng tập trung xuống bụng
mình, nhiệt độ cả người cũng theo đó dâng cao.
Lục Phồn không hề hay biết những thay đổi của anh, lau xong phía sau
lưng, cũng như nhiều ngày trước, cô hôn nhẹ lên má anh một cái, biểu
dương sự phối hợp của người này.
Đôi môi mềm mại chạm lên mặt mình chẳng khác nào chiếc lông chim êm
ái đảo qua, cũng hệt như cơn sóng thần ập vào lòng Giản Ngộ Châu lúc
này.
Mẹ nó, giờ mà nhịn nữa thì không phải đàn ông!! Khóe miệng Giản Ngộ
Châu mím lại, đột nhiên quay người, ôm chặt vòng eo của Lục Phồn, không
buồn để tâm đến vẻ kinh ngạc hoảng hốt của cô, cứ thế ấn môi mình xuống.
Làn môi dịu dàng ướt át vừa tiếp xúc như thể một viên lửa đỏ rơi vào
chảo nóng, chỉ trong nháy mắt đã bừng lên ngọn lửa hừng hực không cách
nào ngăn nổi. Giản Ngộ Châu giữ chặt lấy gáy cô, vừa thô lỗ vừa mạnh bạo quấn quýt triền miên.
Cơ thể ngửa ra sau, đầu của anh đụng phải tường như lại không có chút cảm giác, chỉ lo gắng sức ôm người nào đó mà hôn, sức lực ấy như kiểu
hận không thể nghiền nát người kia vào lòng.
Lục Phồn vừa muốn đối phó với sự xâm lược hừng hực nóng bừng của anh, vừa lo chân anh có chuyện gì, hai tay đỡ trước ngực cả buổi cũng không
đẩy ra được, để mặc anh chiếm hết tiện nghi.
Đến nửa ngày sau, gió cuốn mây vần mới tạm thời ngơi nghỉ, GIản Ngộ Chân nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi kia từ từ liếm mút.
Lục Phồn cũng tỉnh táo lại giữa cơn ý loạn tình mê, cô hơi đẩy anh
ra, nghiêng đầu sang nhìn thử chân anh: “Chân anh có sao không?”
“Không sao”.
Hình như anh hôn còn chưa đủ, cứ nhích lại gần, lần này Lục Phồn
quyết định đẩy anh ra: “Chân gãy rồi mà không chịu ngoan đi. Nằm xuống
nào”.
Giản Ngộ Châu tiếc nuối thở dài thườn thượt. Với bầu không khí vừa
rồi, nếu cơ thể không sao, chắc chắn anh sẽ đè Lục Phồn xuống dưới… quên đi, thế này cũng tốt rồi.
Đêm khuya, Giản Ngộ Châu nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà. Vốn cứ tưởng hôn rồi sẽ dập lửa được thôi, ai ngờ lửa càng cháy càng to.
Không cách nào ngủ được, trong đầu toàn là những tưởng tượng mê người.
Thở dài một hơi, Giản Ngộ Châu quyết định phải lừa Lục Phồn tới đây,
dù sao ngủ sát bên cạnh còn tốt hơn là tự mình giải quyết vấn đề.
May mà Lục Phồn cũng chưa ngủ được, thấy tin nhắn của anh thì vội vàng xuống giường, lo lắng bật đèn lên: “Anh đau chân à?”
Giản Ngộ Châu mặt không đỏ tim không đập đáp: “Ừm, hình như vị trí không thoải mái”.
Lục Phồn đi xuống cuối giường, điều chỉnh lại vị trí cho anh, “Có khá hơn không?” Anh lắc đầu, mặt mày khổ sở, nhíu lông mày nói tiếp: “Nằm
với anh một lúc”.
Lục Phồn thương anh bị đau, đương nhiên cô sẽ không từ chối, quay về
phòng mình tắt điều hòa đi, sau đó chui vào chăn của anh. Trong chăn rất ấm, càng tới gần anh càng cảm nhận được hơi nóng tản ra từ người kia.
Lục Phồn tựa sát vào, nghiêng người nắm chặt tay anh rồi khẽ nói: “Nếu
đau lắm thì uống một viên thuốc giảm đau nhé, bác sĩ nói không nên uống
quá thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng một hai viên vẫn được”.
Giản Ngộ Châu cũng nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi, Lục Phồn còn tưởng là do đau mà chảy.
“Không cần đâu, thuốc giảm đau gây nghiện, anh có thể nhịn được”. Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt cô, thì thầm: “Em ở đây là tốt
rồi”.
Lòng Lục Phồn rung động, cô vòng lấy hông anh, tựa đầu lên bả vai
rộng lớn: “Ừm, em nằm cùng anh, anh ngủ đi”. Sao mà Giản Ngộ Châu có thể ngủ được đây. Lục Phồn càng tới gần cơ thể anh lại càng thêm rối loạn,
cuối cùng ngay cả hít thở cũng nặng nề khó khăn.
Lục Phồn cứ tưởng anh đang nhịn đau, nên không ngừng hôn nhẹ lên
khuôn mặt người nào đó. Giản Ngộ Châu nhân cơ hội đó, níu lấy cổ cô, sức mạnh ấy hoàn toàn không giống một bệnh nhân đang bị đau chút nào.
Lục Phồn thương anh nên không dám kháng cự. Trong bóng tối, tiếng thở dốc rõ ràng nặng nhọc, tình mê quấn quýt, hơi thở vấn vương. Kết thúc
một nụ hôn nóng bỏng, lúc này Lục Phồn mới phát hiện ra tay anh đã chui
vào váy ngủ của cô, nhẹ nhàng lướt khẽ trên da thịt. Lòng bàn tay của
anh hơi chai chai, ma sát làm làn da sau lưng như tích điện, xông thẳng
lên đại não, cô vô thức khẽ ưm một tiếng.
Giản Ngộ Châu như thể được uống thêm thuốc lắc, vội vã ôm cả người cô lên người mình, tư thế thuận tiện, bàn tay to lớn càng làm càn trong
quần áo người kia không còn gì ngăn cở.
Khuôn mặt Lục Phồn đỏ bừng như sắp nhỏ ra thành máu, cô sợ đụng tới
chân anh, luống cuống muốn bò xuống: “Đừng rộn”. Giản Ngộ Châu rên khẽ
một tiếng, Lục Phồn hoảng tới mức không dám động đậy thêm. Anh kéo dài
một lúc, làn da nhẵn mịn mềm mại đếnk hông muốn buông tay: “Em đừng động thì anh sẽ không đau”.
Lục Phồn không còn gì để nói, giữa lúc cô còn đang do dự phân vân,
Giản Ngộ Châu đã ăn sạch đậu hu không còn lại chút nào. Không vừa lòng
với va chạm bên ngoài, anh bắt đầu vừa xoa xoa bóp bóp, sức không mạnh,
nhưng lại khiến người ta mềm nhũn nửa người. Lục Phồn cắn răng nói:
“Anh, anh giả vờ”.
Cô không nói nên lời, bởi vì cô cảm giác được nơi nào đó của anh đang bắt đầu rục rịch, kề sát bắp đùi mình, cảm giác rõ ràng đó khó có thể
bỏ qua.
Mặt Lục Phồn nhịn đến đỏ bừng: “Anh…”
Giờ thì Giản Ngộ Châu đã hoàn toàn không biết xấu hổ là gì nữa: “Phản ứng sinh lí bình thường, em nên tìm hiểu một chút”.
Lục Phồn quyết định không dung túng cho người kia nữa, nhất quyết hất tay anh ra, sau đó xoay người nằm cách anh thật xa: “Ngủ”.
Giản Ngộ Châu yên lặng. Bây giờ tình hình của anh quả là khó khăn, vợ không chịu giúp, anh lại không thể tự đi vào vệ sinh ngâm nước lạnh,
chẳng lẽ cứ thế này cả buổi tối”.
Nhân sĩ tàn tật không chiếm được yêu thương! Thế giới này không có
tình yêu à! Giản Ngộ Châu cực kì đau khổ, thở một hơi thật dài.
Lục Phồn nằm một lúc lâu, tiếng hít thở bên cạnh vẫn nặng nề như thế, trong lòng cô giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng cũng thức thời quay lại, có hơi mất tự nhiên nhỏ giọng hỏi anh: “Nếu không, em dùng tay giúp
anh…?”
Giản Ngộ Châu: “Không cần, anh biết em chê anh què, không muốn thân thiết với anh”.
Lục Phồn: “…”
Giản Ngộ Châu: “Thật đấy, em không cần quan tâm anh, chắc nửa tiếng là ổn thôi”.
Lục Phồn: “…”
Giản Ngộ Châu thở dài, chẳng khác nào chấp nhận số mệnh cực khổ bất
công. Ảnh đế nào kia dùng cả đời mình cho nghiệp diễn xuất, “trong xương đều là diễn”, muốn gạt người ta thì trước hết là phải gạt chính mình!
Đây là chân lí đấy! Và hiển nhiên, Lục Phồn bị gạt. Cô cắn răng một cái, trực tiếp bắt đầu, kéo quần anh xuống.
Giản Ngộ Châu: “…”
****không thể miêu tả******
Rốt cục thế giới cũng yên tĩnh, Lục Phồn rửa tay xong thì quay lại,
nhìn người nào đó đang thỏa mãn mỉm cười, hai mắt như phát sáng cả lên,
cứ nhìn cô như vậy. Cô làm như không thấy, tắt đèn đi ngủ.
Giản Ngộ Châu bật cười khẽ gọi tên cô. Nhưng mà ai kia lại cứ bịt kín cả tai, nghĩ đến chuyện mình vừa làm lại đỏ bừng mặt mũi, tự trách sao
mình lại phóng túng thế này. Giản Ngộ Châu thấy cô thẹn thùng như vậy
cũng không ép buộc nữa, vuốt ve mái tóc người kia rồi dỗ dành cô ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Lục Phồn dần dần buồn ngủ, cuối cùng cũng bất giác
thiếp đi.
Ngày hôm sau, Lục Phồn xác nhận những đồ bổ kia đều là hàng thật giá
thật, bởi vị Giản Ngộ Châu sau một tuần bồi bổ, không phụ sự mong đợi
của mọi người, ai kia đã chảy máu mũi đầy cả gối. Sau khi Giản Ngộ Chân
tỉnh lại cũng thấy máu mũi lênh láng, anh nghĩ thầm, chắc chắn là do
giấc mộng xuân tối qua thư thái quá đây.