Trên ghế sa lon, mọi người đều như thể bị sét đánh ngang qua, vẻ mặt
không sao tin nổi, cằm còn sắp rơi xuống đất. Lục Phồn lúng túng cực kì, đủ thứ cảm xúc và còn cả chút xấu hổ khó nói thành lời. Chắc họ không
nghĩ cô và Giản Ngộ Châu ở nhà sẽ hay chơi thế này đâu nhỉ… Đừng nghĩ
nữa, càng nghĩ càng xấu hổ. Hứa Nghi Nhã là người phản ứng đầu tiên, cô
ấy phì ra một câu thô tục: “Mẹ nó, Lục Phồn, cậu với Giản Ngộ Châu bao
giờ thế hả?”
Mấy người khác cũng kịp định thần, mồm năm miệng mười nháo nhào cả
lên, Lục Phồn đau đầu đáp: “Tôi sẽ giải thích với mọi người sau, cứ ngồi uống nước trước đi đã”.
Nói xong, cô trốn luôn vào phòng giản Ngộ Châu, cuối cùng tai cũng được yên tĩnh một lúc.
Giản Ngộ Châu đang ngồi ở trên giường, tay đỡ trán, hình như đang
nghiêm túc suy nghĩ về nhân sinh. Lục Phồn miễn cưỡng nhịn cười, nhưng
đáng tiếc là lúc lên tiếng vẫn nghe thấy rung rung: “Anh… làm gì thế?”
Giản Ngộ Châu nhẹ nhàng đưa mắt liếc nhìn cô một cái, như kiểu không
nghe không nhìn. Anh bỏ hết mặt mũi, hạ hết tự tôn để đi quyến rũ vợ, cả đời chắc chỉ mỗi lần này, vậy mà lại bị một đống người xa lạ nhìn thấy…
Lục Phồn vừa buồn cười vừa đau lòng, lấy một bộ đồ trong tủ quần áo
ra, “Nhanh thay đồ đi, đừng để mọi người cười nữa, đại minh tinh đang
khập khiễng chân mà còn bày trò, anh thích chơi thật đấy”.
Giản Ngộ Châu uể oải rũ vai: “Sao em không nói hôm nay bạn đến?”
Nếu anh mà biết, anh sẽ mặc đồ đẹp trai một chút, ít nhất cũng không
màu mè như bộ đồ hiện tại… anh thấy hình như mình bị thiểu năng mất rồi…
“Em không biết thật mà, em quên mất hôm nay là sinh nhật mình, họ cũng không nói một tiếng đã tới rồi”.
Cô dừng một chút, đột nhiên cúi người xuống, sát gần mặt anh, cười
cong cả mắt: “Anh.. định lấy thân báo đáp thật đấy à? Mặc đồ đấy để
quyến rũ em sao?”
Giản Ngộ Châu giả vờ trấn định: “Không có”.
Tính Lục Phồn là vậy đấy, lúc Giản Ngộ Châu không biết xấu hổ thì cô
thẹn thùng, lúc Giản Ngộ Châu xấu hổ thì cô lại mặt trơ, giờ nhìn thấy
Giản Ngộ Châu ngượng ngùng ra mặt, cô lại ngả ngớn đưa tay nâng cằm anh
lên, sau đó cà lơ phất phơ nói: “Yêu tinh à, còn không chịu thừa nhận
đi. Nói thật, anh thành công rồi đấy, dáng người được lắm”.
Nói xong, cô vuốt ve khoảng da thịt hở ra trước ngực anh, cười ha hả. Lúc này Giản Ngộ Châu mới ngớ ra mình đang bị đùa giỡn, tự dưng lại
thấy dở khóc dở cười, muốn kéo cô tới dạy dỗ một trận, nhưng bị cô né
được: “Nhanh thay đồ nào”.
Hiếm khi Giản Ngộ Châu táo bạo một lần, phô diễn hết dáng người ra mà lại bị nhiều người thấy được, trong lòng Lục Phồn cũng khó chịu không
kém, cô nghĩ đúng là Lục Thời nói trúng rồi, cô đang kim ốc tàng kiều
đây.
Giản Ngộ Châu bị cô đùa giỡn thì trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu,
hận không thể kéo cô lại mà hôn hít một hồi, nhưng mà thái độ của Lục
Phồn kiên quyết quá, anh đành phải hậm hực cởi đồ ra.
Cởi áo trên, cả người chỉ còn một chiếc quần jean bó sát. Trên dưới
gì cô cũng nhìn hết rồi, nhưng mà lúc đó lòng cô sáng như gương, bây giờ cái dáng vẻ nửa che nửa mặc thế này trông Giản Ngộ Châu còn gợi cảm hơn rât nhiều.
Lục Phồn không cầm lòng được, bịt mũi định rút lui ra ngoài trước,
vừa mở chốt cửa ra, người bên ngoài lại ngã nhào vào toàn bộ, ai a ui a
cả đống.
Lục Phồn: “…”
Giản Ngộ Châu lập tức lấy áo che người, giống hết như cô dâu nhỏ chịu nhục, vẻ mặt vô cùng thê thảm.
Mọi người: “Haha, hahahah, đi ngang qua, ngang qua thôi, hai người
tiếp tục, tiếp tục…” Sau mười phút, rốt cuộc mọi người cũng hội tụ trong phòng khách. Giản Ngộ Châu không hổ là ảnh đế, thay đổi trang phục xong như thoát thai hoán cốt, chuyện lúng túng vừa rồi cũng như thể nó chưa
từng xảy ra, lấy tư thái chủ nhà ôn hòa chào hỏi mọi người mờ uống trà
ăn vặt.
Hóa ra đàn ông cởi đồ ra mặc đồ vào lại khác nhau đến vậy.
Anh bình tĩnh thong dong, mà mọi người lại lúng túng tìm tòi. Mặc dù
là thế, được đại minh tinh rót trà họ vẫn thấy có hơi gò bó, đặc biệt là Lục Thời, sao cậu lại cảm giác như Giản Ngộ Châu mới là chủ nhân căn
nhà này vậy, còn cậu là người ngoài tới đây??
Lục Phồn và Giản Ngộ Châu người bên ngoài người bên trong, người
phòng khách người phòng bếp, phối hợp nhịn nhàng, rất có phong cách phu
thê. Sau khi Giản Ngộ Châu khiến bạn bè của Lục Phồn hoàn toàn tin tưởng vào câu chuyện tình yêu truyền kì đầy màu sắc của hai người, Lục Phồn
cũng vừa làm cơm tối xong, bắt mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Trên bàn bày toàn món ngon, mọi người vội vàng lấy đũa gắp gắp ăn
ngấu nghiến. Lục Phồn và Giản Ngộ Châu ngồi cạnh nhau, nhìn anh làm vẻ
như chủ nhà bắt chuyện với mọi người ăn cơm, trong lòng cô lại không
khỏi buồn cười. Lúc mới bắt đầu mọi người còn không dám ngồi yên, nhưng
mà dáng vẻ ôn hòa lịch sự của người nọ cũng giảm bớt khoảng cách ít
nhiều, ăn xong một bữa cơm, mọi người đều có thể cười nói tán gẫu với
anh thêm mấy câu.
Sau khi ăn xong, Lục Phồn đỡ Giản Ngộ Châu về phòng, anh vẫn chưa
hoạt động trong thời gian dài được, hơn nữa giờ ngoài kia nhiều người
như vậy, nằm trên giường vẫn an toàn hơn hết.
Lục Phồn chuyển mấy quyển ngôn tình anh muốn sang hết tủ đầu giường, “Lúc ăn bánh ngọt em sẽ quay lại gọi anh”.
Giản ngộ Châu giang hai tay ra: “Ôm một cái”.
Lục Phồn mím môi cười, cúi người nằm ngoài trước ngực a.
Giản Ngộ Châu buồn bực bật cười một tiếng, siết chặt hai tay, hai
người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Lục Phồn mới nói: “Hôm nay… cảm ơn “đại lễ” mà anh chuẩn bị cho em nhé, sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?”
Anh có vẻ đắc ý: “Cái gì của em anh cũng biết hết”.
“Thối lắm”. Dù nói như thế nhưng mắt cô đã cong cong mỉm cười. Giản Ngộ Châu nhíu mày: “85, 60, 85”.
Lục Phồn: “…”
“Gần đây gầy quá, tháng trước còn lớn hơn một chút”.
Anh đường hoàng trịnh trọng: “Anh nghe nói con gái mà gầy thì gầy ngực trước, cái này đúng thật”.
Lục Phồn: “…” Từ sáng tới tối anh chú ý cái gì đấy hả!!
Giản ngộ Châu kéo cô lại, hôn từ tóc xuống mặt, rồi ấn vào làn môi ấm áp: “Sinh nhật vui vẻ”.
Lục Phồn nhắm mắt lại, chủ động ngẩng đầu lên đón nhận, chỉ là một
tiếp xúc đơn giản, nhưng lại làm con tim hai người dậy sóng. Cô từng cảm thấy cuộc sống độc thân không có gì không tốt, tự do thoải mái, không
cần phải chăm sóc ai, nhưng khi gặp được anh rồi, cô mới phát hiện tuy
cuộc sống một mình tự tại thật đấy, nhưng dù sao cũng thiếu điều gì đó,
mãi đến khi người này xuất hiện, mới lấp đầy khoảng trống kia đi.
Từ này về sau, tất cả những sướng vui đau buồn, chúng ta đều có thể
vui vẻ chịu đựng. Hai người vui vẻ ngọt ngào một lúc, Lục Phồn mới thấy
cứ vất người ta ở ngoài như vậy thì không tốt cho lắm, khi đó mới đi ra
khỏi phòng. Ánh mắt lúc mọi người nhìn cô có mấy phần vi diệu.
Hứa Nghi Nhã: “Nói vậy thì mình đúng là bà mối rồi. Nếu không có mình thì hai người sao thành được.
Lục Thời: “Chị nói xem, chồng quan trọng hơn hay em quan trọng hơn.”
Ngụy Gia ngữ: “Chị Tiểu Phồn, không phải tình yêu chân thành của chị
là Xuyên Xuyên mà. Thế giới biến đổi khôn lường, sao chị lại ở cùng với
người đối đầu với Xuyên Xuyên?
Trần Dịch: “Haiz, cô gái này giấu kĩ ghê. Gì mà vẫn độc thân chứ, hóa ra đã cặp đôi cả rồi”.
Phương Duệ: “Cô gái tôi từng theo đuổi giờ lại ở cùng với thần tượng của tôi… Tôi cần yên tĩnh một lúc”.
Lục Phồn dở khóc dở cười: “Mọi người đừng nhìn tôi như thế, tôi ngại đấy”.
Hứa Nghi Nhã đẩy cô xuống ghế sa lon: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng! Cấu kết từ bao giờ? Ai nói trước? Đến giai đoạn nào rồi?”
“Đối phương từ chối trả lời thì sẽ ném cho cô một bao thức ăn cho chó”.
“…”
Ở đây mọi người đều là “chó độc thân”, ai cũng vội vàng ôm tim, như kiểu vừa chịu đựng một đòn đau nghiêm trọng.
Bởi vì đối tượng của mình khá đặc biệt, cho nên Lục Phồn không chịu
nói, họ cũng không bám đòi, cũng bảo đảm không nói chuyện này với ai,
đương nhiên Lục Phồn tin tưởng họ, trong lòng cũng cảm ơn sự trượng
nghĩa bạn bè.
Hơn mười giờ mới ăn bánh ngọt xong, mọi người nhao nhao muốn để buổi
tối lại cho hai người, vì thế liên tiếp cáo từ. Còn Lục Phồn và Lục Thời ở lại, để cậu ngủ trong phòng mình, cô đành phải vào phòng của Giản Ngộ Châu. Lục Thời lạnh mặt: “Em không muốn nghe tiếng gì kì lạ đâu nhé”.
“…”
Ngụy Gia Ngữ vẫy tay: “Nhà tôi có cái giường trống, dọn dẹp là ngủ
được rồi”. Lục Thời kiên quyết thu dọn quần áo sang nhà Ngụy Gia Ngữ.
Lục Phồn ra vẻ mình hết sức vui mừng. Dù sao cô vẫn thấy em trai mình rất hợp với Giáp Ngư, nhưng mà hình như hai người không có cảm giác gì
với nhau, lúc gặp mặt chỉ toàn chơi game với cướp đồ ăn vặt, như trẻ con vậy đấy.
Nói không chừng ở chung cũng có chuyện xảy ra nhỉ? Cô bé Ngụy Gia Ngữ này cô rất thích, điền kiện gia đình tốt, nhưng cô bé vẫn cố gắng làm
việc, không sợ khổ, tính cách cũng ngoan, Lục Phồn còn lo em trai ngốc
nhà mình không lọt vào mắt người ta nữa.
Vì thế khi Lục Thời rời nhà, cô vui vẻ đóng rầm cửa một tiếng.
Lục Thời: “…”
Được lắm, đồng chí Lục Phồn, chị sẽ vĩnh vễn mất đi em trai bảo bối nhất của chị đấy.
Giờ Giản Ngộ Châu đã có thể vào bồn tắm tắm rửa, chỉ cần vắt chân ra ngoài là được.
Chờ anh tắm xong, Lục Phồn lại đỡ anh về giường, lúc này mới thoải
mái đi tắm. Hôm nay khá mệt, được ngâm nước nóng thì quả là thư thái. Cô cũng hơi buồn ngủ, đến khi nước nguội rồi mới rửa hết xà phòng, mặc
quần áo quay về phòng.
Hình như Giản Ngộ Châu đã ngủ thiếp đi rồi, khép mắt không hề động
đậy. Lục Phồn rón rén lên giường, tắt đèn, đang định ngủ luôn, ai ngờ
vừa mới nằm xuống Giản Ngộ Châu đã kéo cô sang, hai người dán chặt.
“Sao anh còn chưa ngủ?”
Giản Ngộ Châu miễn cưỡng đáp: “Còn chưa tặng quà sinh nhật cho em mà, sao mà ngủ được”. Lục Phồn không kịp nói gì đã bị anh chặn lại. Không
biết tại sao, giữa đêm tối anh lại có thể chuẩn xác tìm được môi cô. Mút mát trằn trọc, vội vàng không giống với anh lúc ngày thường, hình như
lần này anh dùng hết kiên trì, từng chút từng chút một, muốn dùng dịu
dàng để khiến Lục Phồn mềm nhũn ra.
Cảm giác được anh lấy lòng như vậy, Lục Phồn không nhịn được bật cười, cũng ngoan ngoãn nằm yên, xem thử anh có thể làm gì.
Giản Ngộ Châu ôm cô lên người mình, cô định gáy người kia, môi lưỡi
thăm dò tìm kiếm, hơi thở nóng bóng quấn quít, như thể bao nhiêu cũng
không đủ cả, mãi đến khi hai người cùng thở dốc, bờ môi dính chặt mới
dần tách ra.
Lục Phồn mềm nhũn nằm trước ngực anh, Giản Ngộ Châu càng thuận tiện
đưa tay chui tọt vào áo ngủ của người nọ, từ từ vuốt ve phần da thịt bên eo.
Lục Phồn không ngăn lại, mãi đến khi tay anh dần dời lên, bao lấy nơi nào nó, cô mới giật mình giật giật. Giản Ngộ Châu thấp giọng: “Anh chưa khỏe nên chưa phục vụ em tốt được?”
Giọng của anh rất khàn, nhưng lại quyến rũ vô cùng tận. Mặt Lục Phồn
đỏ lên. Nghe tiếng anh cười khẽ: “Đừng xấu hổ, cứ để cho anh. Em sẽ
thoải mái mà”.
Vừa nói, bàn tay khác đã trườn dần xuống dưới. Lục Phồn chôn đầu vào vai anh, sợ đến không dám thở.
Đầu tiên Giản Ngộ Châu nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi cô, mãi đến khi cảm
giác cả người cô dần dần thả lòng, anh mới cẩn thận tiến về nơi nào đó.
Lục Phồn ôm sát cổ anh, vô thức kẹp chặt hai chân. Anh thấp giọng cười: “Thả lòng nào, anh sẽ nhẹ thôi”.
Lục Phồn nhắm chặt mắt, bởi vì căng thẳng quá mức, hai chân cũng bất
giác run run, Giản Ngộ Châu đành phải vừa kết hợp xoa nắn bên trên, vừa
dịu dàng tấn công phía dưới. Đầu ngón tay kích thích làm cả người Lục
Phồn run rẩy, anh lại từ bên ngoài tiến vào trong.
***Xã hội hài hòa theo anh là sẽ được***
Lục Phồn nằm nhoài trên ngực anh, thở dồn dập ngắt quãng, mãi một lúc lâu còn chưa bình tĩnh nổi, cơ thể vẫn run run, Giản Ngộ Châu cũng chưa lấy tay ra, có lẽ rất muốn xem dáng vẻ ngại ngùng khép chặt mắt của cô, mở miệng ra là giỡn: “Quần ướt mất rồi”.
Lục Phồn đỏ cả mặt: “Anh im đi”.
Giản Ngộ Châu cười khẽ không ngừng, nghiêng đầu hôn miết lên gò má, lên môi.