Ngày người bạn nhỏ Lục Nhị chào đời, tiểu ma vương Giản Hủ được năm tuổi ngã nhào trên bậc thang bệnh viện, lăn thẳng đến lầu ba, năm giữa đất lăn lộn kêu
đau. Đáng tiếc là lúc đó trong đầu Giản Ngộ Châu đã bị lấp đầy bởi ba
chữ vợ sắp sinh nên chỉ liếc nhìn cậu một cái, thậm chí còn chẳng thèm
lo lắng hỏi xem cậu nhóc bị ngã có đau không, anh đưa tay nhấc cậu dậy,
kẹp dưới cánh tay rồi vội vã đi về lầu bốn.
Chờ sau khi bạn nhỏ Lục Nhị lớn rồi, Giản Hủ mới ý thức một cách sâu sắc được, thực ra cái
vụ ngã lộn xuống đất kia là lời tiên trí cho tương lai thấp nhỏ sẽ đầy
chua xót của mình.
Lúc mới đầu, Giản Hủ rất thích em gái trắng
trắng mềm mềm này đấy chứ, tròn xoe nho nhỏ, mút ngón tay, ánh mắt trong veo long lanh nhìn cậu, Giản Hủ cảm thấy cả người mình như được hòa
tan, thậm chí còn sinh ra ý chí liều chết bảo vệ em gái nhỏ bé này.
Khi đó, cậu bảo vệ em gái vô cùng, ai cũng không được nhìn, ngay cả cha muốn ôm Lục Nhị, cậu cũng thấy không vui. Hiển nhiên là mị lực nam tính của Giản Ngộ Châu dồi dào hơn cậu nhóc, cho nên Lục Nhị thích cha hơn,
bôi hết nước miếng vào đây mặt cậu.
Mỗi khi như vậy, Giản Hủ
lại ghen tức chạy lạch bạch chạy đến cạnh Lục Phồn, ôm bắp đùi Lục Phồn, đòi thơm mẹ, buổi tối còn nhất quyết chen vào giữa cha và mẹ, vùi đầu
trong lòng mẹ để ngủ, nhất định liều chết không sợ Giản Ngộ Châu.
Một lần hai lần cũng thôi đi, nhưng nhiều lần như vậy, trong mắt Giản
Ngộ Châu viết đầy hai chữ bất mãn, vào một ngày nào đó, lúc thằng bé vừa mới tắm rửa thơm tho sạch sẽ nhảy nhót đòi lên giường, anh liền chặn
lại, vác xuống khỏi giường, vỗ hai cái vào cái mông trắng noãn: “Em gái
cũng ngủ một mình, con còn đòi chen vào giữa ba mẹ, có biết xấu hổ không đấy hả?”
Giản Hủ đạp thình thịch: “Giản Ngộ Châu! Ba có bản
lĩnh thì thả con xuống!!” Giản Ngộ Châu túm lấy hai chân của con xách
con vào phòng: “Thằng nhóc không có lương tâm này, suốt ngày con nghịch
ngợm ngoài kia, ba cũng lười không quản con, lâu lắm ba của con mới về
nhà một lần, con đừng làm hỏng chuyện tốt của cha có được không vậy hả?”
“Con muốn ôm Lục Phồn ngủ!”
Giản Ngộ Châu đánh một cái lên mông cậu cái nữa: “Không được phép gọi thẳng tên của mẹ con!”
Dạy dỗ xong rồi, chờ đến khi Giản Hủ trốn trong chăn thút tha thút thít đầy uất ức, Giản Ngộ Châu thở ra một hơi đầy nguy hiểm, rầm một cái
đóng cửa đi về phòng.
Từ khi Giản Hủ ra đời, bởi vì xinh xắn
quá nên ai ai cũng quý, vì vậy từ nhỏ đã sinh ra ngỗ nghịch, hỗn hào, là một tiểu ma vương không hơn không kém, trong phạm vi 500m, không có trẻ con nhà nào dám chơi đùa với cậu, cậu chỉ sợ mỗi Lục Phồn, chỉ trước
mặt mẹ cậu mới không dám giương ra cái vẻ ông đây là to nhất mà thôi.
Vì vậy Giản Ngộ Châu rất buồn phiền về thằng con của mình, mỗi lần về
nhà, việc đầu tiên là đi tìm vợ, tìm xong vợ là dạy dỗ con trai, nhưng
mà chưa dạy dỗ được mấy câu, thằng nhóc kia đã nước mắt nước mũi tèm
nhem, gào khóc gọi điện cho hai ông bà nội tố cáo, Giản Ngộ Châu tức đến ứa mật, lâu dần cũng lười chẳng thèm quản cậu nữa, may mà Lục Phồn vẫn
còn quản được, đứa nhỏ phá phách này có ngỗ nghịch cũng không dám ngỗ
nghịch sang chỗ khác.
Tình hình có chuyển biển tốt sau khi sinh Lục Nhị, bầu không khí gia đình cũng hài hòa hẳn đi, chỉ tiếc là sự hài hòa này không kéo dài lâu lắm.
Chờ đến khi bạn nhỏ Lục Nhị từ
từ lớn lên, những ngày sống tốt của tiểu ma vương Giản Hủ cuối cùng cũng chấm dứt, Lục Nhị và Giản Hủ, mặc dù đều do một mẹ sinh ra, nhưng xét
về tính cách hay nhân phẩm đều chênh lệch nhau một trời một vực.
Giản Hủ không thích đọc sách, đến giờ học ở trường là cứ trốn đi chơi,
suốt ngày kết bè kết đảng leo cây trèo tường, mãi đến lúc năm mười tuổi, ngay cả bài tối giản nhất là Xuân Hiểu cậu cũng không thuộc được.
Lúc này Lục Phồn và Giản Ngộ Châu lại tiến hành bàn bạc một cách thấu đáo về vấn đề của con.
Lục Phồn: “Chắc chắn thằng bé này không giống em, em là học sinh ba tốt, ở sơ trung còn học vượt một lớp đấy.”
Giản Ngộ Châu: “Vậy chắc chắn cũng không giống anh rồi, tốt xấu gì anh cũng thuận lợi học xong đại học.”
Lục Phồn nhìn anh đầy sâu xa: “Em nghe Trần Tiêu nói, lúc anh học đại học, mỗi học kỳ đều thi trượt…”
Giản Ngộ Châu: “Em đừng nghe hắn nói mò! Trí thông minh của anh không
thiếu hụt gì đâu! Anh trượt là vì phải đóng phim nhiều quá, không thường xuyên đi học!”
“Đừng nói mấy cái này nữa. Anh nói xem chúng ta có cần mời gia sư phụ đạo cho con không, là kiểu mời đến nhà ấy?”
“Không cần mời, không phải chỉ học bài thôi à, có gì mà ghê gớm chứ?
Chỉ cần con vui vẻ là được rồi, sau đó ấy à....Còn có chúng ta đây, cũng không để con chết đói được đâu. “
Lục Phồn: “…. Anh đúng là bao dung. “
Thế là hai vợ chồng quyết định bao dung bỏ qua việc này, Giản Hủ nên
buông thả thì vẫn cứ buông thả, nên tự mình cất cánh thì vẫn phải tự bay lên.
So ra thì Lục Nhị lại hoàn toàn khác so với anh trai ngốc của mình. Từ nhỏ cô bé đã là đại biểu điển hình của những đứa trẻ
ngoan, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến Lục Phồn và Giản Ngộ Châu lo lắng, bé rất thích yên lặng đọc sách, đủ các loại sách từ cổ chí kim, từ nội
đến ngoại, từ truyện đến ký, đủ thể loại, vừa mới lên tiểu học đã đọc
văn ngôn, thoại bàn, thành tích cũng vững vàng đứng ở một trong ba vị
trí đầu của lớp.
Sau đó Lục Nhị được nhảy lớp, cuối cùng còn
thành công học cùng với anh trai Giản Hủ hơn bé năm tuổi (do cậu bị lưu
ban). Đây đúng là chuyện khiến Lục Phồn và Giản Ngộ Châu vừa vui sướng
vừa bi thương…
Thực ra chuyện học hành của Lục Nhị và Giản Hủ
hai người đều quan tâm rất nhiều, mặc dù công việc của hai người rất
bận, nhưng họ biết, so với việc học tập, quá trình định hướng con đường
nhân sinh sau này cho con còn quan trọng hơn nhiều, tu rèn phẩm cách
đoan chính và tam quan ngay thẳng là điều tiên quyết nhất, họ không can
thiệp quá nhiều vào cách sống mà hai đứa bé mong muốn trải qua.
Chỉ có điều, hai đứa nhỏ này khác nhau quá nhiều đi!!
Một đứa yên tĩnh, một đứa hiếu động, một đứa hiểu biết sâu rộng, một đứa chẳng biết chữ gì.
Thật sự là... Người không biết thì chẳng ai tin đây là người một nhà đâu đấy?
Lại nói, từ khi hai anh em học cùng chung một lớp, lúc mới đâu Giản Hủ
rất vui vẻ, tuy rằng em gái mình hơi ngây ngô, sầu muộn một chút, nhưng
lớn lên lại rất đáng yêu, vì vậy vừa có chỗ trống, cậu đã chuyển ghế đến ngồi cạnh bên em gái.
Chỉ có điều, sau đó, môi lần phát kết
quả học tập ra, hai đứa bé, một đứa vững vàng ở vị trí thứ nhất, một đứa cũng ở vị trí đầu tiên từ dưới lớp đếm lên, Giản Hủ mờ nhạt đến đáng
thương, lòng tự ái và háo thắng cũng bị kích động như thế đó...
Ai có thể thoải mái được khi em gái kém mình đến năm tuổi luôn đè bẹp mình ở tất cả các phương diện được chứ!!
Hơn nữa từ khi Lục Nhị thể hiện những phẩm chất thần đồng, Giản Hủ nhạy cảm phát hiện ra, người nhà không còn cưng chiều cậu giống như trước
đây nữa, càng ngày càng xoay quanh Lục Nhị.
Đặc biệt là Giản
Ngộ Châu, mỗi ngày chỉ biết ôm con gái đi loanh quanh khoe khoang. Tiểu
ma vương uất ức không chịu được, lại xấu hổ không dám ôm mẹ khóc nhè như những ngày còn bé, vì vậy cậu đành trốn vào phòng riêng tuyệt thực.
Tuy rằng Lục Phồn rất bận rộn, nhưng cô vân luôn quan tâm đến tình hình cuộc sống cũng như tâm lý của hai đứa bé, Giản Hủ vừa mới cáu kỉnh
không bao lâu, Lục Phồn đã phát hiện ra, cô nén cười cố ý làm bữa khuya
bưng vào phòng cho cậu.
Ngửi thấy mùi thơm của món ngon mẹ làm, cái bụng Giản Hủ vô thức lại sục sôi gào thét.
Lục Phồn cười, nói: “Tiểu tổ tông vẫn còn dỗi đấy à?”
Giản Hủ nằm lỳ trên giường, rầu rĩ nói: “Mẹ ơi, có phải con ngốc lắm không?”
Lục Phồn xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Ừ.”
Giản Hủ: “….”
Mẹ có thể quan tâm con một chút được không Lục Tiểu Phồn!!
Giản Hủ u oán nhìn Lục Phồn, rất giống dáng vẻ nàng dâu nhỏ chịu quá nhiều tủi thân.
Lục Phồn không nhịn được bật cười: “Đừng buồn mà con, mặc dù em con rất giỏi, nhưng không phải con không có ưu điểm gì.”
“Ưu điểm gì cơ?”
“Cái này mẹ không nói ngay bây giờ được, nhưng mà nhất định là có.”
Giản Hủ: “...Lục Tiểu Phồn, mẹ đừng an ủi con như thế, đổi thành Giản Đại Châu đi.”
Lục Phồn véo mũi cậu: “Con còn mong ba con sẽ an ủi con à? Ba con chỉ muốn đánh đòn con thôi đó.”
Giản Hủ thở dài thườn thượt: “A, con thật khổ mà, con rất đau lòng, Lục Tiểu Phồn, mẹ sinh thêm em trai nữa đi, con muốn truyền lại vị trí bang chủ bang thanh long cho nó.”
Lục Phồn cười: “Em gái không tốt à?”
“Tốt, nhưng mà quá tốt, con không dám mang em đến bang phái của con, nó là đứa trói gà không chặt, nhất định sẽ bị bắt nạt.”
“Không tệ lắm nha tiểu tổ tông, câu tay trói gà không chặt này con học được ở đâu thế?”
“...”
Giản Hủ không bám lấy Lục Nhị như trước đây nữa, bé Lục Nhị cũng không
biết mình làm sai chỗ nào, sao đột nhiên anh trai lại không quan tâm đến bé nữa?
Bé đành phải ôm sách mỗi ngày, khó khăn chạy theo sau
Giản Hủ, Giản Hủ kết bè kết đảng ra ngoài chơi, Lục Nhị sợ mấy nhóc lớn
hơn, đành phải lẽo đẽo theo sau từ phía xa, chờ Giản Hù chơi đủ rồi mới
dè dặt đi đến khuyên cậu bé về nhà.
Mỗi buổi tối, bé luôn chủ
động ôm sách bài tập mang đến phòng Giản Hủ, muốn cùng cậu làm bài tập,
có lúc nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, vò đầu bứt tai của anh trai, bé sẽ giả
bộ vô ý để quên quyển bài tập của mình ở phòng của cậu, đến hôm sau mới
chịu mang về.
Cứ cẩn thận thân thiết với anh mình như thế,
nhưng Giản Hủ vẫn lạnh lùng như xưa có lần Giản Hủ cùng bạn bè đi chơi,
Lục Nhị theo sau, đột nhiên Giản Hủ quay đầu, quát về phía Lục Nhị, nói
cậu không phải là anh bé nữa.
Lục Nhị khóc thút thít đi về, đi
được nửa đường rồi tài xế mới chạy tìm thấy bé, dẫn về nhà. Lục Phồn và
Giản Ngộ Châu ý thức được tình hình càng trở nên nghiêm trọng, phải phân công nhau đi tìm hai bảo bối tâm tình, thế nhưng cả hai đứa bé đều buồn bực chẳng nói chẳng rằng, họ đành phải bất đắc dĩ lặng yên quan sát
tiếp.
Ngày nào đó, Lục Nhị một mình lẻ loi mang cặp sách đi về
phía cổng trường, đột nhiên bị hai đứa bé trai cùng lớp chặn ngay giữa
lối.
Tuy rằng là cùng lớp, nhưng Lục Nhị nhỏ tuổi hơn, con gái
đồng ý chơi với bé, còn con trai lại chê bé quá nhỏ, không thể nói
chuyện với bé được, vì vậy Lục Nhị và đám nam sinh cũng không thân thuộc lắm.
Trước đây đều là Giản Hủ bảo vệ mình, giờ chỉ có một mình bé, Lục Nhị sợ hãi hỏi hai cậu bạn kia có chuyện gì không.
Hai cậu nhóc hỏi mượn sách bài tập, còn tuyên bố, nếu như bé không chịu cho mượn, bọn nó sẽ nói chuyện lưu ban ngốc nghếch của anh trai cho mọi người đều biết.
Khuôn mặt của Lục Nhị giận đến mức đỏ bừng,
vành mắt ứng đó cả lên, nước mắt sắp chảy xuống đến nơi,đột nhiên có một bóng người gầy gò nhưng nhanh nhẹn xông lên phía trước, che chở ngay
trước mặt: “Các cậu làm cái gì thế hả? Cút, đừng có mong bắt nạt được em gái tôi.”
Lục Nhị nhìn thấy bóng lưng của Giản Hủ là khóc nức
nở lên luôn, thút thít, nghẹn ngào nói: “Anh tôi không ngốc, các cậu nói bậy, anh tôi tốt hơn các cậu.”
Hai nam sinh đành hậm hực bỏ đi.
“Đừng khóc! Vốn đã chẳng đẹp như anh, còn khóc nữa thì xấu xí lắm!!”
Lục Nhị khóc càng đau lòng hơn: “Anh…Nói linh tinh….Em giống mẹ, anh
giống ba.…Mẹ đẹp hơn ba, ba xấu…” Giản Hủ nghĩ thầm, nhất định phải kể
lại câu này cho Giản Ngộ Châu nghe.
Nhìn xem, con gái nhỏ mà ba cưng tận trời, sau lưng ba em nó nói thế đấy.
Giản Hủ chờ Lục Nhị khóc đủ rồi, mới dắt bàn tay nhỏ bé của bé, dẫn bé cùng nhau về nhà.
Mấy ngày này Lục Phồn và Giản Ngộ Châu đều rảnh, tự mình xuống bếp làm bữa tối, chờ hai con về ăn.
Lục Nhị và Giản Hủ về đến nhà, Lục Phồn vừa nhìn thấy vành mắt hồng
hồng của Lục Nhị thì vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy hai bảo bối: “Sao
thế? Sao bé ngoan lại khóc?”
Lục Nhị nằm nhoài lên vai của Lục
Phồn, khóc thút thít: “Hôm nay anh trai dẫn con về, anh không còn không
để ý tới con như trước nữa. “
Lục Phồn nghe vậy thì nhìn sang
tiểu ma vương, Giản Hủ ngượng ngùng, quay mặt sang một bên, Lục Phồn cố ý trêu chọc cậu: “Tiểu tổ tông à, có còn muốn thêm đồng bọn nữa không?”
Giản Hủ cắn môi dưới, dáng vẻ vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cuối
cùng Giản Ngộ Châu đi ra vô mông cậu một cái, rốt cuộc cậu cũng không
nhịn được nữa, òa khóc thật to: “Oa.…Con không muốn đồng bọn nữa.…Con
chỉ muốn em gái thôi.”
Hai tiểu bảo bối đứa này khóc to hơn đứa kia, người giúp việc cũng không biết phải dỗ bên nào trước, Lục Phồn và Giản Ngộ Châu lại cứ đứng cười suông.
Sau khi tiểu ma vương
Giản Hủ ăn cơm xong, cảm thấy mình hơn mười tuổi rồi mà còn khóc nhè thì đúng mất mặt quá. Thế là bỏ đũa xuống chạy về phòng.
Theo
thường lệ Lục Phồn mang đồ ăn khuya vào cho hai bảo bối, tiểu ma vương
nhăn nhăn nhó nhó nói ra hết chân tướng, thế là cô mới biết, hóa ra bởi
vì cậu bé nghe nói Lục Nhị có anh trai ngốc nghếch, cho nên cậu mới cảm
thấy mình sẽ làm em mất mặt. vì vậy mới cố ý không quan tâm đến em, đúng là vừa buồn cười lại vừa đau xót.
Trở về phòng, sau khi kể cho Giản Ngộ Châu nghe, Giản Ngộ Châu cười cười, ôm cô, nói: “Người một nhà có ai mà không thương nhau đâu, huống hồ hai đứa bé được sinh ra từ
tình yêu của chúng ta, sao có thể thua kém được.”
Lục Phồn không biết nên khóc hay nên cười: “Đây là kiểu lý luận gì vậy...”
Đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì: “Em nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, cuối năm nay Giản Hủ đáng nhẽ phải học sơ trung rồi, nếu
vẫn lưu ban thì làm thế nào? Hay là chúng ta cứ tìm cho nó một gia sư
đi, trước khi thi cố gắng thử một chút.”
“Được, nghe theo em.”
Thế là tiểu ma vương Giản Hủ phải sớm kết thúc cuộc đời bang chủ thanh
long bang của mình, tập trung vào biển học vô biên, ra sức vật lộn. Mà
bé ngoan Lục Nhị lại tiếp tục con đường học tập đầy hào quang xán lạn,
ngẩng cao đầu bước tiếp trên con đường tri thức.
Rốt cuộc, trong tương lai, vào một ngày nào đó, Lục Nhị lại thành học tỷ của Giản Hủ.
Chuyện này, đối với Lục Phồn và Giản Ngộ Châu mà nói, vừa là chuyện vui mừng, lại là chuyện bi thương.