Sắc Đẹp

Chương 1: Ăn vạ



Phòng bao tối tăm, ánh sáng lập lòe như muốn che giấu bóng người, trên màn hình lớn phát ra tiếng nhạc xập xình.

Trên sô pha bằng da có bảy tám người trẻ tuổi đang vui đùa ầm ĩ, bình rượu đủ màu sắc vứt tán loạn trên sàn, mang theo vẻ chán nản.

“Đêm nay chúng ta đã thua mấy lần rồi, lần này dù thế nào cũng phải đến lượt Ôn tiểu thư!”

Cô gái đang dựa vào góc sô pha nghe vậy thì nhẹ nhàng nhướng mày, mái tóc suôn dài buộc đuôi ngựa, bên thái dương là ít tóc mái được uốn xoăn hai bên.

Mà đuôi ngựa cũng được tết thành nhiều bím tóc nhỏ, nhuộm đủ loại màu sắc khiến ai nhìn cũng cảm thấy nhức mắt.

Đôi mắt quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn không xương, mặc một áo khoác cao bồi màu đen, bên trong là dây đeo cùng màu, chiếc áo ngắn không thể che lấp vòng eo lóa mắt kia.

Phía dưới là một chiếc quần jeans siêu ngắn, có những sợ tơ màu đen rũ xuống, cực kỳ cân xứng với áo khoác ngắn.

Khoác lên bộ quần áo này trông cực kỳ giống chị đại học đường, nhìn qua là biết không phải người dễ chọc.

Nhưng mà khuôn mặt kia mỹ lệ tuyệt sắc, trong bóng đêm càng giống như là tiểu yêu tinh quyến rũ.

Ôn Tử Hề lười biếng giơ tay, động tác lưu loát nhận lấy chén rượu uống ực một ngụm, nhanh chóng dứt khoát.

Một vài giọt vang đỏ chảy dọc theo chiếc cổ thon rồi biến mất trong áo cao bồi khiến đám người ngả ngớn huýt sáo trêu chọc.

“Tôi uống xong rồi nha~~”

Cổ tay mảnh khảnh giơ ly rượu lên, dốc ngược xuống. Ôn Tử Hề nở nụ cười nhạt, khóe mắt khẽ nhếch, vừa tùy ý lại mê người.

Giọng nói trong trẻo bởi vì nhiễm men say nên mang theo ý vị lười biếng, âm cuối kéo dài như muốn câu dẫn người ta.

Trong đám người có kẻ lớn mật hô lên, “Không được rồi, chúng tôi đã thua cả đêm, Ôn tiểu thư không thể ức hiếp chúng tôi như vậy chứ!”

Ôn Tử Hề không thèm để ý, cong môi cười hỏi, “Vậy các anh muốn thế nào?”

Cố Kiều Kiều đang ngồi bên cạnh vội giữ tay cô bạn, “Hề Hề, cậu uống say rồi đó, chúng ta mau trở về thôi!!”

Bây giờ cô cảm thấy sốt ruột, bồn chồn khi mình mạo hiểm tới đây, có khả năng sẽ bị người nhà đánh chết vì dám cả gan chạy đến hội sở chơi, lại còn mặc thành dạng này!

Nhìn quần áo của mình với Ôn Tử Hề có điểm giống nhau, rồi nhớ tới lão cũ kỹ luôn tuân thủ lễ nghi ở nhà, nếu bị ai phát hiện thì cô ít nhất cũng bị lột một tầng da!

Cố Kiều Kiều giữ tay cô, đứng dậy muốn lôi bạn thân đang say rượu rời đi thì thân thể bị kéo ngược trở lại chỗ ngồi.

Ôn Tử Hề không có nhìn bạn mình mà nhíu mày, cười khẩy với đám người đối diện, “Nói đi, các anh muốn thế nào?”

Cố Kiều Kiều nhìn dáng vẻ này của cô nàng thì cảm thấy đau đầu.

Bạn tốt của cô cái gì cũng tốt, nhưng mà khi tâm trạng tồi tệ hoặc lúc uống rượu thì rất dễ nói chuyện, chỉ cần đối phương dám nói thì cậu ấy sẽ dám đồng ý.

Mà hôm nay, Ôn Tử Hề vừa tâm tình không tốt, lại vừa uống rượu.

Một đám người vẻ mặt khác nhau, tâm tư cũng khác, “Ôn tiểu thư sảng khoái như vậy thì không bằng chúng ta chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm nhé?”

Tuy bọn họ là do Ôn Tử Hề dùng tiền thuê tới nhưng cố chủ* dễ nói chuyện như này thì lần đầu gặp được.

(*Cố chủ: người thuê.)

Dù bọn họ đã thua nhiều lần nhưng Ôn Tử Hề là người thắng mà cũng uống không ít, cho nên bọn họ không định chuốc rượu nữa mà trực tiếp chọn nói thật hay đại mạo hiểm.

Ôn Tử Hề cười sâu xa, ánh đèn lập lòe phác họa khuông mặt nhỏ nhắn, mang theo vài phần mê hoặc.

“Các người đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, chúng tôi dùng tiền thuê các anh đến đây không phải để các anh tùy ý làm bậy!”

Cố Kiều Kiều tức giận, gia giáo nhà cô rất nghiêm cẩn, gia thế lại hiển hách nên tuy không kỳ thị những người vì tiền mà nịnh bợ người khác, nhưng từ tận trong xương vẫn không coi trọng bọn họ.

Mấy người kia nghe vậy thì mất hứng, vẻ mặt cũng không vui thích như trước, uể oải chán chường định rời đi.

“Từ từ, tôi đồng ý! Nói đi, chơi thế nào?”

*******

Thang máy đang đi từ tầng 5 xuống, trong không gian rộng như vậy chỉ có ba người.

“Thời Sâm, con cảm thấy Ngô tiểu thư vừa rồi như thế nào?”

Cố Bắc Thành nghiêm túc nhìn thằng con ngốc bên cạnh, mái tóc ngắn, một thân tây trang lạnh lùng khí thế làm người ta không nhìn ra tuổi thật.

“Ba, Ngô tiểu thư đã có người trong lòng rồi, con không muốn làm người thứ ba chen vào tình yêu của bọn họ.”

Cô Thời Sâm lạnh nhạt nói, dáng người anh cao hơn Cố Bắc Thành một chút, quanh thân tản ra khí lạnh " người sống chớ lại gần".

Nói xong, dùng khăn tay trắng tinh nhẹ nhàng lau bàn tay sạch sẽ, lúc cúi đầu thì đôi mắt đen sâu thẳm dưới chiếc kính gọng vàng liếc Hàn Lương một cái, hơi hơi nâng mắt.

Hàn Lương hiểu ý, “Chủ tịch.”

Hắn đưa văn kiện đơn giản qua, số lượng không nhiều nhưng nội dung lại phong phú.

Cố Bắc Thành chỉ liếc nhìn một cái, trên mặt tức giận, “Lão già Ngô Vĩnh Hoa này dám gạt ta!”

Hàn Lương im lặng không nói gì, hắn biết tính cách của Chủ tịch bọn họ rất truyền thống.

Muốn con dâu, nhưng nhất định phải là người trong sạch.

Hôm nay Ngô Vĩnh Hoa tới tỏ ý muốn hai nhà liên hôn, nói con gái mình là thiên kim danh viện vẫn luôn giữ mình, nhưng vừa nhìn những ảnh chụp thân mật thì như bị hung hăng vả vào mặt.

Nếu trách, thì trách Ngô gia quá coi thường Cố Thời Sâm rồi. Ông chủ của bọn họ đã không muốn thì dù bọn họ có giấu sâu đến đâu, có phải đào sâu ba thước cũng điều tra được.

“Con phí không ít tâm tư đấy.”

Cố Bắc Thành hầm hừ nhìn vẻ mặt tự nhiên của Cố Thời Sâm, giáo dưỡng tốt đẹp làm ông không thể mắng ra lời nào khó nghe.

“Ba quá khen rồi.” Cố Thời Sâm không đau không ngứa trả lời.

Cố Bắc Thành cười lạnh, trong lòng tức giận muốn chết.

Trước kia ông còn lấy việc có thể dạy dỗ Cố Thời Sâm thành người luôn tuân thủ lễ nghi, ứng xử đúng mực, biết kiềm chế tính tình thành niềm tự hào.

Nhưng hiện tại cũng vì tâm tư quá mức thâm trầm không lộ của nó mà cảm thấy bất lực.

Dù có gia nghiệp lớn nhưng ông cũng hi vọng con cái mình có thể sống hạnh phúc an khang một chút. Vậy nhưng thằng con này đã 30 tuổi rồi mà hỉ nộ không lộ, sầu ưu không hiện.

Quan trọng hơn là, nó còn ảo tưởng muốn làm hòa thượng!

Điều này khiến người làm cha như ông cảm thấy có chút hoài nghi, có phải tiểu tử Cố Thời Sâm này thích đàn ông như báo chí viết không.

“Đinh!”

Thang máy đã tới lầu 1, Cố Thời Sâm thong thả ung ung gấp khăn tay màu trắng gọn gàng, sau đó ném vào thùng rác.

Hàn Lương hơi do dự, rồi ho nhẹ một tiếng khiến bước chân của Cố Thời Sâm tạm dừng.

“Có chuyện gì nói thẳng đi.”

Hàn Lương biết anh hơi mất  kiên nhẫn, lại trộm liếc Cố Bắc Thành, nhỏ giọng nói, “Ông chủ.........”

Cố Bắc Thành trừng hắn: “Có chuyện gì mà ta không thể nghe hả?”

Thấy Cố Thời Sâm không cảm xúc bên cạnh, Hàn Lương đành phải căng da đầu nói: “Vừa nãy lúc lên lầu tôi có thấy Kiều tiểu thư.”

Tin tức này khiến Cố Bắc Thành cả kinh, hai mắt trừng lớn, cảm thấy cậu trợ lý này đang nói mê sảng, “Không thể nào, Kiều Kiều nhà chúng ta chính là đứa bé ngoan.”

Cháu gái nhỏ của ông trước giờ đều rất ngoan ngoãn, làm sao có thể đến loại địa phương này?

Vẻ mặt Cố Thời Sâm vẫn không thay đổi, anh đứng ở đó, dường như gió cũng không thể thổi loạn tóc anh.

Ánh đèn sáng ngời chiếu lên mái tóc đen ngắn, mang theo vẻ tĩnh mịch.

“Ở đâu?”

********

Cố Kiều Kiều ở phòng bao chỉ cách thang máy vài bước chân, Hàn Lương chịu đựng áp lực nặng nề, nhỏ giọng giải thích có thể là mình nhìn lầm.

Chính là không có ai tin hắn, khiến trong lòng hắn cũng hoảng sợ.

Vô luận là kết quả gì thì kết cục của hắn chỉ có một chữ: “Thảm”.

Ba người đứng trước cửa phòng bao, Hàn Lương là không dám gõ cửa, rụt cổ đứng sau cùng, Cố Thời Sâm đến gần một chút, cong tay định gõ thì cửa phòng mở ra.

Phả vào mặt là hương rượu, còn mang theo hương nước hoa ngọt ngào kí.ch thích giác quan của Cố Thời Sâm, trong phòng bao hơi tối nên nhất thời không thấy rõ bên trong.

Chỉ trong nháy mắt, một thân thể mềm mại nhào vào lòng anh, hương thơm dụ hoặc.

“Honey, em mang thai con của anh rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em đấy.”

Cố Thời Sâm bị ép cúi đầu, đôi môi kiều diễm cọ qua khuôn mặt anh tuấn, để lại một vết đỏ nhạt.

Không biết tiếng nhạc trong phòng bao đã ngừng tự khi nào mà ba người đứng ở cửa như bị hạ định thân chú, không hề nhúc nhích.

Lúc Cố Kiều Kiều từ phòng bao chạy ra, chân mềm nhũn vì ánh sáng bên ngoài giúp cô nhìn rõ người tới là ai.

“Chú nhỏ! Ông nội! Sao mọi người lại ở đây?”

Giây phút đó, cô thực sự hi vọng mình là người tàng hình.

*****

Đổi một phòng bao sạch sẽ, ba người ngồi trên đó đều ngăn nắp chỉnh tề, chỉ có Ôn Tử Hề nghiêng nghiêng ngả ngả dựa lưng vào sô pha.

Cô híp mắt, nhìn chằm chằm vết son trên mặt Cố Thời Sâm, hơi thất thần.

“Nói đi, rốt cuộc giữa hai đứa xảy ra chuyện gì??”

Cố Bắc Thành nhìn Cố Thời Sâm đang ngồi trên sô pha đối diện, chấn vấn.

Ông đánh giá Cố Thời Sâm mặt không đổi sắc, cảm thấy vết son trên mặt thằng con này quá chói mắt, nhưng mà giường như đương sự lại không có nhận ra.

Ánh mắt u oán lại dừng trên “quần áo bất chính”, “dáng người õng ẹo” - Ôn Tử Hề, trên mặt đều là ghét bỏ.

Ông không thể chấp nhận con trai mình với cô gái như này qua lại với nhau, càng không thể tin được, bọn nó còn.....

Cố Kiều Kiều nhìn cô bạn thân “ngoan ngoãn” bên cạnh, đôi mắt cầu xin nhìn Cố Thời Sâm xin giúp đỡ.

“Ông nội, con giải thích, đây chỉ là hiểu lầm thôi....”

“Cháu câm miệng cho ông!” Cố Bắc Thành lạnh giọng quát lớn, “Cố Thời Sâm, con mau giải thích đi!”

Trong nháy mắt, Cố Kiều Kiều biến thành con rùa đen rụt đầu, ngay cả Hàn Lương cũng bị dọa sợ, dù sao thì chuyện lớn như này hắn cũng gặp lần đầu tiên nha!

Nhìn lại Cố Thời Sâm, tư thái của anh hình như chưa bao giờ thay đổi, vẻ mặt cũng giống hệt lúc trước.

Ánh đèn dừng trên áo khoác tây trang sắc lạnh của anh.

Ôn Tử Hề nhìn người đàn ông trước mặt, tầm mắt di chuyển xuống chiếc cằm tinh xảo, dừng tại hầu kết nhô lên trên chiếc cổ trắng, hoảng hốt cười.

“Cố Thời Sâm?”

Giọng cô bật ra tiếng nỉ non, lại chỉ có Cố Thời Sâm bên cạnh nghe được.

Anh giơ tay cởi áo vest, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Cố Bắc Thành.

“Ba, con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.”

******

Mọi thứ khôi phục bình tĩnh, Cố Bắc Thành mang cơn tức rời đi, đương nhiên, Cố Kiều Kiều một lòng muốn giải thích cũng ngơ ngác vì câu nói kia của Cố Thời Sâm.

Cô chỉ muốn giúp chú nhỏ giải thích rõ ràng thôi mà, sao lại biến thành khiến chú ấy chịu trách nhiệm chứ?

Cố Kiều Kiều bị Cố Bắc Thành hạ lệnh cưỡng chế mang đi, trên đường còn giáo huấn một trận.

Mặc dù cô có khoác thêm chiếc áo khoác dài, nhưng phía dưới lại là kiểu váy dài tới đầu gối, trang phục như này vẫn khiến Cố Bắc Thành – người luôn nghiêm túc tuân thủ gia quy khó chấp nhận nổi.

Cuối cùng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, mặt như đưa đám, trên đường đi còn trộm nhắn tin cho Cố Thời Sâm.

Cô cảm thấy chú nhỏ của mình thật vội, hi sinh có chút lớn nha.

*****

Trong phòng, Ôn Tử Hề an tĩnh dựa vào sô pha, đầu cô hơi đau, bị mùi rượu hun khiến đầu óc quay cuồng nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

Nội dung Cố Kiều Kiều nói chuyện với người trong phòng bao cô nghe rõ ràng, còn có người đàn ông trước mặt này.

Lúc này Cố Thời Sâm đã cởi áo vest, áo mơ mi màu trắng không một nếp nhăn, ngay cả cúc áo cũng được thắt chỉnh tề đến mức cao nhất.

Đôi tay của anh đan vào nhau, đặt trên bụng, dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng giống hệt lão cán bộ hơn 80 tuổi.

Mà áo vest của anh, dừng trên người cô.

Đương nhiên Ôn Tử Hề biết người trước mặt có ý gì, cô đung đưa chân, đôi giày da màu đen gắn đinh lắc nhẹ, mặt trên còn có một nửa dây lưng màu đen còn thừa.

Giày da nhỏ cọ cọ lên quần tây sạch sẽ phẳng phiu, để lại dấu giày nhỏ màu xám nhạt.

Ôn Tử Hề híp mắt nhìn, đôi mắt đong đầy ý cười sau khi đã thực hiện được ý đồ.

“Chú Cố, chú tới để ăn vạ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.