Sắc Đẹp

Chương 27: Tô Dật



Ôn Tử Hề như nguyện vọng đi ké xe Cố Thời Sâm, cả quãng đường cô đều ngồi trong lòng anh nghịch di động, cảm xúc trên khuôn mặt nhỏ thay đổi liên tục, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu.

“Đẹp?”

Ôn Tử Hề bị hơi nóng phả vào tai giật mình ngồi dậy, nhìn ảnh chụp cận cảnh của các người mẫu trên màn hình điện thoại.

Không khỏi có chút chột dạ.

Ôn Tử Hề bình tĩnh tắt điện, phút chốc vẻ mặt đổi thành nụ cười quyến rũ.

Cô đặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình vòng qua vai Cố Thời Sâm, giọng nói nhẹ nhàng, “Đương nhiên chồng em là người đẹp nhất!"

Mặc dù đó chỉ là một lời nhận xét dỗ dành êm tai, nhưng với Cố Thời Sâm, một người đàn ông cổ hủ, vẫn luôn tự phụ hưởng thụ.

Cô mở miệng cười, đánh bạo ghé sát vào lỗ tai anh.

Vốn dĩ chỉ muốn chọc tức anh, nhưng lòng bàn tay ngày càng siết chặt hơn ở eo cô khiến thái độ của Ôn Tử Hề dịu đi ngay lập tức.

“Chồng à~, em sai rồi.”

Ôn Tử Hề thực sự hiểu rõ, cô lúc nào cũng muốn mình chiếm thế thượng phong.

Hơn nữa ở chung càng nhiều, cô càng hiểu rằng Cố Thời Sâm, cái tên cẩu nam nhân này, tâm tình câu nên, nhưng hành động lại phóng đãng, thoải mái, dám làm điều xằng bậy ở bất cứ đâu.

Cô trèo lên vai anh như muốn lấy lòng, ngoan ngoãn dán chặt vào lòng anh, đủ loại lời tốt đẹp tuôn trào ra.

“Chồng yêu, chồng là nhất.” Cô cố tình hạ giọng, nhưng ai cũng biết, điều này càng dễ khơi gợi ký ức trong lòng người đàn ông.

Cố Thời Sâm tê dại da đầu vì tiếng rên rỉ của cô.

Giọng điệu nũng nịu đầy mê hoặc đó phải khi nào anh lăn lộn cô tàn nhẫn thì mới nghe được.

Hiện tại nghe thấy nó, một số cảm xúc đen tối bị chôn giấu trong vực sâu bắt đầu trào dâng không thể kiểm soát, anh kéo cô lại gần mình hơn.

Ôn Tử Hề vội vàng vỗ vỗ cánh tay anh, “Chỉ cần dừng lại ở ngã tư phía trước thôi!” Cô sốt ruột thúc giục, g, “Cố Thời Sâm, mau bảo anh ta dừng lại!”

Cô luôn luôn kiêng kị mối quan hệ của bọn họ bị người khác phát hiện.

Đường gân màu xanh lá trên trán Cố Thời Sâm nổi rõ, Ôn Hình Hề trong lòng ngực anh mà cựa cọ, anh khẽ thở dài.

Anh kêu tài xế tấp xe vào lề đường, nhưng anh không chịu buông tay, “Trưa nay lên lầu ăn cơm đi, anh đợi em!”

Ôn Tử Hề không cần nghĩ ngợi, “Không đi.”

Không khí có chút kỳ lạ vi diệu, yên tĩnh đến đáng sợ.

Ôn Tử Hề không hạ cửa, tay sau thắt lưng cô cũng không có dấu hiệu muốn buông ra.

“Em còn phải làm việc!” Nghĩ đến chuyện lần trước, cô cảm thấy thắt lưng đau nhức, đành phải kiên trì đến cùng.

Cố Thời Sâm sắc mặt có chút tối sầm, ánh mắt dừng ở trên người cô có chút sâu thẳm.

Ôn Tử Hề vội vàng cười đi tới dỗ dành anh, cúi người đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào giữa khuỷu tay của Cố Thời Sâm, cười nịnh nọt, “Buổi tối em cùng anh về nhà, nhé?” 

Cô luôn hiểu thế nào gọi là cậy sủng mà kiêu.

Nhưng kết quả cũng không hợp lòng người.

Ôn Tử Hề không dám lãng phí thêm một giây một phút nào nữa, bởi chỉ còn vài phút nữa là sẽ trễ giờ làm việc. Năn nỉ ỉ ôi một hồi, cuối cùng cô vẫn bị khuất phục dưới “dâm uy” của Cố Thời Sâm.

** 

Hôm nay Thụy Ảnh có buổi quay chụp với nghệ sĩ Tô Dật.

Anh ta đang mỉm cười nhìn màn hình, nhưng các nhân viên đang làm việc nhận thấy rằng anh ta không phải người dễ hợp tác.

Toàn bộ cảnh quay tiếp tục diễn ra, không khí trong studio vô cùng khẩn trương.

Tô Dật mặc đồ đen, áo sơ mi mở hai cúc, cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy làn da sắc lạnh cực kỳ tái nhợt, xương quai xanh hiện ra, làm cho người ta có cảm giác âm nhu khó tả.

Ngoài biểu cảm mà nhiếp ảnh gia yêu cầu khi cần thiết, hầu như ngay khi nhân viên vẫy tay yêu cầu dừng lại, anh ta liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Ôn Tử Hề ở bên kia quan sát hồi lâu.

Cô rất thích khuôn mặt của Tô Dật, hơn nữa dáng người cũng không tồi.

Những người mẫu nam mà cô từng chụp có vóc dáng đẹp hơn nhiều, nhưng rất ít người có đường nét khuôn mặt thanh tú như Tô Dật.

Đương nhiên, sự chú ý của cô đều ở trên màn hình điện thoại di động, khi làm việc chung, cô phát hiện Tô Dật thật quá mức lạnh lùng, ánh mắt luôn mang theo tính công kích.

Giống như một con rắn độc lè lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhe răng cắn bạn, loại cảm giác này thật đáng sợ.

Ôn Tử Hề thu hồi tâm tư, yên lặng nghịch camera trong tay.

Hôm nay là Cao Dương phụ trách tổ chức, cô may mắn được xếp tới studio, cô nghịch máy ảnh một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nổi bật.

Chỉ là khi cô đang bận điều chỉnh camera, luôn cảm thấy có ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm người mình, nhưng khi cô nhìn lên thì không có gì cả.

Trải qua việc xích mích lần trước, Từ Lị Lị không còn tới tìm cô nữa, có vẻ cô ta đã tìm được một “người bạn”mới, hai người họ đang nói chuyện vui vẻ ở trong góc.

Ôn Tử Hề thu hồi tầm mắt, xoay nhẹ đầu ngón tay, nghịch máy ảnh trong tay, vẻ mặt tập trung.

“Đàn em, công việc thế nào? Có thích ứng được không?”

Cao Dương không biết từ lúc nào đã đi tới, dựa vào bàn bên cạnh gãi đầu, tư thế như đang cố ý thả lỏng.

Ôn Tử Tây hờ hững cười, “Cũng tốt, so với công việc ở Ma Xí thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Cao Dương thấy cô không hứng thú lắm, có chút khó xử ho khan một tiếng, muốn nói gì đó lại thôi.

“Đàn anh, anh có chuyện muốn nói sao?” Ôn Tử Hề thấy anh ta cứ ngập ngừng, cô bèn hỏi trước.

Anh ta lòng vòng, làm cô cũng rất khó xử.

Vành tai Cao Dương hơi đỏ, hắn nhìn quanh bốn phía rồi lại gãi đầu, lần này hắn hạ thấp giọng xuống, như là rất khó mở miệng.

“Đàn em Ôn, em, nếu gần đây có khó khăn gì, em đều có thể tìm đến anh, anh sẽ cố hết sức giúp đỡ em!”

Ôn Tử Hề như lọt trong sương mù, “Em gặp khó khăn gì?”

“Hôm đó ở tiệc tối của Kiến Hoa anh đã thấy em.” Anh ta dần dần bình tĩnh trở lại, “Còn có, em và một người đàn ông ở cùng nhau” anh ta nhìn thẳng vào cô, nói.

Ôn Tử Hề sửng sốt, cô không ngờ chuyện anh ta muốn nói chính là chuyện này, cô thản nhiên cười.

“Tối hôm đó anh sốt ruột gọi điện cho em là vì chuyện này?”

Cao Dương không ngờ cô lại hào phóng thừa nhận như vậy, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Ôn Tử Hề, sắc mặt anh lạnh đi.

“Đàn em Ôn, mặc dù em có gặp khó khăn thì cũng đừng có làm những chuyện không đáng tin cậy như thế!” Anh đỏ mặt, “Em không thể bán linh hồn và thể xác của mình chỉ vì tiền!”

Cao Dương không ngờ mình nói đến nước đó rồi mà Ôn Tử Hề vẫn bày ra bộ dạng không quan tâm.

Vốn dĩ anh ta không tin lời Từ Lị Lị nói, những bức ảnh trước đó đều mờ mờ ảo ảo, anh ta cũng chỉ nghĩ lòng dạ của Từ Lị Lị  quá mức hẹp hòi, nghi bóng nghi gió. 

Nhưng ngày hôm đó anh ta đã tận mắt chứng kiến, cộng thêm những bức ảnh mà Từ Lị Lị cho anh ta xem, chỉ trong thời gian ngắn, cô ở cùng hai người đàn ông.

Uổng công anh ta lo lắng cho an nguy của cô, gọi điện thoại liên tục, nào ngờ, đến nửa đêm lại bị một người đàn ông nghe máy.

Trái tim Cao Dương như tro tàn, anh ta không muốn tin vào sự thật, cho nên còn có ý nghĩ tới hỏi cô.

Chỉ là kết quả, làm anh ta phải thất vọng rồi.

Ôn Tử Hề bị hắn vừa nói như vậy, ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại, trong lời nói của hắn là có ý gì.

Vẻ mặt cô gần như trở nên lạnh thấu xương ngay lập tức, và giọng nói có chút lạnh băng, “Sao trong mắt đàn anh, em và chồng em ở bên nhau lại thành bán rẻ thân thể? Mối quan hệ chung sống hợp pháp sao lại thành vì tiền?”

Trong lòng cô có chút phiền muộn, nhưng tính tình cô luôn bộc trực thẳng thắn nên dù có bị ủy khuất thì cũng sẽ không giữ ở trong lòng, khi bị mọi người hiểu lầm, cô càng thêm tùy ý, khóe mắt dần đỏ lên.

Cao Dương không ngờ câu trả lời lại như vậy, hắn tự lẩm bẩm một mình, “Em kết hôn?” Hắn trầm tư trong chốc lát, “Không thể nào! Ngày đó ở cùng em rõ ràng là hai người đàn ông! Sao lại...”

“Tôi không làm!”

Lời nói của Cao Dương bị một tiếng kêu chói tai cắt ngang, Ôn Tử Hề chỉ nghe anh ta nói một nửa, nhưng bây giờ studio có vấn đề, hai người bọn họ không thể tiếp tục nói chuyện.

Cao Dương bị mọi người trong studio vội vàng gọi tới, cảm xúc nghi ngờ và bị đè nén của Ôn Tử Hề không được giải tỏa, cả mặt đỏ bừng lên.

Cô đá góc bàn một phát rồi hầm hừ chạy theo.

** 

Trong phòng hóa trang, tiếng khóc của Từ Lị Lị thật chói tai.

Ôn Tử Hề ở phía sau đám đông nghe thấy những lời phản bác đầy phẫn nộ của cô ta.

“Tô Dật, tôi đã bảo, tôi không lấy gì của anh hết! Tôi chỉ là đi ngang qua đây, không hề chạm vào bất cứ đồ đạc nào của anh!"

Tiếng xì xào ồn ào bỗng nhiên im bặt.

Ôn Tử Hề đứng ở cửa phòng thay đồ, xuyên qua khe hở nhỏ xíu, cô nhìn thấy mặt Từ Lị Lị đầy nước mắt, Tô Dật ngồi ở góc bàn với tư thế lười biếng.

Ánh sáng trong phòng thay đồ chủ yếu tập trung ở bàn trang điểm, nơi có những tấm đèn được đặt chuyên dụng, những góc khác có vẻ tối hơn.

Sau lưng Tô Dật là ánh sáng chói mắt, không có lớp ngụy trang dưới máy quay, ánh mắt anh ta lạnh như băng.

“Lục soát.” Anh ta lạnh lùng lên tiếng.

Từ Lị Lị không ngừng khóc, các nhân viên bên cạnh cô ta trông có vẻ khó xử, nhưng họ vẫn đến gần Từ Lị Lị.

“Đừng chạm vào tôi!”

Từ Lị Lị khàn giọng, phẫn nộ đến cực điểm, “Tô Dật, anh chỉ cố tình gây chuyện mà thôi, nếu không muốn chụp ảnh thì cứ việc nói thẳng, đừng nghĩ cách làm hạ nhục Thụy Ảnh của chúng tôi!”

Khi cô ta nói điều này, tất cả mọi người đều im lặng.

Đừng nói là Tô Dật, ngay cả Cao Dương cũng ngây ngốc, anh ta lập tức mắng, “Từ Lị Lị, cô có biết cô đang nói cái gì không!”

Vẻ mặt anh ta rất âm trầm, không dám nhìn biểu cảm của Tô Dật một chút nào, dường như bầu không khí đã thêm phần xấu hổ.

Tất cả mọi người đều không ngờ, Từ Lị Lị lại ngu dốt như thế.

Mọi người đều biết Tô Dật không muốn tới chụp ở Thụy Ảnh và việc Thụy Ảnh thuyết phục và cầu Tô Dật tới. Chỉ là đôi bên cùng có lợi, cùng nhân nhượng một phần vì lợi ích toàn cục mà thôi.

Bây giờ, lời Từ Lị Lị như một mũi dao đâm thủng tờ giấy, đẩy hết trách nhiệm về phía Tô Dật, phụ trợ cho danh tiếng của Thụy Ảnh.

Tô Dật đang im lặng ở trong góc khẽ khịt mũi, “Hóa ra nhân viên của quý công ty anh đều có thái độ này. Chỉ một nhân viên quèn cũng kiêu căng la hét trước mặt tôi?”

Cao Dương hít sâu một hơi, căng đầu đi xin lỗi, “Tô tiên sinh, cô ấy vẫn còn là thực tập sinh, anh đừng so đo với cô ấy, tôi nghĩ là chắc nó rơi ở đâu đó thôi, nhất định là có hiểu lầm!”

“Hiểu lầm?” Tô Dật cười lạnh, cả người thoạt nhìn có chút nóng nảy giận dữ, “Trong camera theo dõi chỉ thấy mỗi cô ta vào phòng thay đồ, ngoài cô ta ra thì còn ai trộm khuyên tai của tôi nữa?”

Tô Dật nói xong, sắc mặt của những người ở đây đều khác nhau, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Khuyên tai mà Tô Dật cực kỳ yêu thích đó bọn họ chưa từng thấy lần nào, nhưng những người làm việc trong phòng hóa trang đều biết, khuyên tai đó được Tô Dật cất cẩn thận trong chiếc hộp nhung.

Khó trách Tô Dật lại tức giận như vậy!

Cái hộp nhung đen đó, người trong phòng thay đồ còn không dám nhìn chứ đừng nói là cầm lấy.

Từ Lị Lị nghe đồ bị mất là khuyên tai, cô ta còn nhẹ nhàng thở ra, cô ta thật sự không lấy, nhưng khi nghe ai đó nhắc đến chiếc hộp nhung đen, đồng tử cô ta liền co rút lại.

“Đàn anh Cao, em thực sự không có lấy khuyên tai! Anh hãy tin tưởng em!”Cô nắm chặt cánh tay Cao Dương, trên mặt là nước mắt giàn giụa, trông rất chật vật.

Tuy Cao Dương tức giận, nhưng vẫn mềm lòng, “Cô nghĩ cẩn thận lại xem có động vào cái gì trong phòng hóa trang không?”

Vì khuyên tai là thứ rất nhỏ, có khả năng rớt đến một góc nào đó cũng nên.

Nghe vậy, Từ Lị Lị trừng mắt lớn, nuốt nước bọt, “Lúc em đến lấy đồ giúp chị Kha, hình như đã đụng phải cái gì đó!”

Ánh mắt mọi người nhìn cô ta lập tức thay đổi, Từ Lị Lị, “Nhưng lúc đó em đã thấy bên trong cái hộp nhung đen đó trống rỗng rồi! ”

Một cuộc giằng co khôi hài cuối cùng cũng kết thúc khi Từ Lị Lị bị khám xét.

Đương nhiên, lục soát cũng không thấy.

Ôn Tử Hề nhíu mày nhìn hai tấm hình và tin nhắn do Cao Dương gửi trên điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo.

Hiện tại đã là giờ nghỉ trưa, cô định đi tìm Cố Thời Sâm.

Cô vào thang máy chuyên dụng, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay mềm mại màu trắng là một chiếc khuyên tai màu đen, có hình dạng một đôi cánh nhỏ, được đính kim cương đen, và một chữ “Q” nhỏ được khắc ở bên trong.

Ôn Tử Hề đáy mắt có chút phức tạp, nếu cô đoán không sai, chiếc bông tai mà Tô Dật làm mất hẳn là cái cô cầm trên tay.

Sau khi suy nghĩ, cô chụp ảnh khuyên tai, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Ôn Tử Hề chú ý tới đôi giày da màu đen đang ở bên ngoài thang máy.

Khi ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp đôi mắt cực kỳ lạnh lùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.