Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 37



Tôi không biết chuyện Tạ Sơ rời đi, người toàn thế giới đều biết, chỉ có tôi không biết.

Điều duy nhất tôi biết là sau khi Tạ Sơ ra nước ngoài thì không còn tin tức gì, ngay cả phương thức liên lạc trước kia cũng không dùng tới.

Tôi tìm hỏi mẹ kế cũng bị bà bỏ qua nói sang chủ đề khác.

Sau đó Tạ Sơ không về nước nữa, trong một lần tôi và ba nói chuyện với nhau, tôi biết cậu ấy không về nữa, vì mẹ cậu ấy muốn cậu ấy ở lại nước ngoài phát triển, cho nên cậu ấy sẽ không về nữa.

Cũng vì vậy mà tôi rơi vào một tâm trạng tiêu cực ngu xuẩn, trong lòng tràn ngập cảm giác bị phản bội và lừa gạt.

Từ đó về sau, tôi trở nên mơ mơ màng màng. Con người muốn buông thả, có hàng trăm hàng ngàn phương pháp.

Nhưng thời gian tôi buông thả không lâu, vì tôi đã làm sai một chuyện tôi không nên làm nhất, tôi ngủ với đàn em… vì hôm đó say rượu mất lý trí.

Cũng không nhớ đó là ngày nào, đàn em cố ý tới nhà tôi tìm tôi, tôi cũng không hiểu rõ ràng Tạ Sơ đi rồi cậu ta còn tới đây làm gì.

Lúc ấy tôi uống say, đến hôm sau tỉnh lại, đàn em đã nằm trên giường của tôi, hai người bọn tôi còn ôm nhau.

Lúc vừa mới tỉnh lại, tôi rất hoảng hốt, dù là đối với đàn em hay là đối với cái người sẽ không trở về đó.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, điều tôi nhận được chính là một cảm giác sung sướng như trả được thù, nhưng sau đó lại là một cảm giác đau khổ đến tận cùng.

Tôi yên lặng ngồi trên giường hút thuốc, chờ đàn em tỉnh lại, tôi mới khẽ nói: “Tạ Sơ phải làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt đàn em rất kỳ quái, đầu tiên là mờ mịt, sau đó lại có chút không nhịn được, cậu ta cười nhìn tôi, cũng không nói chuyện, chỉ là hôn tôi một cái, sau đó tập tễnh xuống giường.

Đàn em chỉ nói cậu ta và Tạ Sơ không còn có quan hệ giống trước kia nữa, muốn tôi đừng suy nghĩ nhiều.

Sao tôi có thể không nghĩ nhiều, khi tôi biết cậu ta và Tạ Sơ còn liên lạc, tôi lại vô cùng tức giận.

Cho nên toàn bộ mọi người có thể liên lạc với Tạ Sơ, chỉ có tôi là không thể! Phải không?

Đàn em nói thích tôi, cậu ta muốn hẹn hò với tôi.

Nếu là lúc trước, sợ là tôi sẽ vỗ gương mặt ngây thơ của cậu ta nói, nhóc con, làm tình không có nghĩa là yêu.

Nhưng lúc đó tôi lại bị quỷ ám, vì vậy tôi gật đầu, đồng ý.

Nhưng sai là sau, hẹn hò không bao lâu, tôi và đàn em chia tay.

Sau khi chia tay, đàn em vô cùng đau lòng, cậu ta đi vào đủ loại quán bar, tôi sợ cậu ta xảy ra chuyện, đi theo cậu ta, bị tên lưu manh quấy rầy cậu ta dùng chai rượu nện vào đầu phải vào bệnh viện.

Cậu ta khiến tôi bị thương nhập viện, đàn em nói muốn quay lại, tôi từ chối.

Tôi nhìn đôi mắt ướt át của đàn em: “Tôi quên nói cho cậu biết, trước kia tôi chỉ thích Tạ Sơ, bây giờ vẫn vậy, tôi vốn cho rằng ngày đó muốn chia tay với cậu, lúc đó tôi nghĩ cậu cũng hiểu điều đó.”

Cho nên sau lần tôi vào bệnh viện vì cậu ta đó, đàn em cũng vào bệnh viện một lần vì tôi.

Khác với việc tôi vào bệnh viện vì làm anh hùng cứu mỹ nhân, đàn em tự sát, vì tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.