Sắc Dụ Vương Đạo

Chương 63



Mặt trời chiều ngả về tây, khắp núi phủ sa y mỹ lệ, đẹp làm cho người ta hoa mắt. Dưới nắng chiều lễ rửa tội, đồng ruộng lục sắc biến thành màu vàng. Cuối cùng ba người hoàn thành nhiệm vụ mệt mỏi nằm một bên bờ ruộng nghỉ ngơi, vừa ăn cà chua, bên cạnh chất đầy các loại rau dưa bọn họ hôm nay thu hoạch được.

“Cà chua này thật sự là rất ngọt, tối nay tôi muốn ăn súp cà chua!” Hứa Tịch dùng tay áo xoa xoa quả cà chua vừa hồng vừa ngọt, dùng sức cắn.

“Còn ăn? Cậu hôm nay đã ăn một đống lớn,cẩn thận tiêu chảy đấy.” Phương Thành nằm bên cạnh hắn, lo lắng nói.

“Không có việc gì, nếu có tiêu chảy thực, không phải còn có cậu sao? Cậu sẽ chiếu cố tôi! Tiểu bảo bối, lại đây! Ca ca trước thưởng cho em một nụ hôn, coi như tiền công!” Hứa Tịch ném quả cà chua xuống, kéo Phương Thành quả định hôn.

“Không cần…”

“Buông, đau quá!”

Phương Thành vừa muốn động thủ đẩy Hứa Tịch ra, đã có người từ đằng sau đem Hứa Tịch tha đi. Hứa Tịch quay đầu nhìn nam nhân mặt xanh mét, lửa giận tận trời, da da giơ lên khóe môi.”Em nói giỡn!”

“Hắn có bệnh AIDS, cậu cách hắn xa một chút! Cẩn thận bị lây bệnh!” Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi trừng hắn một cái, lạnh lùng nói với Phương Thành, biểu tình khiến người ta mao cốt tủng nhiên(xương cốt rã rời). Yêu nghiệt chết tiệt này, càng lúc càng quá phận, hiện tại cũng dám không coi y vào đâu dám cùng nam nhân khác thân thiết, buồn cười!

“Bệnh AIDS…” Phương Thành sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý tứ của Đoạn Ngân Táp, không khỏi trộm cười, tính chiếm hữu của bạn trai Tiểu Tịch cũng thật cường!

“Tiểu hài tử đáng chết, anh nói bậy cái gì? Em nào có bệnh AIDS, cho dù thực sự, kia khẳng định cũng là anh lây bệnh cho em, hai chúng ta trước kia mỗi ngày làm…”

“Em câm miệng cho anh!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng che miệng Hứa Tịch, Hứa Tịch có phải điên rồi không, thế nhưng trước mặt người khác nói loại sự tình này.

“Tại sao em phải câm miệng? Em nói tất cả đều là sự thật, Tiểu Thành cũng không phải ngoại nhân, nói cho hắn biết có quan hệ gì!” Hứa Tịch đẩy tay y ra, bất mãn oán giận nói.”Tiểu Thành, tôi và cậu nói chuyện Tiểu Táp Táp ở trên giường có thể…”

Đoạn Ngân Táp muốn điên rồi, y gắt gao che miệng Hứa Tịch, cười gượng với Phương Thành: “Cậu không thích nghe hắn nói loạn, cậu có muốn hút thuốc không, tôi có thuốc.”

“Tôi không hút thuốc, cám ơn!” Phương Thành nhìn Đoạn Ngân Táp mặt đỏ bừng và Hứa Tịch đang dùng sức giãy dụa, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cố gắng nhịn xuống không cho mình cười ra tiếng.

“A ──” Hứa Tịch bị che miệng lại, trong mắt hiện lên một tia cười gian, hé miệng dùng sức cắn một cái, Đoạn Ngân Táp đau đến khẽ kêu, buông hắn ra.

“Em…” Đoạn Ngân Táp chỉ cái mũi Hứa Tịch, tức giận muốn chửi ầm lên, nhưng ngại Phương Thành ở đây, cuối cùng đành phải cố nén tức giận buông tay.

“Em muốn hút thuốc!” Hứa Tịch lộ ra hàm răng tuyết trắng, cười tủm tỉm nhìn Đoạn Ngân Táp, tuy rằng hiện tại mặt hắn vô cùng bẩn, hoàn toàn không có chút diễm lệ mê người lúc trước, nhưng nụ cười sáng lạn như cũ có ma lực thần kỳ, có thể mê hoặc lòng người, làm cho người không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng hắn một cái, từ trong túi quần rút ra bao thuốc, ném cho hắn, thật sự là đời trước thiếu nợ hắn.

“Cám ơn! Tiểu Táp Táp thật sự là bảo bối ngoan, đến hôn một chút!” Hứa Tịch dùng sức hôn lên trán Đoạn Ngân Táp, không chút cố kị sự có mặt của Phương Thành.

Đoạn Ngân Táp vốn định đẩy hắn ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phương Thành, lập tức thay đổi chủ ý, y kéo đầu Hứa Tịch, dùng sức áp lên bờ môi của hắn. Hứa Tịch sửng sốt một chút, phượng mâu hiện lên một tia cười, ôm trụ đầu Đoạn Ngân Táp, đúng cách thức tiêu chuẩn của nụ hôn nồng nhiệt.

Phương Thành nhìn xem lệ nhan đỏ bừng, xấu hổ nhanh chóng quay đầu đi, hắn thực sự có điểm hối hận khi đến hỗ trợ, xem ra mình thành một cái bóng đèn siêu cấp lớn rồi.

Hôn thật lâu, Đoạn Ngân Táp mới buông Hứa Tịch ra, mang biểu tình người thắng, cao ngạo lạnh như băng nhìn Phương Thành một cái, không tiếng động nói rõ Hứa Tịch là của y.

“Tôi đi toilet!” Phương Thành có ngốc cũng biết ý tứ  của Đoạn Ngân Táp, ngượng ngùng cười cười, ngốc nghếch sử dụng chiêu này để rời đi, như Đoạn Ngân Táp mong muốn không hề làm bóng đèn.

“Tiểu Táp Táp, em thích anh ghen vì em, nhưng chán ghét anh ăn dấm chua bậy! Lần này không tính, nhưng lần sau không được làm thế nữa. Sau này không cho phép trước mặt Tiểu Thành, động tay động chân với em, biểu hiện ra tính chiếm hữu của anh, khiến Tiểu Thành không được tự nhiên.” Chờ Phương Thành rời đi, Hứa Tịch nghiêm túc nói.

“Lời này của em là ý tứ gì? Rốt cuộc là hắn quan trọng, hay là em quan trọng? Sao anh có cảm giác hắn mới giống bạn trai em!” Đoạn Ngân Táp nghe vậy giận dữ hỏi.

“Đương nhiên là anh… Tương đối không quan trọng!”

“Hứa Tịch ──” Đoạn Ngân Táp sắp điên lên rồi.

“Tiểu Tịch, ca ca gọi điện thoại đến bảo chúng ta thu hoạch nhanh rồi về ăn cơm!” Phương Thành rất nhanh lại lấy di động chạy trở về.

“Hảo, rau dưa nhiều lắm, xe Jeep của chúng ta chứa không đủ đâu! Tiểu Thành, cậu đến mượn Thang Khắc Tốn gia gia chiếc máy kéo đến đây.” Hứa Tịch đứng lên nhìn nhìn rau dưa chồng chất như núi bên cạnh, suy nghĩ phân phó nói, Thang Khắc Tốn là lão nông phu ở phụ cận.

“Hảo, tôi lập tức đi!” Phương Thành gật đầu, lập tức đi mượn máy kéo.

“Tiểu Táp Táp, chúng ta chuyển toàn bộ cải trắng bên kia lại đây, để chút nữa tiện chất lên máy kéo.” Hứa Tịch chỉ huy nói.

Đoạn Ngân Táp tuy rằng một bụng hỏa, nhưng vẫn làm theo, chờ y và Hứa Tịch chuyển toàn bộ cải trắng lên bờ ruộng, Phương Thành đã xin Thang Khắc Tốn đem máy kéo ra. Thang Khắc Tốn tuy rằng đã qua tuổi sáu mươi, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, người vô cùng nhiệt tình, không chỉ giúp bọn Hứa Tịch chất rau dưa lên xe, lúc gần đi còn tặng bọn họ nho tự trồng, để bọn họ mang về thưởng thức.

Hết thảy đều chuẩn bị tốt, nhưng vấn đề lớn nhất lại đến, có máy kéo nhưng không có ai lái, Đoạn Ngân Táp nhíu mày hỏi: “Hiện tại làm sao đây, ai sẽ lái máy kéo?”

“Rắc rối quá! Hai người ngồi đằng sau đi, tôi sẽ lái!” Hứa Tịch hào khí can vân vỗ ngực nói.

“Em sẽ lái?” Đoạn Ngân Táp kinh ngạc hỏi.

“Không, tuy nhiên em có thể học lái!” Hứa Tịch lắc đầu mỉm cười.

“Đừng nói giỡn!” Đoạn Ngân Táp muốn té xỉu.

“Tiểu Tịch, tôi thấy vẫn là gọi điện thoại bảo ca ca tôi đến đây đi! Y sẽ lái máy kéo!” Phương Thành cũng lo lắng nói.

“Không cần phiền toái tam cữu, hai người phải tin tưởng tôi! Tôi cam đoan sẽ đưa hai người về nhà an toàn!”

Phương Thành và Đoạn Ngân Táp còn muốn nói, Hứa Tịch đã kéo bọn họ ngồi xuống ghế sau, rồi mới ngồi lên phía trước chỗ tay lái, một chân giẫm chân ga máy kéo lập tức bay đi.

“A ── Tiểu Tịch,cậu chậm một chút!” Phương Thành thiếu chút nữa bởi vì xung lực ngã ra ngoài, may mắn Đoạn Ngân Táp nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn.

“Tôi còn tưởng rằng lái máy kéo khó thế nào, hóa ra đơn giản giống lái xe, chính là tốc độ quá chậm, không thích như lái xe thể thao!” Hứa Tịch đối với tiếng hét của Phương Thành ngoảnh mặt làm ngơ, gia tăng tốc độ hướng về phía trước.

“A ──” Phương Thành sợ tới mức lại thét lên, nơi này tất cả đều là đều là đường đất không bằng phẳng, Hứa Tịch lái lại nhanh, máy kéo không ngừng nhảy lên gạch đá, có khi còn có thể bay lên.

“Hứa Tịch, em chậm một chút! Đây là máy kéo, không phải Ferrari của em!” Đoạn Ngân Táp ngồi đằng sau trái tim muốn nhảy ra ngoài, y một tay bắt lấy thành ghế (chém), một tay ôm chặt lấy Phương Thành. Mặc dù y không thích Phương Thành, nhưng Phương Thành là bằng hữu của Hứa Tịch, vô luận trong lòng chán ghét như thế nào, y vẫn sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.

“Hôm nay tôi sẽ cho hai người thể nghiệm nghiêm túc cái gì gọi là tàu lượn siêu tốc, ngồi cẩn thận, tôi sẽ đạp chân ga đến lớn nhất!” Hứa Tịch không để ý tới hai cái người đằng sau đáng thương oán giận, hắn rút điếu thuốc ra, hưng phấn điên cuồng lái máy kéo ở khúc gấp khó đi trên đường đất gập ghềnh.

“Đồ điên, mau dừng lại! Bọn anh còn chưa muốn chết…”

“A! Thật là khủng khiếp ── cứu mạng a ── ”

“Ha ha ha… Hảo kích thích, quá sung sướng…”

Dưới ánh chiều lung linh, trên đồng ruộng trống trải nơi nơi đều có thể nghe được tiếng Đoạn Ngân Táp phẫn nộ mắng, tiếng thét chói tai của Phương Thành đáng thương, còn có tiếng cười to hưng phấn của Hứa Tịch, theo gió nhẹ truyền đi, mỗi một nơi đều có thể cảm giác được bọn họ khoái hoạt…

###############################

Cái này là nào tác giả, nhưng ta thấy không liên quan nên mạn phép không edit.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.