Thiên Ngọc bàng hoàng tỉnh giấc hét lớn một tiếng, kế đó trườn người lên muốn ngay lập tức thoát ra, thế nhưng lúc ấy Thiên Vũ đã kịp ôm chặt lấy y rồi kéo trượt y xuống, hành động đó đã bất giác khiến cho thứ thô to ấy được dịp thuận thế tiến sâu vào bên trong.
Thiên Vũ thề rằng lúc ấy hắn hoàn toàn không hề cố ý, thế nhưng phân thân đột nhiên chịu sự kích thích mê người như thế khiến hắn không thể không rên lên vài tiếng thõa mãn.
“không…đau quá…thả ta ra…”
Đang trong giấc ngủ say bất chợt bị kéo ra bằng hành động cùng sự đau đớn ấy làm Thiên Ngọc sợ hãi cố xô Thiên Vũ ra, tuy nhiên do sức y vốn yếu nên chỉ cần một tay của hắn thôi là y đã hoàn toàn bị giữ chặt.
“Thiên Ngọc ngoan, nằm im nào, chỉ một chút nữa thôi!”
Thiên Vũ ôm chặt lấy y, cố định cơ thể y để nội bích từ từ quen với sự xâm nhập của cự vật. Hắn hít sâu mấy hơi cố gắng áp chế tính dục đang dần dần lấn lướt lý trí, hiện tại chỉ có sự ôn nhu an ủi mới có thể khiến y nhu thuận ngoan ngoãn nghe theo.
“Thiên Ngọc ngoan, đừng khóc, chỉ cần ngươi chịu đựng thêm một lúc thì nó tuyệt đối sẽ không đau, thậm chí ngươi sẽ còn cảm thấy rất thoải mái…”
“Ư..ưm….”
Thiên Ngọc cắn môi siết chặt lấy hắn trân người cố gắng chịu đựng, trong tiềm thức của y dường nhu cũng hiểu rõ nếu chống cự thì chỉ khiến bản thân chịu thêm nhiều đau đớn, vì thế y quyết định làm theo đúng những gì Thiên Thiên đã nói: ‘Chỉ cần ngươi nghe theo hắn, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi.’
“Ngoan lắm…”
Hắn vuốt nhẹ lên lưng y, dịu dàng hôn lên gương mặt trắng nõn đã ướt đẫm nước mắt, hắn biết bây giờ y đang vô cùng khó chịu, nếu hắn gấp gáp thì chẳng khác nào hắn tự đạp đồ cơ hội của chính mình.
Qua một lúc sau, đúng như mong đợi của hắn, nội bích của Thiên Ngọc đã dần trở nên thả lỏng, mà tác dụng của loại thuốc kia cũng đã bắt đầu phát huy.
Thiên Ngọc sắc mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, đôi môi khép mở không nói nên lời, cả cơ thể y như đang có một luồng nhiệt khí mạnh mẽ bao bọc, cứ không ngừng thiêu đốt y, chiếm giữ y, sau đó tụ dần xuống phía dưới và tìm mọi cách bức phá ra bên ngoài.
Thiên Vũ đương nhiên nhận ra sự biến đổi từ nơi đó của Thiên Ngọc, hắn cười tà không nhanh không chậm vuốt dọc một đường trên lưng y, sau đó luồn tay xuống phía dưới nhẹ nhàng nắm lấy ngọc hành non nớt đang bắt đầu rỉ ra những giọt chất lỏng ngọt ngào.
Sự đụng chạm ấy của Thiên Vũ làm Thiên Ngọc bất giác rên lên vài tiếng, y vô thức hơi rướn người lên rồi lập tức trượt xuống để tạo sự ma sát để thỏa mãn cơ thể y, không ngờ hành động đó cũng làm cho phân thân của Thiên Vũ được dịp tiến nhập một cách tự do, thậm chí cũng không phiền đến hắn tự thân vận động.
Nếu được hầu hạ không cần mình phải động tay động chân thử hỏi ai không muốn, thế nhưng Thiên Ngọc di chuyển quá chậm, khi ma sát cũng chẳng dùng sức là bao, thế nên hành động đó nói thế nào cũng không có cách nào có thể thõa mãn được hắn.
Thiên Vũ cắn răng suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn chốt lại một câu “ta trước ngươi sau” rồi lập tức đảo ngược vị trí áp Thiên Ngọc xuống giường.
Gác một chân Thiên Ngọc lên vai, Thiên Vũ lập tức ra sức luật động, tuy nhiên cũng không quên dùng tay xoa nắn bộ vị nhạy cảm cùng hai viên tiểu châu nhỏ nhắn mềm mại của y, khiến cho Thiên Ngọc mặc dù phía sau có hơi đau rát nhưng ít nhiều vẫn cảm nhận được sự thoải mái mà hắn đã vì y mà tạo ra.