Sắc Loạn Tiêu Dao

Chương 27: Tụ trung tân gia



Bỏ qua chuyện đó, sau nghe được lời giải thích của Huyền Ngọc Trúc thì Diệp Thiên Ân cũng cảm thấy không quá bất ngờ, bởi vì hắn biết vị sư phụ kia của hắn cực kỳ đa tài. Đa tài đến cái mức độ mà ngay cả Diệp Thiên Ân cũng không thể nào tưởng tượng nổi làm cách nào hắn có thể hiểu biết nhiều thứ đến như vậy.

Cho nên ngoài Thuật phong thủy ra thì có nhiều thứ hắn cũng trực tiếp bỏ qua không học. Kĩ năng Bói toán rác rưởi của hắn cũng là một trong số ‘rất nhiều’ đó.

Bên cạnh đó, từ trong lời nói của Huyền Ngọc Trúc thì hắn cũng nhận ra được một điều là, lúc sư phụ hắn xuống núi thì hắn ở đâu? Ai đã chăm sóc cho hắn lúc đó? Và một điều nữa, tại sao sư phụ hắn lại không nói cho hắn biết những điều này?

Càng nhớ lại thì hắn cảm thấy thời gian hắn ở ẩn trên núi Côn Lôn cũng không phải chỉ là hai sư đồ như hắn nghĩ. Bất quá hiện tại thì lão nhân gia cũng đã đi rồi, nên cũng chẳng có cách nào đem việc tiếp tục truy cứu a.

Không nghĩ nữa, sau khi tham quan xong căn nhà thì cả ba người trở lại phòng khách, rồi đến khi phân chia phòng cùng vận chuyển đồ đạc vào phòng xong thì Diệp Thiên Ân trước đi tắm. Còn hai nàng Huyền Ngọc Trúc cùng Bạch Tố Trinh thì đi làm thức ăn, đồng thời cũng là cùng thảo luận chuyện gì đó, bất quá Diệp Thiên Ân còn chưa nghe được gì thì đã bị hai nàng đuổi đi.

“Xào Xạc.”

Nghe được âm thanh nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra thì cả hai nữ đều đồng thời cảm thấy một chút ngượng ngùng, nhưng lại theo hai cách khác nhau.

Một người là vì mười mấy năm không có một người nam nhân nào khác trong nhà, cảm thấy ngượng ngùng.

Mặc dù nói là mẫu tử nhưng từ ngay lần đầu gặp nhau thì cả hai đã hôn nhau thì cũng có thể hiểu đại khái rằng trong lòng cả hai cũng chưa từng có tồn tại loại cảm giác gọi là "Huyết thống mẫu tử" này.

Còn người thứ hai, cũng là Bạch Tố Trinh từ sau khi thoát khỏi sự khống chế của Khiển Hồn Du thì cũng đã không còn biện pháp tự bảo vệ bản thân nữa.

Tuy không nghĩ Diệp Thiên Ân cùng Huyền Ngọc Trúc sẽ tổn thương gì đến nàng nhưng đến khi nghĩ là mình muốn sẽ thật sự thân mật với người nam nhân mà mình mới chỉ gặp thời gian còn một chưa đến ngày thì cũng cảm thấy hơi chút ngượng ngùng. Bất quá là ngượng ngùng chứ không phải ngại ngùng, bởi vì nàng cũng có khao khát được ở bên hắn như bất kỳ ai lúc này.

Cảm nhận được bầu không khí không tốt cho lắm, Huyền Ngọc Trúc lên tiếng, bởi vì đã bỏ đi lớp hóa trang nên hiện tại cả hai nàng cứ như một đôi tiên nữ vừa giáng trần vậy.

Kể cả Bạch Tố Trinh khi lần đầu nhìn thấy gương mặt thật của Huyền Ngọc Trúc thì cũng có hơi thất thần, cùng sinh ra một chút cảm giác khác biệt. Nhưng cái cảm giác đó lại không phải là ganh tị, mà là một loại cảm xúc tự hào.

Có lẽ là tự hào vì tình lang của mình có được những lão bà xinh đẹp Huyền Ngọc Trúc, mặc dù vậy, cái cảm giác khi nói về quan hệ của hai người họ lại khá là “dị”.

Tuy cũng đã được Huyền Ngọc Trúc giải thích sự thật về vẻ ngoài của mình nhưng cho đến hiện tại thì trong nội tâm Bạch Tố Trinh vẫn chưa tan đi hết cái cảm giác kinh diễm cùng lấy làm kỳ lạ này.

Nhưng nàng cũng không có phản cảm, bởi vì hiện tại thì tất cả của nàng chính là Diệp Thiên Ân, và nàng chắc chắn sau này, hoặc có lẽ chỉ sau đêm nay thôi thì cả đời nàng cũng chỉ có mình hắn mà thôi…

“Tố Trinh muội này, ngươi nghĩ sau này tên tiểu sắc lang kia sẽ có bao nhiêu nữ nhân?”

Huyền Ngọc Trúc mở lời nói ra một câu nói kinh hoàng có thể khiến cho bao nhiêu cánh đàn ông mơ ước và dẫn đến bao nhiêu người phụ nữ phẫn nộ, bao gồm cả Huyền Ngọc Trúc. Nhưng trong giọng nói của nàng không chỉ không có sự sầu lo, mà thậm chí còn có chút ý vị động viên ở bên trong đó.

Tuy không biết rõ sau này sẽ như thế nào, nhưng nàng biết bằng vào năng lực của Diệp Thiên Ân thì chắc chắn sẽ làm được những điều mà những người khác không cách nào làm được.

Mà trong số tất cả những "khả năng" đó thì khả năng hắn ‘bác ái’ sẽ là cực kì cực kì cao. Vì vậy việc nàng cần làm đó chính là "chọn lọc" mà thôi, cùng với việc giúp hắn quản lí cái hậu cung tương lai kia nữa...

Sau khi nghe được lời Huyền Ngọc Trúc thì Bạch Tố Trinh không cảm thấy một chút bất ngờ nào, cúi đầu lặng im suy nghĩ.

Từ lần đầu nàng gặp Diệp Thiên Ân thì nàng đã có cái cảm giác rằng người đàn ông này sẽ là một người cực kỳ vĩ đại, bởi vậy mà lúc đó nàng vô tình bị cuốn theo cái “aura” kia của hắn, sau đó trầm mê.

Nhưng cũng vì đó mà nàng bắt đầu hiểu được một chút về tính cách của hắn. Mà không hiểu sau khi gặp hắn thì trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là chỉ cần hắn ở bên cạnh mình, thế là đủ.

Cũng ngay lúc này, Bạch Tố Trinh đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân không hề có một loại cảm xúc nào đó mà các cặp đôi thường có, sự ghen tuông. Tuy không hiểu tại sao, nhưng nàng rất thích cảm giác này, nó an bình, vô lo vô nghĩ, nhưng cũng có một chút hổ thẹn. (Ai có đọc truyện cũ ta viết sẽ hiểu đại khái đoạn này, vì nếu càng giải thích sẽ càng rối nên ai có thể hiểu được thì hiểu.)

Sau tất cả, ước muốn duy nhất của nàng chỉ là được ở bên hắn, ở phía sau hắn, nhìn hắn long phi phượng vũ trong cái thế giới hỗn loạn này.

“Ta không biết, bất quá ta nghĩ có lẽ nó sẽ tỷ lệ thuận với số nữ nhân mà hắn gặp.”

Nói một câu ý nghĩa không rõ ràng, Bạch Tố Trinh cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình để Huyền Ngọc Trúc ở một bên không biết có hiểu được ý nghĩa của câu nói vừa rồi hay không, chỉ là động tác trên tay nàng đã ngừng, còn đôi mắt thì lập lòe như đang suy tính điều gì đó.

Và thế là sau khi nghe được ý kiến của Bạch Tố Trinh thì trong đầu Huyền Ngọc Trúc lúc này đang bắt đầu suy tính hàng tá kế hoạch khác nhau để quản lí cái tổ chức “phi pháp” kia.

Mà Huyền Ngọc Trúc trong lúc suy nghĩ vô tình làm Bạch Tố Trinh đang cắt đồ ăn ở một bên đột nhiên cảm thấy lạnh rung cả người, suýt cắt vào cái kia phấn nộn đầu ngón tay.....

Sau đó gian bếp dần yên tĩnh lại, không còn tiếng nói chuyện, chỉ còn lại âm thanh của những người phụ nữ đang nấu ăn cho vị kia tiểu nam nhân của mình...

...

Một lát sau, đến khi vừa nghe âm thanh nước chảy trong phòng tắm ngừng lại thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau các nàng.

“Oa, nhìn thật ngon a!”

Bỗng nhiên nghe được âm thanh từ phía sau lưng làm nhị nữ giật mình, sau đó lại cảm thấy một bàn tay chắc khỏe vươn tới cuốn lấy vòng eo của bản thân kéo về phía sau, tựa vào một cái gì đó cực kì rắn chắc, mà lại ấm áp.

Biết rõ là ai, cả hai cũng không có giãy giụa, bất quá trong lòng kinh nghi bất định, không biết từ khi nào mà hắn đã đi đến phía sau mình, chẳng lẽ là do các nàng quá chú tâm vào việc làm bếp hay sao?

Nhưng cũng không có nghĩ nhiều, ngoài Huyền Ngọc Trúc hơi bất ngờ thầm nghĩ không ngờ hắn đã lợi hại đến tình trạng như vậy thì chỉ còn Bạch Tố Trinh đang ở một bên kinh nghi bất định lén nhìn Diệp Thiên Ân một chút. Bên cạnh đó thì một loại cảm giác mừng rỡ cùng tự hào vì sự mạnh mẽ của chính mình nam nhân cũng dâng lên trong lòng nàng.

Còn Diệp Thiên Ân sau khi kéo cả hai vẫn còn đang nấu ăn dang dở vào lòng thì động tác mò mẫm trên tay đột nhiên dừng lại, bởi vì trong lòng hắn hiện tại đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác kì lạ, nó ấm áp, khiến hắn như muốn trầm mê, cũng đồng thời khiến tâm trí hắn trở nên yếu nhược, nhưng hắn lại không một chút nào cảm thấy chán ghét cảm giác này.

Đây chính là thứ gọi là gia đình, hay tình yêu?(Ở đây ta không dùng từ ‘hạnh phúc’, các ngươi hiểu được thì hiểu, không hiểu thì tự đi mà tìm hiểu.)

Hắn không biết, nhưng hắn lại thích cái cảm giác này, và chắc chắn sẽ làm mọi thứ để có thể thủ hộ cái nơi, cùng những người đem đến cho hắn cảm giác này.

Bởi nó so với cái cảm giác cô độc kia trên núi thì tốt hơn rất nhiều lắm...

Mà đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiên Ân tự hứa với lòng mình. Cũng là lần đầu hắn thật sự có quyết tâm vào một chuyện gì đó.

Nhẹ buông ra nhị nữ, hôn nhẹ má hai nàng một cái, thân hình Diệp Thiên Ân lập tức xuất hiện trên ghế salon, bắt đầu mò mẫm xem tivi.

Tuy rằng hắn cũng biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon, nhưng hắn cũng không có tranh giành gì với các nàng. Bởi vì hắn cảm nhận được, các nàng đang rất hạnh phúc khi làm điều này cho hắn...

Còn hai nữ sau khi giật mình tỉnh lại từ trong mộng thì nhìn nhau một cái, lại cùng nhếch mép cười một nụ cười hạnh phúc cực kỳ xinh đẹp, khiến cả không gian như đột nhiên bừng sáng.

Có những thứ chỉ có thể nhìn thấy bằng sự cảm nhận, và hiện tại thì các nàng đã thấy được Diệp Thiên Ân, hay nói nói đúng hơn là cảm nhận được quyết tâm của hắn đang hướng về phía các nàng. Và điều đó khiến cho các nàng cứ như ăn mật ngọt, cảm thấy cực kỳ ấm áp cùng hạnh phúc........

...

...

Ta không biết nó có lẫn qua đến thể lệnh Ngôn loài hay không bởi vì ta chưa đọc thể loại đó bao giờ. Nhưng có một điều chắc chắn là truyện này sẽ không thuộc thể loại "Mì ăn liền" mặc dù vấn đề "ai yêu ai" sẽ có chút "phi logic" do hướng truyện vẫn là chủ Sắc.

Và cũng thông báo cho các ngươi một thông tin chính Thức, truyện chắc chắn sẽ lên VIP vào một tương lai không... xa, cụ thể là hết ARC:Hồi Thôn này. Nên có thể cho các ngươi chuẩn bị trước tâm lí một chút, và sẽ không thay đổi vì ý định ban đầu đã là như vậy mặc dù cốt truyện đã lệch hẳn với cốt truyện ban đầu khi lập truyện.

Và một điều nữa là các ngươi đừng hỏi tại sao truyện lại ra chậm. Bởi vì mỗi một lúc trong đầu ta đều suy nghĩ cách nào để cho truyện có thể hay hơn, làm hài lòng người đọc. Nên việc Edit đi Edit lại hơn ba lần trong mỗi một Chương là điều cần thiết, đó là chưa nói đến việc liên tục thay đổi chi tiết nội dung cùng cốt truyện cho Logic và thêm thắc những yếu tố "trong và ngoài" cho truyện được hay hơn.

Nên, nếu các ngươi mong muốn một siêu phẩm Sắc hiệp, hãy trông đợi ở Tác phẩm này.

Kết: Nội dung của ARC sau sẽ bất mí trong tương lai, or nếu ai đoán được, ta sẽ xác nhận độ chính xác cho thông tin đó ngay lập tức.

Xin hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.