Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Chương 53: Người bố tâm cơ (1)



Editor: Chang + Beta: Amouriel – Linh

—–Nếu anh muốn cả hai thì sao?Nhưng trong niềm vui, vẫn còn với một số sự áy náy.

Chu Liệt nói ra những lời này, không thể nghi ngờ đúng là rất tàn nhẫn.…Cảm giác vừa buồn bã vừa tức giận hoàn toàn tràn ngập trong cơ thể cô.

Anh tận mắt nhìn thấy trên khuôn mặt vốn không chút máu của Giang Ninh, nhất thời lộ ra vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.“A Liệt, làm phiền cháu, chú ý nó nhiều hơn một chút, chờ nó có thể buông bỏ chú, để cho nó tự lập đi…’’

Mà anh…Toàn thân Giang Ninh lạnh như băng, không khống chế được mà run rẩy

Anh rõ ràng biết Giang Hành và Chu Điềm đối với Giang Ninh mà nói quan trọng như thế nào.Cũng giống như nhìn Chu Liệt năm năm trước.

Sự tàn nhẫn của Chu Liệt cũng không chấm dứt.Vẫn là phòng bệnh của Giang Hải.Chu Liệt nói không sai, Tần Niệm là một luật sư có năng lực, đã phân tích tất cả khả năng cho Giang Ninh.

Anh tiếp tục nói.Khóc nức nở đau đớn.Editor: Chang + Beta: Amouriel – Linh“Là anh không muốn! Tại sao bây giờ anh lại cướp đứa con của em! ”

“Nếu em có thể tìm được Tần Niệm, vậy thì Tần Niệm chắc là đã phân tích với em rồi’’. “A Ninh, trước đây anh đã giải thích với em rồi. Không phải anh không muốn có con mà là cơ thể của em không thích hợp để sinh con, anh không muốn em liều mạng nên mới đưa ra đề nghị em không cần sinh con.”

“Dù là năng lực của anh hay sức mạnh kinh tế của anh, nếu như anh tranh giành quyền nuôi con với em…”Lúc này, Giang Ninh hoàn toàn không nghe được Chu Liệt nói cái gì.Sau khi Giang Hải nhìn thấy Chu Liệt, đặc biệt là sau khi nhìn thấy dáng vẻ thành công trong sự nghiệp của anh, không thể nghi ngờ rất vui vẻ.“Chu Liệt, là anh nói, anh không thích trẻ con!”

“A Ninh, em không tranh nổi anh đâu.”“Dù là năng lực của anh hay sức mạnh kinh tế của anh, nếu như anh tranh giành quyền nuôi con với em…”

Giọng nói của người đàn ông vừa máu lạnh vừa chắc chắn.Nếu như nói lúc trước Giang Ninh cũng chỉ là áp lực nhiều năm sau không khống chế được mà thôi.Nước mắt Giang Ninh vừa mới ngừng lại, trong mắt lại một lần nữa hiện lên vẻ không dám tin.

Nước mắt Giang Ninh vừa mới ngừng lại, trong mắt lại một lần nữa hiện lên vẻ không dám tin.Anh tiếp tục nói.Chu Liệt nhìn phản ứng kịch liệt của Giang Ninh như vậy, lồng ngực lại ngột ngạt đau đớn một lần nữa, càng khó chịu như bị dao cắt.Thân thể yếu ớt của cô dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống.

Đôi mắt trong suốt ấy, giống như viên bi thủy tinh nặng nề rơi xuống đất, bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Trong mỗi mảnh vỡ, đều nhuộm đầy bi thương của Giang Ninh.Câu nói này cứ quẩn quanh trong đầu cô.Vẫn là ngày Chu Liệt nhận được điện thoại, vội vàng chạy tớiCũng bao gồm cả tình huống trước mắt

Chu Liệt nói không sai, Tần Niệm là một luật sư có năng lực, đã phân tích tất cả khả năng cho Giang Ninh.Đôi mắt trong suốt ấy, giống như viên bi thủy tinh nặng nề rơi xuống đất, bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Cũng bao gồm cả tình huống trước mắtGiang Ninh siết chặt nắm đấm, bộc phát ra sự hoảng loạn của mình phát ra tiếng hét gần như thất thanh.Tần Niệm nhíu mày, hỏi cô: “Vậy còn cô thì sao, cô muốn gì?”

Nhưng Giang Ninh nói: “Chu Liệt anh ấy sẽ không muốn có đứa trẻ đâu.”“A Liệt à, chú thật sự xin lỗi……. Biết rõ cháu bận rộn như vậy, nhưng vẫn gọi cháu đến đây….Thân thể của chú sắp suy yếu rồi, nói không chừng khi nào có thể sẽ nhắm mắt lại rời đi… Nhưng mà chú không yên lòng…”

Tần Niệm nhíu mày, hỏi cô: “Vậy còn cô thì sao, cô muốn gì?”Anh đau đớn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Giang Ninh trả lời cô: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn đứa trẻ.”

Cho dù là hai, hoặc là một …Quả nhiên A Ninh còn đang trách anh.Chu Liệt cố nén đau lòng, thấp giọng nói, chậm rãi nói từng chữ.

Cô chỉ hy vọng cho dù ly hôn, Chu Liệt rời khỏi cô, cũng có thể để lại một đứa con ở bên cạnh cô.“Là anh… Là anh ngay từ đầu, anh không muốn đứa con trong bụng em!”

Nhưng Chu Liệt muốn tranh giành quyền nuôi con với cô, anh muốn mang cả hai đứa trẻ đi.

‘’Không được!’’Giọng nói của người đàn ông vừa máu lạnh vừa chắc chắn.

Giang Ninh siết chặt nắm đấm, bộc phát ra sự hoảng loạn của mình phát ra tiếng hét gần như thất thanh.Anh rõ ràng biết Giang Hành và Chu Điềm đối với Giang Ninh mà nói quan trọng như thế nào.Cả người suy sụp ngồi trên mặt đất.

Đôi mắt khóc đến đỏ bừng ấy, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Liệt, không chỉ có nước mắt, mà còn sự có tức giận mãnh liệt“Người khác chú cũng không tin tưởng được, sau cùng chú vẫn tin tưởng cháu. Sau khi chú rời đi, nhờ cháu chăm sóc A Ninh một thời gian nhé…”

“Chu Liệt, là anh nói, anh không thích trẻ con!”

“Là anh… Là anh ngay từ đầu, anh không muốn đứa con trong bụng em!”Quả nhiên là như thế…

“Là anh không muốn! Tại sao bây giờ anh lại cướp đứa con của em! ”Cô chỉ hy vọng cho dù ly hôn, Chu Liệt rời khỏi cô, cũng có thể để lại một đứa con ở bên cạnh cô.

Nếu như nói lúc trước Giang Ninh cũng chỉ là áp lực nhiều năm sau không khống chế được mà thôi.

Vào giờ lúc này cô hoàn toàn sụp đổ.

Cô thậm chí không nhận ra mình đang nói cái gì, nhưng những lời oán hận đó đã thốt ra khỏi miệng mà không cần suy nghĩ.

Toàn thân Giang Ninh lạnh như băng, không khống chế được mà run rẩy

Cảm giác vừa buồn bã vừa tức giận hoàn toàn tràn ngập trong cơ thể cô.

Là Chu Liệt không muốn có con… Là Chu Liệt không muốn có con…

Câu nói này cứ quẩn quanh trong đầu cô.Mà là… Năm năm rồi.

Không chỉ là ngày hôm nay.Cô che giấu quá kỹ, trước đó ngay cả khi cô đã phàn nàn nhiều như vậy, cô vẫn không đề cập đến chuyện của đứa trẻ.

Mà là… Năm năm rồi.“A Ninh, em không tranh nổi anh đâu.”Về chuyện của đứa trẻ, chuyện này đã xảy ra năm năm trước đây, nhưng phải bắt đầu từ mười năm trước.Nhưng Chu Liệt muốn tranh giành quyền nuôi con với cô, anh muốn mang cả hai đứa trẻ đi.

Sự tức giận và nỗi buồn của Giang Ninh đã được giấu trong năm năm.

Chu Liệt nhìn phản ứng kịch liệt của Giang Ninh như vậy, lồng ngực lại ngột ngạt đau đớn một lần nữa, càng khó chịu như bị dao cắt.

Quả nhiên là như thế…

Quả nhiên A Ninh còn đang trách anh.“Nếu em có thể tìm được Tần Niệm, vậy thì Tần Niệm chắc là đã phân tích với em rồi’’.

Cô che giấu quá kỹ, trước đó ngay cả khi cô đã phàn nàn nhiều như vậy, cô vẫn không đề cập đến chuyện của đứa trẻ.Chu Liệt nói ra những lời này, không thể nghi ngờ đúng là rất tàn nhẫn.

Có thể thấy được chuyện này là điều cấm kỵ trong lòng Giang Ninh mà ngay cả bản thân cô cũng không muốn động đến.“A Ninh… A Ninh bé nhỏ của chú… Chú không còn thời gian để chăm sóc bé con nữa…”Cho dù là hai, hoặc là một …

Hiện tại là bị Chu Liệt ép tuôn ra ngoài.

Chu Liệt cố nén đau lòng, thấp giọng nói, chậm rãi nói từng chữ.“… Là anh không yêu em… Nên mới không muốn có con…”

“A Ninh, trước đây anh đã giải thích với em rồi. Không phải anh không muốn có con mà là cơ thể của em không thích hợp để sinh con, anh không muốn em liều mạng nên mới đưa ra đề nghị em không cần sinh con.”“Đây là lỗi của chú… Chú đã quá coi nó như một đứa trẻ mà không cho nó một không gian trưởng thành… Nhưng nó là con của chú, chú không thể bỏ mặt được…”

Lúc này, Giang Ninh hoàn toàn không nghe được Chu Liệt nói cái gì.Không chỉ là ngày hôm nay.

Thân thể yếu ớt của cô dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống.

Cả người suy sụp ngồi trên mặt đất.Hiện tại là bị Chu Liệt ép tuôn ra ngoài.

Sự tức giận ban đầu qua đi, chỉ để lại nỗi buồn sâu sắcVào giờ lúc này cô hoàn toàn sụp đổ.

Trong mắt cô có hơi nước, nhìn Chu Liệt trước mặt.

Cũng giống như nhìn Chu Liệt năm năm trước.

Khóc nức nở đau đớn.Mà anh…

“… Là anh không yêu em… Nên mới không muốn có con…”

Chu Liệt nghe những lời này của cô, trái tim cả người lập tức đã bị bàn tay vô hình nắm chặt.

Anh đau đớn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.



Về chuyện của đứa trẻ, chuyện này đã xảy ra năm năm trước đây, nhưng phải bắt đầu từ mười năm trước.

Vẫn là bệnh viện.

Vẫn là phòng bệnh của Giang Hải.Cô thậm chí không nhận ra mình đang nói cái gì, nhưng những lời oán hận đó đã thốt ra khỏi miệng mà không cần suy nghĩ.Sự tức giận ban đầu qua đi, chỉ để lại nỗi buồn sâu sắcGiang Ninh trả lời cô: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn đứa trẻ.”

Vẫn là ngày Chu Liệt nhận được điện thoại, vội vàng chạy tới

Sau khi Giang Hải nhìn thấy Chu Liệt, đặc biệt là sau khi nhìn thấy dáng vẻ thành công trong sự nghiệp của anh, không thể nghi ngờ rất vui vẻ.

Nhưng trong niềm vui, vẫn còn với một số sự áy náy.Đôi mắt khóc đến đỏ bừng ấy, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Liệt, không chỉ có nước mắt, mà còn sự có tức giận mãnh liệt

“A Liệt à, chú thật sự xin lỗi……. Biết rõ cháu bận rộn như vậy, nhưng vẫn gọi cháu đến đây….Thân thể của chú sắp suy yếu rồi, nói không chừng khi nào có thể sẽ nhắm mắt lại rời đi… Nhưng mà chú không yên lòng…”

“A Ninh… A Ninh bé nhỏ của chú… Chú không còn thời gian để chăm sóc bé con nữa…”

“Người khác chú cũng không tin tưởng được, sau cùng chú vẫn tin tưởng cháu. Sau khi chú rời đi, nhờ cháu chăm sóc A Ninh một thời gian nhé…”

“Đây là lỗi của chú… Chú đã quá coi nó như một đứa trẻ mà không cho nó một không gian trưởng thành… Nhưng nó là con của chú, chú không thể bỏ mặt được…”Sự tàn nhẫn của Chu Liệt cũng không chấm dứt.

“A Liệt, làm phiền cháu, chú ý nó nhiều hơn một chút, chờ nó có thể buông bỏ chú, để cho nó tự lập đi…’’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.