Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Chương 60: Thỏa thuận ly hôn (8)



Editor: Chang + Beta: Linh, Amouriel

Nếu như nói, đứa bé đối với Giang Ninh mà nói là một cái gai trong lòng không rút ra được.Khiến cô không biết phải làm gì.Đau đến mức không nhìn thấy dáng vẻ Chu Liệt run rẩy.Giang Ninh không thể tiếp tục nói ra những lời sau đó, bởi vì cô bị Chu Liệt nặng nề chặn môi.

Vậy đối với Chu Liệt mà nói, tại sao không phải chứ?Cô chỉ nhớ rằng sau khi thuốc mê hết tác dụng, cô đau đến khóc nức nở.Chu Liệt rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười. Lúc này, lồng ngực anh không tiếng động phập phồng một chút.

Lúc mang thai rất nguy hiểm….Tại sao không giống như cô chứ, đã đi giữa sự sống và cái chết một lần.

Áp lực của cặp song sinh đối với người mẹ…..Có lẽ.

Thân thể Giang Ninh….Anh muốn ôm cô thật chặt, nhưng lại sợ làm cô đau.

Nỗi sợ mất cô…..“Anh thật sự, thật sự, rất yêu em.”

Từng chút từng chút, đều khắc sâu vào trong xương tủy Chu Liệt.Thân thể Giang Ninh….Đôi khi chỉ có thể ngồi và ngủ …

Anh giấu quá kỹ, quá kỹ… Cho nên Giang Ninh cũng không phát hiện ra.Trong mắt cô hiện lên đốm lửa giống như đom đóm, rồi lại đang nghi ngờ bồi hồi.

Mà bây giờ, Giang Ninh nghe những lời Chu Liệt giấu trong lòng.“A Ninh, chúng ta gặp nhau, quả thật là bởi vì bố em đưa anh đến nhà này…. Em không biết anh biết ơn chuyện này như thế nào đâu. Nếu không có chuyện này, chỉ sợ cả đời này anh cũng không quen biết em…’’

Những ký ức yếu ớt trong đầu cô đột nhiên trở nên sống động và dày đặcEditor: Chang + Beta: Linh, Amouriel

Trong phòng bệnh, cô tràn đầy niềm vui vô bờ bến đối với đứa bé sắp ra đời, đến nỗi không nhìn thấy câu nói “Anh không muốn có con” của Chu Liệt đằng sau sự dứt bỏ nặng nề.Đứa bé…

Sau khi Giang Hành và Chu Điềm ra đời.Giang Ninh nhớ rõ lúc cô mang thai giai đoạn sau của thai kỳ, thân thể cô tốt hơn một chút, bụng cũng lớn lên từng ngày..Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào mắt Giang Ninh.

Chu Liệt yêu thương đứa bé, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Một người bố như vậy…Anh thực sự không muốn có con sao?[Bởi vì so với đứa con người anh muốn là em hơn, người mà anh càng sợ mất đi cũng là em.] Mà bây giờ, Giang Ninh nghe những lời Chu Liệt giấu trong lòng.

Anh chỉ…Chu Liệt nhìn đồng tử đang kích động của cô, tiến lại gần.Trong một đêm, Giang Ninh bị cuốn trôi.

[Bởi vì so với đứa con người anh muốn là em hơn, người mà anh càng sợ mất đi cũng là em.] Một đêm đó, đều là Chu Liệt ôm cô, ở phía sau thừa nhận sức nặng của thân thể cô.

Giang Ninh nhớ rõ lúc cô mang thai giai đoạn sau của thai kỳ, thân thể cô tốt hơn một chút, bụng cũng lớn lên từng ngày..Cô rất muốn, nhưng quá lo lắng.

Cô phù nề, đau thắt lưng và không thể xuống giường được.

Đôi khi chỉ có thể ngồi và ngủ …Mỗi lần cô xoay người, mỗi một lần mơ mơ màng màng tỉnh dậy, luôn có người so với cô phát hiện sớm hơn, tỉnh nhanh hơn…

Một đêm đó, đều là Chu Liệt ôm cô, ở phía sau thừa nhận sức nặng của thân thể cô.Lúc mang thai rất nguy hiểm….

An ủi cô, chăm sóc cô đi vào giấc ngủ …Những khúc mắc trong lòng Giang Ninh, anh tự tay rút từng cây ra.Giang Ninh nhớ rõ sau khi cô sinh xong, từ trong phòng phẫu thuật trở về phòng bệnh.

Mỗi lần cô xoay người, mỗi một lần mơ mơ màng màng tỉnh dậy, luôn có người so với cô phát hiện sớm hơn, tỉnh nhanh hơn…Nỗi sợ mất cô…..

Có lẽ.Một người bố như vậy…Anh thực sự không muốn có con sao?

Lúc ấy là Chu Liệt cả đêm không chợp mắt.Khiến nhịp tim của cô mất khống chế.Trên mặt Chu Liệt không có niềm vui làm bố, mà là nằm sấp trên người cô, cúi đầu thật lâu.Tỏ tình, từng câu từng một.

Chỉ cần anh nhắm mắt lại, ác mộng đáng sợ giống như rắn độc quấn chặt lấy trái tim anhNhưng cuối cùng, mấu chốt của những vấn đề này lại nằm ở tình cảm của họ.

Giang Ninh nhớ rõ sau khi cô sinh xong, từ trong phòng phẫu thuật trở về phòng bệnh.Trong phòng bệnh, cô tràn đầy niềm vui vô bờ bến đối với đứa bé sắp ra đời, đến nỗi không nhìn thấy câu nói “Anh không muốn có con” của Chu Liệt đằng sau sự dứt bỏ nặng nề.Từng chút từng chút, đều khắc sâu vào trong xương tủy Chu Liệt.

Trên mặt Chu Liệt không có niềm vui làm bố, mà là nằm sấp trên người cô, cúi đầu thật lâu.Người đàn ông xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve một lần nữa, không ngừng nói, “Em không sao là tốt rồi, em không sao là tốt rồi…”

Không lên tiếng, cũng không cử động.Lúc ấy là Chu Liệt cả đêm không chợp mắt.

Anh muốn ôm cô thật chặt, nhưng lại sợ làm cô đau.

Lúc đó Chu Liệt.

Tại sao không giống như cô chứ, đã đi giữa sự sống và cái chết một lần.Sau khi Giang Hành và Chu Điềm ra đời.Cẩn thận như vậy, chỉ sợ là một giấc mộng thủy tinh nhiều màu sắc, vừa chạm vào đã vỡ vụn.

Giang Ninh nằm trên bàn mổ rất hạnh phúc, bởi vì vì con mình cô sẵn sàng từ bỏ sinh mệnh của bản thân.Những ký ức yếu ớt trong đầu cô đột nhiên trở nên sống động và dày đặc

Nhưng Chu Liệt không phải…Vậy đối với Chu Liệt mà nói, tại sao không phải chứ?

Lúc đó Chu Liệt có phải cũng đỏ mắt như ngày hôm nay không?

Giang Ninh không nhớ rõ.

Cô chỉ nhớ rằng sau khi thuốc mê hết tác dụng, cô đau đến khóc nức nở.Chuyện này có thật không?

Người đàn ông xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve một lần nữa, không ngừng nói, “Em không sao là tốt rồi, em không sao là tốt rồi…”Nhiệt độ nhàn nhạt, khiến trái tim cô run rẩy.

Cô rất đau.Lúc đó Chu Liệt.

Đau đến mức không nhìn thấy dáng vẻ Chu Liệt run rẩy.

Giang Ninh đột nhiên bị đánh thức.

Lông mi của cô không ngừng run rẩy, nhưng làm thế nào cũng không nỡ nhắm mắt lại. Cứ như vậy nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.

Lòng bàn tay cô đặt trên người Chu Liệt, bất tri bất giác, ngón tay trắng bệch nắm chặt quần áo trên người anh.

Nội tâm trì trệ đột nhiên nứt ra một khe hở, vô số cảm xúc trào ra.

Trong một đêm, Giang Ninh bị cuốn trôi.


Chu Liệt nhìn đồng tử đang kích động của cô, tiến lại gần.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào mắt Giang Ninh.

Nhiệt độ nhàn nhạt, khiến trái tim cô run rẩy.Không lên tiếng, cũng không cử động.

Mà ngón tay của người đàn ông, còn đang nhẹ nhàng xoa nắn nơi anh đã hôn qua.Giang Ninh không nhớ rõ.

“A Ninh, chuyện của đứa bé cũng như vậy…… Anh đặt cho Tiểu Hành mang họ Giang, chỉ là bởi vì nó là đứa con mà em dùng tính mạng đổi lấy, con hẳn là thuộc về em, cho dù bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không có quan hệ’’,Giang Ninh đột nhiên bị đánh thức.

“Cũng giống như anh yêu em, bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không có quan hệ, là Chu Liệt yêu Giang Ninh.”Nếu như nói, đứa bé đối với Giang Ninh mà nói là một cái gai trong lòng không rút ra được.

Đó là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.Báo đáp…

Chu Liệt rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười. Lúc này, lồng ngực anh không tiếng động phập phồng một chút.

Báo đáp…“A Ninh, chẳng lẽ em không biết mình tốt bao nhiêu sao?”

Đứa bé…

Những khúc mắc trong lòng Giang Ninh, anh tự tay rút từng cây ra.

Nhưng cuối cùng, mấu chốt của những vấn đề này lại nằm ở tình cảm của họ.

Trong đầu anh, đến bây giờ vẫn là một câu nói tan nát cõi lòng của Giang Ninh , “… Là anh không yêu em…”Mà ngón tay của người đàn ông, còn đang nhẹ nhàng xoa nắn nơi anh đã hôn qua.Chu Liệt yêu thương đứa bé, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.

“A Ninh, chúng ta gặp nhau, quả thật là bởi vì bố em đưa anh đến nhà này…. Em không biết anh biết ơn chuyện này như thế nào đâu. Nếu không có chuyện này, chỉ sợ cả đời này anh cũng không quen biết em…’’

“Không quen biết em, anh sẽ không biết thì ra anh có thể yêu một người sâu đậm như vậy…”

“A Ninh, chẳng lẽ em không biết mình tốt bao nhiêu sao?”

“Anh thật sự, thật sự, rất yêu em.”Chu Liệt yêu Giang Ninh

Tỏ tình, từng câu từng một.

Trong lỗ tai Giang Ninh, trong đầu, trong lồng ngực, đều bị được lấp đầy.

Khiến cô không biết phải làm gì.

Khiến nhịp tim của cô mất khống chế.Trong đầu anh, đến bây giờ vẫn là một câu nói tan nát cõi lòng của Giang Ninh , “… Là anh không yêu em…”

Chu Liệt yêu Giang Ninh“Không quen biết em, anh sẽ không biết thì ra anh có thể yêu một người sâu đậm như vậy…”

Chuyện này có thật không?“A Ninh, chuyện của đứa bé cũng như vậy…… Anh đặt cho Tiểu Hành mang họ Giang, chỉ là bởi vì nó là đứa con mà em dùng tính mạng đổi lấy, con hẳn là thuộc về em, cho dù bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không có quan hệ’’,

Trong mắt cô hiện lên đốm lửa giống như đom đóm, rồi lại đang nghi ngờ bồi hồi.

Cô rất muốn, nhưng quá lo lắng.

Cẩn thận như vậy, chỉ sợ là một giấc mộng thủy tinh nhiều màu sắc, vừa chạm vào đã vỡ vụn.Chỉ cần anh nhắm mắt lại, ác mộng đáng sợ giống như rắn độc quấn chặt lấy trái tim anh

Đôi môi mềm mại, khẽ mấp máy.

Phát ra âm thanh nhỏ.

“Em…”

Giang Ninh không thể tiếp tục nói ra những lời sau đó, bởi vì cô bị Chu Liệt nặng nề chặn môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.