Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Chương 64: Có lẽ đã sai rồi….



Editor: Tlinh + Beta: Linh, Amouriel

Ngủ trên giường lớn thuộc về hai người, nhưng không có vòng tay ấm áp của Chu Liệt.Chờ Giang Ninh xuất viện là một tháng sau.

Giang Ninh không quen với chuyện này.Khoảnh khắc rơi xuống đấtTrong giọng nói mang theo nghẹn ngào.Giang Ninh không quen với chuyện này.

Cô nghĩ mình sẽ không thể ngủ được, nhưng mất kiểm soát và rơi nước mắt tiêu hao quá nhiều năng lượng của cô.Giang Ninh có chút thất thần, nhưng cũng tỉnh táo lại, hàng mi dài khẽ rũ xuống.Tất cả đã kết thúc ở đây.

Một đêm thăng trầm.Giang Hành ngay cả trò chơi ghép hình cũng buông xuống “Là anh, chắc là anh mới đúng nhá!”Nhẹ nhàng lên tiếng, “Bố ơi, có lẽ chúng ta đã sai rồi…’’

Cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mê man.Khuôn mặt Giang Ninh bị lòng bàn tay thô ráp của Giang Hải sờ sờ đến phát đau.Giang Ninh suy nghĩ, bất giác nở nụ cười.Tỉnh dậy một lần nữa đã là ba ngày sau đó.

Trong giấc ngủ, Giang Ninh hoảng hốt trở về năm 18 tuổi. Một đoạn ký ức mà cô không muốn nhớ lại nhất.Giang Hải là một người đàn ông thô kệch, nhưng ông đã nuôi một đứa con gái trắng trẻo trong suốt mười tám năm…

Đó là một vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường đi học. Là cảnh tai nạn giao thông ngoài ý muốn

Giang Ninh chỉ nghe thấy một tiếng xe phanh bén nhọn, sau đó cơ thể cô bay lên.“Được, A Ninh nói cái gì chính là cái đó, chúng ta không thi đại học nữa, cả đời A Ninh ở lại bên cạnh bố được rồi…”…

Khoảnh khắc rơi xuống đất

Cô nghĩ, thật sự rất đau…Cô nghĩ, thật sự rất đau…

Cơn đau tràn ngập khắp cơ thể cô, cũng trong nháy mắt làm cho cô lâm vào hôn mê.Trong lòng bọn họ đều cảm thấy Chu Liệt không cách nào tiếp nhận một Giang Ninh không trọn vẹn.

Tỉnh dậy một lần nữa đã là ba ngày sau đó.Tính tình khó chịu đến đâu, cũng vì con gái mà dịu dàng.Nhưng hôm nay cô không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào. Ngay cả nỗi buồn trong lòng cũng được nguôi ngoai đôi chút.

Chờ Giang Ninh xuất viện là một tháng sau.

Đối với tổn thương do tai nạn giao thông gây ra, Giang Hải đã cố gắng hết sức che giấu không cho cô biết.Giang Hành ngồi trên đệm xốp trong phòng khách chơi đùa nghịch ghép hình, đầu cũng không ngẩng đầu lên nói một câu.“Đừng nghe mấy người đó nói linh tinh, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình được rồi…”

Nhưng bệnh viện thị trấn quá nhỏ, trong ngoài đều là người quen biết.Nhưng bệnh viện thị trấn quá nhỏ, trong ngoài đều là người quen biết.Ngủ trên giường lớn thuộc về hai người, nhưng không có vòng tay ấm áp của Chu Liệt.Ông lau qua lại, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười.

Từng đôi mắt mang theo lòng thương hại dừng ở trên người cô. Cùng với những lời đồn đãi trước sau như một của mọi người.Kết quả nhóc con kia, một tay cầm búp bê, một tay lắc lắc đồng hồ điện thoại trẻ em trên tay cô bé.“Nhà chúng ta có ruộng, có nhà, có bố ở đây, cho dù cả đời con không lập gia đình, bố cũng nuôi được con…”

Giang Hải có thể chặn lỗ tai Giang Ninh, nhưng lại không thể chặn miệng những người đó.Cô nghĩ mình sẽ không thể ngủ được, nhưng mất kiểm soát và rơi nước mắt tiêu hao quá nhiều năng lượng của cô.

Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi nói với cô mọi chuyện vào ngày Giang Ninh xuất viện. Sau đó ôm khuôn mặt tái nhợt luống cuống của cô, đau lòng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.“Bố ơi, con không muốn thi đại học nữa.”“A Ninh, bé cưng ngoan của bố, chúng ta không cần gì nữa… Bố sẽ luôn ở bên cạnh con…”

“A Ninh, không sao đâu con. Con còn có bố mà…..”“Đến lượt anh bảo vệ mẹ mới đúng! Bố nói anh là một người đàn ông nhỏ, con trai nên bảo vệ con gái.”

“Đừng nghe mấy người đó nói linh tinh, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình được rồi…”

“Nhà chúng ta có ruộng, có nhà, có bố ở đây, cho dù cả đời con không lập gia đình, bố cũng nuôi được con…”Khi cô nhắc tới Chu Liệt, ánh mắt vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng…

Khuôn mặt Giang Ninh bị lòng bàn tay thô ráp của Giang Hải sờ sờ đến phát đau.Từng đôi mắt mang theo lòng thương hại dừng ở trên người cô. Cùng với những lời đồn đãi trước sau như một của mọi người.

Nhưng sự ấm áp trong lòng bàn tay mới là thứ cô lưu luyến nhất.“A Ninh, không sao đâu con. Con còn có bố mà…..”

Cô lặng lẽ rơi nước mắt, không ồn ào cũng không náo loạn, chỉ nói một câu

“Bố ơi, con không muốn thi đại học nữa.”Cô đưa tay sờ khóe mắt.

Trong giọng nói mang theo nghẹn ngào.

Những giọt nước mắt trong suốt run rẩy trong hốc mắt cô. Theo khóe mắt, rơi vào trên tay Giang Hải.“Những thứ khác… Chúng ta cũng không cần…”Mấy lần mơ thấy cảnh tương tự, lúc tỉnh dậy cô luôn không kìm được mà khóc.

Ông lau qua lại, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười.

“Được, A Ninh nói cái gì chính là cái đó, chúng ta không thi đại học nữa, cả đời A Ninh ở lại bên cạnh bố được rồi…”

“Những thứ khác… Chúng ta cũng không cần…”

“A Ninh, bé cưng ngoan của bố, chúng ta không cần gì nữa… Bố sẽ luôn ở bên cạnh con…”

Trong cuộc đối thoại của hai bố con, không hề nhắc tới tên của người kia.Giang Ninh từng đỏ mặt nói, anh Chu đang chờ cô ở trường đại học, cô phải cố gắng chăm chỉ học tập…

Nhưng trong lòng bọn họ biết rất rõ.

Giang Hải là một người đàn ông thô kệch, nhưng ông đã nuôi một đứa con gái trắng trẻo trong suốt mười tám năm

Tính tình khó chịu đến đâu, cũng vì con gái mà dịu dàng.Giang Ninh nói chuyện với Chu Liệt qua điện thoại…

Giang Ninh nói chuyện với Chu Liệt qua điện thoại…Những kí ức đã từng trải qua, chậm rãi phai đi hương vị đắng chát.Cơn đau tràn ngập khắp cơ thể cô, cũng trong nháy mắt làm cho cô lâm vào hôn mê.

Khi cô nhắc tới Chu Liệt, ánh mắt vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng…Bọn trẻ đương nhiên cũng sẽ hỏi Chu Liệt. Đặc biệt là Chu Điềm, có tính cách hay dính người Chu Liệt như vậy.

Giang Ninh từng đỏ mặt nói, anh Chu đang chờ cô ở trường đại học, cô phải cố gắng chăm chỉ học tập…Ngay cả khi phát hiện bánh ngọt trong tủ lạnh không thấy đâu, cũng chỉ chẹp chẹp miệng, trong nháy lại quên ở sau đầu.

Tất cả đã kết thúc ở đây.Trong giấc ngủ, Giang Ninh hoảng hốt trở về năm 18 tuổi. Một đoạn ký ức mà cô không muốn nhớ lại nhất.Nhưng sự ấm áp trong lòng bàn tay mới là thứ cô lưu luyến nhất.

Trong lòng bọn họ đều cảm thấy Chu Liệt không cách nào tiếp nhận một Giang Ninh không trọn vẹn.Tiếp theo là hai ngày cuối tuần, Giang Ninh không đưa hai đứa bé ra ngoài, bọn nhỏ bèn ở nhà chơi lung tung

…Giang Ninh chỉ nghe thấy một tiếng xe phanh bén nhọn, sau đó cơ thể cô bay lên.

Giang Ninh tỉnh lại, nghĩ đến giấc mộng kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cô đưa tay sờ khóe mắt.Đó là một vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường đi học. Là cảnh tai nạn giao thông ngoài ý muốn

Sạch sẽ, không có một chút ẩm ướt.Editor: Tlinh + Beta: Linh, Amouriel

Mấy lần mơ thấy cảnh tương tự, lúc tỉnh dậy cô luôn không kìm được mà khóc.Cô lặng lẽ rơi nước mắt, không ồn ào cũng không náo loạn, chỉ nói một câu

Nhưng hôm nay cô không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào. Ngay cả nỗi buồn trong lòng cũng được nguôi ngoai đôi chút.

Giang Ninh có chút thất thần, nhưng cũng tỉnh táo lại, hàng mi dài khẽ rũ xuống.

Nhẹ nhàng lên tiếng, “Bố ơi, có lẽ chúng ta đã sai rồi…’’

Bọn họ đều đánh giá sai Chu Liệt. Càng đánh giá thấp sự nghiêm túc của Chu Liệt đối với tình cảm này.

Giang Ninh suy nghĩ, bất giác nở nụ cười.Cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mê man.

Những kí ức đã từng trải qua, chậm rãi phai đi hương vị đắng chát.



Đối với việc không cần đi nhà trẻ, vẻ mặt Giang Hành và Chu Điềm rất vui vẻ.

Ngay cả khi phát hiện bánh ngọt trong tủ lạnh không thấy đâu, cũng chỉ chẹp chẹp miệng, trong nháy lại quên ở sau đầu.

Tiếp theo là hai ngày cuối tuần, Giang Ninh không đưa hai đứa bé ra ngoài, bọn nhỏ bèn ở nhà chơi lung tung

Bọn trẻ đương nhiên cũng sẽ hỏi Chu Liệt. Đặc biệt là Chu Điềm, có tính cách hay dính người Chu Liệt như vậy.

Ngày đầu tiên, Giang Ninh còn suy nghĩ một chút, nên an ủi nhóc con này như thế nào đây.Ngày đầu tiên, Giang Ninh còn suy nghĩ một chút, nên an ủi nhóc con này như thế nào đây.

Kết quả nhóc con kia, một tay cầm búp bê, một tay lắc lắc đồng hồ điện thoại trẻ em trên tay cô bé.“Mẹ ơi, bố nói với con bố tạm thời có việc đi công tác rồi. Bố còn nói, tranh thủ bố không ở nhà, đến lượt con bảo vệ mẹ ~ Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, vài ngày nữa bố sẽ về thôi ạ’’.

“Mẹ ơi, bố nói với con bố tạm thời có việc đi công tác rồi. Bố còn nói, tranh thủ bố không ở nhà, đến lượt con bảo vệ mẹ ~ Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, vài ngày nữa bố sẽ về thôi ạ’’.

Giang Hành ngồi trên đệm xốp trong phòng khách chơi đùa nghịch ghép hình, đầu cũng không ngẩng đầu lên nói một câu.

“Đến lượt anh bảo vệ mẹ mới đúng! Bố nói anh là một người đàn ông nhỏ, con trai nên bảo vệ con gái.”

Chu Điềm tức giận phồng hai má “Là em, bố nói là em mà!”

Giang Hành ngay cả trò chơi ghép hình cũng buông xuống “Là anh, chắc là anh mới đúng nhá!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.