Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 13



Tiểu Miêu Miêu chỉ thoáng nhìn đã nhận ra xe của Liên Hạo Đông, cô bé vùng khỏi tay Liên Hạo Thiên nhanh nhảu chạy đến bên Liên Hạo Đông, chiếc váy hoa be bé bồng bềnh tung bay, hai bím tóc đung đưa lắc lư theo mỗi động tác tựa một chú bướm hoa trông vô cùng đáng yêu. Cô bé vỗ cửa xe gọi: “Chú, chú ơi, cháu muốn lên đó.”

Liên Hạo Đồng mở cửa xe bên hông nhấc bổng Tiểu Miêu Miêu lên đặt vào băng ghế cạnh mình. Tiểu Miêu Miêu dùng giọng điệu y hệt như bà cụ non nói với chú mình: “Chú, chú mang kính trông rất ngầu và rất đẹp trai đấy.”

Liên Hạo Đông yêu thường sờ sờ cái đầu nhỏ cô bé hỏi: “Thiệt không? Vậy chú và ba cháu ai đẹp trai hơn?”

Tiểu Miêu Miêu đáp: “Cháu thấy chú đẹp trai hơn vì ba cháu không có mang kính.”

Liên Hạo Đông nghiêm túc dạy bảo cháu mình: “Cháu chỉ nói đúng một nửa, nhớ kỹ nha, dù chú không mang kính vẫn có thể đẹp trai hơn ba cháu biết không?”

Tiểu Miêu Miêu hoan hô vỗ tay bốp bốp biểu lộ tán thành.

Liên Hão Đông tiếp tục hỏi: “Hôm nay ba đưa cháu đi chơi ở đâu?”

Tiểu Miêu Miêu lại đáp: “Đi khu vui chơi, ba còn dẫn cháu đi bắn súng máy, đều bắn trúng hết luôn, chơi rất là vui.”

Liên Hạo Đông khẽ cười hạ kính xe xuống nói với Liên Hạo Thiên: “Anh về sao không điện thoại cho em?”

Liên Hạo Thiên trả lời: “Không gọi là em sẽ không về nhà sao?”

Liên Hạo Đông nghiêng đầu với Liên Hạo Thiên ý bảo anh mình lên xe, nhưng Liên Hạo Thiên không lên chỉ phất tay nói: “Anh còn chút việc lát về sau.” Sau đó nhìn Miêu Miêu cười nói: “Còn về nhà trước với chú, chút nữa ba về.”

Liên Hạo Thiên bước nhanh về hướng cổng ra vào, anh quan sát bốn phía xem xét một vòng cuối cùng cũng nhìn thấy một góc áo nấp phía sau gốc cây Bạch Dương.

Cô gái tóc ngắn ban nãy đã thay mũ lưỡi trai và kính mát. Cô ta nép sát gốc cây lén nhìn Liên Hạo Thiên đang đi về phía mình. Không còn chỗ để trốn cô ta sợ tới mức chỉ biết nhắm chặt hai mắt mà trái tim không ngừng đập thình thịch.

Liên Hạo Thiên đã dừng lại đứng cách cô vài chục bước thế nhưng cô gái tóc ngắn kia vẫn cảm thấy tim mình như sắp văng ra ngoài. Liên Hạo Thiên đứng lẳng lặng nhìn cô ta một hồi lâu, cả hai vẫn đứng im như thế khoảng gần mười phút, cuối cùng Liên Hạo Thiên là người phá vỡ tình huống căng thẳng cho đôi bên bằng cách dứt khoát xoay người bỏ đi.

Thấy Liên Hạo Thiên đi rồi cô gái như trút được gánh nặng, thiệt sợ muốn chết. Sau một phen hú vía từ thể xác lẫn tinh thần cô bèn tìm một gốc bóng râm ngồi xuống, móc trong túi ra một quả đu đủ cắn ăn ngon lành, vừa ăn vừa tức tối mắng: “Mẹ nó, đã ly hôn rồi còn tới đây làm gì chứ, đúng là không biết xấu hổ mà.”

Vừa nhai vừa mắng, ăn hết xong đứng dậy cầm theo miếng vỏ đu đủ đi tới cánh cửa lớn khom người chạy lấy đà từ xa rồi ném thẳng vào bên trong với tư thế tiêu chuẩn bắn súng trong quân đội. Ném xong còn giơ lên ngón giữa với cửa lớn. Kế tiếp lại nhặt một viên gạch đỏ viết xuống mặt đất một chữ ‘Thiên’ to tướng rồi đứng dậm dậm lên nó cho tới khi kiệt sức mới chịu ngưng.

Cô gái nọ ngồi bệt ở vệ đường bức cọng cỏ đuôi chó ngậm nhây nhây để nghỉ ngơi và lấy lại sức, ngước mắt đờ đẫn nhìn tới cánh cổng quân đội trong lòng thầm nghĩ: “Phải chi không có mấy tên gác cổng đáng ghét này thì hay biết mấy nhỉ? Như vậy mình sẽ tới gần anh ta hơn rồi.”

Nhưng thế này cô cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, ít nhất cô đã được nhìn thấy anh, lần này đến Bắc Kinh thật không uổng phí. Cô ngồi thêm một lát nữa mới buồn bực đứng dậy bỏ đi.

Cô không hay biết khi mình vừa qua lưng đi thì đằng sau gốc cây cũng xuất hiện một bóng người cao cao, anh nhìn theo bóng lưng cô mà chỉ biết thở dài. Liên Hạo Thiên bước tới chỗ cô vừa ngồi nhìn nhìn, thì ra là viết tên mình?

Liên Hạo Thiên trở về nhà vừa bước vào cửa thì nghe thấy mẹ mình đang nghiêm mặt răn dạy Liên Hạo Đông, không cần hỏi cũng biết là vì chuyện bỏ buổi xem mắt ngày hôm qua rồi. Sự nghiêm khắc dạy dỗ của bà Vương Ngọc Lam đã khiến cho hai người con trai ngay từ nhỏ đã có khoảng cách với bà, hai anh em từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ biết làm nũng hay dựa dẫm vào người mẹ này. Tuy đã tạo được sự uy nghiêm của bậc làm cha mẹ nhưng đã đánh mất đi sự vui vẻ đầm ấm hạnh phúc của một gia đình bình thường nên có.

Bà đang dạy Tiểu Miêu Miêu đánh đàn Piano. Liên Hạo Đông thì lại không hiểu gì về mấy tiếng nhạc tinh tinh tang tang ấy, vẫn hăng hái nói theo ý mình: “Con không thích người đến trễ, nếu cô ta đã cố tình tới muộn vậy con cần gì phải chiều theo ý cô ta chứ.”

Vương Ngọc Lam biết bà không thể ép buộc được đứa con trai thứ hai này, điều này khiến cho người làm mẹ như bà cảm thấy thật thất bại. Nhìn xem, trong nhà có ai như nó vậy không, chẳng những không cảm thấy áy náy ở đó còn nói năng hùng hồn. Bà thở dài nói: “Chẵng lẽ con không thể đợi thêm một chút nữa hay sao? Con thừa biết đường ở Bắc Kinh này rất hay kẹt xe mà.”

Liên Hạo Đông nói: “Nếu biết hay kẹt xe thì nên tranh thủ đi sớm một chút.”

“Con….” Bà tức đến không biết phải nói gì, thằng con lớn thì lục đục chuyện gia đình không yên, còn đứa con thứ hai lại càng chẳng thể trông mong gì trong tương lai.

Vương Ngọc Lam thấy Liên Hạo Đông ngang ngược cứng đầu cứng cổ như thế, đành phải hỏi anh về chuyện của cô gái hôm nay: “Nghe ba con nói, tối hôm qua con….Và một cô gái…” Bà bỏ lửng câu sau hỏi sang vấn đề khác: “Hoàn cảnh gia đình cô gái đó như thế nào? Đừng lập lại giống anh con…”

Liên Hạo Đông đúng lúc nhìn thấy Liên Hạo Thiên bước vào cửa vội vàng ngắt lời bà: “Mẹ! Đừng nói nữa, chuyện tình cảm của con, con sẽ tự lo lấy.” Nói xong anh đứng dậy bỏ đi.

Vương Ngọc Lam cũng nhận ra lời nói vô ý của mình, bà áy náy quay lại nhìn bóng lưng Hạo Đông thì vô tình bà nhìn thấy Liên Hạo Thiên đang đứng ở ngưỡng cửa.

Tính tình đứa con trai lớn này của bà rất cố chấp lại hướng nội, nhưng là mẫu đàn ông rất có trách nhiệm, có điều tính tình hơi khô khan một chút. Bà rất ít khi trò chuyện với nó, mỗi lần hai mẹ con nói chuyện đều không quá mười câu bởi vì dù cho có nói bà cũng chẳng hỏi được gì từ nó. Thay vì nói chuyện tâm tình với nó thôi thà để bà hàn huyên với Liên Hạo Đông còn thấy thoải mái hơn.

Con người Liên Hạo Thiên ấy à? Là kiểu người làm nhiều hơn nói, có yêu ai cũng không bao giờ dùng lời nói để tỏ bày mà chỉ đứng ở phía sau lặng lẽ quan tâm. Vương Ngọc Lam bà cảm thấy rất buồn bực, vì bà và ông Kỳ Sơn hoàn toàn không có cái tính này, vậy tại làm sao lại sinh ra một đứa con trai khô khan thế này cơ chứ? Có lúc bà còn nghi ngờ rằng mình đã bị tráo con khi sinh ở trong bệnh viện.

Liên Hạo Thiên cười nhạt với mẹ đi về phòng mình, Liên Hạo Đông cũng đi theo sau vào.

Sau khi hai người vào cửa, một người ngồi xuống giường, một người ngồi tựa lên bàn, còn mồi thuốc hút vi phạm lệnh cấm nghiêm ngặt không được hút thuốc trong nhà. Liên Hạo Thiên ngồi dựa bàn nhìn Liên Hạo Đông ngồi trên giường ngủ nói: “Tắm chưa? Buối tối anh còn phải ngủ đấy.”

Liên Hạo Đông nói: “Tháng trước vừa mới tắm xong, anh lo gì chứ!”

Liên Hạo Thiên nhả khói cười nhạt hỏi Liên Hạo Đông: “Em sao thế? Ba mẹ bảo em đi xem mắt cô gái đó thì em cứ đi xem đi, hay đã làm gì khiến ông bà giận sao?”

Liên Hạo Đông không đáp lại, suy nghĩ một hồi mới nói: “Một lát nữa ba về, anh đứng ra đỡ đạn thay em nhé.”

Liên Hạo Thiên trả lời ngay: “Không được! Anh già rồi! Gánh không nổi đâu.”

Liên Hạo Đông liếc mắt nhìn anh ra vẻ quan tâm hỏi: “Hôm nay cô ta đến làm gì?”

Biết em mình muốn hỏi đến Khổng Tích vợ trước, Liên Hạo Thiên rít một hơi thuốc rồi thong thả nhả khói nói: “Không có gì, chỉ nói nhớ Miêu Miêu nên muốn đến thăm.”

Liên Hạo Đông cười lạnh nói: “Không ngờ cô ta không biết thẹn mà vác mặt tới đây, đúng là người kiên trì không khuất phục tới mức không bình thường.”

Nói tới đây lại khiến Liên Hạo Thiên nhớ đến bóng dáng nghịch ngợm của người con gái ở trước cổng lớn hôm nay, bờ môi cương nghị của anh thoáng nở nụ cười ngọt ngào hiếm thấy. Liên Hạo Đông sững người khi trông thấy anh trai mình cười, anh ấy đã bao lâu rồi không cười và nụ cười mới thoáng qua đó dành cho ai?

***

Trần Hiểu Sắt vừa về tới nhà ngây lập tức dẫn chú chó nhỏ của mình đi dạo suốt gần một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô nghĩ về Tống Á nhưng nghĩ mãi vẫn không có được kết quả mình muốn, cuối cùng buộc phải rầu rĩ bỏ cuộc.

Khi về đến cửa thang máy thì trông thấy có hai thanh niên đứng đó, dưới chân còn có một chiếc hộp thật to, Sửu Sửu bé bỏng lập tức xù lông lên khiêu chiến, sủa ỏm tỏi về hướng hai anh chàng kia. Cô vội vàng giữ chặt Sửu Sửu quát: “Ngoan, im lặng nào.”

Một người trong đó lên tiếng: “Chị gái.”

Cô vội ngẩng lên, oh, là Tiểu Vương, anh ta đã đi sao còn quay lại, có điều lúc này anh ta đã thay đồ mặc thường ngày, sau đó cô cảnh giác quan sát người còn lại. Tiểu Vương ở cạnh nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng, tụi em không có đến, còn đây là Tiểu Trương ở bộ phận thông tin liên lạc trong quân đội.”

Mặt mũi của Tiểu Trương vừa trắng vừa mịn, ánh mắt lại mơ màng như có nước, khuôn mặt này đúng chuẩn là một tiểu thụ chính hiệu.

Trần Hiểu Sắt nói: “Oh, chào anh.”

Tiểu Trương đáp lại: “Chào chị.”

Trần Hiểu Sắt cảm thấy lâng lâng, ngọt ngào, bản tính háo hắc lại trổidậy, “Hai anh đến có gì không? Ăn cơm chưa?”

Tiểu Vương trả lời: “Tụi em đến để chấp hành nhiệm vụ.”

Trần Hiểu Sắt toát mồ hôi hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

Hai người đá đá cái hộp dưới chân nói: “Sửa lại cái rèm cửa sổ.”

“Nó bị làm sao?”

“Doanh trưởng bọn em nói rèm cửa sổ nhà chị vừa mỏng lại nhìn thấy quá rõ, lo rằng mỗi khi trời sấm sét sẽ làm chị sợ, hơn nữa sợ gió lớn thổi chị bay mất…”

Trần Hiểu Sắt: “…”

Trần Hiểu Sắt nhìn bức màn cửa sắt dày cộm mà lòng buồn bực không thôi, cô tiến lên cản cả hai lại, nói: “Tấm rèm này quá dày, tôi không thích, khỏi sửa lại có được không?”

Vẻ mặt Tiểu Vương như đưa đám, nói: “Xin chỉ để bọn em hoàn thành xong nhiệm vụ này có được không? Đây thật sự là lệnh của doanh trưởng bắt phải làm. Nếu bọn em không hoàn thành nó, anh ấy sẽ cắt ngày nghỉ tháng này của bọn em đó.”

Đợi họ sửa sang hoàn chỉnh, Trần Hiểu Sắt kéo thử bức màn lên xem thì thấy trước mắt một mảnh đen thùi, chuyện quái gì vậy chứ? Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì hả? Hai anh lính trẻ nhìn cô, cười hề hề như muốn vòi vĩnh gì đó từ cô.

Gần khu chung cư cô ở có một quán vịt nướng, Trần Hiểu Sắt quyết định mời hai chiến sĩ nhân dân “nhiệt tình” này chén một chầu. Tiểu Trương và Tiểu Vương đều biết, cô gái này trong tương lai rất có khả năng sẽ trở thanh doanh trưởng phu nhân, bữa cơm này nếu không ăn thì đừng mong có được cuộc sống yên ổn.

Trần Hiểu Sắt cho rằng tinh thần bộ đội là điều rất thiêng liêng, vì vậy có hơi hiếu kỳ muốn biết một số chuyện có liên quan đến quân đội. Nhưng những chuyện có liên quan đến bí mật quân sự thì tuyệt đối không thể tiết lộ, thế là cả hai chiến sĩ trẻ đành phải nói sang chuyện khác. Cuối cùng Trần Hiểu Sắt chẳng moi được chút tin bí mật nào, ngược lại còn tự khai báo không ít thông tin cá nhân của mình.

Trần Hiểu Sắt xem phim truyền hình nhiều nên hiểu được cuộc sống bộ đội gian khổ thế nào, thường không được ăn đồ ngon ra sao, vì thế cô gắp thức ăn lia lịa cho bọn họ, khiến Tiểu Trương và Tiểu Vương đều cảm động, nói: “Chị à, ăn uống trong quân đội bây giờ rất tốt, chị đừng để ý đến bọn em, chị cứ ăn đi, còn tụi em ấy à, bọn em chỉ thèm uống rượu thôi.”

“Ồ, thế ah? Vậy gọi thêm mười chai đi.”

Hai anh chàng chiến sĩ càng thấy quý mến người chị gái hào phóng này, sau khi rượu vào bụng, Tiểu Vương bắt đầu huyên thuyên kể nhiều chuyện về doanh trưởng mình cho Trần Hiểu Sắt nghe. Cố gắng dốc sức tâng bốc, nào là anh ấy đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ như thế nào, bị kẻ địch bao vây anh luôn trấn định ra sao, toàn thể anh em chiến sĩ sùng bái anh ta đến cỡ nào…

Trần Hiểu Sắt tưởng như đang nghe bình luận về binh thư, mỗi lần được nghe chuyện gì đặc sắc cô còn góp ý phê bình. Tóm lại coi như bước đầu cô cũng biết sơ sơ về Liên Hạo Đông, tổng kết lại mà nói thì anh ta chính là một siêu cấp biến thái. Mình nên tránh xa một chút thì tốt hơn.

Còn có rất nhiều chuyện mà không ai biết! Tiểu Vương chỉ nói một phần mười sự tích quang vinh của Liên Hạo Đông, hơn nữa trong một phần mười đều là nhấn mạnh về mặt tốt của anh, còn những việc làm xấu xa của Liên Hạo Đông thì cả hai ém nhẹm, không dám nói cho Trần Hiểu Sắt nghe.

Sau khi ăn xong, hai anh chàng chiến sĩ trẻ quay về phục mệnh!

Liên Hạo Đông vừa ăn cơm xong, rất nghiêm túc lắng nghe cả hai báo cáo lại. Sau khi nghe xong thì hỏi: “Cô ấy mời các cậu ăn gì?”

Tiểu Vương nói: “Ăn vịt nướng. Sao anh biết chị dâu mời tụi em ăn cơm?”

Liên Hạo Đông nói: “Tất nhiên, người vợ tôi chọn chắc chắn sẽ rất hào phóng.”

Tiểu Vương cười ha ha: “Vậy doanh trưởng, kỳ nghỉ phép tháng này của tụi em?”

Liên Hạo Đông nói: “Duyệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.