Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 3: Cuộc gặp gỡ đẫm máu [3]



Cô vui vẻ chạy ra ngoài, nhưng vừa ra cửa chưa được mấy bước lại dọa phải một bệnh nhân đang đi toilet lúc nửa đêm, người ấy "Á" một tràng rồi ngã chúi vào tường.

Nghĩ xem: Đêm hôm khuya khoắt, cô lại đi dật dờ trong hành lang, tóc dài tận eo đen thùi, lại mặc đồ trắng trông mờ mờ hư ảo, váy còn dính máu, trên mặt thì dán băng gạc trắng, cỡ nào cũng giống oan hồn thiếu nữ thì ai mà không bị dọa chết khiếp? Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là quay trở về phòng bệnh, khoác món quân phục đó lên người ngụy trang, che đi thân người dính máu.

Đi vội ra ngoài mà nghĩ tới cái gì, lại quay về phòng bệnh bọc khăn tay nhét vào túi.

Cô rón rén lần theo tường chuồn ra khỏi bệnh viện, nhìn lại tên bệnh viện thấy trên đó viết: bệnh viện quân y Quân Giải Phóng. Cũng may là chỗ này cách nơi ở không phải xa gì lắm, mình cũng muốn trốn đi thật nhanh, không thì mất toi mấy chục ngàn tệ.

Cô thấy mình thật đáng khinh nhưng hết cách rồi, mấy trăm còn có thể bỏ ra bồi thường, mấy ngàn cũng không sao, nhưng mấy chục ngàn thì cô không thể bỏ đi được.

Ban đêm lạnh lẽo, áo khoác choàng trên người này lại có mặt đúng lúc, làm ấm người được.

Ô tô trên đường đang chạy với tốc độ cao.Vì chỉ có vào buổi tối, người chạy xe Bắc Kinh mới có thể hưởng thụ thú vui đua xe! Vẫy chiếc taxi về mà run lẩy bẩy, lên xe rồi, cô liền thấy hối hận, không xong rồi, có chuyện rồi. Túi xách của cô, túi xách của cô vẫn còn trong bệnh viện, bên trong còn có chìa khóa nhà.

Trên người mình không có tiền, tài xế có bắt xuống xe không? Vừa lần tìm áo khoác trên người mà vừa hồi hộp, người đàn ông này có tiền trong người không đây?

Cô mang tâm trạng thành khẩn lật tới lật lui bên hông túi áo, tự nhiên lại có hai trăm tệ, quá mừng rồi. Xem ra qua khỏi mười hai giờ đêm thì vận rủi tan hết, ông trời còn thương lấy, cô vùi mặt vào bộ áo hít một hơi, nói vui rộn ràng: "Đây đúng là vật may mắn của mình rồi!"

Còn anh chàng mang tên Liên Hạo Đông thì đang về Thủ Đô để báo cáo chuyến công tác nửa tháng đó, lúc gần đi thì chỉ huy lữ đoàn Triệu có nói với anh: "Trở về ở hai ngày luôn đi, lo giải quyết chuyện cưới xin đi, không kiếm được người nào thì phải đi xem mắt, cũng trưởng thành rồi, hơn ba mươi tuổi còn độc thân thì chẳng tốt với cơ thể đâu, cậu mà không chịu kết hôn, tôi sẽ không còn cách nào là đi báo cáo với thủ trưởng Hướng, đây là nhiệm vụ mà thủ trưởng Hướng giao cho tôi."

Chỉ huy lữ đoàn Triệu cứ lải nhải liên tục về ông nội của Liên Hạo Đông, thượng tướng hải quân Liên An Hà, đêm trước Trung thu năm ngoái đã qua đời ở Hương Sơn Bắc Kinh, hưởng thọ 86 tuổi. Ông nằm trong đội ngũ tiên phong hải quân lục chiến thời kỳ năm đổi mới Trung Quốc vào đầu năm mươi, là lão thành cách mạng, rắn rỏi, sắt đá. Đã tham gia giải phóng các hòn đảo của Tổ quốc và cả cuộc chiến với Triều Tiên, chiến công vô cùng hiển hách. Sau đó có chỉ thị điều chỉnh biên chế và điều động toàn quân trở lại, đội hải quân lục chiến bị giải tán, liên đoàn trưởng lúc ấy là Liên An Hà thì bị thuyên chuyển vào hải quân, người còn lại thì bị xếp vô binh chủng khác. Chuyện này đối với liên đoàn trưởng Liên An Hà thật sự đau xót lòng, giải tán đoàn quân hải quân lục chiến sẽ gây ra tổn thất lớn, thực lực của Trung Quốc khi ấy còn yếu ớt, vốn rất cần lực lượng nòng cốt tinh nhuệ và các sĩ quan chỉ huy uy dũng như vậy. Thế nhưng lịch sử thì không thể nào thay đổi được.

Sau này Trung Quốc bắt đầu xây dựng khôi phục lại đoàn quân hải quân lục chiến. Cải cách mở ra sau mười năm bảo thủ của Trung Hoa, phần ngọn dần hồi phục, nhiệm vụ vinh quang và gian khổ này rơi vào sĩ quan chỉ huy hải quân ở vị trí lãnh đạo hàng thứ ba đang còn sung sức chính trường Liên An Hà. Họ đã chờ đợi thời cơ này quá lâu, vội vàng khoác lên quân phục ra sa trường gào thét chỉ huy, không dám chậm trễ phút giây nào nữa. Ông bắt đầu chọn lọc ra thành phần tinh anh xây dựng lại lữ đoàn hải quân lục chiến.

Hôm nay cháu của ông ấy là Liên Hạo Đông lại nhậm chức chỉ huy lữ đoàn hải quân lục chiến ở vị trí chóp bu thứ nhì.

Liên Hạo Đông tốt nghiệp từ đại học quốc phòng rồi trải qua ba năm đầu quân làm bộ binh, khi lên lon trung úy thì chẳng bao lâu được điều qua hải quân lục chiến.

Anh biết là ông cụ nhà anh nâng đỡ rồi.

Lúc ban đầu anh chỉ muốn thoát khỏi danh tiếng của ông nội liền kiên quyết lựa chọn bộ binh, nhưng từ xưa cánh tay nào có thể với tới mặt trời, ông cụ lấy vai vế của ông nội ra dụ dỗ không xong, bèn lấy quân lệnh gây sức ép, thế này gọi là quan lớn đè chết quan nhỏ, tức chết nhà mi luôn!

Lần này về Thủ Đô báo cáo công tác, anh có hai quân lệnh, một là về công tác, hai là kiếm đối tượng.

Trần Hiểu Sắt về đến trước nhà, vỗ nhẹ cánh cửa khẽ gọi: "Sửu Sửu."

Sửu Sửu là chó con gần năm tuổi giống Bắc Kinh có bộ lông đa sắc vừa vàng vừa trắng, nó là con chó lang thang ngoài đường được Hiểu Sắt nhặt về, tính ra theo cô đã gần năm năm. Tên quỷ nhỏ này rất tinh khôn, lại trung thành khiến Trần Hiểu Sắt sống một mình cũng có thêm phần can đảm.

Nghe tiếng gọi của chủ, Sửu Sửu rối rít chạy đến cửa làm nũng, sủa gâu gâu không ngừng.

Trần Hiểu Sắt an ủi Sửu Sửu qua khe cửa: "Mày có ngoan không? Tao xin lỗi, tao đánh mất chìa khóa rồi, không vào nhà được. Nhưng ngày mai có thể vào được rồi. Nhớ là đại tiện thì phải đi lên bồn cầu nhen!"

Sửu Sửu rù rì làm nũng trong nhà, cô chỉ muốn an ủi nó thật nhiều rồi mới đi.

Cô đi xuống tầng dưới tìm một người quen khác sống ở đó.

Đi đến cửa nhà người ta, cô bắt đầu đập cửa lạch cạch liên tục, không có tiếng động nào trong nhà, cô đá hai chân vào ngay. Không bao lâu, bên trong cửa sổ bảo vệ trong nhà hiện lên khuôn mặt nhập nhèm buồn ngủ của một người đàn ông. Anh ta lại bên cửa dụi dụi mắt nói: "Đánh cướp à? Hơn nửa đêm rồi."

Trần Hiểu Sắt lên tiếng khóc ngoài cửa: "Bân Bân, giúp tôi đi mở khóa đi! Chìa khóa nhà tôi mất rồi."

Bân Bân nói: "Mất rồi? Ngày mai đi, tôi mệt chết rồi, cô ngủ ngay trước cửa nhà tôi đi!"

Trần Hiểu Sắt vô tư coi nhà người này như nhà trọ, không thèm câu nệ gì mà khún núm: "Anh có thể mặc quần vào không, tôi không chịu được cái “quần lót đỏ” trên người anh."

Bân Bân còn đang buồn ngủ chèm nhèm, nghe cô nói thế lại thấy tức cười, tính “hạ nhục” cô mấy câu, dù sao hai người này cũng quen trả đũa lẫn nhau rồi. Anh cười quay đầu lại liếc liếc ngắm cô, chẳng cần gấp gáp làm gì cứ “chiêm ngưỡng” cô thôi, lập tức tỉnh ngay, bộ đồ của con nhỏ này há? Anh làm bộ chán ghét nhìn lỗ mũi bịt trắng phau của cô rồi hỏi: "Wow, thế này là giả quỷ giả ma hù dọa người à?"

Trần Hiểu Sắt lấy tay sờ vào lỗ mũi đang bị thương trả lời: "Mặc quần dài đi rồi mới nói cho cậu biết."

Bân Bân mà Trần Hiểu Sắt quen gọi có tên là Thường Lộ Bân, lớn hơn cô một tuổi, coi như bạn từ bé mà cũng là bạn học, tên khốn dụ cô thi cuộc thi người đẹp chính là hắn.

Năm ấy, bé Thường Lộ Bân tám tuổi cùng với bé Trần Hiểu Sắt bảy tuổi theo cha mẹ đi chơi xuân ở vườn bách thú, Trần Hiểu Sắt hiếu động đang bò trên cây thì rớt xuống bất ngờ, Thường Lộ Bân không chỉ làm đệm thịt cho cô, còn làm cô mất đi nụ hôn đầu. Thật ra thì lúc ấy hai người chỉ là không ngờ chạm phải môi nhau thôi. Từ đó Trần Hiểu Sắt đã bị Thường Lộ Bân bắt được nhược điểm, lần nào cũng đem chuyện đã cứu cô thoát chết mà ép bức cô.

Cô giả làm bạn gái anh mười lần, làm em gái anh năm mươi lần. Anh giả làm bạn trai cô hai mươi lần, làm anh trai cô một trăm lần. Hết cách rồi, Trần Hiểu Sắt là một con bé xinh gái, anh phải mặt dày đi làm anh trai cho nó, không thì con bé con này sẽ luôn gặp thua thiệt thôi.

Trước mắt anh ở cùng cô chung một khu nhà, xem như là một nửa anh hùng bảo vệ người đẹp Trần Hiểu Sắt.

Bảo vệ cho cô em gái này đã thành thói quen với anh.

Anh nhấc áo khoác trên người Trần Hiểu Sắt rồi hỏi: "Cô em hù chết một tên lính rồi đó hả?"

Trần Hiểu Sắt cười vang.

Thường Lộ Bân chắt lưỡi thở dài: "Đây là sĩ quan quân đội đó nha! Còn là thiếu tá hai vạch, được đó, bản lĩnh có tăng lên, nói xem có chuyện gì nào!"

Trần Hiểu Sắt bắt đầu hớn hở mặt mày, văng nước miếng tung tóe thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm hãi hùng hôm nay, còn Thường Lộ Bân cười sằng sặc đến mức lạc giọng. Cuối cùng để an ủi cô mới nói: "Sớm biết thế tôi đây đem “quần lót đỏ” cho cậu mượn mặc. Hiện giờ thợ khóa đều ngủ hết rồi, cậu chịu khó thiệt thòi chút, ngủ nhà tôi thôi. Giường tôi khá lớn, hai ngươi nằm không thành vấn đề."

"Bân Bân, cậu lại muốn lợi dụng để trổ mòi với tôi à?"

"Chỉ là ngủ một giường lớn mà thôi! Làm sao lại nói thành tôi dê cậu được chứ hả? Phải nói lợi dụng hoàn cảnh trổ mòi thì ai có thể qua được cậu à? Nụ hôn đầu của tôi còn chưa kịp cho vợ mình đã bị cậu giành mất…"

"Ngừng ngay! Ngủ đi, sắp sáng rồi, tôi ngủ trên sofa là được." Trần Hiểu Sắt quá sợ những lần anh chàng tính toán nợ nần với cô, nên tính toán của cô coi như không thành.

Thường Lộ Bân nằm trên ghế sa lông tới nửa đêm đã ngủ rất ngon, Trần Hiểu Sắt nằm trên giường cũng tới nửa đêm đã ngủ say rồi, anh mà gặp “Sắt” thì bao giờ cũng chịu thua.

Hôm sau trời vừa sáng lại có người đập cửa, Trần Hiểu Sắt cũng bị choàng tỉnh. Mở cửa mới thấy xuất hiện một cô gái tóc dài xinh đẹp, mặc váy hoa trắng nhạt, giản dị dịu dàng, tay còn ôm mấy món ăn sáng mới mua về.

Thường Lộ Bân không bày tỏ thái độ gì mà hỏi: "Sao cô lại tới đây? Không phải đã dặn là đừng đưa sớm cho tôi sao?"

Cô gái rất ngượng ngùng nhưng cũng không ghét bỏ lời nói khó nghe của anh, tự nói: "Em nghĩ anh chắc là chưa ăn gì, vừa đúng lúc thuận đường, nên em mang đến cho anh. "

Thường Lộ Bân thở dài, gãi gãi đầu, mời cô gái vào nhà. Lúc cô ra khỏi nhà bếp lại đúng lúc gặp phải Trần Hiểu Sắt mới rời giường đang ngáp, cô ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ vốn đang ửng hồng mắc cỡ ngay lập tức cứng đờ, miệng lắp bắp: "Xin lỗi, em không biết còn có người ở nhà. Chuyện đó, chuyện đó em xin lỗi, em chỉ mua bữa sáng cho có mình anh."

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm mà Trần Hiểu giúp Thường Lộ Bân chắn sóng ái tình, cô gái này đã thích anh ta rồi. Thường Lộ Bân lịch sự nói với cô gái: "Cám ơn cô nhiều, cô ấy không thích ăn bánh tiêu, cô ấy thích bánh bao thịt lớn, bỏ cái kia đi...."

Cô gái lúng túng cười rồi nói lời chào xin phép về, trước khi đi còn ngoái nhìn Thường Lộ Bân rồi liếc nhìn Trần Hiểu Sắt.

Thường Lộ Bân nhìn bộ dạng thấy ghê của Trần Hiểu Sắt ré lên: "Cởi chiếc đầm dính đầy máu của cậu ra ngay, mà mặc áo sơ mi của tôi đi! Cứ như vậy mà đi ra ngoài, cả tầng này sẽ bị cậu hù chết."

Trần Hiểu Sắt bất chợt hứng thú chạy đến ban công cô gái vừa rời đi, sau đó mới quay đầu nói với Thường Lộ Bân: "Cô ấy hiểu lầm hai chúng ta đó, Bân Bân."

Thường Lộ Bân không biểu lộ chút gợn sóng nào mà còn hỏi: "Vậy thì sao?"

Sặc! Tên này còn bày đặt ra vẻ. Trần Hiểu Sắt tiếp tục đánh giá: "Cúp C, nắm nó chắc sẽ đã lắm, Bân Bân, thử đi, cô này trông được đấy, có muốn tôi giúp cậu một tay để giải trừ hiểu lầm không?"

Thường Lộ Bân mở cửa phòng vệ sinh: "Không bằng ai đó đâu nha!"

Trần Hiểu Sắt theo tới tận cửa toilet, cố ý nói đểu: "Nếu cậu mà không chịu yêu ai, người ta sẽ nói cậu làm cao hoặc nói cậu mắc bệnh không tiện nói."

Thường Lộ Bân tức giận hỏi ngược lại: "Ai làm cao? Ai mắc bệnh?"

Trần Hiểu Sắt lấy tiền đi xe còn lại gọi thợ khóa lên mở cửa nhà giùm.

Sửu Sửu bé nhỏ cọ một cái rồi nhảy phốc lên người cô, cô cưng nựng xoa đầu vỗ về nó. Ôi! Qua mấy năm nay, an ủi, làm bạn với cô, thủ thỉ với cô, Sửu Sửu bé nhỏ mới thật là đáng yêu.

Sửu Sửu bé cào cào áo sơ mi của cô, xem ra rất không vừa lòng với bộ dạng của cô. Nhớ lại lúc cô sắp ra cửa, có hơi do dự, cởi bỏ cái đồ trắng rất ghê người đó, đổi lại cái áo sơ mi Thường Lộ Bân không hay mặc. Còn quân phục thì khoác lên cánh tay, tránh cho Sửu Sửu bé cắn vò nó.

Bởi có vết thương trên người, cô cũng không dám tắm, chỉ dùng nhiệt từ áo len xoa xoa thân thể. Tẩy sạch sẽ người rồi, lại chăm sóc Sửu Sửu. Hiện giờ Sửu Sửu có màu lông toàn thân sáng ngời, đã không còn bộ dáng như lúc là chó hoang, Trần Hiểu Sắt đúng là một người chủ tốt. Cô giúp nó chải lông: "Mày nhất định rất muốn biết tao làm sao thành ra thế này đúng không? Tao luôn coi trọng sinh mạng, làm sao có thể bị thương được? Ha ha, thật ra thì à, hôm nay tao đã gặp lại Tống Á rồi."

Sửu Sửu nhóc con nhẹ ăng ẳng một tiếng, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp. Cô bĩu môi, cảm thấy phiền lòng: "Nhưng có thể không phải anh ấy, chắc tao nhìn nhầm thôi."

Lòng Tiểu Sửu Sửu giờ phút này vô cùng không yên, nó chỉ chăm chăm ngó vào bộ quân phục đó. Nó cảm thấy không an ổn nổi, mùi vị của bộ đồ này là lần đầu tiên ngửi thấy, không phải Tống Á, cũng không phải là Bân Bân tầng dưới, cuối cùng là của người nào đây? Mặc dù không cào cào bộ đồ này nhưng vẫn dùng móng vuốt đụng nó một cái.

Trần Hiểu Sắt nhìn lại bộ quân phục thì nhức đầu, không chỉ đau đầu mà còn đau lòng, tiền ơi là tiền. Không biết chiến sĩ nhí kia phát hiện thấy cô chạy trốn thì thế nào, còn vị chỉ huy của anh ta, có thể bị tức chết không? Cô rùng mình ớn lạnh.

Bắt được bị yêu cầu bồi thường tiền thì không hề gì, nhưng chỉ cần không bắt được mình thì lần mua bán này quả là rất đáng giá.

Cô dò xét cẩn thận, ngực trái bộ đồ có tên Liên Hạo Đông, cô lập tức lên mạng rà soát nhưng không có bất kỳ tư liệu nào về người này cả. Thôi kệ, nếu như ngày khác có gặp lại, nên trả lại người ta hay vờ như không biết? Không biết tốt hơn nhỉ?

Cô khoái chí với suy nghĩ của mình, cảm thấy lần chạy trốn này thật tuyệt vời, mọi lo lắng nhất thời biến mất. Từ nay về sau, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên xem mắt thì tiếp tục xem mắt, wow, kha kha kha!

Còn nữa, những người đang làm nhiệm vụ trên đường phố sẽ khó tránh khỏi phải làm chút chuyện không thể không làm thế, rất nhiều nhân vật lớn cũng có không ít thời khắc thoái trào, cô chẳng cần quan tâm cái bộ mặt này.

Đây là lý do để cô an ủi chính mình.

Thường Lộ Bân chắt lưỡi thở dài: "Đây là sĩ quan quân đội đó nha! Còn là thiếu tá hai vạch, được đó, bản lĩnh có tăng lên, nói xem có chuyện gì nào!"

Trần Hiểu Sắt bắt đầu hớn hở mặt mày, văng nước miếng tung tóe thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm hãi hùng hôm nay, còn Thường Lộ Bân cười sằng sặc đến mức lạc giọng. Cuối cùng để an ủi cô mới nói: "Sớm biết thế tôi đây đem “quần lót đỏ” cho cậu mượn mặc. Hiện giờ thợ khóa đều ngủ hết rồi, cậu chịu khó thiệt thòi chút, ngủ nhà tôi thôi.Giường tôi khá lớn, hai ngươi nằm không thành vấn đề."

"Bân Bân, cậu lại muốn lợi dụng để trổ mòi với tôi à?"

"Chỉ là ngủ một giường lớn mà thôi!Làm sao lại nói thành tôi dê cậu được chứ hả? Phải nói lợi dụng hoàn cảnh trổ mòi thì ai có thể qua được cậu à? Nụ hôn đầu của tôi còn chưa kịp cho vợ mình đã bị cậu giành mất…"

"Ngừng ngay! Ngủ đi, sắp sáng rồi, tôi ngủ trên sofa là được." Trần Hiểu Sắt quá sợ những lần anh chàng tính toán nợ nần với cô, nên tính toán của cô coi như không thành.

Thường Lộ Bân nằm trên ghế sa lông tới nửa đêm đã ngủ rất ngon, Trần Hiểu Sắt nằm trên giường cũng tới nửa đêm đã ngủ say rồi, anh mà gặp “Sắt” thì bao giờ cũng chịu thua.

Hôm sau trời vừa sáng lại có người đập cửa, Trần Hiểu Sắt cũng bị choàng tỉnh. Mở cửa mới thấy xuất hiện một cô gái tóc dài xinh đẹp, mặc váy hoa trắng nhạt, giản dị dịu dàng, tay còn ôm mấy món ăn sáng mới mua về.

Thường Lộ Bân không bày tỏ thái độ gì mà hỏi: "Sao cô lại tới đây? không phải đã dặn là đừng đưa sớm cho tôi sao?"

cô gái rất ngượng ngùng nhưng cũng không ghét bỏ lời nói khó nghe của anh, tự nói: "Em nghĩ anh chắc là chưa ăn gì, vừa đúng lúc thuận đường nên em mang đến cho anh."

Thường Lộ Bân thở dài, gãi gãi đầu, mời cô gái vào nhà. Lúc cô ra khỏi nhà bếp lại đúng lúc gặp phải Trần Hiểu Sắt mới rời giường đang ngáp, cô ngẩn ra, vốn khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng mắc cỡ nay lập tức cứng đờ, miệng lắp bắp: "Xin lỗi, em không biết còn có người ở nhà. Chuyện đó, chuyện đó em xin lỗi, em chỉ mua bữa sáng cho có mình anh."

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm mà Trần Hiểu Sắt giúp Thường Lộ Bân chắn sóng áo tình, cô gái này đã thích anh ta rồi. Thường Lộ Bân lịch sự nói với cô gái: "Cám ơn cô nhiều, cô ấy không thích ăn bánh tiêu, cô ấy thích ăn bánh bao thịt lớn, bỏ cái kia đi...."

cô gái lúng túng cười rồi nói lời chào xin phép về, trước khi đi còn ngoái nhìn Thường Lộ Bân rồi liếc nhìn Trần Hiểu Sắt.

Thường Lộ Bân nhìn bộ dáng thấy ghê của Trần Hiểu Sắt ré lên: "Cởi chiếc đầm dính đầy máu của cậu ra ngay mà mặc áo sơ mi của tôi đi! Cứ như vậy mà đi ra ngoài, cả tầng này sẽ bị cậu hù chết."

Trần Hiểu Sắt bất chợt hứng thú chạy đến ban công nhìn cô gái vừa rời đi, mới quay đầu nói với Thường Lộ Bân: "cô ấy hiểu lầm hai chúng ta đó, Bân Bân."

Thường Lộ Bân không biểu lộ chút gợn sóng nào mà còn hỏi: "Vậy thì sao?"

Sặc! Tên này còn bày đặt ra vẻ. Trần Hiểu Sắt tiếp tục đánh giá: "Cúp C, nắm nó chắc đã lắm, Bân Bân, thử đi, cô này trông được đấy, có muốn tôi giúp cậu một tay để giải trừ hiểu lầm không?"

Thường Lộ Bân mở cửa phòng vệ sinh: " không bằng ai đó đâu nha!"

Trần Hiểu Sắt theo tới tận cửa toilet, cố ý nói đểu: "Nếu cậu mà không chịu yêu ai, người ta sẽ nói cậu làm cao hoặc nói cậu mắc bệnh không tiện nói."

Thường Lộ Bân tức giận hỏi ngược lại: "Ai làm cao? Ai mắc bệnh?"

Trần Hiểu Sắt lấy tiền đi xe còn lại gọi thợ khóa lên mở cửa nhà giùm.

Sửu Sửu bé nhỏ cọ một cái rồi nhảy phốc lên người cô, cô cưng nựng xoa đầu vỗ về nó. Ôi! Qua mấy năm nay, an ủi, làm bạn với cô, thủ thỉ với cô, Sửu Sửu bé nhỏ mới thật là đáng yêu.

Bé Sửu Sửu cào cào áo sơ mi của cô, xem ra rất không vừa lòng với bộ dạng của cô. Nhớ lại lúc cô sắp ra cửa, có hơi do dự, cởi bỏ cái đồ trắng rất nghê người đó, đổi lại cái áo sỏ mi Thường Lộ Bân không hay mặc. Còn quân phục thì khoác lên cánh tay tránh cho Sửu Sửu cắn, vò nó.

Bởi có vết thương trên người, cô cũng không dám tắm, chỉ dùng nhiệt từ áo len xoa xoa thân thể. Tẩy sạch sẽ người rồi, lại chăm sóc Sửu Sửu. hiện giờ Sửu Sửu có màu lông toàn thân sáng ngời, đã không còn bộ dáng như lúc là chó hoang. Trần Hiểu Sắt đúng là một người chủ tốt. cô giúp nó chải lông: "Mày nhất định rất muốn biết tao làm sao thành ra thế này đúng không? Tao luôn coi trọng sinh mạng, làm sao có thể bị thương được? Ha Ha, thật ra thì... à... hôm nay tao đã gặp lại Tống Á rồi."

Nhóc con Sửu Sửu nhẹ ẳng ẳng một tiếng, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp. cô bĩu môi cảm thấy phiền lòng: "Nhưng có thể không phải anh ấy, chắc tao nhìn nhầm thôi."

Lòng Sửu Sửu giờ phút này vô cùng không yên, nó chỉ chăm chăm ngó vào bộ quân phục đó. Nó cảm thấy không an ổn nổi, mùi vị của bộ đồ này là nó lần đầu tiên ngửi thấy, không phải Tống Á, cũng không phải là Bân Bân tầng dưới, cuối cùng là của người nào đây? Mặc dù nó không cào cào bộ đồ này nhưng vẫn dùng móng vuốt dụng vào một cái.

Trần Hiểu Sắt nhìn lại bộ quân phục thì nhức đầu, không chỉ đau đầu mà còn đau lòng, tiền ơi là tiền. không biết chiến sĩ nhí kia phát hiện thấy cô chạy chốn thì thế nào, còn vị chỉ huy của anh ta có thể bị tức chết không? cô rùng mình ớn lạnh.

Bắt được bị yêu cầu bồi thường tiền thì không hề gì, nhưng chỉ cần không bắt được mình thì lần mua bán này quả là rất đáng giá.

cô dò xét cẩn thận, ngực trái bộ đồ có tên Liên Hạo Đông, cô lập tức lục soát toàn bộ, không có giấy tờ nào cả. Thôi kệ, nếu như ngày khác có gặp lại, nên trả lại người ta hay vờ như không biết? không biết tốt hơn nhỉ?

cô khoái chí, cảm thấy lần chạy chốn này thật tuyệt vời, mọi lô lắng nhất thời biến mất. Từ nay về sau, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên xem mắt thì tiếp tục xem mắt, ươ, kha kha kha!

Còn nữa, những người đang làm nhiệm vụ trên đường phố sẽ khó tránh khỏi phải làm chút chuyện không thể không làm thế, rất nhiều nhân vật lớn cũng có không ít thời khắc khoái trào, cô chẳng cần quan tâm cái bộ mặt này.

Đây chính là lý do cô an ủi chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.