Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 7: Mặt mày hớn hở [4]



Trần Hiểu Sắt bị bất ngờ liền ngẩng đầu nhìn về phía Liên Hạo Đông, lại là anh? Cô lập tức lúng túng không biết nên nói gì. Hà Ngọc Thànhở cạnh bên thêm dầu vào: “Nhưng anh ấy lại chỉ vì cô mà dùng hết sức xông pha trận mạc đó, cô Hà Mã à.”

Trần Hiểu Sắt mân mê đầu mà nói: “Cám ơn các vị! Để tỏ lòng cảm tạ, em không cần tiền boa đâu ạ. Còn có chuyện gì thêm thì các anh cứ việc gọi em, chỉ cần là việc em có thể làm là được.”

Liên Hạo Đông đưa phần đu đủ cho Trần Hiểu Sắt nói: “Ngồi xuống ăn đi.”

Đu đủ là loại trái cây giúp nở vòng 1 nhiều nhất, khoa học đã chứng minh!

Trần Hiểu Sắt mắc cỡ ngại ngùng ngồi xuống, ngậm đu đủ nhai hai cái rồi nuốt. Liên Hạo Đông đánh giá bộ dạng của cô mới nói: “Chút nữa đi xuống nhớ đổi quần áo đi.”

Trần Hiểu Sắt hoảng sợ hỏi: “Sao thế? Đây là đồng phục làm việc của chúng tôi.” – Tác phong nghề nghiệp hàng ngày cần phải để ý.

Liên Hạo Đông liền nói: “Cô không cảm thấy lạnh hơn so với lúc nãy sao?”

Trần Hiểu Sắt khá bực mình, anh chàng này phong độ có vẻ tốt, sao nói chuyện lại có vẻ không bình thường, còn ra vẻ rất quen mình. Cô lập tức quay lại chỗ đứng lúc nãy rồi đáp lại: “Không cảm thấy gì cả. Xin hỏi có phải anh đã quản quá nhiều rồi không?”

Hà Ngọc Thành cúi đầu đưa tay lên đùi nhìn xuống đất. Liên Hạo Đông mới nói rõ: “Bộ đồ của cô ở mặt bên rách hết ra rồi.”

Cuối cùng Trần Hiểu Sắt chầm chậm rời đi khỏi. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng cười ám muội của đàn ông sau lưng mình.

Hà Ngọc Thành liền hỏi: “Từ lúc nào anh để mắt đến cô này vậy? Em thấy anh không khác gì con sói cả.”

Liên Hạo Đông mắt điếc tai ngơ với lời nói của Hà Ngọc Thành, vỗ vỗ vai anh:“Về sau hào phóng chút đi, cấp cho nhân viên loại y phục gì chứ đừng phải thứ thấp kém đó.”

Rốt cuộc Trần Hiểu Sắt chỉ có thể mặc quần trắng của mình ra sân, đi tới cửa toilet phát hiện phía trên thùng rác là một đôi cánh thiên sứ bằng lông vũ trắng muốt, đẹp mắt vô cùng. Đẹp đến thế sao lại muốn ném? Cô nhặt lên nhìn, vẫn còn rất mới, liền mặc vào xem thử thế mà vừa y. Cô ngứa ngáy trong lòng, không muốn cởi đâu, cô còn nghĩ nếu có người tìm cùng lắm thì trả lại cho người ta.

Nhưng đợi khá lâu cũng không có người đến, cô có phần nôn nóng, liền dò xét thử, la lên hai tiếng: “Đôi cánh này là ai ném à? Ai đó không muốn có nó hả? Không ai trả lời thì tôi cứ mặc nó đấy nhé! Đến lúc đó chớ có trách tôi không thèm lên tiếng nha.”

Mười giây đồng hồ, không ai trả lời! Quả thật không ai, cô liền mặc vào hấp tấp chạy đi.

Thật ra thì bộ cánh này là đạo cụ chủ yếu nhất tối nay. Thế mà gặp phải tay thuận tay trộm quần áo Trần Hiểu Sắt, dẫn tới một cuộc nháo kịch diễn ra sau đó.

Trên sân khấu Chu Miện vẫn còn run người sau mấy lần biểu diễn, đã mệt đến lả người, tiết mục sau mới lấy tĩnh là chủ. Nội dung chủ yếu dựa vào hiện trường mà phát động, thậm chí nó còn có tên gọi rất thi vị: “Truy tìm thiên sứ xinh đẹp nhất.”

Trong lúc này dưới khan đài Trần Hiểu Sắt không hề biết tới điều này, cô chỉ nghĩ tới điện thoại di động của Tiểu Mễ đã tan tành xác pháo mà rối rắm nhức đầu.

Lúc đó người chủ trì trên đài nói to: “Tối nay, thiên sứ xinh đẹp may mắn nhất của chúng ta là ai đây?”

Đèn tròn sân khấu lập tức xoay quanh tìm kiếm chiếu ngay lên người Trần Hiểu Sắt đúng lúc cô đang đếm tiền boa có bao nhiêu.

Một loạt tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, tiếng la thất thanh, tiếng thét chói tai hướng về phía Trần Hiểu Sắt đồng loạt sau đó. Ánh sáng chói mắt, âm thanh thủng màn nhĩ, Trần Hiểu Sắt vội vàng bịt mắt nheo lại, cái gì thế này? Người chủ trì ra vẻ mừng rỡ nói:

“Thì ra thiên sứ hạ phàm đang bận việc riêng của mình. Mời em lên đài để mọi người cùng hoan nghênh!”

Trần Hiểu Sắt bị cưỡng chế mời lên sân khấu.

“Thiên sứ chân chính” bị thay mận đổi đào đứng ngay bên im bặt cũng không còn ai để ý. Trời ạ, tiết mục này ai ai cũng thấy hết.

Tối nay vốn tiết mục như thế này: tìm kiếm thiên sứ - thiên sứ lên đài - lên đài rồi được hỏi nguyện vọng - nguyện vọng chính là cùng Chu Miện hợp xướng ca khúc mới - hỗ trợ cho album lần tới theo ý đồ của bên chế tác sản xuất.

Chuyện đã lỡ! Người chủ trì hỏi Trần Hiểu Sắt: “Xin hỏi thiên sứ, là fan hâm mộ của Chu Miện, em có nguyện vọng gì mong muốn được Chu Miện thực hiện không?”

Trần Hiểu Sắt vốn đã hoảng nay còn hoảng hồn hơn, đời sống vui buồn lẫn lộn này không khỏi quá kích thích, cô nhìn Chu Miện ngượng ngùng: “Tôi muốn ôm hôn anh một cái được không?”

Thật ra thì người chủ trì vốn muốn cự tuyệt, nhưng Chu Miện lại sải bước lên trước ôm Trần Hiểu Sắt quay một vòng, cũng tiện chủ động hôn một cái, Trần Hiểu Sắt liền được quen cũng hôn Chu Miện đáp lại....

Chết mất! Mình chao đảo mất, bị rất nhiều fan nữ dưới khán đài la ó, cuối cùng Trần Hiểu Sắt cũng ôm đầu chạy xuống. Trời ạ, bị đánh là chuyện nhỏ, bị Chu Miện ôm một vòng lớn chính là chuyện lớn, cứ bỏ mặc mọi chuyện mà nó đã vớt vát được một nửa đi! Cô định tìm Lâm Mễ Mễ chia sẻ sự việc gây kích động này, đi nhanh thế nào mà cánh tay bị một người níu lại, cô dừng chân rồi quay đầu nhìn lại.

Cái quay đầu ấy lập tức làm cô sững sờ, dường như hư ảo, cứ nhừa nhựa như trong mơ, lại giống như đã xuyên qua thế giới nào! Trong giấc mộng người này lại là Tống Á, anh gầy rất nhiều, cũng trưởng thành lên khá nhiều.

Thời gian đã dừng lại sau đó.

Đây là người tám năm trong lòng cô, người cô đã thầm mến ba năm, yêu nhau một năm, chia tay bốn năm, năm đó anh nói với cô anh không thể đi cùng cô, cô suy nghĩ rất nhiều lý do, hơn nữa đem mỗi lý do ra nghiêm túc phân tích một lần, khả năng lớn nhất là anh chưa bao giờ yêu mình, tất cả chỉ do mình đơn phương. Nhưng cuộc đời có xoay vần bao nhiêu lần chăng nữa, cô cũng chưa từng quên anh.

Anh lại xuất hiện phải nên vui mừng. Chuyện này không chân thật biết bao, chẳng lẽ người xế chiều nay trong quán cà phê thật sự là anh sao?

Tống Á đang mỉm cười nhìn cô, cũng như năm đó thiếu niên đẹp tươi tung bay vạt áo trong sân trường khắc sâu vẻ lung linh, trang nhã và cao quý bao nhiêu.

Anh đưa tay chạm vào mái tóc dài của cô hỏi:“Thiên sứ, có thể nói anh hay bây giờ em thế nào được không?”

Trần Hiểu Sắt xúc động đến mức khóc lã chã. Cô biết Tống Á chia tay cô rồi cũng không đi tìm bạn gái mới mà là biến mất khỏi Bắc Kinh. Cô cũng tìm hiểu ở rất nhiều người nhưng không biết được anh và em gái anh đi nơi nào rồi, giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian. Cuối cùng chỉ có thể tự an ủi chính mình, anh yêu đàn ông nên ngượng ngùng nói với cô.

Hoặc là anh đã yêu em gái của mình nên không đỡ được cái nhìn của xã hội, tìm nơi ít người để ẩn cư, hoặc là anh phải tật bất trị, phải nhịn yêu chịu đau tìm chân trời mới xa xôi.... Mấy khả năng này cô đã bàn luận với bạn bè thân, ai cũng cho rằng hai loại trước có tỷ lệ rất cao, chỉ vì Tống Á rất ít tiếp xúc với nhiều người, quanh anh chỉ có cô em gái.

Cô nỗ lực bình tĩnh, chùi chùi khóe mắt đang tràn ra nước mắt: “Tống Á, là anh sao?”

Tống Á giúp cô chầm chậm nước mắt: “Là anh, anh đã trở về. Khóc cái gì chứ?”

Cô càng nói càng muốn khóc, nên nhẹ giọng nức nở: “Không có đâu. Ha ha!” – Rồi lại cất tiếng cười.

“Anh” - Tiếng gọi trong suốt của cô gái trẻ vang lên sau lưng cô, Trần Hiểu Sắt nhìn thấy cô gái mà ngoại hình không hề thay đổi qua ba năm, em gái Tống Ny của Tống Á hiện ra ở ngay trước mặt mình.

Tống Ny nhìn Trần Hiểu Sắt cười cười: “Xin chào, đã lâu không gặp.”

Trần Hiểu Sắt không có cảm tình gì với Tống Ny, năm đó cô theo đuổi Tống Á đã bị cô em tìm mọi cách ngăn trở, nói những lời khó nghe gieo vào lòng cô nỗi ám ảnh còn đó. Trần Hiểu Sắt vụt tắt vẻ tươi cười, đáp lễ lại Tống Ny: “Chào em.”

Tống Ny giữ lấy tay Tống Á nài nỉ: “Anh, trở về đi thôi, em không muốn chơi nữa, em thấy hơi mệt mỏi.”

Tống Á dịu dàng nói với Tống Ny: “Em vào xe trước đi. Anh ở đây một hồi rồi quay lại.”

Tống Ny vẫn khăng khăng: “Vậy em chờ anh cùng đi.”

Trần Hiểu Sắt liếc nhìn Tống Ny, cô ta thật đúng là không có thay đổi, đã nhiều năm rồi vẫn chỉ nghĩ độc chiếm Tống Á, thôi, có thể gặp lại Tống Á thì cô đã vui lòng. Liền tự tìm đường lui mà nói: “Em xin lỗi, Tống Á, em đang có chuyện, có cơ hội lần sau sẽ hàn huyên.” – Rồi xoay người chầm chậm bỏ đi.

Cô quay đầu đi còn nghe Tống Á gọi: “Hiểu Hiểu....”

Rồi lại nghe tiếp Tống Ny nũng nịu kêu: “Anh, đi thôi nào. Em muốn về nhà.”

Trần Hiểu Sắt chạy đi thút thít, nước mắt rơi xuống ào ào. Anh không có chết, anh sống sờ sờ đứng trước mặt cô. Thật ra thì từng có thời gian Trần Hiểu Sắt nghĩ rằng anh đã chết vì chỉ có chết người ấy mới vô ảnh vô tung mà biến mất.

Cô khóc cho đã rồi định quay về, tính toán trở về, tới phía cửa lại bị một người nữ bắt được, cô gái này mặc một thân tuyết trắng khắp người, quăng ngay cho Trần Hiểu Sắt một bạt tai, miệng còn mắng chửi: “Cái thứ không biết xấu hổ, lại dám trộm quần áo của tao.”

Á! Cô gái này là người được sắp xếp cho Chu Miện, lần hoạt động này vừa tốn tiền lại mất không ít sức lực để được chọn vào vai thiên thần, không ngờ vào phòng thay quần áo lại không mang theo đôi cánh, điều này cũng khó trách, ai bảo cô trang điểm rồi mà cứ nhất định quay về đổi đồ mới chứ?

Cô gái này liền đem cánh để tạm trong phòng vệ sinh. Lao công quét dọn vệ sinh ghét nhất nhân viên dùng xong món gì lại tiện đâu bỏ đó, sẵn tay vứt nó ngoài thùng rác phạt luôm.

Thật ra thì bộ đồ đầu tiên cô mặc đâu có xấu! Cánh không tìm được, cô cũng không còn cách nào, chẳng thể làm gì khác hơn là đứng gần sân khấu hy vọng có thể tìm vận may được chọn trúng, nhưng người điều chỉnh ánh sáng bị mù mắt mới không nhìn thấy cô. Mà là mời Trần Hiểu Sắt kẻ trộm cánh của cô lên đài.

Trần Hiểu Sắt bị cô ta tán cho một bạt tai. Cô vốn không phải kẻ nhẫn nhục chịu đựng, vừa đúng lúc cô muốn xuất hết ra ngoài những uất ức bao ngày qua. Thình lình rút về phản pháo: “Dám đánh bà à?” - Thuận tay kéo tóc cô gái kia nhấn xuống mặt đất, tiếp liền đó là một bạt tai quất ngược lại. Cô không chỉ vớt vát lại cho mình còn kiếm lời thêm.

Xung quanh đều là con gái, không có ai đứng ra can ngăn, chắc ai cũng sợ vạ lây cho mình.

Bạn trai cô gái cũng chạy đến, anh nhất định bảo trì phong độ với nguyên tắc của đàn ông, đó là đàn bà đánh nhau thì đàn ông không mó tay, nhưng sau đó nhìn thấy Trần Hiểu Sắt càng đánh càng hăng thì anh ta cũng không giữ nổi phong độ của mình đang định động thủ.

Cánh tay anh ta còn chưa có gần đến Trần Hiểu Sắt đã bị một người đàn ông khác đẩy ra ngoài, người này chính là Liên Hạo Đông.

Liên Hạo Đông đã để ý tỉ mỉ mọi thứ, anh nhìn thấy Trần Hiểu Sắt khóc lóc kể lể, cũng bắt gặp Trần Hiểu Sắt mất hồn như thế nào, tim anh lúc ấy cũng đau râm ran, đổi bước thì thấy ngay Trần Hiểu Sắt bị đánh, không đợi anh chạy tới, nhóc con này đã bắt đầu phản kích nên anh định chờ Trần Hiểu Sắt vớt đủ vốn cho đã.

Hà Ngọc Thành đánh giá sau này về Trần Hiểu Sắt: “Vào lúc đó Trần Hiểu Sắt dũng mãnh như nữ anh hùng, quả đúng là người phụ nữ của Liên Hạo Đông.”

Liên Hạo Đông ôm lấy Trần Hiểu Sắt đang nóng nảy kích động khéo léo dỗ dành: “Nhóc con, bình tĩnh một chút.”

Nhóc con? Nhất thời hoảng hốt cứ cho là ba mình, khi còn bé ba cô luôn tới đúng lúc cô đang gào khóc hoặc đang lăn lộn trên đất mà dỗ: “Nhóc à, đừng khóc nữa!” Bây giờ có người lo lắng cho cô, cô khóc càng dữ dội hơn, vì có chỗ dựa mà càng thoải mái phát tiết.

Liên Hạo Đông bế cô vào lòng rồi đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.