Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 77



Xuống xe xong, cô cảm thán một câu, thì ra Bắc Kinh cũng có chỗ tồn tàn như vậy.

Những chỗ bỏ hoang này một phần là của nhà xưởng cũ, một phần là thôn Thành trung. Thôn dân trước đây đã được dời tới chỗ mới, bọn họ thuê những căn nhà chuẩn bị bị dỡ để làm nhà công vụ kinh doanh phục vụ dân chúng.

Trần Hiểu Sắt đứng ở cửa gọi cho ông chủ nhưng không ai nghe máy.

Chắc là có việc gấp không thể tới, mình đi xem một chút thử. Bên trong không quá lớn, có tám xưởng, còn có hai cái ký túc xá. Mấy chỗ này đều phải sửa hết. Không gian bên ngoài đã nhờ công ty cảnh quan, không cần bọn họ lo. Vốn dĩ bọn họ chỉ chuyên thiết kế. Bọn họ sẽ kết hợp với phong cách thiết kế bên ngoài để xanh hóa lần nữa.

Cô biết phải làm thế nào. Nếu không có ai vậy thì tự đi dạo là được rồi. Chụp ít ảnh về tham khảo cũng tốt. Chỗ như thế này hơi xa, đi một chuyến không dễ dàng gì, cũng không thể chỉ chụp ảnh rồi về? Định đi dạo sơ, đo mấy chỗ trước, lần sau tới nữa có thể tiết kiệm thời gian làm chuyện khác. Cô đánh bạo sải bước vào.

Xưởng rất cũ kỹ, tất cả máy móc đều là công nghệ từ đầu thế kỷ, vẫn còn được giữ nguyên. Mặt chính xưởng là gạch trong, bên trong có vài máu móc bỏ không, thấy dáng vẻ này có vẻ ngày trước là xưởng luyện sắt. Cô đi một chút rồi dừng một chút, chụp vô cùng cẩn thận. Gan cô lớn, đây là chuyện ai cũng biết nhưng lại lớn tới mức dám mở cửa đi vào xem.

Có một cái xưởng nhỏ không khóa cửa.

Cô mở cửa vào, chỉ thấy trong phòng tối như mực có một bầy ánh mắt sáng lấp lánh, âm trầm nhìn cô chằm chằm.

"Á!" Cô sợ tới mức xoay người bỏ chạy. "Ma..."

Một tiếng gào của cô kinh động đám mèo hoang trong phòng khiến chúng bỏ chạy.

Vì trên đùi cô bị thương nên chạy không tiện, chân trái đạp phải chân phải, té oạch một cái xuống đất. Con mèo nhảy tới quét trúng một cái cột gỗ. Cột gỗ này nện xuống chỗ cô ngã xuống, vừa hay đập bể đầu một con mèo hoang chạy ra từ trong căn phòng.

Con mèo hoang mất mạng trong nháy mắt, ngay cả tiếng cũng không kịp phát ra.

Vụ án mạng do cái cọc gây ra xảy ra ngay cạnh cô. Cô nhìn thấy máu tươi lẫn với óc trắng phun mạnh ra ngoài.

Tròng mắt con mèo hoang mở thật to, gần giống mắt A Trường lúc chết, lạnh lùng mà nhìn cô.

Máu tươi đặc quánh nóng rực chảy tràn trên đất. Mùi đó lập tức như tăng thêm chất xúc tác lqđ mà tản ra ngoài. Cô muốn ói, che miệng lại nhịn, nhất thời trời đất đảo lộn, cô lại nhìn thấy hiện trường nhìn mà ghê người, ngất đi. Tinh thần cô lại bị phá hủy lần nữa.

Một cô gái té xỉu dưới tình huống không ai biết tung tích trong một xưởng bỏ hoang.

Trời tối! Một con mưa nhỏ rơi xuống rất mau.

Ông trời thương hại cô, trận mưa này tưới cô tỉnh lại rồi không lớn nữa mà là hạt mưa rơi chậm lại.

Cô tỉnh rồi! Con mèo chết bên cạnh đã bị ruồi bu kín, máu và óc nó đã tan ra theo mưa, bẩn một khoảng lớn.

Cô nhất định phải nhanh rời khỏi chỗ quỷ quái này. Cô lục lọi cái túi của mình, sau đó ra ngoài dựa vào trí nhớ.

Chỗ này rất tối, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào. Dù cô có lớn gan hơn nữa thì lúc này trái tim cũng bắt đầu lo sợ.

Cô sợ, tứ chi rét run mà lại cứng ngắc, cảm giác sợ hãi tích lại bộc phát. Cô cảm giác mình ngã vào vực sâu vạn trượng, đằng sau có A Trường và con mèo hoang vô tôi bỏ mạng kia đang đuổi theo mình. Cô vịn cái chân bị thương, chạy như điên ra ngoài. Cô không dám nhìn lại phía sau, vô số ma trơi như sẽ lao tới cắn nuốt cô ngay lập tức.

Chuyển qua góc phòng bên cạnh thì có ít ánh sáng, chỗ xa có một bóng dáng thon dài đi về phía cô.

Tia sáng kia như ngọn đèn chiếu rạng trái tim bi thương của cô lúc này.

Người cầm đèn trong tay soi tới chỗ cô thì co chân lao tới chỗ cô, ba giây sau đã đi tới trước mặt cô. Một vòng ôm ấm áp đỡ lấy thân thể sắp sụp đổ của cô.

Anh ôm cô thật chặt, đôi môi ấm áp khẽ hôn lên trán cô hỏi: “Em có biết anh tìm em lâu lắm không?”

Cô nhất thời mê say. Mùi hương dịu dàng này. Ngực anh có mùi thơm ngát mà thanh nhã, khuôn ngực quen thuộc mà lại xa lạ.

Gặp nhau lúc ban đầu, chỉ mong bên anh tới già. Nhưng hôm nay mây khói tan đi, tuổi xuân chỉ còn lưu lại trong hồi ức. Tình yêu biến mất trong trí nhớ, bây giờ tất cả dấu vết loang lổ tan đi, chỉ hận năm tháng như dao.

Cô mấp máy đôi môi, khẽ kêu: “Tống Á…. Sao anh lại tới đây?”

Tống Á ôm lấy cô, sải bước đi ra cửa một cách bình tĩnh, nói: “Anh đi tìm em.”

Tống Á đưa Trần Hiểu Sắt tới bác sĩ tư, xử lý vết thương trên hai chân cô vô cùng sạch sẽ, sau đó chỉ vào vết thương lần trước của cô, hỏi: “Hẳn vết thương này có trong thời gian gần đây, tổn thương thật nặng, tốt nhất phải xử lý ổn, nếu không sẽ để lại sẹo.”

Tống Á vội vàng nói: “Xử lý cho cô ấy đi, dùng thuốc tốt nhất.”

Cô ngơ ngác nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Cô nghĩ tại sao mỗi lần vào lúc mình gặp khó khăn thì không lần nào Liên Hạo Đông xuất hiện bên cạnh mình? Lần đầu tiên rời khỏi nhà anh là Bân Bân giúp đỡ cô. Lần thứ hai gặp nguy hiểm trên đường là A Trường cứu cô. Còn lần này lại là Tống Á đưa cô ra khỏi nơi tối tăm.

Cô hơi mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi, để mặc bác sĩ xử lý vết thương trên chân, quấn lại một cục, thậm chí quên cả đau.

Bác sĩ băng bó kỹ thì dặn: “Tốt nhất một ngày thay thuốc một lần. Thuốc này rất tốt, là tự tôi nghiên cứu ra. Năm ngày sau là vết sẹo sẽ mờ đi.”

Tống Á vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Trương! Mấy ngày nay làm phiền ông rồi.”

Bác sĩ Trương liếc nhìn Trần Hiểu Sắt ý vị sâu xa, lại nhìn Tống Á một cái, sau đó rời đi.

Khu nhà Tống Á ở vô cùng tốt, là căn hộ mô hình lớn nhất toà nhà. Có phòng khách rộng rãi, thư phòng và hai căn phòng ngủ.

Tống Á đi tới, ngồi xổm bên cạnh cô, nói: “Hiểu Hiểu, em đi tắm đi! Anh pha nước cho em rồi.”

Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại thì thấy bác sĩ Trương đã rời đi. Cô vội vàng ngồi dậy từ trên ghế, nói: “Cảm ơn anh! Tống Á, tôi cần phải đi.”

Tống Á đè người cô lại, nói: “Em biết lúc này là mấy giờ rồi không?”

“Tôi mặc kệ là mấy giờ. Tôi nhất định phải đi.” Cô cũng không muốn chọc con cọp mẹ Tống Ny kia lần nữa.

Tống Á nói: “Bây giờ là 3h, em nhất định phải đi à?”

“Chắc chắn tôi nhất định phải đi!” Cô đứng dậy cầm váy của mình lên định tới phòng vệ sinh thay lại. Bởi vì vết thương trên đùi cô chưa lành nên mấy ngày nay cô vẫn mặc váy. Vừa rồi để chữa vết thương trên chân nên mới thay cái quần ngủ của Tống Á.

Tống Á vươn tay ôm cô vào lòng, dùng giọng nói khàn khàn mập mờ nói khẽ bên tai cô: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”

Cô lập tức giãy giụa, nghiêm túc nói với Tống Á: “Đừng như vậy, bây giờ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, hẳn nên tôn trọng nhau.”

Tuy Tống Á gầy yếu hơn Liên Hạo Đông chút nhưng dù sao vẫn là đàn ông khoẻ mạnh. Anh ta kéo cô vào lòng, nói một câu: “Yên tâm, anh sẽ không làm gì em. Em yên tâm ở lại đây một đêm là được rồi.”

“Đây là đẩy mình vào bờ vực nguy hiểm lần nữa. Biết Tống Ny vẫn có thù với tôi, nếu tôi biết mà còn ở lại thì sẽ tự tìm rắc rối.”

“Ở đây, không thể đi, là bởi vì đêm quá khuya, lo em gặp nguy hiểm.”

Cô nói: “Tôi thường về nhà ban đêm cho nên tôi không sợ, thật đấy.”

Tống Á bắt lấy tay cô, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên hơi lo lắng, nhìn cô hồi lâu, nói một câu: “Nếu anh không đồng ý cho em đi thì sao?”

Tống Á luôn ôn nhã bỗng trở nên bá đạo không nói lý lẽ như lưu manh khiến cô hơi kinh ngạc. Cô biết thời gian có thể thay đổi giang sơn, có thể làm hao mòn yêu hận tình thù nhưng không biết thời gian còn có thể thay đổi tính cách một người.

“Tống Á, chắc chắn tối nay tôi không thể về đúng không?” Cô lạnh giọng hỏi.

“Đúng vậy. Cho nên em chết phần tâm này đi!” Nói xong câu đó, anh ta xoay người rời đi, để lại cho cô một bóng lưng cao lớn. Anh ta vào phòng ngủ, lại dừng lại, nói: “Đi tắm đi, tắm xong thì nhanh tới phòng ngủ.”

Cô chỉ có thể bất đắc dĩ đi tắm. Bay giờ cô lại thành con rối trong tay kẻ khác, hoặc có lẽ là một con cờ. Sao người đàn ông nào cô gặp cũng bá đạo như vậy chứ?

Khi cô tỉnh lại thì trên bàn bên cạnh đặt mấy bộ váy mới. Trong lòng cô bỗng sinh ra một dự cảm không lành. Tống Á sẽ không? Sẽ không định giam lỏng cô đấy chứ?

Cô cũng không dám xác định, vội vàng đứng lên mặc quần áo.

Đống bừa bãi tối qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả gối ôm trên ghế sô pha cũng được đặt ngay ngắn. Trên bàn cơm bên cạnh có bữa ăn sáng ngon lành. Bánh bao nướng vàng hai mặt, mùi sữa thơm ngát tản ra. Trứng tươi ốp la cũng quyến rũ không nói nên lời.

Khoảnh khắc cô mở cửa thì thấy Tống Á đang lên mạng nói: “Đi rửa mặt đi! Rồi ăn sáng.”

Cô đi vào nhà vệ sinh nhìn thì lại thấy một bộ đồ dùng rửa mặt mới tinh. Lúc tối qua còn chưa có mà! Dự cảm của cô càng lúc càng mãnh liệt. Không được, cô phải nói rõ ràng với anh ta, cô không yêu anh ta. Cô muốn rời đi.

Sửa sang mình ổn thoả, bình tĩnh ngồi vào bàn ăn, bôi bơ lên bánh bao, khẽ cắn một miếng.

Tống Á hỏi: “Có hợp khẩu vị không?”

Cô nói: “Cũng được! Chỉ là bữa sáng quen ăn cháo với dưa muối rồi.”

Tống Á nói: “À! Vậy thì lần sau anh sẽ chú ý.”

Lần sau?

Cô hỏi: “Sao anh lại tới chỗ đó? Không phải trùng hợp đấy chứ?”

Anh ta nói: “Anh có cách của mình, em đừng hỏi nhiều.” Anh ta dùng dao cắt chân giò hun khói, đẩy tới trước mặt cô, nói: “Ăn đi! Nhân lúc còn nóng.”

Cô ghim một miếng chân giò hun khói bỏ vào miệng, nói: “Có phải Lý Mẫn nói cho anh biết không?”

Tống Á nói: “À, không phải!”

Thế này thật phiền phức, không thể nói thêm hai câu à?

Không bằng làm rõ!

“Tống Á! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô để dao nĩa xuống, hỏi rõ ràng.

Rốt cuộc anh ta ngẩng đầu nhìn cô. Khuôn mặt gầy gò, hai mắt ảm đạm, dáng vẻ tiều tuỵ. Mấy ngày nay cô sống cũng không tốt. Anh ta hỏi cô: “Nửa năm này em đi đâu?”

“Không thể trả lời!” Cô cảm thấy mình không cần phải báo cáo với anh ta.

Không phải tình yêu là thế sao? Bỏ lỡ là bỏ lỡ, đây là chuyện nước đổ khó hốt! Hơn nữa lúc đó anh ta không cần cô trước, bây giờ quay về làm thế này nữa còn có ích gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.