Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 80



Trần Hiểu Sắt đứng lên, toàn thân run rẩy, bắt lấy tay Lâm Mễ Mễ nói: "Mình đi đi. Mình không muốn ngây ngô ở đây."

Lâm Mễ Mễ biết trong lòng cô khó chịu, không nói gì, đỡ cô ra ngoài.

"Trong lòng thật là khâm phục. Mọi người ngồi đây đều hiểu nghệ thuật, tin rằng dám chắc cũng cảm động. Có muốn hỏi một chút vị trong lòng tổng giám đốc Tống này là ai đây?

Bên dưới bắt đầu xao động, không biết là ai kêu một tiếng: "Muốn."

Tống Ny nói: "Vừa hay hôm nay nữ chính trong bức tranh cũng ở đây, xin mọi người hoan nghênh cô Trần Hiểu Sắt."

Đèn chiếu vào người cô, mọi người ào ào đưa mắt khóa chặt cô.

Rất nhiều người cũng so sánh cô với bức tranh, cuối cùng khẳng định: "Là cô ấy. Tuy cô ấy trưởng thành cũng chín chắn hơn nhưng bề ngoài dịu dàng này đúng là người trong bức tranh."

Tống Ny nói tiếp: "Tổng giám đốc Tống và cô Trần Hiểu Sắt vì nguyên nhân gia đình và sự nghiệp mà chia cách bốn năm. Bây giờ rốt cuộc bọn họ có thể gặp lại. Bọn họ yêu nhau sâu sắc như thế, ai cũng cảm động bởi chuyện xưa của họ. Tôi mong mọi người cũng chúc phúc thật lòng cho bọn họ như vậy." Tống Ny vỗ tay đầu tiên.

Rất nhiều người cũng cảm động bởi sự "Gặp lại" lãng mạn này, đứng lên, reo hò cho bọn họ, kể cả đám bạn học trong đại học mỹ thuật Y. Bọn họ biết chuyện xưa giữa Trần Hiểu Sắt và Tống Á.

Cô không đi ra được, bị rất nhiều người trong giới truyền thông ngăn lại, chụp hình.

Phải biết Tống Á là thanh niên kinh doanh điển hình trong năm được phỏng vấn trên TV. Rất nhiều phóng viên báo lqđ lá cải đặc biệt khai thác những tin tức màu hồng. Bọn họ chờ lâu như vậy chính là vì giờ phút này. Tin tức nội bộ này rất đáng tiền.

Lâm Mễ Mễ nóng nảy, cầm túi lên bắt đầu đập những phóng viên kia, nói: "Đừng chụp, tránh ra."

Cô bỗng mất đi tất cả sức lực. Cô chỉ cảm thấy bụng mình nặng di, hạ thân ẩm ướt dinh dính.

Tống Á đi qua đám người, khẽ ôm lấy cô sắp ngã xuống, xô đám người ra, nói: "Hiểu Hiểu, đừng sợ, có anh ở đây."

Nhưng vậy thì sao? Tất cả mọi chuyện đều là do không thể buông ra tạp thành. Coi như kiếp trước nợ, kiếp này bồi thường, yêu tám năm cũng đủ rồi.

Một cơ hội để đền bù tám năm, lúc đó có khả năng nay, Trước đây không phải không yêu mà là có nhiệm vụ lớn hơn tình yêu, nhất định phải tạm thời buông ra.

Lâm Mễ Mễ đứng sau nhìn bóng lưng Tống Á và Trần Hiểu Sắt, thở dài, nói: "Đều nói nghệ thuật gia cố chấp, bây giờ xem ra thật là đúng." Lắc đầu, lại mắng đám phóng viên rồi mới rời đi.

Gần đây Liên Hạo Đông rất vui mừng, sắp về Bắc Kinh, nhớ cô nhóc tư tưởng có tiến bộ sắp phát điên. Trước một tuần đã sắp xếp xong cho Phi Hồ, nói cho các chiến sĩ huấn luyện quân khuyển chăm sóc nó cho tốt.

Anh còn tự chủ động gọi điện cho Trần Lương Động, dặn ông cụ: "Bác phải chú ý thân thể, ăn uống cho ngon, uống cho tốt, sau đó vui sướng cắt điện thoại.

Trần Lương Động cúp điện thoại. Mẹ Trần Hiểu Sắt - Điền Lâm hỏi: "Ai gọi vậy?"

Ông quẳng lại một caia: "Không biết là tên nhóc ngốc nào gọi nhầm số."

Vương Ngọc Lam đã nổi cáu mấy ngày. Lão nhị nhà bà lại giấu bà tự xin kết hôn ở đơn vị. Nếu không phải chủ nhiệm Vương bộ Chính trị chúc mừng bà thì bà còn bị lừa đấy. Bà lập tức gọi điện chất vấn Liên Hạo Đông. Anh nói bên kia đầu dây: "Thủ trưởng, người lớn tuổi rồi, con sợ người mệt."

Tên nhóc này thật là càng ngày càng quá đáng. Lần trước Trương Thiểu Vân khóc chạy về từ thành phố Z bà đã muốn hỏi anh có chuyện gì. Không thích thì không thích, sao lại phải trở mặt? Chuyện này để thế hệ trước bọn họ gặp mặt nhau làm sao?

Lúc đó Vương Ngọc Lam nhìn Trương Thiểu Vân khóc rối tinh rối mù, an ủi: “Đừng khóc, có bác ở đây, chúng nó không thành được đâu.”

Nhưng lúc đó kiểm tra chính trị kết hôn tiến hành gấp rút, bà không thể không xen vào, ra lệnh với Liên Hạo Đông: “Muốn kết hôn cũng có thể, đưa cô bé kia về nhà. Chỉ cần có thể thuyết phục mẹ thì mẹ sẽ đồng ý cho hai đứa.”

Anh cao hứng trả lời: “Vâng! Thủ trưởng! Cẩn tuân thánh mệnh!”

Vậy không còn cách nào khác, xem ra Thiểu Vân không có duyên phận với hai cụ nhà mình, chỉ có thể chịu vậy.

Trần Hiểu Sắt ra khỏi hội quán mỹ thuật thì đi thẳng tới bệnh viện. Bác sĩ nói cô có dấu hiệu sảy thai, đề nghị cô ở lại viện quan sát mấy ngày. Cô tới bệnh viện ở. Cô không thích Tống Á ở đây, liền bảo Lâm Mễ Mễ đuổi anh ta đi. Vì để cô tốt hơn mà Tống Á không ngây ngốc bên cạnh cô, chỉ chuẩn bị ổn thoả chi phí nhập viện.

Lâm Mễ Mễ hỏi: “Sao cậu không nói cho anh ấy biết mình có?”

Cô nói: “Vốn định chờ anh ấy về thì sẽ nói cho anh ấy lúc ăn cơm. Mình đâu có ngờ.”

Lâm Mễ Mễ thở dài, nói: “Hy vọng nhà họ Liên không đọc được bất cứ tin tức gì.”

Không sợ bọn họ thấy, chỉ sợ bọn họ hiểu lầm. Biết đến mức phát triển hôn nhân với Tống Á thì bọn họ cũng không làm gì.

Cô đã từng vô cùng mong Tống Á muốn mình. Bây giờ cô thấy mình may mắn cỡ nào khi giữ lại cho Liên Hạo Đông một tấm thân trong trắng.

Lâm Mễ Mễ an ủi cô: “Sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu yên tâm đi, dưỡng tốt thân thể mình là quan trọng nhất. Đau lòng quá rất dễ tổn thương tới đứa bé.”

An ủi xong, cuối cùng cô không thấy khó chịu như vậy nữa.

Lâm Mễ Mễ có công việc, không thể ở bên cô 24h nên chăm sóc cô một ngày thì đi.

Vì vậy cô bé đáng thương Trần Hiểu Sắt một mình ngây ngô trong bệnh viện. Cô thật đau lòng, thật khổ sở. Cô có thể đoán được hôm sau tin tức nổ tung trong giới truyền thông, nước miếng của những người kia có thể dìm chết cô.

Cô cầm điện thoại nhưng không dám gọi cho Liên Hạo Đông. Cô sợ sẽ mất anh.

Suy nghĩ một lúc thì gọi cho Thường Lộ Bân, nói có thể hai ngày mình không về được, nhờ anh chăm sóc Tiểu Sửu Sửu giúp.

Thường Lộ Bân bên kia đầu dây hỏi: “Được rồi! Em ở đâu? Anh qua lấy chìa khoá.”

Cô vẫn coi Thường Lộ Bân là anh ruột, không hề giấu giếm anh, nói mình đang trong bệnh viện.

Cô nghỉ ngơi trong hành lang đi bộ của bệnh viện. Cô biết Bân Bân không cẩn thận, sẽ không phát hiện mình ở khoa phụ sản. Lại phải làm phiền anh chăm sóc Tiểu Sửu Sửu, cô hơi áy náy.

Tới cùng Thường Lộ Bân còn có một cô bé. Cô cảm thấy nhìn quen mắt, nhất thời không nghĩ ra là ai. Bởi vì sau lưng Bân Bân thường có một cô bé đi theo, chuyện này cô biết. cũng bởi vì anh rất đào hoa, dẫn tới từ nhỏ cô đã gạt anh ra khỏi hàng ngũ bạn trai.

Thường Lộ Bân nói với cô bé kia: “Em chờ ở đây, đừng đi qua.”

Cô bé quả thật đứng yên ở đó.

Cô khẽ cười, như đã phát hiện ra gì đó. Đúng vậy, cho tới bây giờ mình chưa từng cho Bân Bân cơ hội. anh có thể bảo vệ mình nhiều năm như vậy thật không dễ dàng. Phần tình cảm đặc biệt này là cô chiếm đoạt quá lâu. Nghĩ tới đây, lòng cô hơi lo sợ bất an và áy náy.

Thường Lộ Bân đi tới, hỏi: “Thế này là thế nào?”

Cô nói: “Là vết thương lần trước tái phát, bác sĩ nói sợ nhiễm trùng, đề nghị nhập viện quan sát. Đừng lo lắng, sẽ về nhanh thôi.”

Thường Lộ Bân lại nói: “Sao gần đây em hay vào bệnh viện thế? Anh còn nhớ lúc còn bé em rất ít khi phải vào viện mà?”

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Đúng vậy! Có điều lúc đó cũng từng ở bệnh viện. Năm em ba tuổi bị một cậu bé tám tuổi ném vào trong khe, té bị thương tay đó.” Cô lắc đầu, vội vàng bổ sung: “Còn lại thì chưa từng bị thương. Anh biết mà, em dịu dàng điềm đạm nho nhã như vậy, không thể chủ động đi gây hoạ được.”

Thường Lộ Bân cười, trong mắt ánh lên ánh sáng rực rỡ, an ủi cô: “Tối anh sẽ tới, đừng lo.”

Cô vội vàng nói: “Ngàn vạn lần đừng. Chỗ này buổi tối không cho ngủ lại, có ý tá chuyên trách chăm sóc. Anh chăm sóc Tiểu Sửu Sửu cho em là em vui lắm rồi.”

Thường Lộ Bân sờ sờ đầu, như hơi áy náy, nói với cô: “Em biết đấy, thật ra thì anh không nuôi được Tiểu Sửu Sửu. Mình anh nuôi nó cũng thành vấn đề.”

Cô cười khẽ, đương nhiên cô biết.

Thường Lộ Bân là người đàn ông cô hay gặp nhất. Quần áo bẩn không giặt, cơm nước xong cũng không rửa nồi. Khi còn bé nghịch ngợm phá phách, lớn lên rồi thì miệng lưỡi trơn tru, xem phim A, đánh ma thú, dâng hiến lần đầu tiên cho tay phải của mình.

Cô lại nói: “Có không được anh cũng nhất định phải nuôi nó giúp em, hơn nữa còn phải nuôi vài ngày.” Khoé mắt cô nhìn cô gái vẫn chờ Thường Lộ Bân ở hành lang. Cô nghĩ cô bé này chính là người mình gặp lúc xảy ra tai nạn xe cộ năm ngoái chô Thường Lộ Bân, thường đưa cơm cho anh. Qua một năm, cô bé vẫn như vậy, yên lặng theo sau anh, lẳng lặng chờ anh ‘nói chuyện’ với mình, nghị lực thật đáng khen.

Thường Lộ Bân nắm cằm Trần Hiểu Sắt, nói: “Không được được voi đòi tiên biết không? Vì Tiểu Sửu Sửu mà mất sức lớn, còn thiếu đặt mông vào chỗ nợ nữa thôi.”

Cô duỗi thẳng chân ra định đá anh: “Đứng đắn chút. Anh là đồ ngốc.”

Anh tránh khỏi, cười nhận lấy chìa khoá trong tay cô, dặn: “Không được lộn xộn! Dưỡng bệnh cho tốt, muốn ăn gì thì bảo anh làm.”

Cô giả vờ ho khan nói: “Em sợ ăn vào bệnh sẽ nặng hơn.”

Thường Lộ Bân nói: “Em ít xem thường anh đi.”

Cô suy nghĩ rồi nói: “Nếu vậy em không khách sáo nữa. Em muốn ăn cháo bát bảo hầm nhừ, thêm một phần đậu phụ khô và trứng chiên cà chua.”

Thường Lộ Bân há hốc miệng, nói: “Này! Anh chỉ biết nấu đồ nước thôi. Em ăn sủi cảo nhé.”

Cô lập tức hờn dỗi quả quyết: “Không được! Anh nhất định phải làm những thứ này, không được ra quán mua về.”

Thường Lộ Bân không còn cách nào, đành phải đồng ý. Anh vô cùng bối rối đi về, đi tới hành lang thì đưa chìa khoá cho cô bé, nói: “Tiểu Sửu Sửu đành phải nhờ em rồi. Còn nữa, có thể làm thêm mấy món cơm tối không? Phải làm cháo bát bảo, đậu phụ khô với thịt khô và trứng chiên cà chua.”

Cô bé kia nhậ lấy chìa khoá, khẽ sửa lời anh: “Là đậu phụ khô chứ? Em nghe thấy.”

Thường Lộ Bân đứng lại, ngẩng đầu nhìn mái hiên, suy nghĩ rồi nói: “Hình như vậy, tóm lại nhờ em.”

Cô bé kia liếc nhìn Trần Hiểu Sắt như có điều suy nghĩ.

Thường Lộ Bân đi đằng trước gọi cô: “Đi thôi!”

Cô bé đi cùng, cầm chìa khóa không nói lời nào.

Thường Lộ Bân hỏi: “Nói đi! Lần này lại muốn trả công gì?”

Phải nói điều kiện trước, nếu để giả làm bạn trai lừa mẹ cũng không phải làm tới mức đó! Ông mày là thanh niên tốt trong xã hội, sao có thể làm ra mánh khoé lừa gạt người già.

Cô bé kia nghiêm túc gật đầu, nói: “Không đâu, sẽ không đâu! Công lần này rất đơn giản, làm bạn nhảy là được rồi….”

Bác sĩ nhắc Trần Hiểu Sắt không được có cảm xúc gì quá lớn, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm cho quá trình trưởng thành của đứa bé.

Chạng vạng, cơm tới thật. Thường Lộ Bân đưa tới, phía sau là cái đuôi nhỏ cô bé kia. Anh nói: “Em chờ ở cửa lớn, không được nghe bọn anh nói chuyện nữa.”

Cô bé kia chớp mắt, không đi.

Anh đẩy người ta đi xa thật xa, nói: “Mấy chuyện em nói anh đã đồng ý hết, em còn muốn thế nào nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.