Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 87: Sóng to gió lớn



Liên Hạo Đông lấy xe chở ông đến một quán trà cao cấp ở phía Tây thành phố, hắn đã từng nghe Trần Hiểu Sắt nói, cha cô có sở thích phẩm trà, vì vậy nên muốn dẫn ông đến nếm thử trà của Bắc Kinh. Đây là nơi mà đám Kỳ Sơn thường đến, là một quán trà ngon

Tống Á ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không nói thêm lời gì nữa, nhưng tâm trạng lại sảng khoái hơn nhiều, giống như một bầu trời quang đãng.

Nghệ thuật uống trà là một việc rất tinh tế, cái cần chú ý chính là học vấn cùng kiên nhẫn.

Trần Lương Động đích thân chọn một ấm Thiết Quan Âm thượng đẳng, nước pha trà là nước tuyết từ Trường Bạch Sơn được vận chuyển theo đường hàng không đến. Trần Lương Động pha trà, bất kể là động tác hay độ lửa, đều đã đạt đến cấp bậc Hắc Sơn Lão Yêu, cực kỳ chuẩn, khiến cho người quan sát cũng cảm thấy dễ chịu. Ông không hề thiên vị một ai, để Liên Hạo Đông và Tống Á chia ra ngồi hai bên trái phải của mình. Châm cho mỗi người một ly trà, nói: "Nếm thử xem thủ nghệ của chú thế nào."

Hai người uống xong.

Liên Hạo Đông nói: "Chua chát."

Tống Á nói: "Mùi thơm ngát."

Ông cụ rót cho hai người ba chén liên tục xong, mới vào đề chính: “Con bé này, là bảo bối chú nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Mà hai người các cậu đối xử với nó thế nào? Dù là Hạo Đông hiện tại hay Tống Á trong quá khứ, đều chẳng xem trọng bảo bối của chú, khiến chú và dì cảm thấy rất đau lòng."

Trần Lương Động nói cực kỳ thấu triệt, ông muốn đòi nợ thay con gái mình. Hai tên nhóc thối tha này, lại dám xem thường bảo bối của ông, ông rất khó chịu.

Liên Hạo Đông vội vàng nói: "Chú à, đều là lỗi của con, con không chăm sóc tốt cho Hiểu Sắt, chú có tức giận thì cứ trút hết lên người con đi, con đều nguyện ý tiếp nhận!"

Trần Lương Động uống một ly trà, thở dài nói: "Thủ trưởng Liên, tôi muốn nói riêng với Tống Á vài lời, cậu ra ngoài đợi một lát được không?"

Thủ trưởng Liên là đóa hoa thép của tổ quốc, vừa cứng lại vừa đẹp, mặc cho gió táp mưa sa, đều đứng ngạo nghễ như một ngọn núi. Nhưng một câu này của bố vợ tương lai khiến thủ trưởng hoảng hốt, đóa hoa thép xém chút là khô héo, anh gần như nhảy phắt lên, sống lưng ưỡn thẳng tắp: "Chú à, đừng khách sáo." Tiếp đó vô cùng nghe lời xoay người rời đi, bước chân rất đều.

Chỉ còn lại một mình Tống Á, ông vừa châm trà vừa nói: "Tống Tổng, cậu quan tâm tới cửa hàng nhỏ của chúng tôi là vì con gái tôi đúng không? rất cảm ơn! xin mời cậu một ly."

Tống Á đổ mồ hôi, tay run run nhấc ly trà lên, đáp lời: "Chú à, chú quá lời rồi. Tập đoàn chọn lá trà của chú là vì những sản phẩm đó rất tốt, chú đừng hiểu lầm."

Mỗi năm, tập đoàn của Tống Á đều phải chuẩn bị rất nhiều thứ, ngoài bao lì xì ra, còn phải có trà, rượu và thuốc lá ngon, số lượng vô cùng lớn, là một khoảng chi không nhỏ. Hắn nghe nói hai năm qua Trần Lương Động chú trọng nhiều đến lá trà, nên muốn chiếu cố cho ông hơn. Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác thúc đẩy cuộc giao dịch này diễn ra, đó chính là tìm được Trần Hiểu Sắt.

Nên biết, chuyện Trần Hiểu Sắt bị Liên Hạo Đông mang từ đơn vị đến đại đội Trục Sa có thể nói là cơ mật quân sự. Dù cho có bản lĩnh lớn đến cỡ nào đi chăng nữa cũng rất khó tìm ra. Cũng có thể xem như hoàn toàn biến mất khỏi địa cầu, trừ phi chính miệng đương sự nói ra. Cho nên, lúc ấy Tống Á không thể tìm được bất cứ dấu vết gì, hắn từng lấy thân phận là bạn của Trần Hiểu Sắt gọi điện cho Trần Lương Động để do thám tình hình nhưng tin tức nhận được vẫn mơ hồ như cũ. Người có thể moi Trần Hiểu Sắt ra từ trong động tối, chỉ có cha mẹ của cô, vì vậy cuộc làm ăn này phải hợp tác với Trần Lương Động.

Tất cả đúng như hắn dự liệu, Trần Hiểu Sắt thật sự trở về, bởi vì ông cụ rất nhớ con gái.

Trần Lương Động nói: "Tống Tổng, tôi không phải là người cổ hủ, chuyện của cậu với con bé chúng tôi đều biết. Người trẻ tuổi mà, làm việc khó tránh khỏi có chút bồng bột."

Tống Á khẽ nghiêng người, bày tỏ sự áy náy, giải thích: "Chú à, năm đó tụi cháu tình đầu ý hợp, cho nên không câu nệ mà cùng tạo nên một tác phẩm. Chú hiểu cho, nghệ thuật là cao Thượng, cho nên giữa chúng cháu rất thuần khiết và trong sạch. Cô ấy tôn trọng cháu và cháu cũng vậy."

Trần Lương Động thở dài một hơi, tiếc hận nói: “Cô con gái của chú là một con nhóc bướng bỉnh không hay kể khổ. Năm đó chuyện nó chia tay chú cũng chẳng cạy ra được nửa chữ từ miệng nó, nhưng có thể từ ánh mắt cùng hành động mà nhận ra rằng con bé đang rất đau lòng, cho nên ta nghĩ rằng người đề cập chuyện chia tay là cậu.”

Tống Á cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Trần Lương Động dừng lại một lát mới nói tiếp: "Con nhóc nhà chú dùng thời gian hai năm mới bước ra được khỏi bóng ma, thấy con bé vui vẻ trở lại, chú rất vui mừng. Nhưng cũng thật không hiểu nổi, nếu lúc trước cậu đã bỏ rơi nó, sao bây giờ lại tìm tới nó chứ?"

Tống Á nghẹn lời. Phải biết, có rất nhiều chuyện hắn không muốn nói cho người thứ hai biết, dù là Trần Hiểu Sắt cũng vậy. Nhưng những hành động hắn đã làm chính bản thân hắn cũng cảm thấy là mình “tự gây nghiệt không thể sống”, ở nước ngoài bốn năm này, tuy chẳng tĩnh tâm như nước được nhưng cũng đã cố gắng rất nhiều. Ai ngờ ngày thứ hai sau khi về nước, bị Tống Ny kéo đến Xích Mị tiêu khiển, gặp lại Trần Hiểu Sắt. Cho nên nói, duyên phận chính là như vậy, quanh đi quẩn lại cũng sẽ xảy ra tình huống “cẩu huyết”. Hắn vốn phải chia tay với Trần Hiểu Sắt trong bất đắc dĩ, sau khi quyền lực cùng dục vọng đều đã có, hắn tất nhiên muốn đòi lại tất cả những gì thuộc về mình.

Nhưng điều đáng tiếc chính là, đối thủ của hắn lại mạnh đến nỗi có thể xóa hết mọi dấu vết, nếu không mọi chuyện sẽ chẳng trở nên rắc rối như bây giờ.

Tống Á duy trì thái độ khiêm tốn nói: "Chú à, lúc ấy rời đi là bởi vì muốn tập trung trí lực để làm những chuyện khác. Chuyện này có liên quan đến gia đình nên cháu không tiện nói rõ hơn. Nhưng chắc chắn một điều là, mọi chuyện lúc đầu chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi."

Mỗi nhà đều có một hoàn cảnh riêng, ngay cả Trần gia của bọn họ cũng có, ân oán đời trước sẽ làm khổ đời sau, cho nên Trần Lương Động không ép buộc Tống Á. Ông gật đầu bảo: " Tôi hiểu rồi, Tống Tổng là người làm chuyện lớn, xem nhẹ tình cảm nam nữ cũng là hiển nhiên."

Tống Á lại nói: "Nhưng đây là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ dù có bất cứ lý do gì cháu cũng sẽ không buông tay Hiểu Hiểu nữa."

"Hả?" Trần Lương Động lộ vẻ nghi vấn, dường như không tin tưởng lời Tống Á nói.

“Cháu đã từng bỏ qua nên không muốn đã sai lại càng sai, cháu muốn cứu vãn tình cảm của cả hai. Tuy biết bây giờ đã hơi chậm, nhưng vẫn muốn đi thử một lần. Dù phải trả bất kỳ giá nào!" Anh ta nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Trần Lương Động giật mình, châm thêm một ly trà cho Tống Á, nói: "Cậu nhóc à! Chuyện tình cảm có đôi khi không thể miễn cưỡng. Làm như vậy, sẽ chỉ đẩy người phụ nữ của mình đi xa hơn mà thôi."

Tống Á nói: "Chú à, chỉ là chậm một bước."

"Không!" Trần Lương Động đánh gãy lời Tống Á: "Chậm hai bước."

Tống Á ngây người một lúc.

“Bước đầu tiên là: Năm đó cậu cố ý chia tay. Bước thứ hai: bây giờ con bé đã yêu Liên Hạo Đông. Là một người làm cha, dù con bé không nói, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được. Giữa ba người các cậu, ánh mắt con bé nhìn Liên Hạo Đông là đặc biệt nhất. Đó là loại cảm giác vừa yêu vừa hận. Ánh mắt đó cậu cũng đã từng có nhưng không biết quý trọng thôi.”

Tống Á đau xót. Đương nhiên anh ta biết lòng của cô đã không còn thuộc về mình, nhưng anh ta vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.

Trần Lương Động lại khuyên nhủ: “Có rất nhiều chuyện dù muốn cũng không thể quay lại như lúc đầu được, tình cảm chính là một trong số đó. Nếu như không có Liên Hạo Đông, nói không chừng còn có thể cứu vãn. Nhưng mà, cậu cũng nên hiểu rằng, đây đã là chuyện không thể thay đổi. Nếu như còn cố chấp nữa, người bị thương tổn sâu nhất chỉ có con bé thôi. Cậu nghĩ lại xem,con bé là một người xem trọng tình cảm, nếu như cậu vẫn quấn quýt lấy nó, nó nhất định sẽ phải chịu tổn thương.”

Sao Tống Á lại không biết chứ? Lợi thế của anh ta chính là sự mềm lòng của Trần Hiểu Sắt.

“Tôi là cha của Trần Hiểu Sắt, mục đích của tôi là để con bé có thể được hạnh phúc và vui vẻ. Cậu có dám chắc, sau khi giành được con bé, nó sẽ kiên định mà đi theo cậu không.”

Tống Á ôm đầu: “Chú, nếu bây giờ cháu buông cô ấy ra, thì cháu sẽ mất cô ấy mãi mãi. Cháu không có cha mẹ, lớn lên trong sự giáo dục nghiêm khắc của ba nuôi, là Hiểu Hiểu kéo cháu ra khỏi sự bế tắc trong nhiều năm dài, đối với cháu mà nói, cô ấy chính là ánh mặt trời, là ánh sáng duy nhất của đời cháu.”

Trần Lương Động không ngừng gật đầu lắng nghe.

Tống Á nói tiếp: " Những gì đã bỏ lỡ, cháu nhất định sẽ tìm hết về."

Nghe những lời bộc bạch của Tống Á, Trần Lương Động cảm nhận được sự chân thành, nhưng cũng thấy được tham vọng chiếm hữu mạnh mẽ của hắn. Cậu nhóc này biến thành như vậy, đi tới bước này, không biết đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ. Ánh mắt ửng đỏ của Tống Á làm ông cũng phải xúc động, ông cảm thấy Tống Á rất đáng thương. Bản thân ông cũng không giúp được gì, chỉ có thể giảng cho cậu ta hiểu. Ông nói: "Chàng trai à, hoàn cảnh lớn của cậu, chú rất đồng tình, nhưng sống không thể chỉ vì thù hận, phải học cách quên đi. Để tâm mình rộng mở, chứa đựng được những thứ khác. Chờ buông bỏ được thù hận, cậu sẽ hiểu tổn thương cũng chỉ là chất xúc tác khiến bản thân mau lớn lên mà thôi."

Ánh mắt của Tống Á bắt đầu mơ hồ.

Trần Lương Động lại nói: “Tôi chỉ có một đứa con gái là Hiểu Sắt, nếu cậu không ngại, cứ xem tôi như người thân, có gì không vui thì tâm sự với tôi, tuy tôi không tài giỏi gì nhưng cách nhìn nhận vấn đề cũng được xem là thấu đáo.”

Tống Á há miệng, nhẹ nhàng gọi một câu: "Chú. . . . . ."

Trần Lương Động cảm thán: “Chú có hai chữ muốn tặng cho cháu, đó chính là: Buông tay. Học được cách buông tay, là có thể vui vẻ, cũng sẽ không phải sống mệt mỏi như bây giờ nữa. Tống Á, cháu chỉ mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa tới 30, cứ thả lỏng mình đi. Vì Hiểu Sắt, xem như chú cầu xin cháu đó.”

Lòng Tống Á đắng chát, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Bây giờ tên đã lên dây, bảo bỏ là bỏ được sao? Đã đi tới bước này, chẳng lẽ sẽ phải buông tha thật sao? Hắn im lặng, không nói gì.

Trần Lương Động bước tới vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Chú biết, đột nhiên bảo cháu buông tha chắc chắn cháu sẽ không thể tiếp nhận được, nhưng chú cũng hy vọng cháu có thể suy nghĩ cho kỹ, khi đã nghĩ kỹ rồi cháu sẽ biết lời của chú là đúng.."

Tống Á đứng dậy, nói với Trần Lương Động: "Chú, cháu cảm ơn chú đã giảng giải cho cháu."

Trần Lương Động gật đầu một cái, nói: "Tống Á, chú còn có chuyện muốn nói với Hạo Đông, cháu gọi cậu ta vào đây đi."

Tống Á khẽ cúi đầu, sau đó mở cửa đi ra ngoài, lướt qua Liên Hạo Đông.

Đóa hoa thép hoạt động tứ chi, nhẹ nhàng gõ cửa đi vào, nở nụ cười nhìn Trần Lương Động. Vị cha vợ này thật là tốt, không thừa dịp đốt nhà anh, anh có chút kiêu ngạo cùng tự hào. Chào theo kiểu nhà binh, giọng oang oang gọi một tiếng: "Chào chú!"

Trần Lương Động Nhất chỉ chỗ ngồi, ý bảo hắn ngồi xuống, hỏi: "Hạo Đông, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không? Sao tôi lại thấy cậu rất quen?"

Liên Hạo Đông liền gợi ý cho ông cụ: "Chú còn nhớ kỹ sư Vương Kỳ Thần không?"

Ánh mắt Trần Lương Động quét qua người Liên Hạo Đông, sau đó quan sát một lát mới hỏi: " Ông ấy là gì của cậu?"

Xem ra trí nhớ của ông cụ vẫn còn rất tốt, Liên Hạo Đông nhanh chóng tiếp lời: "Ông ấy là cậu của cháu."

Trần Lương Động lại hỏi: “Vương Ngọc lam là mẹ của cậu sao?"

Liên Hạo Đông thán phục trí nhớ siêu phàm của ông, lập tức gật đầu một cái.

Mặt của Trần Lương Động liền trầm xuống, bực bội không nói thêm gì nữa. Vẻ mặt này của ông Liên Hạo Đông đã đoán được từ trước. Cậu nhỏ Vương Kỳ Thần và cô Trần Dương của Trần Hiểu Sắt đã từng có một đoạn tình yêu oanh liệt gây ra rất nhiều sóng gió ở Liên gia, mặc dù ngay lúc đó Liên Hạo Đông chỉ có tám tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.