La Kế nhận thấy Trì Cửu bất thường, nhưng cũng không biết bất thường vì đâu.
Bự Bự của anh nhớ nhà thành bệnh sao? Nhưng quê hương đã không còn, xác suất tìm lại các anh em không cao, nan y luôn rồi.
Một con ciu giả không hoàn thành chức trách thì đạt tiêu chuẩn quái gì?
La Kế hơi phiền muộn.
Sau một trận không đã lắm, anh châm một điếu thuốc.
“Đây là thuốc lá sao?” Trì Cửu hỏi.
“Ừm, muốn thử chút không?”
La Kế đưa sang, cậu hút một hơi liền bị sặc dữ dội, vội vã dập thuốc đi, “Trong TV nói hút thuốc có hại cho sức khỏe. Không thể hiểu vì sao người Trái Đất lại tạo ra thứ không tốt cho chính mình nữa.”
La Kế chỉ cười, lại đốt một điếu, Trì Cửu cau mày đoạt lại, ném vào gạt tàn.
“Anh đừng hút thuốc nữa có được không?”
“Cái này gọi là Cigarettes after sex (1).” La Kế tiếp tục đốt thêm một điếu, rít một hơi, nhả khói về phía Trì Cửu. Cậu bị sặc thành mắt @@, “Không phải dạo gần đây em đang buồn à? Hút thuốc có thể giảm bớt phiền não đấy.”
“Thứ này có thể sao?”
La Kế gật đầu.
Trì Cửu do dự nhấc điếu thuốc dở trong gạt tàn lên, đưa anh châm lửa, e dè rít một hơi rồi lại dứt khoát dụi nó về gạt tàn!
La Kế bị cậu chọc cười, tay run run làm tàn thuốc rơi xuống giường, lập tức làm xém một lỗ nhỏ trên drap.
“Uây.” La Kế dập tắt, “Ngủ đi.”
“Ừm.”
Trì Cửu là người có khả năng điều chỉnh mạnh, sau khi được tặng thêm hai chiếc sạc dự phòng, trong lòng cậu lại nhanh chóng nở bông.
Tâm tình tốt khiến Trì Cửu cực kì tận sức, cậu phải báo đáp La Kế.
La Kế hết lần này đến lần khác bị “bắt nạt” cho không xuống nổi giường. Anh vừa không muốn nuông chiều cậu quá mức vừa không muốn ngừng lại. Trì Cửu vui, lòng anh cũng vui theo. danmei256.wordpress.com
Mà anh vui thì hay dẫn cậu đi dạo phố. Lúc đó họ gặp một người.
Đó là một anh chàng đẹp trai, nhuộm tóc vàng, tai phải đeo đinh tán, ăn mặc cực kì mốt, cười rộ lên trông vừa lưu manh vừa quyến rũ.
“La Kế, đã lâu không gặp!” Người nọ tình cờ thấy La Kế, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, lập tức chạy tới ôm một cái, “Lâu lắm rồi không gặp lại em.”
La Kế lẳng lặng lui một bước, “Trần Phong, chào.”
“Đúng đúng. Phải hơn hai năm chưa gặp nhau.” Trần Phong sờ mũi, “Em còn giận anh không đấy?”
La Kế lạnh lùng đáp: “Không đáng.”
“Vậy là tốt rồi.” Trần Phong yên tâm, lúc này mới chú ý người đi theo La Kế, “Đây là ai? Bạn trai mới sao?”
La Kế nhìn Trì Cửu, Trì Cửu nhìn anh. Anh ngập ngừng đôi chút, nói: “Không phải.”
“Thế là em vẫn còn độc thân hả?” Trần Phong mừng rỡ, “Anh hẹn em nhé?”
“Không được.”
La Kế không muốn dông dài với anh ta, xoay người rời đi. Trần Phong cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt tươi cười lập tức hóa đá. Anh ta muốn túm La Kế, nhưng chưa chạm được vào ống tay áo đã bị giằng ra.