Sắc Nước Hương Trời

Chương 130



Sau đại hôn của Cung Vương, cuối tháng tư, Tuyên Đức Đế bỗng nhiên trong buổi tảo triều thương nghị với các thần tử, nói ông muốn Bắc Phạt Liêu quốc, đoạt lại mười bốn châu U Vân đã từng thuộc về Trung Nguyên.

Văn Võ Đại Thần dưới điện đều là sững sờ, lần này so với lúc Tuyên Đức Đế đưa ra phạt Tấn vào tháng giêng còn khiếp sợ hơn, dù sao Tấn quốc chỉ là một tiểu quốc phía bắc Đại Chu, như trứng chim bồ câu nho nhỏ, nhưng Liêu quốc phía bắc là một tảng đá lớn đó, mà thảo nguyên Liêu quốc rộng lớn tuấn mã thành đàn, kỵ binh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Đại Chu, có thể đánh được người ta sao?

Tuyên Đức Đế cũng không có muốn lập tức liền tiêu diệt Liêu quốc, trước tiên ông chỉ muốn đoạt lại mười bốn châu U Vân. Trước khi phạt Tấn, Tuyên Đức Đế đối với Bắc phạt Liêu quốc cũng không tin tưởng, nhưng các tướng lãnh Hàn Đạt, Quách Kiêu một trận chiến liền chém giết ba vạn Liêu binh, đủ để chứng minh tướng sĩ Đại Chu cũng không thua bởi Liêu quốc, Tuyên Đức Đế liền có tự tin.

"Các khanh nói một chút, Liêu quốc có thể phạt không?" Ngồi ở trên ghế rồng, Tuyên Đức Đế nhìn các thần tử phía dưới hỏi, đặc biệt là hàng võ quan kia.

Văn Thần lấy Tể Tướng đứng đầu, võ quan lấy Dĩ Xu Mật Sử làm đầu, nhưng Xu Mật Sứ Tào Du mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trầm mặc không nói.

Sau lưng Tào Du, Điện Tiền Ti Chỉ Huy Sứ Quách Bá Ngôn, cũng trầm mặc.

Tuyên Đức Đế nhíu nhíu mày, nhưng vào lúc này, sau lưng Quách Bá Ngôn, phẩm cấp gần với ông, Điện Tiền Tư Đô Ngu Hầu Trình Hàn bỗng nhiên ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: "Hoàng Thượng thánh minh, tướng sĩ Đại Chu ta vừa mới đánh hạ Tấn quốc, sĩ khí đang thịnh, lúc này Bắc Phạt Liêu quốc, xu thế tất như chẻ tre, một lần ra tay liền thu phục đất đai U Vân."

Hắn vừa lên tiếng, đại đa số võ quan đều phụ họa.

Tuyên Đức Đế sờ sờ râu, cười chuyển sang hướng Văn Thần.

Tể Tướng Từ Nguy cúi đầu, lần trước phạt Tấn hắn cũng không đồng ý, tuy rằng Tuyên Đức Đế đánh một lần đã thắng trận, nhưng lần này Bắc Phạt Liêu quốc không phải chuyện đùa, hắn vẫn là không ủng hộ, nhưng, Từ Nguy đã sớm nhìn thấu, trên long ỷ Đế Vương võ đoán chuyên chế, một khi quyết định cái gì sẽ không nghe lọt người bên ngoài khuyên can, nếu nói Hoàng Thượng không nghe, vậy hắn hà tất tiếp tục làm cho Hoàng thượng hiềm nghi?

Tể Tướng không mở miệng, đại đa số Văn Thần đi theo cúi đầu không nói, nhị hoàng tử Duệ Vương quay đầu lại nhìn, bước ra khỏi hàng nói: "Phụ hoàng sáng suốt, Liêu quốc phái binh trợ giúp Tấn quốc gặp thảm bại, sau lại cũng không thấy xuất binh, nhất định là sợ hãi quân uy Đại Chu ta, quân địch sĩ khí bị sa sút quân ta lại là quân tâm đại chấn, đúng là thời cơ tuyệt hảo để phát binh."

Tuyên Đức Đế gật đầu.

Trung thư xá nhân Phạm Bình cũng phụ họa nói: "Duệ Vương nói đúng, nhân cơ hội này, quân ta thừa thắng xông lên, phạt Liêu tựa như lấy đồ trong túi."

"Hay cho câu lấy đồ trong túi." Quách Bá Ngôn đứng tại chỗ, nghiêng đầu, cười với Phạm Bình nói: "Thiết kỵ Liêu quốc một binh có thể chống đỡ hơn mười bộ binh Đại Chu ta, Phạm đại nhân nói phạt Liêu đơn giản như vậy, nghĩ đến là đã tính trước, đã có thượng sách khắc địch, nếu như thế, không biết có thể nói cho chúng ta nghe một chút hay không?"

Phạm Bình bất quá là nhìn thấu tâm tư Tuyên Đức Đế, đi ra nói vài câu thảo phạt cho Hoàng Thượng vui, hôm nay bị Quách Bá Ngôn một mãnh tướng hỏi thăm chiến thuật, nhất thời cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt trắng nõn một hồi đỏ một hồi xanh. Quách Bá Ngôn nhìn thấy, coi khinh Phạm Bình, sau đó ra khỏi hàng, chắp tay nói: "Hoàng Thượng, thư sinh khí phách nói đơn giản lắm, nhưng chiến trường Thiên Biến Vạn Hóa, nếu không nắm chắc tất thắng, không được tuỳ tiện xuất binh, chuyện phạt Liêu, thần khẩn cầu Hoàng Thượng bàn bạc kỹ hơn."

Đúng rồi, Đại Chu đánh thắng một trận, các tướng sĩ đang cao hứng, nhưng bọn họ cao hứng là lập được công lao có thể đạt được khao thưởng của triều đình, hôm nay Hoàng Thượng không khao thưởng tam quân, nhưng muốn tam quân tiếp tục đánh cường địch Liêu quốc, các tướng sĩ chỉ biết oán trách, làm sao còn có khí thế chống đỡ địch? Thân là trọng thần tâm phúc của Tuyên Đức Đế, Quách Bá Ngôn biết rõ Tuyên Đức Đế hiện tại muốn nghe nhất cái gì, nhưng ông không thể trơ mắt nhìn Hoàng Thượng phạm sai lầm.

Nụ cười trên khóe miệng Tuyên Đức Đế biến mất, đổi lại người khác đi ra phản đối ông ta, ông ta cũng sẽ không thấy không vui như hiện tại, nhưng Quách Bá Ngôn là ai? Quách Bá Ngôn là một tay ông ta đề bạt, làm sao có thể cùng ông ta đối nghịch?

"Trẫm nếu như quyết định Bắc Phạt, tự có nắm chắc tất thắng, ái khanh không cần lo ngại." Tuyên Đức Đế bình tĩnh nói.

Quách Bá Ngôn nghe xong, yên lặng lui về chỗ. Ông đã lấy hết bổn phận trung thần, nói nữa, chính là ngu dốt.

Các võ quan ủng hộ ông ta, cả đám văn thần đều giả câm, nhưng không nói lời nào chính là cam chịu, tóm lại tính toán Bắc Phạt của ông ta đã nhận được tán thành của Văn Võ Đại Thần. Tuyên Đức Đế cười cười, nói: "Các ngươi nếu cũng đã tán thành, vậy..."

"Phụ hoàng, người nếu như xuất binh, trận chiến này tất bại."

Một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên truyền đến, lời nói sắc bén kia, như một đạo thiên lôi đột nhiên xuất hiện giữa đêm hè, đinh tai nhức óc. Văn võ bá quan đồng loạt ngẩng đầu, muốn nhìn một chút là vị Vương Gia nào to gan lớn mật như thế, cũng dám nói Hoàng Thượng tất bại, sau đó bọn họ đã nhìn thấy Tam hoàng tử Triệu Hằng đứng ở giữa đại điện, ngửa đầu nhìn thẳng Đế Vương trên long ỷ, bóng lưng thon dài cao ngất, giống như một gốc thanh tùng trên đỉnh núi Hoàng Sơn [1] không sợ gió sương.

[1] Hoàng Sơn: ngọn núi phía đông nam tỉnh An Huy, Trung Quốc

Tất cả mọi người đều sốc, và sau khi cảm thấy khó có thể tin nổi, thì mọi người lại bắt đầu đăm chiêu.

Sở Vương nhíu mày nhìn đệ đệ ruột thịt của mình, không hiểu đệ đệ từ trước đến nay không hỏi chính sự vì sao vừa mở miệng đã nói khó nghe như vậy, theo ý hắn, lần này phụ hoàng quyết định Bắc Phạt vô cùng sáng suốt, đệ đệ há miệng liền nguyền rủa phụ hoàng bại trận, phụ hoàng tức giận xử phạt đệ đệ thì phải làm sao bây giờ? Sở Vương lại lo lắng sốt ruột, ho khan một cái, liên tiếp nháy mắt đệ đệ.

Duệ Vương mặt không biểu tình, nhưng trong lòng nở hoa, lão Tam và đại ca là nhất thể, hiện tại lão Tam chọc giận phụ hoàng, một khi phụ hoàng trách phạt, đại ca tất nhiên sẽ đi ra xin tha, khi đó phụ hoàng có thể không giận chó đánh mèo sao? Tuy rằng một lần nho nhỏ không vui sẽ không thay đổi cái gì, nhưng có thể nhìn thấy lão Tam tự tìm phiền toái, Duệ Vương cảm thấy rất thoải mái.

Hai Vương gia một quá lo lắng một nhìn có chút hả hê, Xu Mật Sứ Tào Du, Điện Tiền Ti Chỉ Huy Sứ Quách Bá Ngôn cùng với Tể Tướng Từ Nguy, phó tướng Lục hỏi ý kiến đám người, tuy nhiên cũng bất động thanh sắc nhìn Thọ vương gia bình thường độc lai độc vãng giống như Thần Tiên, hiếu kỳ Thọ vương gia kế tiếp sẽ nói như thế nào.

"Thọ vương, cớ gì nói ra lời ấy?"

Tâm tình đang tốt lại bị một câu "tất bại" của thân nhi tử hủy không còn một mảnh, Tuyên Đức Đế khuôn mặt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn, đồng thời phẫn nộ, đáy lòng cũng có vẻ bất nhẫn. Lão Tam nói chuyện cà lăm, nếu như có thể, Tuyên Đức Đế không hi vọng con mình tự rước lấy nhục, nhưng bây giờ loại tình hình này, ông phải hỏi rõ ràng.

Triệu Hằng nhìn phụ hoàng mình, chậm chạp mà kiên định nói: "Nguyên nhân có bốn, thứ nhất, khao thưởng không phát, tướng sĩ bất mãn."

Quách Bá Ngôn khẽ gật đầu, cho dù đánh hai trận liên tiếp, thì khao thưởng phạt Tấn lần trước cũng nên phát xuống dưới, các tướng sĩ lấy được chỗ tốt, mới càng vì triều đình cống hiến. Lời nói khó nghe, dân chúng dùng trâu trồng trọt, cày xong một chỗ là phải cho ăn một lần, trâu trung thành, bớt một miếng ăn cũng có thể chịu đựng, nhưng tướng sĩ đều là người, nhân tâm được lợi, không có lợi liền không muốn làm, cho dù thật sự có ép buộc, thì đánh cũng không tận tâm, chiến trường cũng không so được với cày ruộng, sơ sẩy một cái chính là bi thảm.

"Thứ hai, đường xá xa, lặn lội đường xa, tướng sĩ mệt mỏi."

Xu Mật Sứ Tào Du khẽ vuốt càm. Bắc Phạt Liêu quốc, phải vượt qua núi Thái Hành Sơn, các tướng sĩ đã đánh bốn tháng, nhu cầu cấp bách là nghỉ ngơi và hồi phục.

"Thứ ba, mùa hạ rất nóng, không thuận tiện tác chiến."

Tể Tướng Từ Nguy mặt lộ vẻ khen ngợi, hai nước phát binh, thiên thời địa lợi nhân hòa đều được cân nhắc trong đó, không cho khao thưởng tướng sĩ không muốn đánh, đây là mất nhân hòa, Liêu quốc chiếm cứ sơn mạch hiểm yếu dễ thủ khó công, đây là không có địa lợi, giữa hè nóng bức chính là khuyết thiếu thiên thời.

"Thứ tư..."

"Đủ rồi!" Tuyên Đức Đế bỗng nhiên quát lên, trừng mắt nhi tử cà lăm phía dưới nói: "U Vân mười bốn châu chính là đất đai Trung Nguyên ta, giống như con cái với cha mẹ, dân chúng Đại Chu cũng hy vọng triều đình sớm ngày thu phục đất đai bị mất, bá tánh U Vân chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, nóng lòng trở về, trẫm phạt Liêu là hướng về dân tâm, đợi mười bốn châu U Vân thuộc về Trung Nguyên ta, trẫm tức khắc sẽ khao thưởng tam quân. Nếu như Thọ vương tài học hơn người, có công phu phun ra nuốt vào như vậy, không bằng vì trẫm viết bài hịch văn Bắc Phạt Liêu quốc."

Ấp a ấp úng...

Chúng thần hít một hơi lãnh khí, ai không biết Thọ vương có tật miệng, đến nay không dám công nhiên nghị luận, nhưng Hoàng Thượng trước mặt cả triều văn võ hung hăng vạch tìm vết sẹo chưa hề khép lại của Thọ vương. Thọ vương phản đối phạt Liêu, Hoàng Thượng lại bảo Thọ vương viết hịch văn phạt Liêu quốc, không khác gì ở trên vết thương đổ một nắm muối.

Thân đệ đệ trước đắc tội phụ hoàng lại bị phụ hoàng răn dạy, Sở Vương không cách nào trách cứ phụ hoàng, nhưng lại không chịu được đệ đệ ở trên triều chịu nhục, bất tri bất giác nắm chặt một đôi thiết quyền, ngay cả Duệ Vương trước đó nhìn có chút hả hê, cũng mặt lộ vẻ đồng tình, đi ra phía trước kéo lão Tam ngốc đến đáng thương. Nhưng Triệu Hằng trước khi Duệ Vương tới gần, xoay người lại trở về nhóm quan văn.

Thân nhi tử của Hoàng thượng cũng bị mắng, văn võ bá quan ai cũng biết Hoàng thượng tâm ý đã quyết, nên không có một người dám nói lời phản đối.

Sau khi tan triều, Tuyên Đức Đế gọi đám người Tào Du, Quách Bá Ngôn đến Sùng Chính điện thương nghị chiến sách phạt Liêu.

Triệu Hằng và các quan văn tạm thời bị Tuyên Đức Đế vắng vẻ cùng nhau đi ra ngoài.

"Hôm nay Vương Gia nói, chữ chữ châu ngọc, vi thần mặc cảm." Tể Tướng Từ Nguy cố ý đi rất chậm, thần tử khác cũng đi xa, hắn mới đi theo sau lưng Triệu Hằng, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói. Chỗ lo của Thọ vương, cũng là lo lắng của hắn, nhưng hắn vẫn không có đảm lượng và ý chí như Thọ vương, dám vì triều đình chống đối Hoàng Thượng.

Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt nhìn áo bào Thọ vương phía trước mặt, sau đó chỉ thấy Thọ vương không nhanh không chậm mà rời đi, đối với khen ngợi của hắn, không làm ra bất kỳ phản ứng nào. Từ Nguy chậm rãi đứng thẳng lưng, nhìn qua Thọ vương đã đi xa, nhỏ bé đến mức hắn không thể nhận ra mà lắc đầu, trời cao đố kỵ anh tài, nếu như Thọ vương không có tật miệng, ngược lại là...

Đáng tiếc không có nếu như, Từ Nguy than thở một tiếng, đi hướng Trung Thư Tỉnh bên kia.

Mặt trời đỏ lặn xuống phía tây, Triệu Hằng trở về Thọ vương phủ, quần áo cũng không có đổi, đi thẳng đến thư phòng. Phúc công công liên tục ở bên cạnh vương gia, mặc dù không vào triều, nhưng hắn từ trong miệng người khác nghe nói chuyện Vương Gia bị Hoàng Thượng ở trước mặt mọi người quét thể diện, biết rõ chủ tử hiện tại đang nổi nóng, hắn một chữ cũng không dám nhiều lời, nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ chờ ở ngoài thư phòng.

Hậu viện, Tống Gia Ninh nghe nói Vương Gia đi thư phòng, đoán được có đại sự, liền tiếp tục ngồi dưới gốc hải đường hóng mát, chờ Vương Gia hết bận tới đây dùng cơm, thế nhưng một mực chờ đến màn đêm buông xuống, Tiền viện cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Tống Gia Ninh bỗng nhiên bất an, trước kia cho dù Vương Gia bận rộn, cũng sẽ phái người cho nàng biết.

Tống Gia Ninh phái Lưu Hỉ đi xem, Lưu Hỉ đi ra từ Thọ vương phủ, nên quen thuộc với các thái giám ở Tiền viện.

Lưu Hỉ đi, thế nhưng Tiền viện trống rỗng, một mảnh lặng ngắt như tờ, chỉ có thị vệ Tông Trạch canh giữ ở trước thư phòng. Phát hiện Lưu Hỉ, Tông Trạch xa xa ra dấu tay, Lưu Hỉ trong lòng rùng mình, vội trở về bẩm Vương Phi, thấp giọng nói: "Vương Phi dùng bữa trước đi, Vương Gia đêm nay có việc, chắc có lẽ không tới."

Tông Trạch ra dấu tay nói là, Vương Gia tức giận, mà Lưu Hỉ nhớ tinh tường, lần trước Vương Gia tức giận, vẫn là khi còn bé và bướng bỉnh đánh nhau với Tứ điện hạ, bởi vì Tứ điện hạ cố ý học hắn lắp bắp nói chuyện, tuổi nhỏ Vương Gia tức giận, nhốt mình ở trong phòng, suốt cả một tháng cũng không có đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.