Sắc Nước Hương Trời

Chương 132: 132



Triệu Hằng là một tiên sinh rất tốt, hắn giảng giải "Sử Ký" cho Tống Gia Ninh, không nói nhiều, nhưng từng chữ đều ở chỗ mấu chốt. Tống Gia Ninh nghe nhiều rồi, đoán ý của hắn cũng càng ngày càng chuẩn. Hiện tại Vương Gia đề điểm nàng kỹ năng vẽ, sử dụng cả lý thuyết và thực hành, nên Tống Gia Ninh lại càng dễ lĩnh hội, chỉ là Vương Gia từ phía sau lưng nắm tay nàng dạy nàng vận dụng ngòi bút, khiến Tống Gia Ninh có một chút phân tâm.

Nàng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mặc dù biết rõ trong lúc mang thai không nên sinh hoạt vợ chồng, nhưng nàng lại luôn đặc biệt khát vọng, bây giờ Vương Gia nhiều ngày không thấy nay lại vừa đỡ vừa ôm, cảm thụ được độ ấm trên tay hắn, nghe hắn trầm thấp nhắc nhở, bộ ngực của hắn thỉnh thoảng lại dán lên phía sau lưng nàng, lòng Tống Gia Ninh liền bắt đầu ngứa ngáy rồi.

Triệu Hằng chú ý tới cổ tay nàng cứng ngắc, vừa nghiêng đầu nhìn, thì đập vào mắt là đôi má phiếm hồng của nàng, mắt hạnh chạm phải hắn, liền lập tức rũ xuống, khẽ quay đầu qua một bên, vừa nghĩ đến cái gì, không cần nói cũng biết.

Triệu Hằng vừa rồi nhìn vòng tay nàng liền có ham muốn, bây giờ bị nàng vô tình câu dẫn, cỗ hoả khí này lại lập tức xuất hiện, ngón tay tách bàn tay đang nắm chặt của nàng khiến cho nàng buông bút vẽ ra, sau đó xoay nàng qua ôm vào trong ngực, vội vàng hôn môi nàng. Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người tuy rằng đều ở tại Vương Phủ, nhưng ba bốn ngày không gặp, tất cả suy nghĩ của Triệu Hằng đều là trách cứ của Tuyên Đức Đế, Tống Gia Ninh vẫn suy nghĩ Vương Gia đã xảy ra chuyện gì, không gặp mặt nhau cộng thêm quan tâm, hiện tại ôm nhau, hôn càng thêm cuồng nhiệt.

"Mập." Triệu Hằng chôn ở cổ nàng, xoa nàng nói.

Tống Gia Ninh mềm mại dựa vào trong lòng hắn, mặc cho tay hắn lộn xộn.

Nhưng Triệu Hằng cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi trên mặt tiểu vương phi, nàng mang thai hài tử, mặc dù hắn càng thêm ham muốn, nhưng cũng không thể làm cái gì. Thế nhưng lại vẫn muốn làm, biết rõ không thể làm vẫn như cũ không nỡ buông tay, hô hấp càng ngày càng nặng. Tống Gia Ninh là nữ nhân, có muốn cũng sẽ không khó chịu lắm, nghe hơi thở nặng nề của hắn, Vương Gia người giống như Thần Tiên đến lúc thèm ăn cũng trở thành như vậy, Tống Gia Ninh lại thấy đau lòng.

Tống Gia Ninh có biện pháp giúp hắn, nhưng nàng xấu hổ không dám nói ra, đỏ mặt dựa vào trong lòng hắn, nghĩ thầm lại đếm tới mười, nếu như đếm tới mười Vương Gia còn không chịu ngừng, nàng liền giúp hắn một chút. Nhắm mắt lại, Tống Gia Ninh lặng lẽ đếm, đếm rất chậm, mới đến năm, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng trầm đục hắn của: "Lại tới câu dẫn ta."

Giống như là quở trách, nhưng càng giống trách nàng câu dẫn lại không thể thỏa mãn hắn.

Tống Gia Ninh mặt càng đỏ hơn, bị hắn nắm chặt giống như trừng phạt, lại nghĩ tới hắn chịu ủy khuất lớn lao, Tống Gia Ninh bỗng nhiên quyết định bất chấp tất cả, vùi ở trong lòng hắn, lí nhí nói: "Vương Gia, thiếp, thiếp có một biện pháp..."

Tay Triệu Hằng ngừng lại.

Tống Gia Ninh chỉ nghe thấy tiếng cổ họng hắn chuyển động, sau lại nói: "Hài tử quan trọng hơn."

Hắn đặt nàng và hài tử ở phía trước, Tống Gia Ninh trong lòng ấm áp, nhất thời cũng đặt thận trọng của hắn ở phía trước. Quét mắt cửa ra vào, Tống Gia Ninh cúi thấp đầu, kéo Vương Gia ra phía sau giá sách, đi thẳng đến hàng giá sách cuối cùng, mới để cho hắn đứng dựa vào giá sách, nàng một lần nữa chôn vào trong lòng ngực của hắn, nhưng tay lại chậm rãi cởi đai lưng hắn.

Triệu Hằng không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng mơ hồ đoán được nàng sẽ làm một chuyện khiến hắn vui sướng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy từng dãy giá sách đối diện, những quyển sách kia giống như lại biến thành từng vị Thánh hiền, ngươi một lời ta một câu mà trách cứ hắn. Triệu Hằng dục hỏa hơi lui, nhưng vào lúc này, tay nhỏ bé của nàng dán lên.

Triệu Hằng thân thể cứng đờ.

Tống Gia Ninh hai gò má đỏ bừng, xấu hổ giúp hắn.

Đôi mắt Triệu Hằng vẫn mở to như cũ, vẫn như cũ nhìn những giá sách kia, thế nhưng thân ảnh và chỉ trích của những vị Thánh hiền càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hắn cái gì cũng không nhìn thấy không nghe thấy, nhắm mắt lại, hai tay một lần nữa ôm lấy nàng. Thời tiết tháng năm, mặc dù chạng vạng tối trong phòng vẫn như cũ bao phủ khí nóng, thư phòng rộng rãi sáng ngời của Thọ vương, giá sách hàng cuối cùng bên này giống như càng ẩm càng nóng, chí ít vài cuốn sách bị Thọ vương dựa vào kia, gáy sách đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

Một phút đồng hồ, hai khắc đồng hồ, không biết qua bao lâu, hai cánh tay Tống Gia Ninh đều muốn phế đi, Triệu Hằng bỗng nhiên ôm lấy nàng không cho nàng động, hắn nhanh chóng cởi xuống chiếc yếm lỏng lẽo của nàng, xem như khăn lau mà dùng. Tống Gia Ninh nằm ở trước ngực hắn, trống ngực hắn đập thình thình, hô hấp gấp rút nói cho nàng biết, Vương Gia rất thỏa mãn.

Tống Gia Ninh liền cảm thấy mình lập lên một công lao nhỏ, đầu tiên là khiếm tâm tình hắn tốt lên, lại làm cho thân thể của hắn thả lỏng.

Hai người cứ như vậy ôm nhau trong chốc lát, cuối cùng Triệu Hằng dìu nàng đứng vững, hắn xoay người nhặt lên bối tử trung y tán loạn trên mặt đất, từng thứ từng thứ giúp nàng mặc vào, duy chỉ có chiếc áo tận cùng bên trong bị hắn mượn, thì không thể mặc được nữa. Thiếu một thứ, Tống Gia Ninh cảm thấy không ổn, thừa dịp hắn mặc quần áo, nàng đi xa vài bước cúi đầu xem xét, ngày mùa hè quần áo mỏng, nàng sợ bị người nhìn ra.

Trên bờ vai bỗng nhiên nặng trịch, ánh mắt Tống Gia Ninh rạng rỡ như nước, xấu hổ xoay người.

Triệu Hằng cũng nhìn vạt áo nàng trước, xác nhận nhìn không thấy gì, hắn mới ôm người vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Học với ai?"

Tống Gia Ninh ánh mắt hơi tối lại, sau đó nói dối, dựa vào hắn nhỏ giọng nói: "Trước khi xuất giá mỗi tân nương tử đều sẽ được trưởng bối trong nhà cho một quyển sách, trong đó, đều dạy." Đêm đó sau khi mẫu thân rời khỏi, nàng vụng trộm lật xem, quả thật có như vậy.

Triệu Hằng ừ một tiếng, nghĩ đến sách huynh trưởng tặng hắn, hắn tuy rằng chỉ tùy tiện lật ra một tờ, nhưng cũng có thể đoán được các trang khác vẽ cái gì. Lúc ấy Triệu Hằng không có tâm tư trăng gió, hôm nay lại được nàng dạy cho một khóa, Triệu Hằng đột nhiên cảm giác được, loại sách này, cũng không phải một chút tác dụng cũng không có.

"Buổi tối, cầm cho ta xem." Hôn nhẹ vành tai hồng hồng của nàng, Triệu Hằng nói giọng khàn khàn.

Tống Gia Ninh vừa xấu hổ vừa muốn cười, hắn xem thì để làm gì? Ít nhất hơn nửa năm kế tiếp, hắn cũng không dùng được.

Hai vợ chồng thì thầm xong, mới phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, Tống Gia Ninh ngó ngó cái thứ đang dinh dính kia, xấu hổ nói: "Cái kia làm sao bây giờ?"

Triệu Hằng quét mắt, nhìn lại Đa Bảo Các phía đông một chút, hắn đi qua lấy bình sứ xuống, Tống Gia Ninh nhìn thấy, càng thêm xấu hổ cực kỳ, trốn ra sau một dãy giá sách khác không chịu gặp hắn. Triệu Hằng vốn muốn để nàng thu thập, nhưng tiểu vương phi đã trốn tránh, nên Triệu Hằng cũng không có cố ý gọi nàng, tự mình nhặt cái yếm lót lên nhét vào bình sứ, sau đó lại giao cho nàng cầm lấy.

Tống Gia Ninh trốn cũng không được, đành phải thành thành thật thật nhận lấy, đi theo phía sau hắn ra ngoài.

Bên trong lờ mờ, gian ngoài Phúc công công sớm đã lên đèn, lúc chủ tử đi ra, hắn nhanh chóng liếc nhìn, nhìn thấy vẻ mặt Vương Gia bình thản và Vương Phi thẹn thùng động lòng người, Phúc công công tuy rằng đoán không được hai chủ tử ở bên trong làm cái gì, nhưng có thể xác định Vương Gia đã hết giận, lập tức cũng biến thành tinh thần sảng khoái.

Đêm nay Triệu Hằng ở hậu viện dùng cơm, sau đó cũng ngủ ở bên này, từ đầu đến cuối, Triệu Hằng không có nói một câu về chuyện trên triều đình, Tống Gia Ninh cũng không có biểu hiện ra nàng đã biết rồi. Ban đêm ôm nhau, Tống Gia Ninh chỉ kéo tay hắn, bảo hắn sờ cái bụng có hơi phồng lên của nàng, dịu dàng hỏi: "Vương Gia hy vọng là nhi tử hay là nữ nhi?"

Triệu Hằng suy nghĩ một lát, nói: "Đều có thể." Nữ nhi giống nàng, chắc chắn ngây thơ đáng yêu, nếu là nhi tử, giống nàng cũng không tệ, tri túc thường nhạc. Nếu là cà lăm, sẽ giống như hắn, nếu như vậy thì mệt mỏi lắm.

Không tự chủ, đầu óc lại suy nghĩ về đại sự triều đình, phụ hoàng ngự giá thân chinh, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

~

Tuyên Đức Đế bỗng nhiên muốn Bắc Phạt Liêu quốc, quyết định này không hề có điềm báo trước, không chỉ có văn võ bá quan Đại Chu không ngờ tới, Liêu quốc bên kia cũng không nghĩ tới Đại Chu lại có thể có dã tâm bừng bừng như vậy, mới đánh xong Tấn quốc liền chạy thẳng tới đánh bọn họ. Bởi vì Liêu quốc không có chuẩn bị, tướng sĩ Đại Chu một đường Bắc thượng, thật đúng là thế như chẻ tre mà công chiếm tất cả mấy châu huyện lớn nhỏ, ngắn ngủn nửa tháng, Tuyên Đức Đế liền tự mình suất quân tới ngoài thành U Châu, mười vạn đại quân bao vây quanh thành U Châu, sẵn sàng chuẩn bị công thành.

Đế Vương chủ trong trướng, Tuyên Đức đế ngồi ở chủ vị, một đám Tướng Quân chia hai bên, thương lượng kế công thành.

Lần này Bắc Phạt thuận lợi giống như ông ta dự đoán, Tuyên Đức Đế hết sức hăng hái, nhìn quét một vòng các thần tử trước mắt, ánh mắt dừng lại ở trên người Quách Bá Ngôn: "U Châu thành kiên cố kém xa Tấn Dương thành, Bá Ngôn cảm thấy mấy ngày có thể phá?"

Quách Bá Ngôn đi đến chính giữa, trầm giọng nói: "Trong trận chiến thủ thành, thành trì chắc chắn tuy quan trọng, nhưng chỉ cần tướng thủ thành ứng đối có phương pháp, tiểu thành cũng có thể thủ vững mấy tháng, đây là mưu sự tại nhân. Quần thần vong Tấn ngu ngốc, không có thuật ngăn địch, nhưng tướng thủ U Châu Da Luật Hùng lại là mãnh tướng Liêu quốc, Hoàng Thượng tuyệt đối không thể khinh thường."

Tâm phúc đề cao chí khí người khác diệt uy phong của mình, Tuyên Đức Đế không thích nghe, lạnh giọng nói: "Trẫm hỏi ngươi mấy ngày có thể đánh hạ U Châu thành."

Quách Bá Ngôn cúi đầu nói: "Nếu như Liêu quốc không viện binh, thần nhanh nhất cũng phải hai tháng, nếu như Liêu quốc phái binh tiếp viện, thần không dám nói bừa."

Binh quý thần tốc, Tuyên Đức Đế muốn chính là công phá U Châu thành trước khi viện binh Liêu quốc đến, bởi vậy lập tức phái Hàn Đạt, Quách Bá Ngôn chia ra mang binh công thành. Vừa dứt lời, tướng lãnh trẻ tuổi bên kia bỗng nhiên đi ra một người, cất cao giọng nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, U Châu thành Đông Nam năm dặm ngoại trú có tám nghìn Liêu binh, chính là binh lực Liêu quốc viện binh cho Tấn quốc còn sót lại, Quách Kiêu nguyện dẫn đầu năm ngàn người tiến đến vây quét."

Tuyên Đức Đế nóng lòng đánh hạ U Châu thành, cũng không để tám ngàn tàn binh ở trong mắt, bác bỏ nói: "Lính tôm tướng cua, không cần để ý, Bình Chương dũng mãnh, vẫn là ngươi giúp đỡ phụ thân ngươi công thành đi."

Quách Kiêu nhíu mày, còn muốn khuyên Tuyên Đức Đế, bên cạnh Quách Bá Ngôn âm thầm lắc đầu với nhi tử. Có vết xe đổ Thọ vương, Quách Bá Ngôn cũng không hy vọng nhi tử của mình không công bị Tuyên Đức Đế mắng.

Đế Vương có lệnh, ai dám không nghe, Quách Bá Ngôn, Hàn Đạt các tướng lãnh lập tức bắt đầu công thành.

Bên trong U Châu thành, Đại Tướng Liêu quốc Da Luật Hùng thân mặc khôi giáp đứng trên tường thành, tự mình chỉ huy thủ thành. Hắn là Chiến Thần Liêu quốc tiếng tăm lừng lẫy, có hắn ở đây các tướng sĩ đều an tâm, cho dù Đại Chu thế công dũng mãnh, trên thành đám Liêu binh cũng không sợ, dốc sức liều mạng ngăn cản binh sĩ Đại Chu leo lên tường thành.

Giằng co nửa tháng, Gia Luật Hùng đang đốc chiến, chợt thấy một binh sĩ lạ mắt vội vàng chạy đến, đến trước mặt liền bịch quỳ xuống, tự xưng là bại binh năm dặm bên ngoài, chính là thông qua đường hầm đào suốt ngày đêm mà đến. Đường hầm có người chứng minh, Gia Luật Hùng lập tức không hoài nghi nữa, mở mật tín, xem xong nội dung thư, Gia Luật Hùng chợt cao giọng cười to, đi đến trước tường thành, mắt sáng như đuốc, trực tiếp theo dõi Vương Trướng Hoàng Đế Đại Chu ở xa xa.

Tuyên Đức Đế lão tặc kia, lần này hắn muốn ông ta có đi không về!

Sau năm ngày, tướng sĩ Đại Chu đang công thành, Đông Nam bên cạnh bỗng nhiên lao tới một cỗ kỵ binh Liêu quốc, chính là tám nghìn tàn binh trước kia Quách Kiêu muốn diệt trừ. Tuyên Đức Đế sau khi biết được giận dữ, giống như hổ báo bị ruồi trùng khiêu khích, lập tức hạ lệnh đình chỉ công thành, chuyển đi đối phó tám ngàn tàn binh này. Đại Chu có mười vạn quân đội, tám ngàn Liêu binh tự biết không địch lại, quay đầu bỏ chạy, tuấn mã Liêu quốc tự ý chạy, Đại Chu bên này một lát thật đúng là đuổi không kịp.

Đuổi đuổi trốn trốn, bốn phương tám hướng bỗng nhiên truyền đến từng trận nổi trống, Tuyên Đức Đế ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy cát vàng xa xa cuồn cuộn tiếng chân như nước thủy triều, đúng là viện binh Liêu quốc đã đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.