Sắc Nước Hương Trời

Chương 133: 133



Vây công U Châu thành, Đại Chu bên này tấn công liên tiếp nửa tháng cũng không có đánh hạ được, lại là mùa hè nóng bức, các tướng sĩ thể xác và tinh thần mệt mỏi ý chí chiến đấu uể oải, lúc này viện binh Liêu quốc bỗng nhiên khí thế hung hăng vây quét tới đây, móng ngựa tóe lên khói bụi cuồn cuộn, liếc nhìn lại Liêu binh ùn ùn không ngừng giống như nhìn không thấy đầu, Đại Chu bên này nhất thời rối loạn trận tuyến.

Cùng lúc đó, tám nghìn tàn dư Liêu binh liên tục chạy thục mạng bỗng nhiên ghìm ngựa, được điều động từ hướng Đông Nam bên cạnh tới đây đánh Đại Chu, bên trong U Châu thành, nhìn thấy viện binh đã tới, thủ tướng Da Luật Hùng mắt đầy tơ máu, lập tức dẫn đầu năm nghìn tinh binh tuôn ra thành, chạy thẳng tới tọa giá Đế Vương bắt mắt nhất quân đội Đại Chu mênh mông.

Tiếng giết ngút trời, thiết kỵ Liêu quân tùy ý xuyên thẳng qua quân đội Đại Chu, như vào chỗ không người. Tuyên Đức Đế đứng ở trên loan giá, chỉ thấy những binh lính của ông ta giống như cọng rơm cái rác từng mảnh từng mảnh mà ngã xuống, chỉ có số ít tướng lãnh gặp nguy không loạn, anh dũng giết địch. Đây là chỗ gần, lại nhìn về phương xa, bên ngoài tất cả đều là Liêu binh, ngồi trên lưng ngựa vung vẫy đại đao, Đại Chu căn bản không ngăn cản nổi.

Trước một khắc vẫn là ông ta dẫn quân đuổi giết Liêu binh, trong nháy mắt tình thế nghịch chuyển, các đại tướng bên cạnh lần lượt lao ra phát mệnh lệnh ý đồ ổn định đầu trận tuyến, ngựa phía dưới loan giá bị kinh sợ kéo loạn bốn phía, xa phu cũng khống chế không được, mà những đám Liêu binh kia đang từ bốn phương tám hướng đánh tới bên này...

"Hoàng Thượng, loan giá quá mức rêu rao, mời Hoàng lên ngựa, thần trước hộ tống Hoàng Thượng rời khỏi!" Quách Bá Ngôn rốt cuộc từ xa xa chạy tới, tung người xuống ngựa, chạy đến trước loan giá, thỉnh Tuyên Đức Đế bỏ xe. Tuyên Đức Đế trước đó còn có chút oán trách Quách Bá Ngôn đối nghịch ông ta, hôm nay thời khắc nguy nan Quách Bá Ngôn chạy đến hộ giá đầu tiên, Tuyên Đức Đế nhất thời nhớ lại Quách Bá Ngôn trung thành với ông ta, không chút do dự xuống xe.

Liêu, Chu hai phe điên cuồng chém giết, binh sĩ Đại Chu hiện tại chỉ muốn đánh bại địch nhân trước mắt bảo hộ tính mạng của mình, Liêu quân từ trên xuống dưới lại một lòng khát vọng lập công, chỉ chạy thẳng đến chỗ tướng lãnh cưỡi ngựa, hướng loan giá Hoàng Đế Đại Chu mà tới. Tuyên Đức Đế vừa xuống xe, Quách Bá Ngôn liền trực tiếp giật long bào trên người Tuyên Đức Đế xuống, kể cả Đế quan (mũ vua) cuốn lại ôm vào trong ngực, lại đỡ Tuyên Đức Đế lên ngựa, ông cùng với trưởng tử Quách Kiêu dẫn một đội tinh binh hộ tống Tuyên Đức Đế phá vòng vây, trong lúc chinh chiến, không cẩn thận rơi mất long bào trong ngực.

Tuyên Đức Đế trang phục đơn giản bỏ chạy, những tướng lãnh Liêu quốc khác tạm thời không có phát hiện, tiếp tục đánh loan giá bên kia, Thủ tướng Da Luật Hùng bị Tuyên Đức Đế vây công nửa tháng, chỉ nhìn chằm chằm đúng đội nhân mã này của Tuyên Đức Đế, đỏ hồng mắt đuổi theo. Phụ tử Quách Bá Ngôn rốt cuộc che chở Tuyên Đức Đế xông ra vòng vây, không kịp thở ra một hơi, đã thấy Da Luật Hùng đuổi giết từ phía sau.

Nếu là đơn đả độc đấu thì Quách Bá Ngôn không sợ Da Luật Hùng, nhưng Chu binh phá vòng vây chỉ ít người, Liêu quân đuổi theo tới lại nhiều, thứ nhất yếu không địch lại mạnh, thứ hai một khi bị Da Luật Hùng cuốn lấy, Liêu binh ở nơi xa nhất định sẽ một lần nữa tới vây công, đến lúc đó Tuyên Đức Đế sợ là có chạy đằng trời, bởi vậy Quách Bá Ngôn một roi quất vào tuấn mã dưới khố Tuyên Đức Đế, thét ra lệnh trăm ngàn binh sĩ bên cạnh ra roi thúc ngựa, bảo hộ Hoàng Thượng làm đầu, không được cùng Liêu binh quần chiến.

Ngựa nước Liêu khoẻ mạnh thiên về chạy, nhưng chiến mã của đám người Quách Bá Ngôn cũng là tỉ mỉ chọn lựa ra, tốc độ chênh lệch cũng không cách xa, đuổi nửa ngày, mắt thấy đã gần đến Trác châu đã bị Đại Chu chiếm cứ, Quách Bá Ngôn sớm phóng ra tên báo, hướng về Sở Vương đóng giữ Trác châu cầu cứu. Sau lưng Da Luật Hùng nhìn thấy vậy, thì mắt hổ híp lại, cũng không quản Liêu binh sau lưng, hắn đơn độc cưỡi ngựa mạnh mẽ chạy cách xa mấy trượng, lập tức từ trong túi đựng tên phía sau lưng lấy ra hai mũi tên, nhắm trúng Tuyên Đức Đế một thân trung y trắng như tuyết phía trước liền bắn ra ngoài.

Bọn người Quách Bá Ngôn đang chạy về phía trước, toàn bằng tiếng vó ngựa phán đoán cự ly, nên không ai biết Da Luật Hùng bắn mũi tên. Trong lúc đó Tuyên Đức Đế kêu lên thảm thiết, Quách Bá Ngôn kinh hãi mà nhìn qua, chỉ thấy trên đùi bên phải Tuyên Đức Đế chẳng biết lúc nào bị đâm hai mũi tên, Quách Bá Ngôn sắc mặt đại biến, nhíu mày quay đầu lại, đã thấy Da Luật Hùng lại liên tục bắn hai mũi tên nữa!

Thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, Quách Bá Ngôn vung kiếm cản, "Đinh" một tiếng, mũi kiếm đánh vào đầu mũi tên, đánh bay một mũi tên. Nhưng còn một mũi tên khác...

Quách Bá Ngôn cánh tay còn chưa bỏ xuống liền nhìn phía trước, lúc này vừa nhìn, Quách Bá Ngôn muốn rách cả mí mắt.

Thì ra ngay khi Quách Bá Ngôn đánh bay một mũi tên, Quách Kiêu cũng từ một bên chạy tới phía sau tuấn mã của Tuyên Đức Đế, dùng thân làm lá chắn, thay Tuyên Đức Đế nhận lấy mũi tên kia. Tuyên Đức Đế nghe được động tĩnh quay đầu lại, Quách Kiêu nhìn thẳng Đế Vương, vẻ mặt lạnh lùng mà kiên định: "Hoàng Thượng yên tâm, Quách Kiêu chắc chắn hộ tống Hoàng Thượng bình an trở về thành."

Nhìn khuôn mặt của Quách Kiêu cực kỳ giống Quách Bá Ngôn, Tuyên Đức Đế vừa chịu hai mũi tên trúng đùi, vừa cảm nhận được một tia vui mừng, đang muốn thu tầm mắt lại, nhưng ánh mắt mãnh liệt ngừng tại ngực phải Quách Kiêu. Mắt thấy nửa bên bên áo giáp của Quách Kiêu đỏ lên, Tuyên Đức Đế giờ mới hiểu được câu nói mang ý tứ cam đoan kia của Quách Kiêu.

Quách Bá Ngôn không biết Hoàng Thượng hiện tại đang suy nghĩ gì, ông chỉ biết là trưởng tử của ông bị Da Luật Hùng bắn một mũi tên, nhìn vị trí kia, đầu tiễn chỉ sợ đã xuyên qua ngực trưởng tử, tám phần phải mất mạng. Hai lỗ tai trong khoảnh khắc mất đi thính giác, chờ ông một lần nữa nghe được giọng nói, thì đã nghe thấy phía sau từng trận gót sắt, Quách Bá Ngôn đột nhiên hét lớn một tiếng, trước bảo người khác tiếp tục hộ tống Hoàng Thượng, ông quay đầu ngựa lại, trong tay cầm trường đao lao thẳng đến Da Luật Hùng.

Trác Châu Thành đã mở cửa, Sở Vương xung ngựa lên trước cứu giá, Da Luật Hùng tự biết giết không được lão tặc Tuyên Đức, thấy Quách Bá Ngôn đỏ hồng mắt giết tới, Da Luật Hùng cũng không biết thay Tuyên Đức Đế ngăn mũi tên chính là nhi tử Quách Bá Ngôn, chỉ coi Quách Bá Ngôn vây khốn hắn. Tự thấy mình đã nhìn thấu mưu kế của Quách Bá Ngôn, nên Da Luật Hùng quyết định thật nhanh, hạ lệnh lui binh, quay đầu liền chạy.

Quách Bá Ngôn đơn đao thất mã một hơi đuổi theo vài dặm, cuối cùng vẫn là lo lắng nhi tử, đuổi được một nửa lại chạy trở về.

Đám người Tuyên Đức Đế đã đi vào thành, Tuyên Đức Đế không để ý mũi tên trên chân mình, nhất định bắt ngự y trước rút mũi tên cho Quách Kiêu, hơn nữa tự mình ở bên cạnh nhìn. Sau khi áo giáp che ngực trên người Quách Kiêu bị cắt bỏ, mọi người nhìn vào, thì mới phát hiện mũi tên trên người Quách Kiêu, đầu mũi tên sắc bén đâm rách trước ngực, nếu muốn rút mũi tên, rút từ phía trước, đầu mũi tên sắc bén ắt phải giật ra ngực Quách Kiêu, rút từ phía sau lưng, đầu mũi tên lại đâm sâu trong cơ thể Quách Kiêu, kéo trở về chắc chắn lần nữa làm bị thương máu thịt bên trong, sơ ý một chút sẽ vướng vào xương cốt cắt đứt ở bên trong, vậy thì thần y trên đời cũng vô dụng.

"Cái nào có khả năng sống sót lớn hơn?" Quách Kiêu đầu đầy mồ hôi hỏi, đau đớn, hắn không la không kêu, nhưng lại khống chế không nổi mồ hôi đổ đầy trán.

Thái y nhìn miệng vết thương của hắn, do dự một chút, rồi nói thật: "Từ phía trước rút, có lẽ có ba phần sống sót, từ sau lưng lấy, hạ quan chỉ có một phần mười niềm tin."

Tuyên Đức Đế nhìn Quách Kiêu, chỉ cảm giác lồng ngực bên phải của mình cũng đau y như bị mũi tên nhọn xuyên qua. Hôm nay nếu không phải Quách Bá Ngôn kịp thời hộ giá, ông ta có thể đã bị Liêu quân bắt được, nếu không phải Quách Kiêu giúp ông ta ngăn cản một mũi tên, hiện tại người chỉ có tối đa ba phần sống sót, hẳn chính là ông ta.

"Bình Chương..."

"Từ phía trước rút, lập tức liền rút, đừng trì hoãn nữa." Quách Bá Ngôn bỗng nhiên từ phía sau đi tới, lạnh giọng nói.

Quách Kiêu ngẩng đầu, nhìn phụ thân của hắn.

Quách Bá Ngôn đứng ở trước mặt trưởng tử, trong mắt ẩn có vệt nước, ông cúi người, tay nắm chặt bả vai trưởng tử, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn nói: "Bình Chương, chỉ cần con gắng gượng qua được, vi phụ có thể đồng ý con một việc, bất kỳ chuyện gì." Ông biết rõ nhi tử muốn cái gì, chuyện kia không đúng, nhưng Quách Bá Ngôn không cách nào trơ mắt nhìn nhi tử chết, ông phải cho nhi tử một hi vọng sống sót.

Quách Kiêu hơi ngẩng đầu, đối mặt với phụ thân vị tướng điều động hắn rời kinh thành này, hắn cái gì cũng không hỏi, nhưng trong ánh mắt của phụ thân hắn, hắn thấy được đáp án, đây là hứa hẹn của phụ thân đối với nhi tử, là một hứa hẹn giữa nam nhân với nam nhân. Xuyên qua đôi mắt hiện ra tơ máu này, Quách Kiêu thấy được một cô nương, nàng mặc váy hồng đào được phụ thân ôm từ trên xe ngựa xuống, đưa đến trước mặt hắn. Đã sớm từ ngày đó, nàng liền là của hắn, chỉ có thể là của hắn.

Quách Kiêu chuyển hướng sang thái y bên cạnh, gật gật đầu.

Thái y bảo đám người Tuyên Đức Đế lui xa một chút, sau đó nói với Quách Kiêu: "Thế tử gia, hạ quan sẽ dùng đao vạch phá ngực người, thẳng đến khi có thể thuận lợi lấy ra đầu mũi tên mới thôi, trong lúc đó Thế tử gia phải bảo trì bất động, người xem, hạ quan trước trói chặt người ở trên cây cột được không?"

"Không cần." Quách Kiêu bất động, mắt nhìn miệng vết thương, bình thản ung dung nói: "Ngươi chỉ để ý lấy ra thôi."

Thái y kinh hãi, lập tức đối với tiểu tướng quân này sinh ra kính nể vô hạn, sau khi hành lễ, thái y lấy ra một khối bấc vò[1] bảo Quách Kiêu cắn. Chuẩn bị xong, thái y một tay vịn bả vai Quách Kiêu, một tay dùng lưỡi dao sắc bén ngâm rượu nhắm ngay ngực Quách Kiêu, dọc theo nơi đầu mũi tên, cắt lên.

[1] Miếng dùng để cắn, tránh răn trúng lưỡi

Máu đỏ chói mắt không ngừng trào ra, Quách Kiêu cắn bấc vò thật chặt, đôi tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Hắn nhắm mắt lại, trí nhớ bỗng nhiên quay về tháng sáu năm đó hắn mang nàng lên núi đi săn, quay về lúc hắn đè nàng dưới thân thể một màn kia. Thân thể nàng mềm mại đẫy đà, nàng hoảng sợ tuyệt vọng nhìn hắn, Quách Kiêu lúc ấy buông tha cho nàng, hiện tại Quách Kiêu không muốn buông tha, hắn tưởng tượng hắn giật váy của nàng ra, tưởng tượng hắn giống như mũi tên nhọn này, hung hăng xuyên qua nàng!

Cơn đau thấu xương và thoải mái nhập tủy đồng thời vọt tới, Quách Kiêu mở to mắt, chưa thấy rõ bóng người, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Quách Bá Ngôn khẽ đỡ lấy nhi tử của mình, chung quy vẫn rơi xuống nước mắt.

Quách Kiêu mất máu quá nhiều mà ngất đi, sinh tử chưa rõ, Tuyên Đức Đế bảo Quách Bá Ngôn chiếu cố nhi tử thật tốt, ông ta trở lại chính viện, bảo thái y lấy mũi tên. Tuyên Đức Đế lúc này cũng bị hai mũi tên trên đùi phải, không có nguy hiểm đáng sợ như Quách Kiêu, một đầu mũi tên cũng đâm vào xương cốt, cứng rắn rút không được, phải bổ rộng khe xương mới có thể lấy ra.

Đau không? Khẳng định đau, thế nhưng không có phương pháp xử lý không đau.

Tuyên Đức Đế nằm lỳ ở trên giường, trong miệng cũng cắn bấc vò, đau đến thân thể run rẩy, dường như bất cứ lúc nào đều có thể nhảy dựng lên. Sở Vương nhìn muốn rách cả mí mắt, quỳ ở bên giường hung hăng đè phụ hoàng xuống, Tuyên Đức Đế quay đầu, trông thấy lệ trên mặt Sở Vương, Tuyên Đức Đế quỷ thần xui khiến nghĩ tới Thọ vương ở ngoài ngàn dặm, lão Tam của ông ta.

Ngày đó trên triều đình, lão Tam nói ông ta đều nghe hết, ông ta cũng biết nhi tử nói rất đúng tình hình thực tế, nhưng ông ta phạt Tấn thắng lợi làm đầu óc choáng váng, ông ta nghĩ giành được một phần vạn hi vọng, ông ta nghĩ chiếm được mười bốn châu U Vân thống nhất Trung Nguyên, ông ta muốn làm điều mà huynh trưởng Cao Tổ Hoàng Đế không thể làm được, cho nên ông ta trách cứ lão Tam, khư khư cố chấp.

Hôm nay, ông ta bị thương nằm ở trên giường, đường đường Đế Vương bị Liêu binh đuổi theo ném đi long bào đánh mất Đế quan, sau này truyền đi, chắc chắn trở thành trò cười trong miệng bách tính? Không những vậy, nếu việc này được ghi vào sử sách, ông ta còn có thể trở thành Hoàng Đế vô năng trong mắt hậu nhân...

Tuyên Đức Đế nhắm mắt lại, so sánh với thanh danh thiên thu, trên đùi trúng tên, cũng không coi vào đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.