Sắc Nước Hương Trời

Chương 137



Hôm sau trước khi tiến cung, Triệu Hằng nhắc nhở quản sự đi mời Lâm thị đến bồi Vương Phi.

Lúc hắn đi trời vẫn còn tối đen, chờ Tống Gia Ninh thức dậy, trời đã sáng choang, vừa dùng xong điểm tâm, Lâm thị đã tới. Tống Gia Ninh cao hứng đi ra ngoài, một tay theo thói quen đỡ bụng đã càng ngày càng nặng, đi đến trước cửa phòng, nghênh đón mẫu thân. Lâm thị cười quan sát nữ nhi, Tống Gia Ninh cũng vui vẻ nhìn mẫu thân, sau đó liền phát hiện, mẫu thân thiên sinh lệ chất lại thoa một lớp phấn, trên mặt nhìn không ra cái gì, nhưng trong mắt mẫu thân lại hiện đầy tơ máu.

"Nương, người làm sao vậy?" Tống Gia Ninh lập tức liền nóng nảy.

Lâm thị hai ngày này vô cùng tiều tụy, vốn không nghĩ tới, sợ nữ nhi gặp sẽ lo lắng, nhưng nữ nhi sắp sinh, đúng thời điểm mấu chốt, bà nếu không tới, nữ nhi khẳng định cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung. Nếu như bị nữ nhi nhìn thấu, Lâm thị vội vàng đỡ lấy nữ nhi, bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, không có việc gì, An An đừng nóng vội, chính là Mậu Ca Nhi hôm kia nổi bệnh thuỷ đậu, nương ở bên cạnh trông coi, ban đêm ngủ không ngon."

Đệ đệ bị bệnh?

Tống Gia Ninh lập tức nói: "Con đi xem."

Lâm thị đỡ cánh tay nữ nhi, nói giọng nhẹ nhàng: "Sáng nay lang trung nói, Mậu Ca Nhi không sao, chỉ chờ bệnh đậu mùa trên mặt tiêu xuống dưới liền khỏe mạnh, con lớn bụng, nên thành thật đợi ở nhà, chờ Mậu Ca Nhi tốt rồi, nương dẫn nó tới thăm con."

Tống Gia Ninh đã từng bị bệnh thủy đậu, biết không phải là bệnh nặng gì, nhưng đó là đệ đệ ruột thịt của nàng, cách xa thì không nói, hai nhà cách gần như vậy, nàng liền muốn đi nhìn đệ đệ một cái, bằng không thì luôn nghĩ đến, trong lòng càng khó chịu. Lâm thị không lay chuyển được nữ nhi, đành phải tự mình đỡ nữ nhi đi Quốc Công Phủ bên cạnh. Tống Gia Ninh mặc dù lớn bụng, nhưng lang trung nói, đi nhiều một chút ngược lại hữu ích, đừng đi quá nhanh là được.

Hai mẹ con chậm chạp từ từ đi bộ đến Vệ Quốc Công phủ, rất nhanh Tống Gia Ninh liền gặp được đệ đệ mặt mũi toàn nốt thủy đậu, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn nằm ở trên giường, ủy khuất nhìn tỷ tỷ, nhìn nhãn thần tinh thần cũng không tệ lắm. Tống Gia Ninh dịu dàng dỗ dành đệ đệ: "Mậu Ca Nhi uống thuốc cho giỏi, hết bệnh đi Vương Phủ hái quả hồng nhé."

Mậu Ca Nhi hiện tại không muốn ăn quả hồng, nhìn bụng tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ chờ đệ hết bệnh hãy sinh nhé, đệ phải nhìn tỷ sinh." Nương nói, trong bụng tỷ tỷ có cháu ngoại trai của nó, Mậu Ca Nhi sốt ruột làm cậu đó.

Đệ đệ đồng ngôn đồng ngữ [1], Tống Gia Ninh không khỏi buồn cười, cùng đệ đệ ngồi hai khắc đồng hồ.

[1] đồng ngôn đồng ngữ: ngôn ngữ của trẻ nhỏ, ngây thơ không kiêng kị.

Hai tỷ muội trò chuyện đủ rồi, Lâm thị lại đỡ nữ nhi đi ra ngoài, vòng qua bức tường phù điêu, chợt thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước Quốc Công Phủ, nam nhân đánh xe mặc trang phục cấm quân. Lâm thị đầu tiên nghĩ đến người quen ở quan trường của trượng phu, đang muốn ngăn cản ở trước mặt nữ nhi, rèm xe ngựa bị người đẩy ra, nam nhân trong xe thò người đi ra, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, nhưng lạnh lùng phong lưu.

Lâm thị vừa mừng vừa sợ, kích động vứt lại nữ nhi đi ra nghênh đón: "Bình Chương đã trở về!"

Ngực Quách Kiêu không quá thoải mái, từ trong xe ngựa đi ra, hắn rũ lông mi, nghe được giọng nói của kế mẫu, hắn bất ngờ ngẩng đầu, nhưng mà trước hết nhìn thấy, lại là đạo thân ảnh mặc bối tử tím nhạt sau lưng kế mẫu. Quách Kiêu vì nàng mà sớm trở về, biết rõ nàng đại khái cuối tháng này sẽ sinh, hắn không để ý ngự y khuyên can, lên đường sớm hai tháng, nhưng Quách Kiêu chưa bao giờ hy vọng xa vời năm nay có thể thấy nàng, hắn chỉ nghĩ khi nàng sinh con cách nàng gần một chút. Đều nói nữ nhân sinh con là xông qua Quỷ Môn Quan, nên Quách Kiêu muốn cùng nàng cùng nhau vượt qua, nhưng hắn còn chưa xuống xe ngựa, vậy mà đã nhìn thấy nàng.

Hết thảy trước mắt đều biến mất, chỉ còn thân ảnh nhỏ xinh của nàng. Một năm, suốt cả một năm không gặp, nàng cao lớn, xinh đẹp hơn rồi, bởi vì mang thai, bụng to lên, khuôn mặt cũng béo lên không ít, trắng hơn càng non nớt càng xinh đẹp. Ánh mắt đảo qua bụng nàng, lần nữa rơi trên mặt nàng, Quách Kiêu gần như tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã khắc vào trong lòng hắn, cho dù nàng sớm đã rũ tầm mắt xuống, cho dù nàng lại lộ ra ánh mắt sợ hắn.

Quách Kiêu vẫn không hiểu nổi đã nhiều năm như vậy nàng rốt cuộc đang sợ cái gì, hắn cũng không muốn truy cứu, nàng thành cái dạng gì, hắn đều thích.

Thu tầm mắt lại, Quách Kiêu cười cười với kế mẫu đã đi tới trước mặt, vừa xuống xe vừa nói: "Rời nhà quá lâu, về sớm một chút, mẫu thân khỏe chứ?"

Lâm thị và người con riêng này không có tình cảm mẫu tử gì, nhưng con riêng đối với Mậu Ca Nhi phi thường tốt, còn là một anh hùng dũng mãnh thiện chiến, Lâm thị từ đáy lòng kính nể Quách Kiêu, bởi vậy sau khi biết được Quách Kiêu bị thương nặng, Lâm thị phái người đưa hai xe dược liệu, thuốc bổ quý qua. Hiện tại Quách Kiêu không nghe ngự y dặn dò sớm trở về, chỉ có đứng thôi mà cũng đau đớn đến mức một tay ôm ngực, Lâm thị lập tức vô cùng đau lòng, vội vàng gọi người đỡ Quách Kiêu đi vào.

"Quách Kiêu, bái kiến Vương Phi." Quách Kiêu đi ở bên cạnh Lâm thị, cách Tống Gia Ninh còn có bốn năm bước, hắn bỗng nhiên tránh cận vệ đang đỡ hắn, một gối hướng Tống Gia Ninh quỳ xuống, ngửa đầu nhìn nàng, đáy mắt là ngọn lửa chỉ nhìn một mình nàng. Một năm, nàng có biết hắn làm thế nào chịu đựng không? Mỗi lần nghĩ đến nàng nằm ở bên cạnh nam nhân khác, hắn sống cũng không bằng chết.

Tống Gia Ninh không ngờ tới hắn lại như vậy, cả kinh lui về phía sau hai bước, liếc cũng không nhìn thẳng hắn, nghiêng đầu nói: "Đại ca khách khí, nhanh đứng dậy."

Lâm thị cũng không nghĩ tới con riêng sẽ hành lễ lớn như vậy, nhưng dù sao không phải thân huynh muội, con riêng giữ lễ cẩn thận, cố kỵ vết thương trên người hắn, vội vàng khuyên hắn. Quách Kiêu gật đầu, lúc đứng dậy ngực lại truyền tới một hồi đau đớn, hắn lập tức giơ tay lên đè chặt vết thương, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía nàng.

Tống Gia Ninh chú ý tới động tác của hắn, ánh mắt khẽ biến. Kiếp trước Lý ma ma cũng nói qua lần Bắc Phạt này với nàng, nhưng không có nói Đại Chu là thắng hay bại, chỉ nói Quách Kiêu lập được công lao, lập tức quan thăng Tam phẩm. Nhưng Tống Gia Ninh cũng biết, kiếp trước ngực Quách Kiêu hoàn hảo không chút tổn hại, cũng không có trúng tên.

"Nương, người chăm sóc đại ca đi, con đi về trước." Tống Gia Ninh không muốn cùng Quách Kiêu chung sống, coi đây là cái cớ cáo từ nói.

Quách Kiêu nhìn nàng thật sâu: "Ta không ngại, Vương Phi có mang, hãy để cho mẫu thân đưa muội một chuyến đi."

Tống Gia Ninh mấp máy bờ môi.

Lâm thị đương nhiên quan tâm nữ nhi hơn, nếu như Quách Kiêu mở miệng, bà sai cấm vệ đưa con riêng đi Di Hòa Hiên, bà đỡ nữ nhi tiếp tục đi ra ngoài. Quách Kiêu đứng tại chỗ, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng mảnh khảnh, nhìn không thấy người nữa, Quách Kiêu mới nhắm mắt lại, dường như còn có thể nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng.

"Thế tử, đi thôi?" Thuộc hạ của hắn thấp giọng nói.

Quách Kiêu ừ một tiếng, tay phải vẫn che ngực, đi ra vài bước mới miễn cưỡng áp xuống đau đớn, chậm rãi buông xuống.

Rất đau, thế nhưng, đáng giá.

~

Trên đường quay về Thọ vương phủ, trong đầu Tống Gia Ninh tất cả đều là ánh mắt Quách Kiêu nhìn nàng, giống như sói lang khoác da người, thoạt nhìn là một huynh trưởng lạnh lùng giữ lễ, nhưng trong đôi mắt kia lại cất giấu dã tâm chỉ có nàng hiểu. Tống Gia Ninh toàn thân rét run. Trước đó mẫu thân nói cho nàng biết, nói Quách Kiêu sớm nhất là tháng chạp sẽ hồi kinh, cho nên nàng mới dám đến Quốc Công Phủ nhìn đệ đệ, nếu như nàng biết rõ hôm nay Quách Kiêu sẽ sớm trở về, nàng nhất định sẽ không ra cửa.

Đôi mắt Quách Kiêu tới tới lui lui trong suy nghĩ, mới bước vào Vương Phủ, mới vượt qua bức tường phù điêu, Tống Gia Ninh bỗng nhiên che bụng, hoảng sợ nhìn mẫu thân: "Nương, con, con có thể muốn sinh ra..."

Lâm thị kinh hãi, bất kể là danh y kinh thành hay là ngự y trong cung, đều nói nữ nhi cuối tháng mới sinh, hôm nay mới mười bốn, sao sớm dữ vậy?

Chống lại ánh mắt khủng hoảng của nữ nhi, Lâm thị nhanh chóng tỉnh táo lại, ra hiệu Thu Nguyệt, Song nhi đi trước chuẩn bị, tay bà vững vàng đỡ nữ nhi, cười nói: "An An đừng hoảng hốt, hiện tại hài tử chưa sinh đâu, để chúng ta chuẩn bị xong, thật sự còn sớm, chúng ta chậm rãi đi trở về, kịp mà."

Tống Gia Ninh nhìn nhìn cái bụng to của mình, vẫn rất sợ, bất an nói: "Tại sao phải sớm nửa tháng?"

Lâm thị sờ sờ bụng nữ nhi, cố ý trêu ghẹo nói: "Cùng một mảnh đất trồng dưa, có chín sớm chín muộn vài ngày, đều là chuyện thường, hai chị em các con, nương mang thai con chín tháng lẻ hai mươi ngày, đến phiên Mậu Ca Nhi, lại sớm hơn con nửa tháng. An An ăn tốt như vậy, hài tử trong bụng lớn cũng mau, thời cơ chín muồi, tự nhiên muốn đi ra."

Tống Gia Ninh bị giọng nói ôn nhu của mẫu thân dẫn dắt suy nghĩ, kinh ngạc nói: "Nương lại có thể nhớ hết?"

Lâm thị làm sao nhớ hết, vì dỗ dành nữ nhi mà bịa chuyện đó, nhưng bà bịa chuyện không có khe hở, Tống Gia Ninh lại thật sự tin, chỉ là nghĩ đến lập tức sắp sinh, Tống Gia Ninh căn bản khống chế không nổi sợ hãi nơi đáy lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhất là muốn gặp một người. Đi tới đi lui, phía trước chính là phòng sinh đã sớm chỉnh đốn xong, Tống Gia Ninh vô thức nhìn về phía Hoàng Cung, không biết hắn khi nào trở về.

Hàn Lâm viện, Triệu Hằng tay cầm quyển sách vừa mới biên soạn xong, nhưng lại xem không vô, không khỏi bực bội. Nhưng hắn lại tìm không ra lý do bực bội, tối hôm qua nàng lại mất ngủ, nhưng hắn đã phái người mời nhạc mẫu đi theo nàng, hai mẹ con hiện tại hiện đang tám chuyện nhà, cách nàng sinh vẫn còn nửa tháng, không có gì có thể lo lắng.

Nhưng vào lúc này, một tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới, cúi đầu bẩm báo nói: "Vương Gia, vừa nãy trong phủ của ngài phái người đưa tin, nói là Vương Phi sắp sinh..."

Triệu Hằng nghe vậy, lập tức để sách xuống, đi nhanh ra ngoài, bước chân như bay, Phúc công công gần như chạy chậm mới có thể đuổi kịp, nhưng Phúc công công chạy mà thấy rất thoải mái, vì Vương gia rốt cuộc sắp có người kế tục. Triệu Hằng tiến cung ngồi xe ngựa, hiện tại xe ngựa đã chuẩn bị tốt, quản sự đưa tin cưỡi ngựa tới, cung kính chờ ở một bên.

Triệu Hằng xuất cung liền trực tiếp lên ngựa của quản sự, trở mình lên ngựa, thẳng đến Vương Phủ của mình.

Phúc công công nào nghĩ tới chủ tử lại có thể gấp thành như vậy, vứt bỏ hắn đi về trước, xa giá có sẵn của Vương Gia hắn lại không dám dùng, đành phải khổ sở chạy về, mang theo quản sự cùng nhau chạy.

Triệu Hằng trở về Vương Phủ trước một bước, nhảy xuống ngựa liền chạy tới hậu viện, quản sự vẫn đang chờ ở phía trước, lúc này vừa đi vội theo chủ tử vừa thấp giọng bẩm báo nói: "Vương Gia, Vương Phi nghe nói Ngũ công tử bị thủy đậu nên đi thăm, khi trở về vừa vặn gặp được Thế tử hồi phủ, ở tiền viện Quốc Công Phủ chậm trễ một lát, trở lại Vương Phủ không lâu, liền..."

Triệu Hằng bước chân chậm lại, ghé mắt chuyển hướng Quốc Công Phủ.

Quách Kiêu đã trở về, hồi kinh trước hai tháng, là đoán ra nàng tháng mười muốn sinh, cố ý gấp gáp trở về hay sao?

Hắn quay về làm cái gì? Mới gặp một lần, liền sợ tới mức lẽ ra cuối tháng nàng mới sinh lại sinh sớm hơn nửa tháng, chẳng lẽ Quách Kiêu biết nàng sợ hắn, cố ý quay về dọa nàng? Nhưng, Vương Phi vì sao phải sợ hắn, là đoán được những hãm hại kia đều xuất phát từ tay Quách Kiêu, hay là trước khi nàng xuất giá, Quách Kiêu nói với nàng cái gì hay đã làm cái gì?

Nếu thật như thế, cây trâm này, nàng khẳng định cũng đoán được là Quách Kiêu tặng phải không?

Nhưng nàng giả bộ không chê vào đâu được, ngay cả hắn cũng bị lừa.

Người đã đến hành lang hậu viện, Triệu Hằng lại đột nhiên xoay người lại, một người đi thư phòng. Quản sự không phải Phúc công công, không có hiểu tâm tư Vương Gia như Phúc công công, nhưng quản sự là phụ thân, mơ hồ cảm thấy, Vương Gia đây là lần đầu làm cha quá khẩn trương, vừa không muốn cho người nhìn ra, cho nên muốn ra vẻ tỉnh táo ở thư phòng chờ tin tức.

Phòng sinh, Song nhi vén rèm đi vào, mắt nhìn Vương Phi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, nàng nắm nắm tay, lớn mật bịa chuyện: "Vương Phi, Vương Gia đã trở về, quần áo cũng không có đổi liền muốn đi qua gặp người, đi được một nửa được Phúc công công khuyên nhủ, nói Vương Gia đến người càng khẩn trương, Vương Gia liền bảo nô tì chuyển lời đến người, nói hắn chờ ở Tiền viện, bảo người an tâm sinh."

Tống Gia Ninh nghe xong, vừa muốn cười, vừa có hơi thất vọng, cười là vì Vương Gia muốn bồi nàng, thất vọng...

"Hoàng gia quy củ nhiều, bên cạnh Vương Gia có người nhắc nhở quy củ, cũng không thể muốn làm gì thì làm." Lâm thị trong lòng không quá thoải mái, nhưng con rể là Vương Gia, quả thật không thể đòi hỏi quá nhiều, vốn nam nhân cũng không nên vào phòng sinh, như vậy đợi ở bên cạnh hoặc là tiền viện, đều không khác mấy. Thay vì phàn nàn với hắn, thì trước hết nên để cho nữ nhi an tâm mới là quan trọng nhất.

Tống Gia Ninh thất vọng thì thất vọng, nhưng nàng cũng không phải lòng tham không đáy, Vương Gia nhanh như vậy liền trở về, nàng đã rất thỏa mãn rồi.

Ngoại trừ mẫu thân, bên cạnh còn có ba bà đỡ nổi danh nhất kinh thành, bên ngoài còn có một vị ngự y tọa trấn, Tống Gia Ninh hít sâu mấy lần, cố gắng tập trung tâm tư vào hài tử ở trong bụng. Nàng mang thai chín tháng, Vương Gia khát vọng như vậy, cũng không có vượt qua lôi trì một bước, hắn quan tâm nàng và hài tử như vậy, nàng nhất định phải sinh ra.

Buổi trưa cứ như vậy đi qua, đến buổi chiều, Tống Gia Ninh càng ngày càng đau, thời tiết đầu mùa đông, nàng đau ra một thân mồ hôi, trung y đều nhanh ẩm ướt. Khi đau đến mức tận cùng, Tống Gia Ninh bỗng nhiên muốn khóc, nàng biết rõ Hoàng gia quy củ nhiều, biết rõ hắn là Vương Gia thân phận tôn quý, nhưng nửa năm này hắn đối với nàng quá tốt, nàng thật sự cho là hắn sẽ tới xem nàng một chút, dù là ở cách vách chờ, cũng tốt hơn ở Tiền viện.

Tống Gia Ninh nhắm mắt lại, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Lâm thị là nữ nhân, rõ ràng nữ nhi hiện tại cần nhất là cái gì, nhưng bà làm mẹ có thể đem mệnh mình cho nữ nhi, lại không thể bù đắp thay nam nhân trong lòng nữ nhi, bà chỉ có thể càng không ngừng lau nước mắt giúp nữ nhi, một lần lại một lần động viên nữ nhi: "An An đừng khóc, dùng sức, một lúc là sanh xong ngay, Vương Gia sẽ liền đi qua thôi... Vương Gia đang chờ ở phía trước..."

Lời còn chưa dứt, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến thanh âm sợ hãi của ngự y: "Vương Gia, người không thể đi vào..."

"Lưu đại nhân tới đây là chiếu cố Vương Phi, thứ khác liền không cần phải để ý đến." Phúc công công tự tiếu phi tiếu nói.

Một câu, đã ngăn chặn Lưu ngự y khuyên can, cũng làm cho ba bà đỡ trong nội thất nuốt xuống lo lắng, nhìn lẫn nhau, chỉ lúc Vương Gia đi vào thì hành lễ bái kiến, sau đó cứ tiếp tục hầu hạ Vương Phi. Trên giường, Tống Gia Ninh khó có thể tin mà nhìn nam nhân vượt qua bình phong đi tới, nhưng mà ánh mắt mơ hồ, nàng thấy không rõ.

Nước mắt nàng rơi không ngừng, Lâm thị đứng dậy, lòng chua xót mà thay nữ nhi giải thích nói: "Vương Gia, Vương Phi đau quá, nhịn một chút là được, hay là người đi ra bên ngoài chờ nhé?" Con rể cuối cùng vẫn đã đến, phần tâm tư này đủ rồi, phòng sinh khó ngửi, nam nhân bình thường cũng không muốn đợi, huống chi là vị trí Vương Gia.

Triệu Hằng nghe thấy được, nhưng giống như không nghe thấy, trực tiếp vòng qua nhạc mẫu, ngồi ở mép giường. Tống Gia Ninh thấy không rõ hắn, Triệu Hằng lại trông thấy mặt mũi nàng tràn đầy đều là nước mắt, muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất, nàng không nói lời nào, thế nhưng một chuỗi một chuỗi nước mắt tất cả đều rơi vào trong lòng hắn, so với bất luận oán trách gì cũng làm cho hắn áy náy.

"Đừng khóc." Triệu Hằng đưa tay, dùng ngón tay trỏ lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Lau một chuỗi, Tống Gia Ninh lại rơi xuống một chuỗi, nhưng khóe miệng từng chút từng chút vểnh lên.

Vương Gia đã đến, nàng liền an lòng.

Đã có tướng công tâm tâm niệm niệm an ủi, Tống Gia Ninh đảo mắt liền ngừng nước mắt, trông mong nhìn qua nam nhân bên giường.

Nàng dễ dàng thỏa mãn giống như con nít, trong mắt hạnh tràn đầy ỷ lại, Triệu Hằng càng thêm hối hận nửa ngày vắng vẻ này, cầm chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng nói: "Trước sinh con, sanh xong có thưởng."

Tống Gia Ninh nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, chợt ngượng ngùng, nhỏ giọng thúc giục: "Vương Gia đi ra bên ngoài chờ đi."

Bằng không thì hắn ở đây nhìn, nàng nhe răng nhếch miệng dùng sức, quá xấu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.