Tống Gia Ninh đứng trước bồn rửa mặt, tỉ mỉ rửa tay, thật ra tay đã sớm sạch sẽ, nhưng Quách Kiêu đụng chạm dường như còn dính ở trên mu bàn tay, so với ngày đó trên chân núi lúc hắn đè nàng càng làm cho nàng phản cảm. Khi đó nàng chưa có thành thân, Quách Kiêu có loại ý niệm vi phạm luân thường với kế huynh muội, nhưng hôm nay nàng đã làm vợ người, Quách Kiêu...
Tống Gia Ninh nhắm mắt lại, thở dài: "Đổi nước."
Song nhi nghi ngờ nhìn chủ tử, bưng chậu đồng đi ra, rất nhanh lại thay một chậu nước sạch. Tống Gia Ninh một lần nữa rửa sạch, nghe thấy tiếng nữ nhi nha nha trên giường, trong lòng nàng mới thư thái chút ít, lau lau tay, tạm thời đè xuống mâu thuẫn và bực bội Quách Kiêu mang tới, đi lên giường dỗ dành nữ nhi.
Chiêu Chiêu ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn thấy mẫu thân, tiểu nha đầu nhếch miệng lên, vui vẻ cười với mẫu thân.
Tất cả phiền não của Tống Gia Ninh đều nhờ nụ cười không buồn không lo của nữ nhi hòa tan, ngồi ở bên cạnh giường, cúi đầu hôn nữ nhi.
Đã có nữ nhi, Tống Gia Ninh liền không còn cảm thấy Vương Phủ buồn bực, nữ nhi tỉnh dậy tâm tư nàng cũng dành ở trên người nữ nhi, cùng tiểu nha đầu chơi cùng tiểu nha đầu ngủ, nữ nhi ngủ, nàng cũng tranh thủ đi nghỉ ngơi, nghỉ trưa xong, thức dậy hai mẹ con rửa mặt, mặt trời đỏ bên ngoài bất tri bất giác đã dịu xuống. Tống Gia Ninh ôm nữ nhi ngồi trên noãn tháp, chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ, ôn nhu nói: "Qua một lát nữa, phụ vương con sẽ trở về."
Chiêu Chiêu không biết mẫu thân đang nói cái gì, chỉ mở to mắt hạnh ngập nước nhìn đầu ngón tay... Mẫu thân.
Tống Gia Ninh cười, ở trên khuôn mặt non nớt của nữ nhi hôn bẹp một cái.
Chiêu Chiêu ngó ngó mẫu thân, bỗng nhiên chui vào trong ngực mẫu thân, muốn ăn no. Tống Gia Ninh đuổi nhũ mẫu và hai nha hoàn hầu hạ trong phòng, chuyển đến noãn tháp nằm trong góc tường nối với bệ cửa sổ, lưng quay ra ngoài cho nữ nhi bú sữa. Chiêu Chiêu một tay nắm vạt áo mẫu thân, ăn vô cùng thỏa thích, Tống Gia Ninh một hồi nhìn nữ nhi một hồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa cho tiểu nha đầu ăn no, chợt thấy hai thân ảnh trên hành lang, phía trước chính là Vương Gia của nàng.
Tống Gia Ninh cười, rất nhanh chỉnh lại vạt áo, sau đó nâng cao nữ nhi, cho nữ nhi nhìn ra bên ngoài.
Trên bệ cửa sổ, lập tức ánh lên khuôn mặt của hai mẹ con, khuôn mặt Chiêu Chiêu nhỏ nên thấy không rõ lắm, nhưng lúm đồng tiền dịu dàng của Tống Gia Ninh lại có thể thấy rõ ràng. Triệu Hằng nhìn thoáng qua, tiếp tục đi tới, rất nhanh đã đi tới trước nhà chính. Nhìn không thấy, Tống Gia Ninh cũng ôm nữ nhi chuyển đến trước giường, hai mẹ con cùng nhau chờ.
Màn cửa đẩy ra, Triệu Hằng một thân trường bào màu bạch trà đi vào.
"Vương Gia." Nhũ mẫu, Song nhi, Lục nhi cùng nhau hành lễ.
Ánh mắt Triệu Hằng đảo qua nhũ mẫu, rơi xuống trên người vương phi của hắn. Tống Gia Ninh theo thói quen quan sát sắc mặt trượng phu, trong ngực nàng, Chiêu Chiêu nhìn thấy phụ vương, cao hứng "a" lên, mắt hạnh sáng lóng lánh nhìn phụ vương. Triệu Hằng vẻ mặt trở lại bình thường, ôm lấy nữ nhi mặc áo bông dày, thuận thế ngồi ở bên cạnh Tống Gia Ninh.
Một nhà ba người ngồi theo thứ tự, nhũ mẫu dẫn Song nhi, Lục nhi yên lặng hành lễ cáo lui, sắp đi đến cửa, trước giường bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Miêu thị lưu lại."
Trong lòng nhũ mẫu cả kinh, Miêu thị chính là nàng ta mà, nhưng ngoại trừ mới vừa xác định ngày ấy Vương Gia chỉ đơn giản dặn dò nàng ta chăm sóc hầu hạ Tiểu Quận Chúa cẩn thận, Vương Gia chưa từng nói thêm với nàng ta một chữ nào nữa. Vương Gia ít nói, nếu như hạ nhân nào trong Vương Phủ có thể nhận được dăm ba câu của Vương Gia, người bên ngoài sẽ khoa trương là phần mộ tổ tiên trong nhà hắn bốc khói xanh rồi đó, nhưng nhũ mẫu một chút cũng vui không nổi, giọng nói của Vương Gia, giống như không đúng lắm...
Song nhi, Lục nhi lui ra, nhũ mẫu kinh hồn bạt vía xoay người, nhanh chóng nhìn Vương Gia, rồi rủ mắt chờ.
Tống Gia Ninh nghi ngờ nhìn Vương Gia nhà mình, bàn tay to của Triệu Hằng nắm chặt bàn tay nhỏ của nữ nhi, chỉ nhìn nữ nhi.
Phúc công công đi theo vào gật gật đầu với Tống Gia Ninh, sau đó thay chủ tử tra xét hỏi: "Hôm nay ngươi theo vương phi tiến cung, ở cửa cung vô tình gặp được Quách đại nhân, Vương Phi có chỉ thị ngươi giao quận chúa cho Quách đại nhân không?"
Nhũ mẫu mặt lộ vẻ mờ mịt, không hiểu một chuyện nhỏ xíu như vậy có gì để hỏi hả, trái tim Tống Gia Ninh co rút lại, không dám nhìn tới Vương Gia bên cạnh. Vương Gia làm sao biết được chuyện này? Ngoại trừ Quách Kiêu ôm nữ nhi, Vương Gia còn biết cái gì khác không? Là ai bẩm báo việc này với Vương Gia, người nọ biết được bao nhiêu?
Ngay khi Tống Gia Ninh thấp thỏm lo âu, nhũ mẫu nói đúng sự thật: "Không có, là Quách đại nhân muốn ôm quận chúa..."
Lông mày Phúc công công nhướng lên, giọng nói lại không có gì thay đổi, giống như nói chuyện phiếm nói: "Quách đại nhân muốn ôm quận chúa, ngươi liền giao ra, vậy có phải một người tùy tiện muốn ôm quận chúa, ngươi cũng không ngăn cản?"
Nhũ mẫu rốt cuộc hiểu rõ mình làm sai chỗ nào, sắc mặt trắng nhợt, bịch quỳ xuống, dập đầu bồi tội với Thọ vương gia: "Vương Gia, nô tài biết sai rồi, nô tài lần sau không dám tự chủ trương nữa, nếu không có Vương Gia Vương Phi dặn dò, ai dám đến đoạt quận chúa, nô tài liều mạng cũng sẽ không cho hắn đắc thủ."
Nàng ta thật sự biết sai rồi, cho dù nhũ mẫu cũng cảm thấy oan uổng, Quách đại nhân là Thế tử Quốc Công Phủ, là huynh trưởng vương phi, cậu muốn ôm cháu ngoại gái, thiên kinh địa nghĩa, ai có thể nghĩ tới Vương Gia sẽ phản đối? Nàng ta lúc trước cũng không nghe nói Vương Gia và Quách đại nhân hoặc là Quốc Công Phủ có mâu thuẫn gì, nếu không dù là nghe được nửa điểm tin tức, nàng ta cũng sẽ không đưa quận chúa cho Quách đại nhân đâu.
Phúc công công quay đầu, nhìn chủ tử.
Triệu Hằng rốt cuộc lại nhìn nhũ mẫu. Lúc vương phi chờ sinh, hắn chuẩn bị tổng cộng bốn nhũ mẫu, quan sát hai tháng, chỉ còn lại hai người thành thật an phận nhất. Nữ nhi vừa sinh ra, chia ra ôm cho hai nhũ mẫu thử cho bú, sữa của Miêu nhũ mẫu được nữ nhi thích hơn, cuối cùng mới lưu lại một mình nàng ta.
Nhũ mẫu không thể dễ dàng đổi đi, hơn nữa nàng ta cũng không biết nên không có tội, không đến mức trọng phạt.
"Mười." Triệu Hằng thu tầm mắt lại nói.
Phúc công công liền hiểu, răn dạy nhũ mẫu nói: "Vương Gia niệm tình ngươi hầu hạ quận chúa hơn ba tháng, cho ngươi thêm một cơ hội, lần này chỉ phạt mười hèo, rốt cuộc cho ngươi nhớ kỹ giáo huấn. Quận chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể tùy tiện người nào muốn ôm thì ôm?"
"Nô tài nhớ kỹ, nô tài cũng không dám tự tiện chủ trương nữa." Nhũ mẫu nằm sấp trên đất, cảm động đến rơi nước mắt nói. So với việc bị Vương Gia trục xuất ra khỏi Vương Phủ, mười hèo chỉ là nỗi khổ da thịt một lần, nhịn một chút liền hết.
Nên giáo huấn cũng đã giáo huấn, Phúc công công dẫn nhũ mẫu rời đi, đi thiên viện đánh roi.
Gian phía đông, chỉ còn lại một nhà ba người, Chiêu Chiêu cái gì cũng không biết, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực phụ vương, ôm tay phụ vương chơi. Triệu Hằng khẽ hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú nhìn nữ nhi, nhưng ánh mắt nhìn về phía vương phi bên cạnh.
Tống Gia Ninh khuôn mặt trắng như tờ giấy. Vương Gia ở trước mặt nàng phạt nhũ mẫu, là có ý gì? Vương Gia không muốn Quách Kiêu ôm nữ nhi, là đơn thuần không thích người ngoài ôm nữ nhi, hay là biết rõ tâm tư Quách Kiêu đối với nàng rồi?
Liên quan đến trong sạch của nàng, Tống Gia Ninh không dám mạo hiểm nói thật gút mắc của nàng và Quách Kiêu. Liếc mắt nhìn vạt áo nam nhân, màu bạch trà thanh quý nho nhã, Tống Gia Ninh âm thầm điều chỉnh tâm tình, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, thấp thỏm nhỏ giọng hỏi: "Vương Gia, Vương Gia không thích gia huynh ôm Chiêu Chiêu sao?" Tổ mẫu, mẫu thân và nhị phu nhân ôm Chiêu Chiêu, Vương Gia cũng ngầm cho phép mà.
Triệu Hằng nghe thấy giọng nói cũng biết nàng bị mình hù sợ, liếc nhìn nàng một cái, nói: "Không phải cậu ruột."
Từ lúc nàng sinh nữ nhi, Triệu Hằng dựa vào cử chỉ trước kia của nàng, tin tưởng tiểu vương phi của hắn và Quách Kiêu cũng có không tình cũ, ít nhất nàng đối với Quách Kiêu vô tình, vậy tất cả những sai lầm này đều ở trên người Quách Kiêu. Tiếp cận nàng là lỗi của Quách Kiêu, ôm nữ nhi cũng là lỗi của Quách Kiêu, phạt nhũ mẫu chỉ là muốn cho nàng hiểu thái độ của hắn đối với Quách Kiêu, mà không phải muốn dọa nàng.
Tống Gia Ninh nghĩ tới tất cả loại lý do, duy chỉ có không nghĩ tới phương diện cậu ruột, không phải cậ ruột này, lúc này nghe được Vương Gia giải thích, trái tim treo cao của Tống Gia Ninh lập tức thả xuống hơn phân nửa. Nghĩ ngợi chốc lát, Tống Gia Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu như Vương Gia biết rõ Quách Kiêu khi dễ nàng, chỉ sợ vừa về đến nhà sẽ chất vấn nàng, như thế nào lại xử trí nhũ mẫu trước?
Sợ bóng sợ gió một hồi, thân thể Tống Gia Ninh trầm tĩnh lại, ngó ngó nữ nhi bị hắn ôm, Tống Gia Ninh suy nghĩ một chút, thấp giọng phụ họa nói: "Thiếp cũng không thích hắn ôm Chiêu Chiêu, sợ hắn ôm không tốt."
Triệu Hằng giương mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt nàng trắng nõn như cánh hoa tử đinh hương, lông mi thật dài dày rủ xuống, che đậy tâm tình trong mắt, đôi môi hồng hồng khẽ cong lên, ngay cả oán trách cũng sợ người khác truy cứu nàng cái gì, cho nên chỉ nói một chút việc xấu nhỏ của đối phương, miễn cưỡng hơi tức giận thôi.
Quách Kiêu rốt cuộc đã làm gì nàng? Cả thân thể nàng hoàn toàn là của hắn, nhưng, Quách Kiêu có chạm qua nàng hay không?
Triệu Hằng không thể nào biết được, hắn cũng không thể hỏi nàng, hỏi, nếu thật có chuyện gì, sợ là nàng sẽ tìm cái chết.
Thế nhưng, nghĩ đến Quách Kiêu có khả năng sờ tay nàng, có khả năng hôn qua môi nàng...
Triệu Hằng mấp máy bờ môi.
Màn đêm buông xuống, Song nhi, nhũ mẫu cùng nhau ôm tiểu quận chúa đi. Thân thể nhũ mẫu khoẻ mạnh, bị đánh mười hèo còn có thể đi đường, nhưng Tống Gia Ninh tạm thời không dám để cho nhũ mẫu ôm nữ nhi, cố ý bảo Song nhi đưa qua, ban đêm nhũ mẫu cho nữ nhi uống sữa. Nữ nhi rời đi, Tống Gia Ninh hầu hạ Vương Gia cởi áo.
Sau bình phong, Triệu Hằng cúi đầu nhìn nàng, chẳng biết tại sao, đầu óc bỗng nhiên hiển hiện ra tình huống Quách Kiêu chung đụng với nàng. Quách Kiêu đưa nữ nhi cho nàng, lúc nàng đi đón, đứng gần Quách Kiêu như hiện tại đang gần hắn như vậy sao? Quách Kiêu có giống như hắn nhìn nàng chằm chằm như vậy không, có nghe thấy hương thơm trên người nàng hay không?
Hơi thở Triệu Hằng nặng nề, áo bào chưa cởi xong, bỗng nhiên ghìm chặt eo Tống Gia Ninh, Tống Gia Ninh chấn động, ngẩng đầu, còn không thấy rõ người, miệng đã bị hắn chặn lại, không có hôn nhẹ dịu dàng, trực tiếp liền xông vào. Tống Gia Ninh lần đầu tiên bị hắn hôn như vậy, thời khắc mờ mịt, vừa không khỏi rung động, lo lắng hãi hùng một ngày, sợ bị hắn ghét bỏ, trượng phu danh chính ngôn thuận lại nhiệt tình như vậy... Sau một hồi bất ngờ ngắn ngủi, Tống Gia Ninh chủ động nhón chân lên, hai tay vòng quanh cổ hắn, hắn càng vội vã, nàng lại càng thuận theo, toàn tâm mà phối hợp hắn, hắn thích hôn lưỡi của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không trốn, ngược lại ngoan ngoãn hùa theo hắn.
Một Vương Gia bình thường nhưng lạnh lùng đạm mạc chỉ có ban đêm mới nhiệt tình như lửa, một vương phi ban ngày kính cẩn mềm mại chỉ có buổi tối mới dám gan lớn càn rỡ, hai người gom thành một đôi, có thể so với thêm dầu vào lửa. Triệu Hằng cao hơn nàng một cái đầu, khom người hôn quá mỏi, một tay kéo chân nàng muốn ôm, Tống Gia Ninh nhón cũng mỏi, phát hiện ý đồ của hắn, một cái chân lập tức liền nâng lên.
Triệu Hằng hai tay nâng đỡ, nàng lập tức biến thành cao, hai tay vịn bả vai hắn, cúi đầu xuống, đôi má hồng nhuận phơn phớt, mắt hạnh ẩn tình.
Triệu Hằng thích nhất nàng như vậy, nhìn tiểu vương phi ngượng ngùng lại lớn gan nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, yết hầu Triệu Hằng khẽ động, lần đầu tiên hỏi: "Thích?" Ánh mắt nàng vào thời khắc này, Triệu Hằng chỉ nhìn thấy vào lúc nàng ăn món bánh ngọt hay món ăn nào đó nàng yêu thích nhất, còn những lúc khác, chỉ có chuyện hai vợ chồng lúc trên giường.
Tống Gia Ninh ngoài ý muốn hắn lại có thể mở miệng, có cô nương nào không biết xấu hổ thừa nhận mình thích thân mật chứ? Tống Gia Ninh xấu hổ, nàng cũng muốn rụt rè, nhưng hồi tưởng lại chuyện nàng vừa mới làm, vừa ăn đầu lưỡi hắn vừa ôm eo xếp chân, hôm nay còn bị hắn nâng cao cao, Tống Gia Ninh thật sự không có da mặt nói dối kia.
Nếu như không thể nói dối, Tống Gia Ninh xấu hổ ngượng ngùng ôm lấy bả vai hắn, khuôn mặt nằm trên đầu vai hắn, khẽ vâng một tiếng.
Lúc hắn nguyện ý mở miệng, đều là tâm tình tốt, Tống Gia Ninh nghe hắn hỏi thêm, cố nén lại vẻ rụt rè nữ nhân nên có, chậm rãi xoay lại, không nhìn tới ánh mắt hắn, chỉ tiến đến trước lỗ tai hắn. Bàn tay to của Triệu Hằng nắm chặt chân nàng, cho là nàng sẽ nói cái gì, chờ đến lại là vành tai bị cái miệng mềm mại của nàng ngậm lấy...
Triệu Hằng không có bất kỳ chuẩn bị nào, không tự chủ được phát ra một tiếng buồn bực. Hừ.
Trái tim Tống Gia Ninh run lên, mở miệng ra, vừa muốn nhìn xem Vương Gia đang là vẻ mặt gì, Vương Gia bỗng nhiên đi nhanh với giường bạt bộ, bước nhanh như gió.
Tống Gia Ninh liền hiểu, Vương Gia hắn, rất thích nàng như vậy đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Thú Vương: An An.
Gia Ninh: Cái gì? Vương Gia người lớn tiếng chút, gió quá lớn ta nghe không rõ!