Quốc Công gia tân hôn ngày thứ hai, người tam phòng cũng phải đi qua bên Thái phu nhân dùng điểm tâm, nhưng phòng bếp của tiền viện Quách Bá Ngôn đang chuẩn bị mấy món bánh ngọt, giữ lại cho các chủ tử trở về dùng. Cho nên Quốc Công gia bỗng nhiên truyền bánh ngọt, phòng bếp rất nhanh liền bưng lên ba cái đĩa sứ trắng tinh xảo, một đặt ở trên bàn tử đàn chính giữa Quách Bá Ngôn, Lâm thị, một đặt ở chỗ Quách Kiêu, một bày ở chính giữa hai vị cô nương.
Năm loại bánh ngọt, một khối bánh đậu khoai tím, một khối bánh táo đỏ, một khối bánh đậu vàng, một khối quế hoa cao, một khối bánh nhân hạt sen xốp giòn, giống như sao vây quanh trăng, lộ ra trong đĩa nhỏ hoa văn mẫu đơn, vừa dụ dỗ người muốn ăn vừa cảnh đẹp ý vui. Bánh ngọt mới vừa làm không lâu, còn bốc lên hơi nóng màu sương trắng, mùi thơm xông vào mũi.
Tống Gia Ninh thèm chảy nước miếng, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của bốn người trong phòng đang nhìn nàng chằm chằm, liền cố nén, cúi đầu vẫn không nhúc nhích.
Lâm thị thấy Quách Bá Ngôn không có ý ghét bỏ nữ nhi, cười nói: "An An nhanh ăn đi, chút nữa chúng ta phải đi." Đã đói thành như vậy, không cần phải rụt rè gì nữa.
"Con cũng ăn một miếng." Biết muội muội xấu hổ không dám ăn, Đình Phương săn sóc nói, vươn tay cầm một khối bánh nhân hạt sen xốp giòn.
Lâm thị ánh mắt khẽ biến. Nữ nhi không thích ăn mấy món khô cằn xốp giòn, đại cô nương vừa vặn cầm lên bánh nhân hạt sen xốp giòn, là nàng thích, hay là qua hai ngày ở chung, nhìn ra được khẩu vị của nữ nhi? Nếu là vế sau, cô nương này thật đúng là thận trọng, càng là thiện tâm, nhanh như vậy liền tiếp nhận muội muội mà kế mẫu mang đến.
Khi nương đang kín đáo tìm hiểu mọi người Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh lúc này trong mắt chỉ có ăn, nếu như đại tỷ tỷ động thủ trước, nàng cũng không giả vờ giả vịt nữa, duỗi ra tay mập cầm lên bánh đậu khoai tím, cúi đầu, một hơi cắn nửa cái. Thật sự không phải do nàng đói quá đâu, mà thật sự là do cái bánh này quá nhỏ.
Khoai tím mềm mại hương vị ngọt ngào, nhân nhồi bên trong càng ngọt ngào khiến người thỏa mãn, Tống Gia Ninh ăn vui vẻ, không chút nghĩ ngợi lại cầm một khối bánh táo đỏ, đồng dạng ăn hai phần vào bụng, tiếp đó lần này nàng không vội vã cầm lên, mà là len lén liếc kế phụ Quốc Công gia ngồi ở góc đối diện. Mắt hạnh long lanh, ngốc nghếch ngây ngô lại cứ làm ra tiểu động tác thông minh, khiến cho người thích.
Quách Bá Ngôn cười: "Ăn đi, ăn hết còn có chỗ này của phụ thân."
Tống Gia Ninh yên tâm, xấu hổ cầm một khối bánh đậu vàng.
Lâm thị nhìn nữ nhi ăn xong, kịp thời nói: "Được rồi, trước ăn lót bụng thôi, đừng ăn quá nhiều, uống một ngụm trà rồi chúng ta đi."
Tống Gia Ninh căn bản không ăn đủ, nhưng mẫu thân đã lên tiếng, nàng ngoan ngoãn bưng nước trà trên bàn lên, ừng ực ừng ực uống hai ngụm, lau miệng, hiểu chuyện nhìn về phía mẫu thân.
Lâm thị lại nhìn Quách Bá Ngôn, Quách Bá Ngôn gật gật đầu, trước tiên đứng lên. Ra cửa, hắn cùng với Lâm thị sóng vai đi ở phía trước, hai tỷ muội Tống Gia Ninh rớt lại phía sau vài bước, Quách Kiêu xếp cuối cùng. Lâm thị hôm qua vào cửa liền bị đưa vào phòng tân hôn, Quốc Công Phủ cũng không gặp qua, Quách Bá Ngôn vừa đi vừa giới thiệu cho nàng.
Một đoàn người cùng đi nên hắn liền không kiêng nể gì mà nói chuyện, Tống Gia Ninh cũng phải đi theo nghe, lực chú ý lại tập trung, đi tới đi lui, bả vai bên trái bị người đâm một cái. Tống Gia Ninh vô thức chuyển sang hướng bên trái, hơi ngửa đầu, ngoài ý muốn đụng vào một đôi mắt không mang theo bất cứ một tia cảm tình nào, cũng là lần đầu tiên của đời này, nàng nhìn thẳng Quách Kiêu.
Thế tử gia mười sáu tuổi, khôi ngô tuấn tú, rất giống với Thế tử gia ba mươi tuổi sâu trong trí nhớ, nhưng lại tạo cho người khác một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Hắn còn chưa tới ba mươi tuổi, lại giống như núi lạnh tùng xanh, mặc dù ban đêm rất nhiệt tình cũng mang theo vẻ mặt lạnh lùng, hắn hiện tại tuy lạnh, trên người lại không có vẻ uy nghiêm và áp chế tích lũy nhiều năm, vẻ mặt nhạt nhẽo, sẽ chỉ làm người khác nhận ra hắn nhìn ngươi không quá thuận mắt, nhưng cũng không đến nổi liên tưởng đến trách phạt đáng sợ gì.
Nhưng Tống Gia Ninh vẫn là trước tiên thu hồi ánh mắt, lặng lẽ nhích lại gần Đình Phương bên kia.
Nhưng, bả vai lại bị người đâm một cái.
Tống Gia Ninh không hiểu quay đầu, cùng lúc đó, thiếu niên lang đưa tay đến trước mặt nàng. Tay kia trắng nõn thon dài, lòng bàn tay như mỹ ngọc, phía trên mỹ ngọc, nắm một viên khoai tím nhỏ như hoa đào. Tống Gia Ninh vẫn còn đói bụng, không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nàng có cốt khí của mình, không muốn ăn đồ của Quách Kiêu.
Nam nhân coi nàng như hồ mị, trong lòng vốn xem thường nàng, kiếp trước nàng thân bất do kỉ không có biện pháp, hiện tại, Tống Gia Ninh tránh hắn từ xa, chỉ làm huynh muội trên danh nghĩa, không cần chung đụng nhiều.
Lắc đầu, sau khi từ chối rõ ràng, Tống Gia Ninh mắt nhìn phía trước, chuyên tâm đi con đường của mình.
Thế nhưng cái tay kia lại chọt nàng, Tống Gia Ninh không đáp lại, hắn vẫn cứ chọt, lần sau mạnh hơn lần trước, chọt làm Tống Gia Ninh đau chết, nhưng với thân phận và uy thế còn sót lại của Quách Kiêu, nàng giận mà không dám nói gì. Vì để tránh cho ăn càng nhiều đau khổ, Tống Gia Ninh quyết đoán vứt bỏ chút cốt khí nhỏ nhoi này, mặt cứng đờ nhận lấy viên khoai tím trong lòng bàn tay Quách Kiêu.
Hừ, nàng chỉ cầm không ăn, trở về liền ném đi.
Suy nghĩ để trút giận, nhưng ngay khi tay mập của Tống Gia Ninh sắp chạm tới viên khoai tím xinh đẹp kia, bàn tay trắng nõn sạch sẽ của thiếu niên lang bỗng nhiên giơ lên, Tống Gia Ninh theo bản năng ngửa đầu, trông thấy Quách Kiêu trực tiếp nhét toàn bộ viên khoai tím vào trong miệng, phồng quai hàm lên, nhai hai ba cái liền nuốt xuống, ánh mắt trêu chọc đối diện với nàng.
Tống Gia Ninh thật không nghĩ tới Quách Kiêu tuổi trẻ lại là là loại Thế tử gia này!
Nói không tức giận là giả, cũng may Tống Gia Ninh còn nhớ rõ thân phận của mình, hơn nữa vốn đối với đồ ăn của Quách Kiêu không có hứng thú, bởi vậy ngọn lửa nhỏ tức giận của nàng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, điềm nhiên như không có việc gì cúi đầu xuống, tiếp tục ngoan ngoãn đi đường. Phía sau nàng, Quách Kiêu ngoài ý muốn nhíu mi, ở Lâm Vân Đường của phụ thân, sau khi tận mắt nhìn thấy kế muội tham ăn không có tiền đồ, hắn gần như đã tháo xuống phòng bị đối với nàng, nhưng bây giờ, hắn khi dễ nàng như vậy mà nàng cũng nén tức giận xuống được...
Nhớ lại đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng thanh tịnh như nước kia của nàng, Quách Kiêu bỗng nhiên có chút nắm bắt đoán không ra muội muội béo này rồi.
Sướng Tâm Viên nháy mắt liền tới, Thái phu nhân ngồi chính giữa, một thân hoa phục mặt mỉm cười, người hai nhà nhị phòng, tam phòng chia ra ngồi ở hai bên, nhìn thấy anh trai và chị dâu đến, người hai phòng đồng thời đứng lên. Quốc Công gia Quách Bá Ngôn gần như mỗi ngày đều gặp, không có gì có thể nhìn, mấy ánh mắt đồng thời rơi xuống trên người tân phu nhân Lâm thị.
Nàng dâu kính trà lý ra phải là ăn mặc long trọng một chút, nhưng Lâm thị tự biết thân phận lúng túng, chỉ mặc một bộ áo bông nhiều lớp màu đỏ, trên đầu chỉ mang cây trâm phượng vĩ Hồng Bảo Thạch buổi sáng Quách Bá Ngôn tự tay giúp nàng cài lên, trên lỗ tai đeo một đôi khuyên tai trân châu, trừ bỏ nhiêu đó thì không có đồ trang sức dư thừa nào nữa.
Ăn mặc đơn giản, nhưng không che giấu được mỹ mạo trời sinh của nàng, làn da như mỡ đông mặt mày như vẽ, cho dù đến gần, cũng nhìn không ra nàng đã có một nữ nhi mười tuổi. Khuôn mặt thanh lệ non nớt như nước, nhưng dù sao đã làm mẹ người, trở thành quả phụ hơn bốn năm, đêm qua cây khô gặp mùa xuân lại được tắm mưa thoải mái, sáng nay tựa như Hải Đường mới nở sau cơn mưa, kiều diễm bức người.
Sắc đẹp như vậy, các nam nhân trong nội đường, từ huynh đệ ruột của Quách Bá Ngôn, đến tứ công tử mới hai tuổi Thượng Ca Nhi, cũng ngơ ngác nhìn Lâm thị, có điều Quách Nhị gia, Tam gia hoàn hồn rất nhanh, không để cho thê tử bên cạnh nhìn ra đám tiểu bối thì sững sờ trong chốc lát, nghe đến đại bá phụ ho nhẹ một tiếng mới xấu hổ rũ mắt xuống.
Mọi người đến đông đủ, phu thê mới cưới trước kính trà.
Ấn tượng đầu tiên của Thái phu nhân đối với Lâm thị phi thường không tồi, đêm đó Lâm thị ở trong mắt bà chỉ là một phu nhân ngẫu nhiên bị con mình bắt cóc, hai nhà không có bất cứ quan hệ nào, sau khi Thái phu nhân kinh diễm qua mỹ mạo của Lâm thị, còn chú ý tới phong thái thư hương, thanh nhã như lan trên người Lâm thị, nếu không có như thế, Thái phu nhân sao có thể dễ dàng đồng ý cho nhi tử lấy một quả phụ như vậy?
Trong tâm tư, Thái phu nhân cũng không quá tin tưởng Lâm thị có thể hư hỏng.
Uống xong trà, Thái phu nhân hòa ái nói với Lâm thị: "Từ hôm nay, con chính là đương gia chủ mẫu của Quốc Công Phủ chúng ta, phải chiếu cố tốt bốn cha con Bá Ngôn, cũng phải ở chung hòa thuận với chị em dâu, đối xử rộng lượng với mọi người. Ta lớn tuổi rồi, tâm nguyện duy nhất chính là cả nhà một lòng, mỗi ngày đều hoà thuận tốt đẹp."
Thái phu nhân cười tủm tỉm vỗ vỗ tay nàng, thưởng một bộ trang sức vàng ròng.
Sau khi nhị phòng, tam phòng và Lâm thị làm lễ ra mắt, đến phiên Tống Gia Ninh kính trà, hôm nay chuyện nhập nàng vào gia phả cũng tiện đường làm luôn.
Thái phu nhân thích nha đầu mũm mĩm này, vô cùng cao hứng uống hết trà, thưởng Tống Gia Ninh một chuỗi ngọc khảm vàng mà mỗi cô nương Quách gia đều có, tự tay giúp nàng đeo lên cổ. Tống Gia Ninh nhu thuận nói lời cảm ơn, lại theo thứ tự đi kính trà cho phu thê Nhị gia, phu thê Tam gia, nhất thời quanh quẩn nhà chính tất cả đều là giọng nói ngọt ngào đáng yêu của nàng: "Mời nhị thúc dùng trà", "Mời nhị thẩm dùng trà"...
Lễ tiết rườm rà xong hết, sau khi kết thúc bữa ăn sáng, Thái phu nhân bảo phu thê con trưởng về phòng nghỉ ngơi trước, để cho bọn nhỏ tụ họp một chỗ làm quen.
Ngày hôm nay khí trời tốt, ngày ấm áp, Đình Phương làm chủ, mời bọn ca ca muội muội đến Ngọc Xuân Cư của nàng chơi.
Không có trưởng bối quản thúc, bầu không khí sinh động nhiều hơn, đặc biệt là cặp song sinh Quách Phù, Quách Thứ của nhị phòng, không khách khí chút nào chiếm trước hai ghế ở hai bên trái phải Tống Gia Ninh, khuyến khích Tống Gia Ninh gọi nhị ca, tam ca. Tống Gia Ninh hai đời cũng chưa từng gặp qua thiếu niên ngang vai ngang vế vừa không mang theo tà niệm lại nhiệt tình như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn màu đỏ hồng, vô cùng ngoan ngoãn gọi.
Quách Phù, Quách Thứ cao hứng cực kỳ, trong nhà lại thêm một muội muội mới, xinh đẹp mềm mại, trêu chọc thật thú vị.
Nhưng có người bĩu môi.
Tam phòng Vân Phương chỉ lớn hơn một tuổi so với Tống Gia Ninh, thì ra nàng là cô nương nhỏ nhất Quốc Công Phủ, được các trưởng bối ca ca thích nhất, hiện tại đại ca tiếp tục mặt lạnh, nhị ca tam ca cũng đi chơi vui vẻ với Tống Gia Ninh, đột nhiên bị vắng vẻ Vân Phương rất không vui. Sinh ra hờn dỗi một lát, nàng cố ý lớn tiếng hỏi Tống Gia Ninh: "Tứ muội muội, nghe nói sáng nay muội bị đói khóc?"
Khuôn mặt Tống Gia Ninh đỏ lên, nàng là rất đói bụng, cũng không có khóc a.
Mắt thấy Quách Phù, Quách Thứ cũng không cười, khiếp sợ nhìn nàng, chuyện mất mặt của Tống Gia Ninh bị vạch trần trước mặt mọi người, lúc này thật muốn tìm cái lỗ dưới đất chui vào, cúi đầu, luống cuống nắm chặt tay.
Phía trước cửa sổ Quách Kiêu ngồi một mình, thờ ơ quét mắt liếc Tống Gia Ninh, im lặng cười nhạo.
Đình Phương là tỷ tỷ tốt, vừa muốn thay muội muội giải vây, Quách Phù bỗng nhiên nở nụ cười, sờ sờ đầu Tống Gia Ninh, chẳng hề để ý nói: "Ai lại không đói bụng, năm trước ta với tam ca muội lên cây bắt chim, nương ta phạt chúg ta nghiền ngẫm lỗi lầm, còn không cho ăn cơm, đói bụng đến mức ta ỉu xìu, quỳđến mức không động đậy được."
"Đúng đúng đúng, ta cũng thế." Quách Thứ lập tức phụ họa nói, "Đói bụng đến mức ta thở cũng thở không nổi, giống như sắp chết luôn."
Tống Gia Ninh vui mừng ngẩng đầu, thì ra không chỉ có nàng sẽ đói thành như vậy a?
Muội muội béo chuyển đau buồn thánh vui mừng, huynh đệ Quách Phù, Quách Thứ nhìn chăm chú, cũng rất đắc ý.
Vân Phương tức giận kéo khăn tay ở dưới bàn, muội muội Lan Phương của đôi song sinh buồn cười lắc đầu, một chút cũng không tức giận.
Các ca ca quá đáng ghét, nàng còn ước gì có nhiều muội muội hấp dẫn lực chú ý của các ca ca, miễn cho mỗi ngày đi quấy rối nàng.