Sắc Nước Hương Trời

Chương 17



Xác định được nữ nhi vào phủ không chịu ủy khuất gì, hơn nữa còn ở chung hoà thuận với huynh muội Quách gia, Lâm thị yên lòng rời đi, đến Hoán Nguyệt Cư của nàng, nghĩ đến nam nhân đang đợi ở bên trong, Lâm thị nhịn không được thả chậm bước chân, tự đáy lòng hi vọng Quách Bá Ngôn không ngăn được mệt mỏi, đã ngủ mất. Tối hôm qua nàng ngủ không ngon, hắn xuất lực nhiều hơn, có lẽ còn mệt nhọc lắm nha?

"Phu nhân đã trở về."

Xuân Bích, Hạnh Vũ, Thái Vi hành lễ với nàng.

Lâm thị gật gật đầu.

Thái Vi và Thu Nguyệt giống nhau, đều là đại nha hoàn nàng mang vào phủ, cũng là tâm phúc của nàng. Xuân Bích, Hạnh Vũ là lão nhân bên cạnh Quách Bá Ngôn, hôm qua nàng vào cửa liền ở chỗ này hỗ trợ, hiện tại... Theo lý thuyết nàng không cần dùng hai nha hoàn này, đợi ở chỗ này, có lẽ là ý tứ của Quách Bá Ngôn, hắn đi chỗ nào các nàng liền theo tới chỗ đó hầu hạ?

Lâm thị không hiểu, nàng chỉ là con gái của thương gia, quy củ bên trong Quốc Công Phủ có những gì khác với tiểu môn tiểu hộ, nàng cần có thời gian tìm hiểu rõ ràng.

Đè xuống chút nghi kị ấy, Lâm thị tận lực thả nhẹ bước chân, đi vào nội thất, vừa nhìn xuyên qua tấm bình phong trang trí, nam nhân quả nhiên nằm xuống, mặt hướng bên này, nhắm mắt lại. Lâm thị trong lòng an tâm một chút, nếu như Quách Bá Ngôn đã ngủ, nàng liền nín thở tập trung tư tưởng ngưng thần ngồi vào bàn đọc sách, tiện tay lấy ra một quyển sách.

Nữ nhân nhỏ nhắn như hoa, mặc bối tử đỏ thẫm ngồi đàng hoàng ở trước bàn, cách tấm bình phong sa mỏng, Quách Bá Ngôn nhìn không rõ khuôn mặt Lâm thị, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mông lung của nàng, thỉnh thoảng lật qua lật lại trang sách. An tĩnh dịu dàng như vậy, xinh đẹp như một đóa hoa yên tĩnh nở trên đầu cành, ai đi quấy rầy, chính là cực kỳ không tôn trọng.

Dục vọng nôn nóng của Quách Bá Ngôn không khỏi chậm rãi bình phục xuống, vẫn không nhúc nhích nhìn thời gian ước chừng một nén nhang, hắn mới thấp giọng nói: "Còn chưa ngủ?"

Trái tim Lâm thị run lên, ánh mắt liếc xéo qua bình phong, nàng lập tức khép sách lại, không nhanh không chậm đi ra sau bình phong, cởi áo ngoài vắt ở trên giá áo, rũ mắt xuống đi đến bên giường, Quách Bá Ngôn dịch vào trong, chừa chỗ cho nàng, Lâm thị nhẹ giọng nói cám ơn, vẻ mặt điềm tĩnh nằm xuống, nằm ngửa mặt, hai tay đặt ở phần bụng, do dự một chút, vẫn là nhìn lên đỉnh màn trướng giải thích nói: "Vừa rồi sợ kinh động Quốc Công gia, cho nên..."

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ ý tứ hàm xúc không rõ, Lâm thị kịp thời im lặng.

Quách Bá Ngôn tất nhiên không tin nàng, nhưng cũng không có vạch trần, vươn cánh tay bảo Lâm thị nằm sang đây, hắn ôm eo nhỏ tinh tế của nàng. Kéo người vào trong ngực, Quách Bá Ngôn ngửi mùi thơm ngát trên sợi tóc của nàng, bình tĩnh nói: "Nghỉ ngơi một buổi, rồi gọi An An đến, hai mẹ con nàng cùng nhau học một ít lễ nghi bái kiến quý nhân với Sầm ma ma, ngày mai tiến cung thỉnh an Thục phi nương nương."

Thái phu nhân dưới gối có ba nam một nữ, nữ nhi chính là đương kim Thục phi nương nương, sinh ra Đoan Tuệ công chúa, bởi vì là nữ nhi duy nhất bình an lớn lên của Tuyên Đức Đế, rất được sủng ái. Hiện tại Quách Bá Ngôn tái giá, Thục phi thân là muội muội ruột, muốn gặp chị dâu mới cũng là hợp tình lý.

Lâm thị một khắc trước còn đang lo lắng Quách Bá Ngôn ban ngày hồ đồ, nghe xong lời này, nàng lại bắt đầu lo lắng tình hình trong cung, bất an nói: "Thiếp cùng với An An cũng chưa từng trải sự đời, có thể vô ý xúc phạm nương nương hay không?" gia cảnh Lâm thị không tệ, nhưng giàu có cũng chỉ là một kẻ bình dân, Lâm thị chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, nàng sẽ cột vào một chỗ với Quốc Công gia, còn có cơ hội vào Hoàng Cung uy nghiêm này.

Quách Bá Ngôn vỗ vỗ lưng nàng, cười nói: "Yên tâm, tính tình nương nương giống mẫu thân, khoan hậu hào phóng, sẽ không làm khó các nàng."

Lâm thị chỉ có thể cam chịu.

"Ngủ đi, mệt mỏi nửa ngày rồi." Quách Bá Ngôn cúi đầu, nhìn quầng mắt xanh đen của nàng nói.

Lâm thị ngơ ngẩn, vô thức nhìn hắn, vừa vặn rơi vào đôi mắt giống như hồ sâu thăm thẳm của nam nhân. Trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng rũ mắt xuống.

"Ta đi tiền viện." Nàng thật đẹp, chỉ là một ánh mắt bối rối sợ hãi cũng khiến hắn động tình, nhưng Quách Bá Ngôn biết rõ tình huống thân thể nàng, không muốn làm cho nàng ngủ không yên, vậy cũng chỉ có thể tự mình rời khỏi. Xuống giường, Quách Bá Ngôn lưu loát mặc quần áo vào, trước khi đi quay đầu lại, chỉ thấy nàng giống như con thỏ giật mình hai mắt nhắm nghiền, Quách Bá Ngôn cười cười, tuy rằng không ăn được thịt, nhưng không ngờ tinh thần cũng rất sảng khoái.

Bước ra nhà chính, liếc nhìn Xuân Bích, Hạnh Vũ trước cửa.

Quách Bá Ngôn nhíu mày: "Có chuyện gì sao?" nha hoàn tiền viện chạy qua chỗ Lâm thị làm cái gì?

Xuân Bích mím môi, Hạnh Vũ cúi đầu, cung kính nói: "Ngày hôm trước Quốc Công gia bảo chúng nô tì tới đây hỗ trợ, hiện tại phu nhân vào cửa rồi, kính xin Quốc Công gia chỉ bảo."

Quách Bá Ngôn lập tức nói: "Trở về đi, nếu không có việc gỉ, không cần tới đây."

Hai nha hoàn liền đi theo hắn cùng rời khỏi.

Thu Nguyệt, Thái Vi nhìn nhau, một người ở lại bên ngoài trông coi, một người đi vào nhà bẩm báo phu nhân. Lâm thị ngồi ở đầu giường, nghe Thu Nguyệt nói xong, lại nghĩ đến Quách Bá Ngôn vừa rồi khắc chế ẩn nhẫn, trong lòng chậm rãi nhóm lên một tia an ủi. Quách Bá Ngôn ỷ thế hiếp người, khiến nàng tái giá với hắn, nhưng, nhìn điệu bộ của Quách Bá Ngôn, mặc dù háo sắc, nhưng cũng không có coi nàng như quả phụ hèn hạ.

Như vậy càng tốt, nàng cố gắng làm hiền thê lương mẫu, hắn về mặt đại sự cho nàng thể diện, phu thê hoà thuận, bọn nhỏ mới có thể an tâm lớn lên.

Lâm thị nghiêm túc kiềm chế bản thân, nghỉ ngơi nửa canh giờ liền thức dậy, bên kia Tống Gia Ninh có nương thương, liên tục ăn hai bữa cơm no, hôm nay hưởng thụ giấc ngủ trưa đặc biệt thoải mái, đại nha hoàn Song nhi tới gọi nàng, nàng rầm rì nhất định không chịu thức dậy, ôm chăn màn lăn vào bên trong. Song nhi, Lục nhi vốn là nha hoàn tam đẳng trong nội viện Thái phu nhân, ổn trọng hiểu chuyện, so với nha hoàn Tống Gia Ninh mang đến từ Lâm gia thì mạnh hơn nhiều, Thái phu nhân thích Tống Gia Ninh mới đổi tên thưởng cho nàng, nhưng dù sao cũng là nha hoàn mới, không dám quá ép buộc chủ tử, hai người liền gọi Cửu Nhi cùng lớn lên với Tống Gia Ninh qua.

Cửu Nhi hiểu Tống Gia Ninh rất rõ, cười hì hì đứng ở bên giường nói: "Cô nương tỉnh dậy thôi, phu nhân gọi phòng bếp làm mấy món điểm tâm sở trường, mời ngài đi qua."

Tống Gia Ninh đang ngủ ngon, phía trước bọn nha hoàn nói chuyện nàng đều không nghe rõ, duy chỉ có câu nói này của Cửu Nhi là nghe rõ nhất, dụi mắt quay lại, ngáp hỏi Cửu Nhi: "Thật sự?"

Cửu Nhi cười nói: "Đương nhiên là thật sự, phu nhân nghe nói cô nương hai ngày này ăn ít, nên đau lòng dữ lắm."

Tống Gia Ninh cười thỏa mãn, có nương thương chính là như thế đó.

Nghĩ đến ăn ngon, Tống Gia Ninh không buồn ngủ nữa, duỗi cái lưng mỏi ngồi dậy, ngoan ngoãn bảo bọn nha hoàn hầu hạ.

Lâm thị quả thật là chuẩn bị bánh ngọt cho nữ nhi lấp bao tử, Quách Bá Ngôn từ chỗ Thái phu nhân mượn Sầm ma ma tới đây, nhìn thấy mấy món ăn trên bàn, trêu ghẹo nói: "Ta nói An An sao lại béo như vậy, thì ra đều là do nương con nuông chiều mà ra."

Lâm thị nhìn Sầm ma ma mặt đầy ý cười, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không nuông chiều nàng, nhưng đứa nhỏ này trời sinh khẩu vị lớn, ăn ít liền ỉu xìu, còn vì vậy mà mấy lần sinh bệnh, ta cũng không dám quản."

Sầm ma ma cười: "Phu nhân không cần phải lo lắng, Tứ cô nương dung mạo giống người, đều là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, béo chút cũng không có gì đáng ngại." Bà hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân, đã gặp qua Tứ cô nương mới tới rồi, thật ra cũng không có quá béo, khuôn mặt mũm mĩm này, qua hai năm sẽ bắt đầu trưởng thành, người tự nhiên sẽ gầy xuống, nhiều lắm là lớn lên lên đầy đặn một chút thôi.

Khi đang nói chuyện, Tống Gia Ninh đến, thấy Quách Bá Ngôn và Sầm ma ma đều ở đây, không khỏi thận trọng.

Lâm thị gọi nữ nhi đến bên cạnh, dịu dàng nói: "Ngày mai chúng ta tiến cung thỉnh an Thục phi nương nương, chút nữa Sầm ma ma dạy chúng ta hành lễ như thế nào, An An phải dụng tâm học đấy, biết không?"

Khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt của Tống Gia Ninh sau khi ngủ ngon lập tức liền không còn chút máu.

Thục phi nàng không biết, nhưng Đoan Tuệ công chúa nữ nhi của Thục phi nàng gặp qua rồi, nếu không phải Đoan Tuệ công chúa gọi nàng tiến cung, nàng làm sao bị nghẹn quả vải mà chết? Mới vừa trọng sinh được mấy ngày nay, Tống Gia Ninh mỗi đêm đều mơ thấy Đoan Tuệ công chúa, mơ thấy Đoan Tuệ công chúa phạt nàng quỳ không dậy nổi, quỳ đến nàng đầu gối cũng bị mài chảy máu...

Tiểu nha đầu còn nhát gan hơn nương nàng, nghe nói phải vào cung liền sợ thành như vậy, Quách Bá Ngôn thấy buồn cười, lại quyết định sửa đổi tính cách không phóng khoáng trên người kế nữ. Dáng vẻ của ba vị cô nương trong phủ đều là Sầm ma ma dạy dỗ, đoan trang ưu nhã, chờ ngày mai từ trong cung trở về, hắn lập tức an bài Sầm ma ma dạy bảo kế nữ.

"An An tới đây." Ngồi xuống, Quách Bá Ngôn vẫy tay nữ nhi.

Tống Gia Ninh mặt trắng bệch bướctới.

Quách Bá Ngôn cúi đầu, nghiêm túc hỏi nữ nhi: "Con gọi ta là gì?"

Gương mặt này của hắn và Quách Kiêu ba mươi tuổi rất giống nhau, Tống Gia Ninh không dám nhìn nhiều, rũ mắt gọi: "Phụ thân."

Quách Bá Ngôn ừ một tiếng, sờ sờ đầu nàng, tự tin nói: "Đúng rồi, hiện tại con là nữ nhi của Quách Bá Ngôn ta, là Tứ cô nương của Vệ Quốc Công phủ, An An con phải nhớ kỹ, có vi phụ làm chỗ dựa cho con, ngoại trừ hoàng tử công chúa, toàn bộ kinh thành chỉ có con khi dễ người khác, không ai có thể khi dễ con, ai không thành thật một chút, trở về nói cho ba ca ca của con biết, để cho bọn họ khi dễ lại."

Tiểu hài tử cãi nhau, hắn không tiện ra tay, nhưng thế hệ con cháu thì không kiêng kị.

Tống Gia Ninh âm thầm oán thầm, khi dễ nàng lợi hại nhất chính là Quách Kiêu và công chúa, một người là con trai ruột một người là cháu gái bên ngoại, Quách Bá Ngôn có thể làm chỗ dựa cho nàng không?

Nhưng khi Tống Gia Ninh ăn xong bánh đậu xanh ngọt ngào đã nghĩ thông suốt, kiếp trước Đoan Tuệ công chúa ghét nàng "Đoạt" Quách Kiêu mới nhìn nàng không vừa mắt, đời này nàng và Quách Kiêu là huynh muội thuần khiết, Đoan Tuệ công chúa không cần phải nhằm vào nàng.

Ăn no rồi, Tống Gia Ninh ngoan ngoãn học quy củ với Sầm ma ma, hôm sau Thái phu nhân dẫn đích tôn một nhà năm người, tiến cung bái kiến. Đi đến cửa cung, Quách Bá Ngôn muốn đi diện thánh, xuống ngựa, hắn trầm giọng dặn dò nhi tử: "Công chúa điêu ngoa tinh nghịch, Đình Phương không quản được, ngươi làm ca ca thì nhìn một chút, đừng để An An chịu ủy khuất."

Quách Kiêu gật đầu.

Quách Bá Ngôn đi đỡ Thái phu nhân.

Quách Kiêu đứng một hồi, ánh mắt lướt qua xe ngựa của hai vị trưởng bối, chậm rãi rơi vào chiếc xe phía sau cùng. Nha hoàn tiến lên vén rèm, lộ ra thân ảnh muội muội và Tống Gia Ninh bên trong, lại nhìn phụ thân đích thân đỡ tổ mẫu xuống xe, Quách Kiêu tự nhiên đi đến bên cạnh bọn muội muội, đỡ muội muội Đình Phương.

Đình Phương mỉm cười với ca ca.

Tống Gia Ninh thò người ra ngoài, thấy Quách Kiêu đợi ở trước xe, ma xui quỷ khiến nhớ lại Thế tử gia lạnh lùng kiếp trước nhiều lần đỡ nàng xuống xe, tiếp đó theo thói quen duỗi bàn tay nhỏ bé ra cho hắn. Quách Kiêu nhìn thấy, trong mắt xẹt qua một tia vui vẻ nhàn nhạt, lập tức xoay người lại, mặt không thay đổi mắt nhìn về phía trước.

Tống Gia Ninh kịp thời phản ứng, may mắn không thôi, may mắn Quách Kiêu không có đỡ, nếu đỡ nàng còn phải mắc nợ hắn một chuyện nhỏ.

Như bây giờ rất tốt, hắn lạnh nhạt nàng, nàng trốn tránh hắn, nước giếng không phạm nước sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.