Cả tối mê loạn, Ngô Đồng vô lực nằm lì trên giường, cổ họng không đủ sức thốt ra tiếng rên, mà người đàn ông bên trên tựa như vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Hắn không ngừng đòi hỏi, xâm chiếm…
Không ngạc nhiên chút nào, hôm sau Ngô Đồng lại xin nghỉ.
Biết anh xin nghỉ, Tiếu Nhạc Nhạc cảm thấy rất lo lắng. Trực giác nói cho nhỏ biết rằng Ngô Đồng không chỉ bị bệnh đơn thuần đâu.
Vừa tan trường, Tiếu Nhạc Nhạc đã lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Lúc Tiếu Nhạc Nhạc gọi đến thì Ngô Đồng đang nửa ngồi nửa tựa vào giường và được Vu Sinh hầu hạ ăn sáng.
“Chào em.” Ngô Đồng nghe máy, thanh âm mềm nhuyễn khàn khàn. “Cảm ơn em đã quan tâm, tôi không sao, chỉ là cảm mạo chưa hết.”
“Ừ, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân, em cố gắng học nhé. Tạm biệt.”
“Lại là cô nữ sinh đấy ư?” Vu Sinh khẽ nhếch môi lộ ra chút ý tứ châm chọc.
“Em ấy chỉ hỏi tôi vì sao không đến trường.” Ngô Đồng nhớ tới việc Tiếu Nhạc Nhạc lăn ngã từ lầu hai xuống đất, em bảo có người đẩy em xuống, kẻ đó chẳng lẽ là Vu Sinh?
Ngô Đồng hoảng hốt, chắc bởi vì Tiếu Nhạc Nhạc lên lầu hai xâm phạm vào lãnh địa của Vu Sinh nên đã chọc giận hắn.
“Trẻ con giàu lòng hiếu kỳ thôi.”
“Vậy sao?” Vu Sinh trào phúng cười, hắn nhìn Ngô Đồng vẫn cầm bát cháo trên tay thì chuyển sang đề tài khác. “Em ăn cháo nữa không? Nguội bây giờ.”
Ngô Đồng ‘ừ’ một tiếng, nhanh chóng lùa hai ba muỗng ăn xong. Anh đưa trả bát cho Vu Sinh, bản thân lại vùi vào chăn ngủ bù, tuy nhiên tâm trạng vẫn còn thấp thỏm.
Tiếu Nhạc Nhạc tiếc nuối ngắt điện thoại, nhỏ thầm nghĩ đồ trừ tà mình đặt mua đã chuyển đến rồi. Chỉ cần nhỏ đi lấy máu gà trống gì đó là xong, thầy Ngô à, chờ em nhé! Em sẽ cứu thầy khỏi tay ác quỷ kia!
***
Chuyển nhà cũng không ăn thua nên Trần Dương bị Ngô Đồng đuổi ra ngoài ở. Dù gì y ở đây cũng không làm gì được Vu Sinh, nếu không cẩn thận thì chết là cái chắc.
Ngô Đồng không cho học sinh đến nhà học kèm nữa, nhà này có thành phần nguy hiểm tiềm ẩn nguy cơ bất cứ lúc nào, anh chỉ chờ khi tìm được chỗ khác rồi lại dạy kèm cho bọn chúng.
Ngô Đồng đi làm như thường lệ, nhưng anh cảm thấy mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Bên cạnh anh chỉ dư thêm một người, không, là một quỷ luôn chăm nom anh suốt mọi thời điểm; vì vậy anh cũng giữ khoảng cách an toàn với những người khác theo bản năng.
Tiếu Nhạc Nhạc buồn bã nhận ra, thầy Ngô đối xử với mình có hơi xa lánh.
“Văn Thanh đi rồi sao?”
“Ừ, là cha cô Văn thay cô nộp đơn thôi việc.”
“Sao bỗng dưng lại quyết định đi, tôi thấy cô ấy dạy học rất tốt.”
“Do tai nạn giao thông lần trước quá nghiêm trọng nên muốn nghỉ ngơi dài hạn đó thôi.”
“Khỏi rồi cũng về dạy được mà.”
“Tôi không biết cô ấy tính toán gì nữa…”
“Thân là phụ nữ mà vội vàng vượt đèn đỏ làm chi.”
Nghe các giáo viên khác nói chuyện, Ngô Đồng nhìn chung trà lượn lờ khói trắng mà đâm ra hốt hoảng. Văn Thanh có lẽ đi không về. Kỳ thực, Ngô Đồng vẫn muốn có một gia đình nhỏ, một gia đình bình thường, ấm áp…
“Đang nghĩ cái gì?” Hơi thở lạnh lẽo phảng phất bên tai anh. Anh nghiêng đầu, gần như thấy sườn mặt hoàn mỹ của Vu Sinh áp sát. Hắn tựa cằm lên vai Ngô Đồng, đôi con ngươi đen nhánh liếc quyển sách giáo khoa trên bàn kia. Hắn muốn xem xem rốt cuộc đó là nội dung thế nào lại khiến Ngô Đồng đọc nhập tâm như vậy.
Ngô Đồng lắc đầu một cái, rồi anh nhìn điện thoại di động. Sắp có tiết rồi, vì thế anh đứng dậy gom sách giáo khoa để đi vào lớp. Vu Sinh ở cạnh ngắm anh, ngắm mãi ngắm hoài dung nhan kia mà không thấy đủ.
Lúc Ngô Đồng giảng bài, Vu Sinh ngồi trên bục giảng nhìn anh. Hắn nghe say mê, chăm chú lắm.
Giờ nghỉ trưa, Ngô Đồng ra ngoài ăn một bát mì. Lúc quay về trường học thì gặp một thầy bói ngồi dưới tán cây. Vừa thấy Ngô Đồng đi ngang qua, ông ta đã cao giọng: “Cậu trai trẻ, tôi thấy cậu sắp gặp một kiếp nạn lớn rồi. Cậu muốn xem bói để bình an sống sót hay không? Xem không trúng không ăn tiền nhé!”
Ngô Đồng mỉm cười, lắc đầu rồi đi thẳng. Anh nhớ tới mảnh bùa lần trước thì cảm thấy mọi thứ chỉ là trò lường gạt.
“Thầy bói giỏi nói linh tinh.” Vu Sinh mất hứng cau mày, có hắn ở đây chở che thì Ngô Đồng làm sao có chuyện. “Tôi giúp em dạy ông ta!”
“Đừng!” Ngô Đồng hoảng hốt nắm lấy cánh tay Vu Sinh, anh còn chưa biết đây là kiểu dạy dỗ thế nào, chỉ cười nói. “Ông ta cũng kiếm cơm thôi.”
Vu Sinh bĩu môi, hắn nhìn Ngô Đồng đang nắm tay mình, khóe mắt cong lên nét cười chan chứa. Gương mặt quá đỗi điển trai kia cũng tươi sáng hơn.
Thật hi vọng em vĩnh viễn níu giữ tôi, mắt em chỉ vĩnh viễn nhìn tôi, vòng ôm của em dành cho tôi vĩnh viễn…
***
Cuối tuần dù không học kèm nhưng Tiếu Nhạc Nhạc cầm lấy những vật trừ tà và hừng hực khí thế bước ra khỏi cửa.
“Ba mẹ, con đi đây!”
“Ừ, học kèm xong nhớ về sớm. Con phải đi đứng cẩn thận vào.”
“Vâng!” Tiếu Nhạc Nhạc cảm thấy nhịp tim của mình đập càng nhanh, vì hôm nay là ngày nhỏ đi giải cứu thầy Ngô, thậm chí nhỏ còn dối cha mẹ rằng đi học kèm ở nhà thầy đó!
Thầy Ngô ơi, em đến cứu thầy đây! Tiếu Nhạc Nhạc ngồi trên xe buýt, nhỏ nhìn khung cảnh ngoài kia mà quyết tâm càng dâng trào mãnh liệt.
Biết rõ Tiếu Nhạc Nhạc đến nhà Ngô Đồng để làm gì, Trần Thần cảm thấy lo âu, thấp thỏm. Nó cũng biết ác quỷ kia sẽ không dễ dàng bị Tiếu Nhạc Nhạc đánh bại, cho dù lần này Tiếu Nhạc Nhạc trang bị đủ đường nhưng hắn là kẻ suýt chút giết chết cô Văn, lần trước còn đẩy Tiếu Nhạc Nhạc té ngã, cả người thương tích…
“Rốt cuộc đi hay không đi…” Trần Thần xoắn xuýt tới lui trong phòng. Nó sợ đối mặt với hắn ta, càng sợ Tiếu Nhạc Nhạc xảy ra chuyện xấu.
“Chờ lát nữa nếu không có tin tức thì đi thôi, mình sẽ nấp ngoài sân để xem tình hình…”
Khoảng cách từ đây đến nhà Ngô Đồng càng lúc càng gần, trái tim Tiếu Nhạc Nhạc càng đập nhanh hơn. Thẳng đến khi đứng trước cổng nhà anh thì tim nhỏ dội vang như trống.
Tiếu Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, nhỏ tự cổ vũ mình rằng nhỏ sẽ làm được!
Mình nhất định sẽ cứu thầy Ngô! Tà không thể thắng chính, mình chuẩn bị đầy đủ như thế, chắc chắn thành công! Thầy Ngô thầy chờ em nhé!
Tiếu Nhạc Nhạc đưa tay ấn chuông, bởi vì lo lắng mà bàn tay cũng run rẩy. Ngay lúc chuông cửa vang lên cũng là thời điểm Ngô Đồng đang nấu cơm, và gã quỷ kia lại dựa dẫm trên người anh, một tấc cũng không rời.
“Tôi không thích ăn ớt.” Vu Sinh nằm nhoài trên lưng Ngô Đồng, cằm gác trên vai anh, vừa làm nũng vừa nhìn quả ớt đỏ tươi trong nồi.
Ngô Đồng khẽ nghiêng đầu liếc người đàn ông trẻ tuổi điển trai ngời ngời ấy: “Cũng không phải cho anh ăn.”
“Nhưng tôi không thích ăn ớt mà, mùi nồng thật.” Vu Sinh khịt mũi đầy ghét bỏ. “Ăn ớt nhiều không tốt cho dạ dày đâu.”
“Ừm.” Ngô Đồng khẽ đáp một tiếng với Vu Sinh, động tác đảo thức ăn trên tay anh vẫn liên tục. Anh nhìn món xào chua cay thì đuôi mắt cong lên nét cười vui vẻ thật lòng.
Chuông cửa vang lên khiến Ngô Đồng tưởng rằng Trần Dương không yên tâm nên sang đây xem xét, vì vậy anh buông chiếc giá xuống.