Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 46: Tôi đến để gia nhập cùng các anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trans: Khánh Khánh

Thu Tuỳ có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia.

Dưới những điều khoản bá vương là hai chữ ký, một bên trái và một bên phải - Thẩm Tấn và Thu Tuỳ.

Một niềm vui mơ hồ chợt hiện lên từ đáy lòng Thu Tuỳ.

Giống như khi còn là học sinh, phát hiện ra trong đống bài tập về nhà lúc nộp, bài tập của mình và của người kia nằm cạnh nhau.

Có cảm giác như một loại duyên mệnh trời sinh.

Bây giờ cũng vậy, hai cái tên này trái một bên phải một bên xuất hiện trên cùng một tờ giấy với bên A và B.

Thu Tuỳ tuy hiểu đây không phải ngẫu nhiên mà là chính mình âm mưu bí mật nhưng trong lòng vẫn không khỏi vui mừng, dù thế nào đi nữa, điều này cũng có nghĩa, trong một thời gian dài ở tương lai, khúc mắc giữa cô và Thẩm Tấn sẽ tạm thời khó có thể chặt đứt.

"Như thế nào?" Thẩm Tấn thấy cô chỉ cụp mắt xuống, không nói gì, tay trái gõ lên bàn, khàn giọng nói: "Không đồng ý?"

"Không phải", Thu Tuỳ lắc đầu, nói với giọng rất chân thành, "Tôi chỉ đang nghĩ, chỉ cần ký tên là được sao? Không cần mỗi chúng ta ấn dấu vân tay của mình sao?"

Thu Tuỳ chỉ thản nhiên nói như vậy, không ngờ Thẩm Tấn lại tìm được một hộp mực đỏ trong tiệm in này.

Khi người chủ tiệm in đưa nó cho họ, anh ta thản nhiên nói: "Cái này có ở đây là vì bọn trẻ ở nhà đang học thư pháp. Còn chưa khô đâu, hai người dùng tạm cái này, không cần phải trả tiền thêm."

Vẻ mặt Thu Tùy cứng đờ trong giây lát, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái tự nhiên.

Lấy dấu vân tay là một việc nghe rất cổ xưa lại trang trọng.

Cô chợt nhớ ra, trước kia khi cô đi theo Lâm Hoà Dự để học thư pháp, Lâm Hoà Dự đã đặc biệt nhờ người làm cho cô một con dấu thư pháp có khắc tên cô trên đó.

Sau này, cô cũng có thói quen in con dấu của mình vào nơi ký tên của mỗi tác phẩm thư pháp sau khi hoàn thành.

Lâm Hoà Dự từng nói với cô, nếu quên mang theo con dấu, bất đắc dĩ có thể ấn dấu vân tay như một điểm đánh dấu.

Đó là bởi vì, trên thế giới này có khả năng hai người tên giống hệt nhau nhưng không thể có hai người có dấu vân tay giống hệt nhau.

Ở một mức độ nào đó, in dấu vân tay tại nơi ký tên có thể chứng minh danh tính của một người tốt hơn đóng dấu tại nơi ký tên.

Đó là một trong những thuộc tính quý giá và độc đáo nhất của một con người.

Nửa phút sau, Thu Tùy nhìn thấy trên chữ ký của cô và Thẩm Tấn xuất hiện hai dấu tay màu đỏ.

Cô chớp mắt, khoé miệng hơi nâng lên.

Hai dấu vân tay màu đỏ, cùng với chữ ký của cô và Thẩm Tấn, tượng trưng cho hai con người độc nhất trên thế giới.

Sau khi rời khỏi tiệm in, Thu Tuỳ vốn định gọi xe về nhà nghỉ ngơi.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ không lên xe, hơi khom người nói với người ngồi ở ghế lái đang thắt dây an toàn, "Anh mở cốp xe ra."

Thẩm Tấn chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, khuôn mặt nửa quay về phía luồng ánh sáng, chậm rãi nói: "Đã nói với nhau, nếu không thể trả tiền thì chịu trách nhiệm, cô cũng không cần lẩn quẩn trong lòng mà phí hoài bản thân mình."

Thu Tuỳ: "?"

Thẩm Tấn: "Cô không biết là không thể ngồi trong cốp xe sao? Nếu cô ở phía sau thở không thông dẫn tới chết trong cốp xe, ngày mai tôi liền trực tiếp lên trang đầu mặt báo trên mạng xã hội."

Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Thu Tuỳ: "..."

"Không phải", Thu Tuỳ mím môi dưới, kiên nhẫn giải thích, "Hành lý của tôi vẫn còn ở trong cốp xe của anh, tôi phải gọi xe về nhà nghỉ ngơi."

"Gọi xe?" Thẩm Tấn nhướn mày, chậm rãi nói: "Đây không phải xe sao?"

Dừng một chút, anh nâng cằm, chợt nhận ra: "Cô coi thường Rolls-Royce?"

Thu Tuỳ: "..."

"Không", Thu Tuỳ cảm thấy hơi đau đầu, một lần nữa kiên nhẫn phủ nhận, "Tôi chỉ là cảm thấy, mình không ngồi nổi một chiếc ô tô như Rolls-Royce."

"Ồ", Thẩm Tấn hiểu rõ gật đầu, "Tôi không mở cốp xe, cô có thể tự mình lựa chọn, hoặc là không mang vali mà gọi xe một mình về nhà, hoặc là ngồi xe của tôi xách theo vali về nhà."

Thu Tuỳ: "..."

Cô mím môi dưới: "Tôi không thể chọn mang theo vali và gọi xe về nhà sao?"

"Không", Thẩm Tấn lắc đầu, từ chối dứt khoát, "Tôi lo lắng một khi mở cốp xe, cô sẽ trực tiếp ngồi trong cốp xe, nếu bị cảnh sát giao thông bắt được, tôi không những bị lên trang đầu tin tức, mà còn bị phạt tiền và trừ điểm."

Thu Tuỳ: "..."

Cô trực tiếp từ bỏ phản kháng, mở cửa ghế phụ và lên xe.

Tiệm in gần sân bay quốc tế, vì thường xuyên đi công tác dài ngày nên Thu Tuỳ rất quen thuộc với con đường từ sân bay về nhà.

Lên xe không lâu, Thu Tuỳ bất lực nhìn chiếc xe đi qua đèn giao thông, đi về một nơi hoàn toàn ngược hướng với nhà mình.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ cắn môi dưới, trong ấn tượng của cô, con đường này căn bản không thể dẫn về nhà cô, giọng điệu yếu ớt nói: "Anh đi nhầm đường à?"

Thẩm Tấn vẻ mặt vô cảm nhìn thẳng về phía trước: "Không."

Thu Tuỳ nhắc nhở: "Đây không phải đường về nhà tôi."

"Ừ", Thẩm Tấn không có chút kinh ngạc nào, "Vốn dĩ tôi không định đến nhà cô."

"Vậy đây là đi", Thu Tuỳ mím môi dưới, đột nhiên nhớ tới điều khoản bá vương mà Thẩm Tấn thêm vào cuối thỏa thuận, khó khăn nói ra mấy chữ: "Chịu trách nhiệm?"

Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, Thẩm Tấn quay đầu nhìn cô, một lúc sau mới cười khúc khích.

"Cô nghĩ nhiều rồi."

Thu Tuỳ: "..."

Thẩm Tấn quay mặt đi, dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, một lúc sau mới cười nửa miệng nói: "Đi Bạc Duyệt Loan."

"A?" Thu Tuỳ bối rối, "Bây giờ đến Bạc Duyệt Loan làm gì?"

Thẩm Tấn lời ít ý nhiều mà giải thích: "Để cô chọn một tầng."

Đèn đỏ chuyển sang xanh, tiếng còi báo động vang lên.

Thu Tuỳ ngồi trên ghế phụ ngơ ngác, trước đó cô vốn chỉ định thuê nhà của Thẩm Tấn ở Bạc Duyệt Loan, nhưng lúc này Thẩm Tấn thản nhiên nhắc đến, cô nhớ ra Thẩm Tấn ở Thượng Hải có rất nhiều bất động sản, anh không nhất thiết phải sống ở Bạc Duyệt Loan, cho dù anh sống ở Bạc Duyệt Loan đã lâu, cô cũng không biết Thẩm Tấn sống ở tầng mấy. wattpad @MyTrn0027

Thu Tuỳ cắn môi dưới, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có thể tuỳ tiện chọn phòng nào ở tầng nào trong tòa nhà đó cũng được sao?"

"Có thể", Thẩm Tấn thoải mái dựa lưng vào ghế, lông mày thả lỏng, chậm rãi gật đầu, không nhanh không chậm bổ sung thêm: "Nhưng có hai phòng không thể chọn được."

Thu Tuỳ: "Hai phòng nào?"

"Một phòng là 1601, nơi Bùi Tân Tắc sống," Thẩm Tấn dường như đang tập trung vào tình hình đường xá, lười biếng nói: "Còn một phòng nữa, 501 là nơi tôi ở."

Đôi mắt của Thu Tuỳ sáng lên, cô chớp mắt nhanh chóng để kìm nén sự ngạc nhiên trong mắt.

Vốn dĩ định bắt chuyện trên đường đi, xem có thể tìm ra Thẩm Tấn ở nhà nào không, nhưng bây giờ không cần nữa, mọi việc đã giải quyết xong!

Cô mím môi dưới, dùng giọng chân thành nói: "Được, tôi nhớ rồi."

Trên đường hai người im lặng, Thẩm Tấn tựa hồ cũng lười để ý đến cô mà tập trung lái xe.

Mà Thu Tuỳ.

Cô đang suy nghĩ làm thế nào để tìm được một lý do phù hợp và thoả đáng cho việc lựa chọn ngôi nhà 502 của mình.

Thật trùng hợp, cô từ nhỏ đến lớn đã quen sống ở tầng 5, ngay cả ngôi nhà cô thuê hiện tại cũng ở tầng 5.

Trước đây cô cùng Thẩm Tấn đi tìm Bùi Tấn để thu tiền thuê nhà, tầng mà cô giới thiệu cho Thẩm Tấn cũng là tầng 5.

Không ngờ Thẩm Tấn lại sống ở tầng 5——

Một tầng mà cô đã quen sống.

"Tầng một không thích hợp, ở Thượng Hải vào mùa mưa có rất nhiều côn trùng và kiến. Tầng hai và tầng ba không thích hợp vì tiếng ồn lớn và thông gió kém. Tầng bốn càng không được, con số này không may mắn." "

Thu Tuỳ đứng trước thang máy ở Bạc Duyệt Loan, dùng ngón tay phân tích cho Thẩm Tấn từng tầng một.

Cô chợt nhớ ra mình cũng đã nói điều tương tự khi lần đầu tiên đến Bạc Duyệt Loan.

Cũng là ngày đó chính cô nói với Thẩm Tấn, lúc đó cô sống ở tầng năm, hiện tại cô đã quen rồi.

Không ngờ hôm nay như ngày hôm đó tái diễn.

Đem những lời đã nói qua lặp lại một lần nữa.

Cửa thang máy vang lên một tiếng mở ra, Thẩm Tấn bước vào, nhấn nút cửa: "Vậy à? Cô đã quyết định chọn tầng nào chưa?"

"Chậc chậc", Thu Tuỳ làm bộ làm tích thở dài, "Trong trường hợp này, tôi chỉ có thể chọn tầng năm."

Nói xong, cô đưa tay ấn nút tầng năm.

Thẩm Tấn lười biếng đứng đó, rũ mắt nhìn cô, như muốn nhìn ra điều gì đó.

Nửa giây sau, cửa thang máy đóng lại.

Không gian lúc này trở nên nhỏ hẹp và chật chội, Thu Tuỳ ngước mắt lên, thần sắc thản nhiên bình tĩnh, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tấn: "Như thế nào? Có vấn đề gì à?"

Thẩm Tấn khóe môi cong lên, tựa hồ tâm tình rất tốt: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, Bạc Duyệt Loan một tầng chỉ có hai căn hộ chung cư, tôi cũng ở tầng năm."

Thu Tuỳ gật đầu: "Vậy à?"

Thẩm Tấn: "Có hàng xóm nên sẽ ồn ào."

Thu Tùy không để ý nhiều: "Ồ."

"Vậy anh phải nhớ kỹ", Thu Tuỳ gật đầu, nói một cách chân thành, "Xin hãy giữ im lặng từ mười giờ tối đến sáu giờ ngày hôm sau. Nếu ảnh hưởng đến lối sống sinh hoạt bình thường của người khác, tôi có thể gọi điện tố cáo anh, anh cũng không muốn nằm trên trang đầu tin tức đâu."

Thẩm Tấn: "..."

"Cô thuê nhà của tôi", Thẩm Tấn liếc nhìn cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Còn có gan yêu cầu tôi im lặng, cô không sợ tôi không cho cô thuê căn nhà trên tầng năm sao?"

Thu Tùy mỉm cười ôn hòa nói: "Tục ngữ có câu, bà con xa không bằng láng giềng gần."

Đôi mắt cô cong cong như vầng trăng: "Anh sống ở đây, vẫn luôn không có hàng xóm, chắc hẳn rất cô đơn."

"Đừng lo lắng", Thu Tuỳ chớp mắt, an ủi anh một cách ân cần, "Nếu anh có chuyện gì xảy ra, tôi, một người hàng xóm thân thiết, sẽ không bao giờ mặc kệ anh."

Khi giọng nói vừa rơi xuống, một tiếng ding-dong vang lên, thang máy đã đến tầng năm, cửa thang máy mở ra.

Thẩm Tấn nhìn cô một lúc không trả lời, sau khi ra khỏi thang máy, anh bấm mật khẩu phòng 502 mở cửa cho cô.

"Vào nhà nhìn một chút đã", Thẩm Tấn đưa tay bật đèn chùm pha lê trong phòng khách lên, đứng ở cửa không đi vào. "Nhớ đổi mật khẩu cửa."

Thu Tuỳ chớp mắt, nếu cô được thay đổi mật khẩu, liền tính là anh thừa nhận cô được ở lại.

Có lẽ vì tránh sự nghi ngờ, hoặc có lẽ để tránh nhìn thấy mã cửa đã thay đổi của Thu Tuỳ, Thẩm Tấn nói vài câu rồi quay người đi về phía cửa 501 ở đối diện.

Thu Tuỳ nhìn bóng dáng Thẩm Tấn biến mất sau phòng 501, thuận tay đóng cửa phòng 502 lại, cẩn thận quan sát ngôi nhà sau này mình sẽ ở.

Cô thật ra không có vào nhà, Thu Tuỳ nhớ tới thời điểm cô đến đây quan sát, thực tự nhiên đứng ở thân phận của người thuê nhà, nghĩ xem nên đặt chậu cây xanh ở đâu, muốn trong phòng ngủ đặt thêm một màn hình chiếu...

Không ngờ, trời xui đất khiến, một ngày nào đó cô thực sự trở thành người thuê nhà ở đây.

  *

Phòng 501 đối diện.

Thẩm Tấn đóng cửa lại, đứng trong bóng tối một lúc đến mức sững sờ, mới thuận tay chạm vào công tắc đèn trên tường.

Vang lên một tiếng, bóng tối bị phá vỡ.

Trong phòng khách hoàn toàn trống rỗng, giống như những gì Thu Tuỳ từng nhận xét, trông lạnh lẽo và không có hơi ấm, như thể một ngôi nhà kiểu mẫu, không có dấu vết của người sống ở đó.

Yết hầu của Thẩm Tấn lăn lên lăn xuống, cúi đầu nhếch môi dưới như đang tự giễu cợt chính mình.

Ban đầu anh thực ra không sống ở phòng 501, mà sống đối diện với Bùi Tân Tắc, ở phòng 1602.

Là vì Thu Tuỳ ngày đó nói, cô có thói quen sống ở tầng năm.

Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Anh như bị ma xui quỷ khiến, chuyển nhà từ tầng 16 đến tầng 5.

Tính đến thời điểm hiện tại, anh mới chuyển đến phòng 501 được vài ngày.

Sau đó liền đi sang Nga tham gia hội nghị giao lưu chính trị và kinh doanh, mãi đến chiều nay mới về nước.

Lúc đầu, anh chỉ không muốn Thu Tuỳ thuê căn hộ của Cố Trạch Tùng.

Không ngờ, Thu Tuỳ thực sự theo như kế hoạch ban đầu của anh, không chọn căn hộ của Cố Trạch Tùng mà vào sống ở Bạc Duyệt Loan.

Anh đang chìm trong suy nghĩ, sau đó từ từ đưa tay lên chạm vào một chỗ trên má phải.

Đó là vị trí mà Thu Tuỳ đã hôn lên khi tiến hành nghi thức chào hỏi má kề má với anh.

Hoặc là, theo như lý do cô thoái thác, trong lúc chào hỏi, cô nhịn không được mà quay đầu ngửi mùi canh cá, vô tình hôn anh. wattpad @MyTrn0027

Trong điện thoại có tin nhắn tới, Thẩm Tấn thu hồi suy nghĩ, chậm rãi bỏ tay xuống.

Anh xoay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như thể đang nhìn thẳng vào phòng 502 thông qua cánh cửa phòng 501.

Một lúc sau, Thẩm Tấn đột nhiên mỉm cười.

Anh không biết tại sao Thu Tuỳ lại đột nhiên đổi ý, thuê căn nhà ở Bạc Duyệt Loan.

Cũng không muốn đi sâu tìm hiểu xem lúc trước hôn má là cố ý hay vô ý.

Thậm chí không có ý định hỏi, anh đã nói rõ ràng với Thu Tuỳ, chính mình đang sống ở phòng 501, vì cái gì cô vẫn lựa chọn sống ở phòng 502 đối diện.

Chuyện đó đều không còn quan trọng.

Sự tình đã phát triển đến mức này.

Mũi tên đã bắn ra cũng không quay lại được.

Dù có hối hận thì cũng không thể rút lui.

Môi Thẩm Tấn chậm rãi nhếch lên, hít một hơi thật sâu, dường như cuối cùng đã đưa ra quyết định.

Anh đã cho Thu Tuỳ rất nhiều cơ hội.

Nói với cô rằng chính mình sống ở phòng 501, nhắc nhở cô, nếu cô chọn sống ở phòng 502, có khả năng phải đối mặt với tiếng ồn mà anh tạo ra.

Anh không quan tâm liệu Thu Tuỳ đang phớt lờ những lời nhắc nhở này, hay biết trong núi có hổ nhưng vẫn muốn xông vào.

Nhưng.

Anh hiếm khi tỏ ra thương xót, có lòng tốt, cho cô rất nhiều cơ hội cùng lời nhắc nhở như vậy, Thu Tuỳ vẫn như cũ tự mình đi đến đây.

Cho nên lần này đừng trách anh tàn nhẫn.

Nếu đã tới, đừng nghĩ đến việc rời đi.

Con mồi khao khát nhiều năm tự mình đưa tới cửa, nếu không ăn tươi nuốt sống thì anh không phải là Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn lấy điện thoại ra xem.

Bùi Tân Tắc: [Mẹ kiếp! Thẩm Tấn, sao đột nhiên lại tới Bạc Duyệt Loan?]

Bùi Tân Tắc: [Tôi nhìn thấy xe của cậu ở gara ngầm!]

Bùi Tân Tắc: [Cậu và chú dì vừa trở về sau kỳ nghỉ Tết Âm lịch ở hồ Baikal sao? Tôi mang vài chai rượu đến cho cậu, đang ở đâu?]

Thẩm Tấn: [501.]

Thẩm Tấn: [Mang theo rượu làm gì, ở Nga tôi đã uống đủ rượu rồi.]

Thẩm Tấn không có hứng thú uống rượu, Bùi Tân Tắc cũng lười mang theo, trực tiếp đi tay không từ tầng mười sáu xuống tầng năm.

Anh mệt mỏi đi vào phòng 501 mà không đóng cửa lại, trực tiếp thay giày rồi bước vào phòng.

Môi Thẩm Tấn mấp máy, vốn dĩ anh muốn nhắc Bùi Tân Tắc đóng cửa lại, nhưng đột nhiên nghĩ đến Thu Tuỳ sau khi xem xong phòng 502 nhất định sẽ tới tìm anh.

Đơn giản liền trực tiếp để cửa mở một nửa, không để ý.

Hai người trực tiếp lấy từ trong tủ lạnh ra mấy chai nước khoáng, mặc dù chỉ uống nước, không uống rượu nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của Bùi Tân Tắc.

Anh vỗ vai Thẩm Tấn, trong ngày đầu năm mới vui vẻ và tốt lành này, nhịn không được nhớ lại tình bạn bạn cùng phòng nhiều năm giữa anh và Thẩm Tấn.

"Thẩm Tấn, nhìn xem hai huynh đệ chúng ta có vận mệnh như thế nào!"

"Bạn cùng phòng trong bốn năm đại học, sau đó lại trở thành hàng xóm."

"Mặc dù cậu hiện tại thấy sắc bỏ bạn, vứt bỏ tôi, nhưng chúng ta vẫn sống trong cùng một tòa nhà!"

"Sống trong một tòa nhà chỉ có hai chúng ta!"

"Hôm nay là mồng một Tết Nguyên đán, nên tôi liền nói lời này. Tôi, Bùi Tân Tắc và cậu, Thẩm Tấn, không ai có thể tách rời nhau!!!"

  *

Lúc trước nhập vai khách thuê nhà cùng tâm trạng giờ phút này thật sự làm khách thuê nhà có chút khác biệt, Thu Tuỳ rất nghiêm túc và cẩn thận đi qua từng phòng, đáy lòng cô đã có dự định mình sẽ mua những món đồ nào sau khi chuyển đến đây. wattpad @MyTrn0027

Sau khi chắc chắn, Thu Tùy quay người đi ra ngoài tìm Thẩm Tấn ở đối diện.

Sau khi mở cửa, Thu Tuỳ dừng lại.

Cô nhớ trước đây Thẩm Tấn đã đóng cửa phòng 501, nhưng không hiểu sao bây giờ cửa phòng 501 lại mở.

Thu Tuỳ cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ Thẩm Tấn đã đoán được cô nhất định sẽ tới phòng 501 sau.

Cô chậm rãi bước đến cửa phòng 501, trước khi kịp nói, liền nghe thấy những lời quả quyết của Bùi Tân Tắc——

"Hôm nay là mồng một Tết Nguyên đán, nên tôi liền nói lời này. Tôi, Bùi Tân Tắc và cậu, Thẩm Tấn, không ai có thể tách rời nhau!!!"

Thu Tuỳ: "..."

Phải không? Cô phải rời đi?

Thu Tuỳ mím môi dưới, do dự một chút, sau đó đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng 501 ba tiếng.

Hai đôi mắt trong phòng khách đồng thời theo thanh âm nhìn về phía cô.

Thẩm Tấn ánh mắt bình tĩnh, không chút cảm xúc, nhưng Bùi Tân Tắc nhìn cô như nhìn thấy ma, lắp bắp mở miệng: "Thu, Thu Tuỳ?"

Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, giải thích ánh mắt của Bùi Tân Tắc một cách tự nhiên.

"Anh yên tâm", Thu Tuỳ mỉm cười, quay lại nhìn Bùi Tân Tắc, "Tôi không tới đây để chia rẽ hai người."

Cô dừng lại, tầm mắt dừng trên người Thẩm Tấn.

Anh đang ngồi trên sô pha với thái độ thản nhiên, trong tay cầm một chiếc ly trong suốt, trầm ngâm nhìn cô, dưới chiếc đèn chùm pha lê, diện mạo mày kiếm mắt sáng của anh đặc biệt bắt mắt, cho dù chỉ nhìn cô từ xa, cũng có một loại khí chất tự phụ lạnh lùng.

Thu Tuỳ bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của anh, nhẹ giọng nói: "Tôi đến để gia nhập cùng các anh."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.