Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 67: Tuỳ tuỳ em là duy nhất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trans: Khánh Khánh

Thu Tuỳ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.

Sau khi choáng váng vài giây, ánh mắt cô rơi vào ba viên xúc xắc trên mặt đất.

Thu Tuỳ nhớ rõ, có tổng cộng ba viên xúc xắc, các con số lần lượt là sáu, năm và bốn, cộng lại thành mười lăm.

Con xúc xắc lăn tới chân giường được Thẩm Tấn lật từ năm thành sáu.

Cô nhìn chăm chú vào con xúc xắc ban đầu là năm.

Dù thấy hơi buồn cười nhưng cũng có chút muốn khóc.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ không nhìn anh, ánh mắt chỉ rơi vào viên xúc xắc dưới chân giường, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Sao anh còn gian lận?"

Người đàn ông đối diện tiếp lời cô bằng giọng điệu lười biếng và tự tin: "Vậy thì sao?"

Thu Tuỳ đột nhiên cảm thấy trong cổ họng dâng lên một hồi chua xót.

Những cảm xúc đang dâng trào trong cô không thể nào bị đè nén được, những cơn sóng lớn nối tiếp nhau ập đến, đánh bay mọi lý trí của cô.

Thu Tuỳ ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Thẩm Tấn. Một lúc sau, môi cô mấp máy.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ không biết rốt cuộc Lâm Hoà Dự đã nói gì với Thẩm Tấn, nhưng cô đột nhiên cảm thấy điều đó không còn quan trọng nữa, những đau buồn không thể chịu đựng nổi mà cô từng không muốn bị Thẩm Tấn biết đến, nên từ chính miệng cô nói cho Thẩm Tấn: "Em chưa bao giờ là người may mắn."

Cô mím môi dưới, cảm thấy mắt mình có chút ươn ướt, vội chớp mắt.

"Giống như vừa rồi, em muốn một số chẵn, nhưng cuối cùng lại ném ra một số lẻ", giọng Thu Tuỳ rất bình tĩnh, bây giờ khi nói ra những điều này, cảm thấy có chút khổ sở, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu Cô từ lâu đã thừa nhận và chấp nhận vấn đề này: "Những nguyện vọng và giấc mơ em mong muốn chưa bao giờ được số phận ban tặng cho em."

"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn đột nhiên nắm tay cô, dùng chút sức lực ngăn cản lời nói tự chuốc lấy đau khổ của cô, "Giống như vừa rồi vậy."

Anh siết chặt tay cô, sắc mặt cùng giọng điệu bình tĩnh nhưng cương quyết và chắc chắn: "Em muốn số chẵn, số phận đã cho em số lẻ, nhưng không sao cả, có anh ở đây."

Thẩm Tấn thoáng nghiêng đầu, hơi cúi xuống, ánh mắt ngang tầm với cô.

Đèn đặt dưới đất được bật lên, trong ban đêm tỏa ra quầng sáng màu vàng như sương mù dày đặc và mù mịt, mang đến một loại ấm áp.

Thu Tuỳ cảm thấy như bị mê hoặc, cô nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Tấn, đột nhiên cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.

Thẩm Tấn âu yếm xoa đầu cô, nhưng lực nhẹ đến nỗi Thu Tuỳ cũng không cảm thấy chán ghét, giọng điệu của Thẩm Tấn rất nhẹ nhàng, như sợ làm cô sợ, mà giống như muốn làm cô vui vẻ hơn.

Anh nói: "Thu Tuỳ, nếu số phận không cho em, anh sẽ thay mặt số phận đưa nó cho em."

Đôi mắt của Thu Tuỳ dần dần đỏ lên.

Cô mím môi dưới, mơ hồ nhìn thấy hốc mắt Thẩm Tấn cũng đang chậm rãi đỏ lên.

Thu Tuỳ chớp mắt, tự hỏi liệu đó có phải là tưởng tượng của mình không.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Thẩm Tấn ôm vào lòng.

Trong phòng rất yên tĩnh, Thu Tuỳ ngồi trên tấm thảm nhung lông, tựa đầu vào vai Thẩm Tấn một cách tự nhiên.

Tâm trạng chua chát ban đầu của cô dần dần biến mất, như thể thủy triều đang rút xuống.

Thu Tuỳ cụp mắt, đèn đặt bên cạnh giường vẫn sáng như mọi khi.

Một vầng sáng màu vàng nhạt bao trùm toàn bộ phòng ngủ, bóng dáng cô và Thẩm Tấn ôm nhau phản chiếu trên nền gạch không có thảm lông phủ lên.

"Thu Tùy", Thẩm Tấn ôm cô, giọng có chút khàn khàn, "Thầy Lâm sáng nay có nói với anh, lúc em ở nhà họ Lâm, ông ấy và Đặng sư mẫu muốn dẫn em đi mua bàn học và tủ sách mới, nhưng em không đồng ý, tình nguyện dùng lại đồ đạc của Nhan Thư Việt, thầy Lâm nói, dường như em chưa bao giờ biết cách yêu cầu điều gì cho chính mình."

Thu Tuỳ có vẻ giật mình, cô sụt sịt, không nói gì.

Thẩm Tấn giơ tay vuốt ve mái tóc dài của cô rất nhẹ nhàng, giọng điệu nghiêm túc: "Anh đã hứa với thầy Lâm, từ nay về sau anh sẽ dạy em."

Thu Tuỳ nói: "Cái gì?"

Thẩm Tấn buông tay đang ôm cô ra.

Bốn mắt nhìn nhau, lần này Thu Tùy có thể thấy rõ khóe mắt Thẩm Tấn hơi đỏ lên.

Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Tấn, đột nhiên có một cảm giác khó tả.

Cảm giác này giống như thời điểm cô trải qua nỗi đau, có một người hận không thể hi sinh thân mình thay cô chịu đựng nỗi đau cùng vùng vẫy, nhưng so với việc cô ở trong bùn, còn đau đớn và tự trách chính mình hơn cả.

Cảm thấy như bản thân mình cũng bị.

Bất quá như vậy.

"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn đến gần hơn, "Bước đầu tiên trong việc học cách yêu cầu một thứ gì đó là học cách yêu cầu từ anh trước."

Anh kéo môi dưới, chậm rãi nói: "Đừng hỏi số phận, đừng hỏi người khác, hãy đến tìm anh mà hỏi."

Thẩm Tấn nhướn mày, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo và tham vọng vốn có.

"Không phải đến hỏi anh có thể hay không", anh nghiêm túc nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ, "Mà là trực tiếp đến gặp anh để yêu cầu."

Thu Tuỳ ngơ ngác nhìn anh, có chút không biết làm sao.

Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Ở trong nhà họ Du hơn mười năm, cô rất giỏi làm một đứa trẻ hiểu chuyện, không gây phiền toái cho người khác.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên, cô rời khỏi gia đình họ Du và sống ở gia đình nhà họ Lâm.

Trong năm học ôn thi lại kia, cô thỉnh thoảng đến nhà Trương Gia Ninh ở một thời gian.

Theo một nghĩa nào đó, cô là đứa trẻ lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà.

Cả nhà họ Lâm và nhà học Du đều đối xử tốt với cô, ít nhất so với những ngày cô còn ở nhà họ Du, Thu Tuỳ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng Thu Tuỳ biết rất rõ, cô thực sự không có cha mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, điều cô học được nhiều nhất là trở thành một người trầm tính, ít gây rắc rối, hiểu chuyện và lễ phép.

Lâm Hoà Dự và Đặng sư mẫu muốn đưa cô đi mua một chiếc bàn và tủ sách mới, lấp đầy căn phòng của cô với đồ nội thất mới, thế nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là hạnh phúc hay mong đợi, mà là——

Quá phiền toái.

Liệu có một ngày nào đó, thầy Lâm và Đặng sư mẫu ghét bỏ vì cô muốn quá nhiều, không nhịn được mà đuổi cô ra khỏi nhà?

Nếu điều đó xảy ra, cô thực sự sẽ không thể tìm được nơi nào để sống lâu dài.

Cô chỉ muốn sống lặng lẽ trong một năm, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, không gây rắc rối cho người khác, vượt qua một năm học lại.

Giống như hơn mười năm cô sống trong gia đình họ Du.

Sẽ tốt nhất nếu không có ai để mắt đến cô.

Hãy xem cô như một người vô hình, ở trong nhà chỉ ăn uống và đi vệ sinh rồi lại quay về phòng học.

Đó là cách an toàn và ổn thoả nhất.

Sẽ không ai đến tìm cô gây phiền toái hoặc đuổi cô ra khỏi nhà.

Trong từ điển cuộc sống của Thu Tuỳ không có từ nào là làm nũng.

Bởi vì cô không biết nên làm nũng với ai. https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu

Từ điển cuộc sống của Thu Tuỳ cũng không có từ "đòi lấy".

Càng miễn bàn đến việc thẳng thắn yêu cầu.

Bởi vì cô không thể thẳng thắn đòi lấy bất cứ điều gì từ một người nào đó.

Ngay cả hai vợ chồng họ Du cũng là cha mẹ của cô về mặt pháp lý.

Cô sống hai mươi bảy năm mà chưa có trải nghiệm như vậy.

Cô sẽ không.

Thu Tùy mấp máy môi, nhưng vẫn không nói được gì.

Thẩm Tấn cực kỳ kiên nhẫn, như thể anh thực sự quyết tâm dạy cô cách yêu cầu những thứ cô muốn từ anh.

"Vẫn là yêu cầu trước đó", Thẩm Tấn kéo xa khoảng cách với cô một ít, như thể anh đang thật sự nghiêm túc dạy dỗ cô, thản nhiên nói: "Nói lại đi."

Thu Tuỳ cắn môi dưới, trong đầu nghĩ ngợi một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Có thể thay đổi người phát ngôn mảng trang sức của Tập đoàn Thẩm không?"

Thẩm Tấn dùng sức nhéo mặt cô, lè nhè nói: "Thay có thể bằng muốn."

Thu Tuỳ: "..."

Cô sửng sốt một chút, do dự vài giây, sau đó dùng giọng yếu ớt nói: "Em muốn đổi người phát ngôn của Tập đoàn trang sức Thẩm được không?"

Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào cô, vài giây sau, anh như bị chọc giận đến bật cười.

"Nói lại lần nữa", giọng điệu của anh vẫn kiên nhẫn và thuyết phục như cũ, "Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định."

Nghe vậy, Thu Tuỳ ngước mắt lên.

Yết hầu của Thẩm Tấn nhẹ lăn, anh duỗi tay nắm lấy cằm cô nâng lên.

Anh cúi đầu xuống và tiến lại gần.

Đôi môi ấm áp rơi trên trán cô.

Một lúc sau, Thu Tuỳ nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thẩm Tấn vang vọng trong căn phòng im lặng.

"Anh hứa với em", anh cắn môi cô như thể đang trừng phạt, "Anh sẽ cho em những gì số phận không cho em, và anh cũng sẽ cho em những gì số phận nợ em."

Tim Thu Tuỳ đập thình thịch.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt kiêu ngạo nhưng không khiến người ta chán ghét.

Đôi mắt của Thẩm Tấn tối sầm lại, anh cúi đầu cười khẽ.

"Nếu thật sự không được", anh nói, "anh sẽ gian lận."

Thu Tuỳ không biết tại sao, khóe môi đột nhiên cong lên không thể kiểm soát.

Thật thần kỳ.

Cô luôn cảm thấy, đối với mình, dần dần yêu cầu được điều mình mong muốn chính là bước tiến lớn nhất trong cuộc đời.

Suy cho cùng, trước đây cô thậm chí còn không dám mở miệng yêu cầu điều mình muốn.

Về phần đối phương có đồng ý hay không, cô cũng không dám tranh giành, đành phải phó mặc mọi chuyện cho số phận.

Nhưng chưa có ai nói với cô điều đó.

Nếu chỉ nghĩ về nó là chưa đủ, phải nói ra.

Thu Tuỳ đã làm phiên dịch viên đồng thời trong nhiều năm, cũng đã tiếp xúc với đủ loại người.

Cô cũng từng thấy qua những cô gái trực tiếp nói ra yêu cầu.

Hàng ngàn sủng ái đều hội tụ tại thân, sinh ra liền ngâm mình ở trong vại mật mà lớn lên, là một bông hoa trong nhà kính, được chăm sóc cẩn thận, không cho phép một chút hư tổn.

Một cô gái như vậy nói muốn điều gì với giọng điệu kiên quyết và kiêu hãnh, kỳ lạ là không khiến cho người ta khó chịu, nhưng đôi khi khiến Thu Tuỳ cảm thấy hâm mộ.

Thu Tuỳ nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.

Có lẽ là bởi vì khi nói chuyện, bọn họ đã chắc chắn đối phương sẽ chấp nhận yêu cầu của mình.

Cho dù người ở bên ngoài nghe có vẻ vô lý, khó tin hay vô cớ gây rối.

Chỉ cần có người sẵn lòng và nhiệt tình hợp tác, những cô gái kiêu ngạo này sẽ không làm người ta khó chịu.

Chỉ cần là chuyện anh tình tôi nguyện, sao có thể xem như vô cớ gây rối.

Tuy nhiên, nếu không có ai sẵn sàng hợp tác với họ, những cô gái này sẽ có vẻ như ngang ngược, vô lý và hoang đường.

Suy nghĩ của Thu Tuỳ lan man một chút, cô nhớ lại và cuối cùng phải thừa nhận.

Trên thực tế, cô cũng muốn trở thành kiểu con gái có thể tự tin đưa ra yêu cầu mà không khiến người khác cảm thấy mình đang vô cớ gây rối.

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ tìm được người có thể hợp tác với mình.

Mà Thu Tuỳ không muốn trở thành một cô gái có vẻ ngoài hoang dã, lố bịch và hống hách.

Đơn giản là cô không bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, hiếm khi đề cập đến những gì mình muốn và học cách trầm mặc và giữ im lặng.

Cho đến hôm nay, Thẩm Tấn nhìn cô và nói với cô rằng anh có thể và sẵn lòng.

Ít nhất trước mặt Thẩm Tấn, cô có thể trở thành cô gái mà cô luôn hâm mộ.

Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, vươn tay nắm lấy tay áo Thẩm Tấn.

Cô hắng giọng, dưới đáy lòng nói qua một lần xem ngữ khí đã đúng lý hợp tình chưa, bắt chước dáng vẻ của những cô gái xinh đẹp mà cô từng thấy trước đây, ngập ngừng vài giây mới nói chậm rãi.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ chậm rãi siết chặt ngón tay trên ống tay áo anh, nắm lấy nếp gấp ở cổ tay áo phẳng phiu sạch sẽ, "Em muốn anh đổi người phát ngôn của tập đoàn trang sức Thẩm."

Không phải là một câu hỏi.

Đó là một câu khẳng định.

Cô nắm lấy tay áo của Thẩm Tấn và lắc chúng trong tiềm thức khi nói, như thể cô đang làm nũng.

Đường môi mím thẳng, như đang hờn dỗi, đôi mắt cuối cùng cũng có chút sức sống.

Thẩm Tấn trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi đột nhiên cười lớn.

Anh hơi khom người xuống, tùy ý gật đầu, trầm giọng nói: "Được, anh nghe em."

Không giống như câu nói trước đó, Anh đáp ứng em.

Mà là "Anh nghe em."

Thu Tùy chớp mắt, đột nhiên cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng mình dần dần biến mất.

Cô thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát.

Thu Tuỳ liếc nhìn ba viên xúc xắc rơi trên mặt đất.

Cô cúi xuống, nhặt ba viên xúc xắc đưa cho Thẩm Tấn: "Đến lượt anh."

Thẩm Tấn vẫn đoán là một số chẵn.

Mười hai.

Anh liếc nhìn, nhướn mày, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Em sợ độ cao à?"

Chỉ có Trương Gia Ninh biết về chứng sợ độ cao, ngay cả Lâm Hoà Dự cũng không rõ lắm.

Vì vậy, Thẩm Tấn tất nhiên là không biết cô sợ độ cao.

Thu Tuỳ sửng sốt vài giây mới nhớ ra.

Khi ở trong ngôi nhà ma, cô đã đưa ra một yêu cầu có phần kỳ quái - cô nói chính mình không muốn ở trên ban công của căn phòng ở tầng sáu và hỏi liệu cô có thể đổi sang ban công ở tầng dưới không.

Nhớ lại, Thu Tuỳ cũng cảm thấy có chút thổn thức.

Ngay cả trong trường hợp đó, cô cũng không trực tiếp yêu cầu đổi tầng mà cẩn thận hỏi xem mình có thể đổi tầng hay không.

Cô không ngờ Thẩm Tấn vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

Thu Tuỳ cắn môi dưới, khó nhọc nói ra một chữ: "Ừ."

Yết hầu của Thẩm Tấn lăn lên xuống, đúng như những gì anh đã đoán.

Sau một lúc im lặng, anh trầm giọng hỏi: "Tại sao?"

Thu Tuỳ mím môi dưới, hít một hơi thật sâu.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng, chính mình không bao giờ muốn nhắc đến vấn đề này nữa.

Không ngờ khi nhắc lại chuyện này trước mặt Thẩm Tấn, không đến mức cô không thể nói được như tưởng tượng.

Thu Tuỳ trong lòng suy nghĩ lựa lời vài phút, Thẩm Tấn cũng không có thúc ép cô, chỉ là kiên nhẫn chờ, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ cúi đầu, cho dù cô sẵn sàng kể lại cuộc đời của mình trước mặt Thẩm Tấn, cô cũng không sẵn lòng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tấn. Trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy mình không xứng đáng với người đàn ông trước mặt này, "Em chưa từng gặp qua bố mẹ ruột của mình."

Giọng nói của cô có chút mơ hồ, không giống như phát ra từ cổ họng của chính mình, ánh mắt mông lung, đắm chìm trong ký ức.

Thẩm Tấn không nói gì, Lâm Hoà Dự đã sớm nói cho anh những chuyện này.

Một lần nữa nghe lại, anh vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lúc này đây, người con gái anh yêu tự mình mở vết thương chưa lành, đem một mặt máu tươi đầm đìa hiện ra ở trước mặt anh.

Anh nhắm mắt lại, một lúc sau anh mở mắt ra, đưa tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng trên đầu gối của Thu Tuỳ.

Thu Tuỳ khẽ cử động ngón tay.

Cô ngây người một lúc mới trở tay nắm lấy ngón tay của Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn và cô đều đeo nhẫn ở ngón giữa, là một cặp.

Thu Tuỳ nhìn chiếc nhẫn đôi trên hai ngón tay giữa đang nắm lấy nhau, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Em lớn lên trong trại trẻ mồ côi, sau đó được một cặp vợ chồng không có hy vọng có con nhận nuôi", giọng Thu Tuỳ rất bình tĩnh, như thể cô đang kể lại câu chuyện của người khác với tư cách là một người ngoài cuộc, "Nhưng, em cũng từng nói, em là một người rất kém may mắn, số phận cũng chưa bao giờ ưu ái em".

Cô dừng lại một chút, mỉm cười như đang tự giễu: "Một năm sau khi cha mẹ nuôi nhận nuôi em, họ có một cô con gái ruột. Sáng nay anh cũng nhìn thấy cô ấy, Du Nhiễm Nguyệt, một trong những nữ diễn viên mới được yêu thích nhất trong giới giải trí hiện nay."

"Xem ra từ khi Du Nhiễm Nguyệt ra đời", Thu Tuỳ có chút thất thần, sau khi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói: "Cuộc đời của em liền xảy ra những biến hoá nghiêng trời lệch đất."

"Cha mẹ nuôi của em không còn thích em nữa", giọng Thu Tuỳ trầm xuống, đầu cũng càng thêm thấp hèn, "Mặc kệ thầy Lâm có khen ngợi em trước mặt cha mẹ nuôi như thế nào, nói rằng nếu em được rèn luyện tốt, tương lai có thể trở thành một nhà thư pháp sánh ngang với ông ấy. Dù thành tích học tập của em có tốt đến đâu, dù là ở độ tuổi nào, bằng cấp nhận được có thể chất thành đống, bố mẹ đều sẽ vĩnh viễn khen ngợi đứa trẻ kia."

"Vô ích."

Thu Tuỳ lắc đầu, giọng nói có chút nức nở: "Cha mẹ nuôi không yêu em, họ chỉ yêu Du Nhiễm Nguyệt thôi."

Thẩm Tấn cảm giác như trái tim mình bị ai đó nắm lấy, đau đến không thở được.

Ánh mắt anh rơi vào phần tóc vì cúi đầu xuống mà lộ ra của Thu Tuỳ. Sau một lúc, ngón tay anh móc vào ngón giữa của Thu Tuỳ dần dần siết chặt, bao bọc bàn tay lạnh lẽo của cô vào trong đó.

"Tất cả suy nghĩ của họ đều đổ dồn về Du Nhiễm Nguyệt, không ai quan tâm đến em. Em hiểu." Thu Tuỳ kéo khóe môi, cong chúng thành một vòng cung gượng ép, " Dù sao em là con nuôi, Du Nhiễm Nguyệt là con ruột, em đều hiểu được."

"Em thậm chí không thể tranh giành tình yêu của cha mẹ nuôi, bởi vì em và Du Nhiễm Nguyệt chưa bao giờ đứng cùng một vạch xuất phát."

"Sau này bọn họ một lòng quan tâm đến Du Nhiễm Nguyệt, không có thời gian quan tâm đến em, cũng không muốn lãng phí tiền bạc cho em, em cũng hiểu điều đó."

"Với trình độ, địa vị và danh tiếng của thầy Lâm, học phí quả thực không hề rẻ. Thầy Lâm cảm thấy tiếc cho em và đề nghị giảm một nửa học phí để em có thể tiếp tục học thư pháp."

"Bọn họ không có thời gian đưa đón em nên từ khi còn rất nhỏ em đã học cách đi xe buýt một mình, học cách ghi nhớ tên địa điểm và tìm đường ở những nơi xa lạ, học cách im lặng và không gây rắc rối."

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nói, "Không phải trước đây anh luôn ngạc nhiên tại sao khả năng định hướng của em lại tốt như vậy sao? Bởi vì em đã học được tất cả những điều này khi còn nhỏ."

"Người xưa có câu nói người nghèo hài tử sớm đương gia*. Thực tế điều này không đúng, chỉ có đứa trẻ không được yêu thương mới có thể hiểu chuyện sớm."

*Con nhà nghèo nên phải hiểu chuyện, bươn chải từ khi còn nhỏ

"Một đứa trẻ không được yêu thương buộc phải học mọi kỹ xảo có thể để tồn tại."

"Khi Du Nhiễm Nguyệt lớn lên, muốn được vừa đi học trên trường, vừa tham gia các lớp đào tạo với những giáo viên có danh tiếng hơn. Cha mẹ nuôi lại một lần yêu cầu em không đến nhà thầy Lâm học nữa, Du Nhiễm Nguyệt sẽ thay thế em." https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu

"Nhìn xem, Thẩm Tấn", Thu Tuỳ khịt mũi, "Bọn họ căn bản không phải không có tiền. Du Nhiễm Nguyệt học nghệ thuật và thư pháp cùng một lúc, bọn họ vẫn đủ khả năng chi trả học phí. Thế nhưng, Du Nhiễm Nguyệt học nghệ thuật và em học thư pháp, bọn họ liền không trả nổi tiền này. Dù thầy Lâm có giảm một nửa học phí cho em thì học phí của Du Nhiễm Nguyệt cũng sẽ không giảm."

Thẩm Tấn yên lặng nghe, hiển nhiên những chuyện này anh đều nghe được từ Lâm Hoà Dự.

Thời điểm Lâm Hoà Dự kể lại câu chuyện, giọng điệu thương hại và đáng thương hiện rõ.

Mà Thu Tuỳ kể lại câu chuyện, giọng cô rất bình tĩnh, thậm chí thỉnh thoảng cô còn tự cười nhạo chính mình.

Nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy như có một lỗ hổng trong tim, những cơn gió mạnh từ mọi hướng thổi vào khiến trái tim anh đau đớn không nói nên lời.

"Thầy Lâm vẫn không nỡ để em đi, liền cho em cùng Du Nhiễm Nguyệt làm học sinh của ông." Thu Tuỳ hơi nghiêng đầu, cảm thấy có chút buồn cười, "Thầy Lâm có lẽ cho rằng Du Nhiễm Nguyệt đang lợi dụng ta, nếu không, với khả năng thư pháp của Du Nhiễm Nguyệt, căn bản là không đủ tư cách để trở thành học trò của ông ấy."

"Kỳ thực không phải như vậy", Thu Tùy chậm rãi lắc đầu, "Là em lợi dụng Du Nhiễm Nguyệt."

"Cha mẹ nuôi của em vì để Du Nhiễm Nguyệt có thể thành công trở thành học trò của thầy Lâm, đã thỏa hiệp và đồng ý cho em cùng Du Nhiễm Nguyệt đi học. " Đôi mắt của Thu Tuỳ có chút trống rỗng, "Nếu không vì Du Nhiễm Nguyệt, ngay cả khi thầy Lâm không thu lấy một đồng học phí nào, em cũng sẽ không thể tiếp tục đi học thư pháp."

"Sau này, khi học cấp hai, em không bao giờ đến nhà thầy Lâm học thư pháp nữa", Thu Tuỳ không tạm dừng mà tiếp tục nói, "Thầy Lâm không nói gì mà đưa cho em mấy chiếc bút lông cùng một xấp giấy tuyên. Thầy nói không học thư pháp cũng không sao, thời điểm chính mình tâm phiền ý loạn tuỳ tiện viết cũng tốt, thư pháp có thể xoa dịu tâm trí và nuôi dưỡng con người."

"Em và Du Nhiễm Nguyệt học cùng trường cấp hai, sau đó học cùng trường cấp 3. Khi gặp nhau, chúng em từ trước tới nay vẫn luôn giả vờ không quen biết. Tất nhiên, sẽ không ai nghi ngờ chúng em là chị em, bởi vì chúng em không chỉ không cùng họ, ngay cả cách ăn mặc cũng hoàn toàn khác nhau."

"Vào ngày thi tuyển sinh đại học đầu tiên", Thu Tuỳ nhắm mắt lại, một lúc sau, cô tiếp tục dùng hết sức lực nói: "Em đã vắng mặt trong kỳ thi đầu tiên."

Thẩm Tấn sửng sốt, bàn tay anh nắm trong tay Thu Tuỳ đột nhiên cứng đờ.

Đây là quá khứ của Thu Tuỳ mà Lâm Hoà Dự đã không nói với anh.

Cũng là quá khứ của Thu Tuỳ mà anh chưa bao giờ nghĩ tới.

"Buổi sáng đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học lần đầu, em bị họ nhốt trong phòng chính mình. Như anh đã biết, nhà họ Du sống ở tầng năm." Giọng Thu Tuỳ rất thấp, tốc độ nói của cô trở nên nhanh hơn, không chút ngập ngừng, như thể muốn nói hết đoạn này càng nhanh càng tốt, "Họ không cho em thi đại học, nói là không có dư thừa tiền để chi trả học phí đại học và sinh hoạt phí cho em, mà Du Nhiễm Nguyệt lại phải chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật nên họ muốn em từ bỏ việc học đại học và làm việc trong nhà máy để kiếm tiền cho Du Nhiễm Nguyệt."

"Dù sao bọn họ đã nuôi nấng em mười tám năm, cho em cơm ăn áo mặc, xem như là tận tình tận nghĩa, nên em phải báo đáp nhà họ Du."

Thẩm Tấn nhận thấy từ đây trở đi, từ cha mẹ nuôi không còn xuất hiện trong miệng Thu Tùy nữa, tất cả đều trở thành bọn họ.

"Cuối cùng em cũng rời được khỏi căn phòng kia. Phòng của Du Nhiễm Nguyệt ở ngay cạnh phòng em, lưới an ninh ban công của hai phòng được thông với nhau."

Yết hầu của Thẩm Tấn lăn tròn, đôi mắt anh mở to đầy hoài nghi, khó có thể tin vào những gì mình nghe được.

Anh đã đoán được Thu Tuỳ sẽ nói gì tiếp theo, nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ, giống như một ảo ảnh, quá phi thực tế.

"Em mở cửa sổ", Thu Tuỳ bình tĩnh nói, giọng điệu vẫn rất nhanh không chút run rẩy, "Từ lưới chống trộm trên ban công phòng em đi đến lưới chống trộm trên ban công phòng Du Nhiễm Nguyệt, vào phòng của Du Nhiễm Nguyệt, mở cửa phòng và trốn thoát."

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt cô trống rỗng, không hề biểu lộ cảm xúc nào. Vẻ mặt cô bình tĩnh, hay nói đúng hơn là vô hồn và tuyệt vọng,"Em thực sự biết ơn vì ban công trong phòng em có lưới chống trộm."

Thẩm Tấn hít một hơi thật sâu.

Anh không muốn nghe thấy những gì anh vừa nghe.

Anh luôn nghĩ người con gái mà anh ôm chặt trong lòng đã sống một cuộc đời hạnh phúc và trọn vẹn.

Anh không bao giờ biết Thu Tuỳ đã âm thầm chịu đựng nỗi đau và sự tra tấn như vậy.

Thu Tuỳ chớp mắt, nước mắt nóng hổi rơi xuống.

Cô cau mày.

Cô không muốn khóc.

Cô không muốn vì chuyện này mà khóc trước mặt Thẩm Tấn.

Rõ ràng cô nói chuyện rất bình tĩnh.

Thu Tuỳ không biết tại sao, cô đột nhiên bật khóc.

Đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

Nhưng Thẩm Tấn đã đi trước cô một bước, dùng bàn tay lau đi vết tích trên má cô.

Thu Tuỳ nhìn khuôn mặt của anh, tập trung và nghiêm túc.

Sự thương hại và đau khổ trong đôi mắt đen hiện rõ ràng, không hề che giấu.

Nhưng tuyệt nhiên không hề có sự khinh miệt.

Vị chua chua trong cổ họng Thu Tuỳ đột nhiên dâng lên vào lúc đó.

Cuối cùng cô không thể kiềm chế được, nước mắt lần lượt rơi xuống.

Giọng nói của Thu Tuỳ ngắt quãng: "Nếu không có lưới chống trộm trên ban công phòng em, em sẽ không thể ra khỏi nhà họ Du."

"Hơn nữa, nếu trong phòng em không có lưới chống trộm", Thu Tuỳ cắn môi dưới, dùng tay trái đỡ lấy lòng bàn tay Thẩm Tấn, khóe mắt ửng đỏ, bình tĩnh lại một chút mới dùng hết toàn lưc để nói, "Em có khả năng sẽ trực tiếp nhảy từ tầng 5 xuống."

Thẩm Tấn ánh mắt chuyển động.

Anh không nhịn được nữa ôm Thu Tuỳ vào lòng.

Thẩm Tấn hoàn toàn không thể tưởng tượng được những chuyện này.

Nó giống như đang xảy ra ở một thế giới khác.

Buồn cười, khó tin.

Nhưng lại quá quá mức chân thực.

Nó chân thực đến mức anh không muốn tin nhưng anh phải tin.

Thẩm Tấn thậm chí không thể tưởng tượng được.

Điều gì sẽ xảy ra với Thu Tuỳ nếu cô thực sự nhảy từ tầng 5 xuống mà không có lưới chống trộm.

Anh ngàn lần trân trọng cô gái này, không nỡ làm tổn thương cô một chút nào, trong thời khắc đó, lòng anh như tro tàn, nghĩ đến cái chết cho xong việc.

Lần đầu tiên, Thẩm Tấn cảm nhận được sức mạnh của sự sợ hãi.

Cũng là lần đầu tiên hiểu được cảm giác may mắn.

Thẩm Tấn ôm chặt lấy cô, giơ tay vỗ lưng Thu Tùy rất nhẹ nhàng, mang theo ý vị an ủi.

Thì ra là thế.

Căn hộ mà Thu Tuỳ sống trước đây nằm trên tầng năm.

Hiện tại ở Bạc Duyệt Loan cũng sống ở tầng năm.

Cô không dám sống trong một căn phòng cao hơn tầng năm.

Cô lo lắng cơn ác mộng sẽ xuất hiện trở lại, cô lo lắng khi nhìn xuống, cảm giác bất lực đó sẽ một lần nữa ập đến với cô, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chết, dứt khoát rời đi.

Thu Tuỳ im ​​lặng vài phút mới một lần nữa mở miệng.

"Sau đó em nộp đơn xin học lại mà không báo cho nhà họ Du biết. Tuy nhiên, không phải học sinh nào cũng đủ điều kiện để học lại. Em đã bỏ thi một môn, thành tích thảm đến mức không nỡ nhìn, không đủ tư cách để học lại ở trường. Tuy nhiên, giáo viên chủ nhiệm lớp trước đó của em đã đứng ra đảm bảo và đưa ra bảng điểm của từng bài kiểm tra thử cho hiệu trưởng, hiệu trưởng mới đưa ra ngoại lệ cho phép em học lại và miễn học phí." https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu

"Em giấu họ chuyện phải học lại. Dù không phải đóng học phí và lệ phí cho nhà trường nhưng em nói với họ, em không muốn làm việc trong nhà máy mà họ tìm cho em mà muốn đi tìm việc ở nơi khác. Có thể vì cảm thấy em không phản đối chuyện này nữa, bọn họ liền đồng ý."

"Bọn họ phải đi làm, không có thời gian để mắt tới em hàng ngày. Em nghĩ tạm thời em sẽ chỉ học ở trường thôi, em chưa nghĩ tới việc tiếp theo sẽ làm gì, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, được ngày nào thì hay ngày đó."

"Khi đó điểm thi đại học đã được công bố, điểm của anh hoàn toàn đủ để vào Đại học B ở Thượng Hải, có thể chọn chuyên ngành mình thích."

"Ngày hôm đó anh đến gặp em, chở em đi hóng gió bằng chiếc xe đạp của anh."

"Em nhớ, đó cũng là lần cuối cùng anh chở em đi chơi."

"Bởi vì ngày đó Du Nhiễm Nguyệt đã nhìn thấy chúng ta."

"Sau khi về nhà, phòng của em trở thành một đống bừa bộn. Du Nhiễm Nguyệt lục soát phòng em, thậm chí còn tìm thấy thông báo ôn tập và thông tin lớp học em giấu dưới đệm."

"Cô ấy hỏi em có phải cùng anh ở bên nhau không? Em không thừa nhận. Nhưng hiển nhiên, Du Nhiễm Nguyệt đã sớm biết câu trả lời."

"Cô ấy nói em muốn học lại cũng không sao. Cô ấy đi nói với bố mẹ cô ấy chỉ muốn em chia tay với anh."

"Nếu em không chia tay cũng không sao, bởi vì lần thi đại học thứ hai em căn bản không có khả năng tham gia."

"Bởi vì khi khám xét phòng em, cô ấy đã lấy đi chứng minh thư của em. Không có chứng minh thư, em không thể vào được phòng thi."

"Em xin lỗi, Thẩm Tấn", giọng nói của Thu Tuỳ trầm thấp lại nhẹ nhàng. Cô bị ôm trong vòng tay của Thẩm Tấn, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thẩm Tấn bị đèn phản chiếu trên sàn và nói xin lỗi, "Em không muốn chia tay nhưng em không còn cách nào khác."

"Trường học không mở lớp riêng cho học sinh học lại, học sinh học lại đều là trực tiếp chuyển vào học chung lớp với các học sinh năm cuối. Trong lớp em có một học sinh tên là Cố Trạch Tùng, giống như em, cậu ấy cũng lớn lên ở trại trẻ mồ côi."

"Giám đốc trại trẻ mồ côi đã tặng cho mỗi đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi một mặt dây chuyền ngọc bích. Chính nhờ mặt dây chuyền ngọc bích đó, chúng em đã nhận ra nhau."

"Em biết với tính cách của anh, anh sẽ không bao giờ đồng ý chia tay nếu không có lý do chính đáng".

"Vì vậy, em đã nhờ Cố Trạch Tùng giúp đỡ."

"Cậu ấy cũng được một cặp vợ chồng nhận nuôi và đồng ý giúp em diễn mà không hề hỏi nhiều."

"Sau này em hỏi cậu ấy tại sao không hỏi em lý do cụ thể."

"Cậu ấy nói, đối với những người có hoàn cảnh xuất thân giống mình, có quá nhiều việc không thể làm theo ý mình nhưng vẫn buộc phải làm".

"Cậu ấy hiểu nên không hỏi nhiều."

Trong lúc đau khổ, trong lòng Thẩm Tấn lại cảm thấy chua xót.

Trong những ngày anh không biết gì, người ở bên cạnh Thu Tuỳ chính là Cố Trạch Tùng.

Anh vô cùng ghen tị với người đó.

Cố Trạch Tùng biết thân thế của Thu Tuỳ sớm hơn và rõ ràng hơn anh, biết những khó khăn của Thu Tuỳ và cũng biết cách thông cảm cho nỗi đau của cô.

Mà anh thì không.

Thẩm Tấn nghiến răng nghiến lợi, đau đớn nhắm mắt lại.

"Vào ngày thi tuyển sinh đại học đầu tiên..." Giọng nói của Thu Tuỳ đứt quãng, gần như không thể ghép được một câu hoàn chỉnh, "Em... em bị nhốt trong nhà họ Du. Sau khi trốn thoát... em đã đến trường thi của anh...em đã nhìn thấy, em đã nhìn thấy bố mẹ anh."

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ lại rơi nước mắt, làm ướt vai Thẩm Tấn, "Lúc đó em liền biết, em... em không xứng với anh."

Thu Tuỳ cảm thấy vai mình dần dần có sự ấm ấm ướt át, là những giọt nước mắt rơi xuống từ Thu Tuỳ.

Chậm rãi, làm ướt đầu vai và tan chảy.

"Nhưng Thẩm Tấn", Thu Tuỳ khụt khịt, tiếng khóc của cô càng rõ ràng hơn, "Em không muốn... em không muốn vĩnh viễn... vĩnh viễn không xứng đáng với anh."

"Thẩm Tấn, lúc đó em rất muốn học lại và học tập chăm chỉ."

"Thẩm Tấn, nếu lúc đó em không chia tay thì không thể nào thi đại học, có lẽ em sẽ không bao giờ... không bao giờ, không bao giờ có thể rời khỏi nhà họ Du."

"Thật xin lỗi, Thẩm Tấn, em... em lúc ấy thực sự muốn rời khỏi Du gia."

"Thẩm Tấn, lúc đó em có vô số lần xúc động muốn nói cho anh biết."

"Nhưng em thực sự không thể làm được."

"Thẩm Tấn, em cảm thấy như lúc ấy mình đang vật lộn trong địa ngục. Em thực sự, thực sự muốn ai đó đưa tay ra và giúp em một tay, để chia sẻ một chút áp lực cùng khổ sở."

"Nhưng nếu điều đó xảy ra, em chắc chắn sẽ kéo theo người đó xuống địa ngục."

"Thẩm Tấn, em không muốn anh theo em xuống địa ngục."

"Em nghĩ... em rốt cuộc cũng còn sống, còn chưa chết... Em có thể tự mình nỗ lực leo ra địa ngục."

"Chờ em bò ra khỏi địa ngục, có dũng khí, em sẽ đi tìm anh."

"Nhưng, em xin lỗi, Thẩm Tấn. Em thực sự, thực sự, đã cạn hết dũng khí vì leo ra khỏi địa ngục. Em thực sự, thực sự không còn dũng khí nữa."

"Em đã nghĩ", Thu Tuỳ vừa nói vừa kìm lại tiếng nức nở, "Cho dù một ngày nào đó chúng ta có gặp lại nhau, cho dù lúc đó có những cô gái khác vây quanh anh, thì em cũng sẽ không xứng với anh."

"Nhưng em cũng hy vọng", Thu Tuỳ chậm rãi nói, "Khi chúng ta gặp lại, em vẫn có thể sống khỏe mạnh, ít nhất trông em sẽ ổn."

"Em hy vọng khi anh nhìn thấy em, người mà anh từng thích, anh sẽ không cảm thấy hối hận vì đã thích em."

"Thẩm Tấm", khi bóng tối vô tận một thời lấy lại được ánh sáng, những viên đá tích tụ trong lòng cô nhiều năm cuối cùng cũng vỡ tan thành từng viên sỏi nhỏ.

Trong khi cô cảm thấy nhẹ nhõm, cô cũng có chút không nói rõ ràng, chỉ có thể lặp đi lặp lại ba từ: "Thực xin lỗi."

Thẩm Tấn buông ra cái ôm, cúi đầu nhìn cô.

"Không có."

Thẩm Tấn đưa tay lau nước mắt cho cô, nước mắt càng rơi nhiều hơn, anh tiếp tục kiên nhẫn lau đi.

"Em không cần xin lỗi anh đâu."

Thẩm Tấn cụp mắt nhìn cô, thấy Thu Tuỳ vẫn đang khóc, anh chỉ cúi đầu hôn lên mắt cô.

Đôi môi ấm áp che phủ đôi mắt cô.

Nước mắt của cô khó khăn lắm cũng ngăn lại được.

"Em không có lỗi với anh", Thẩm Tấn kiên nhẫn và kiên quyết lặp lại, "Tuỳ Tuỳ, anh rất biết ơn em."

"Tuỳ Tuỳ của anh", Thẩm Tấn dùng giọng dịu dàng khen ngợi cô, "Rất mạnh mẽ."

"Em đã không nhảy từ tầng 5 xuống, mà vẫn mạnh mẽ sống tiếp."

"Tuỳ Tuỳ của anh", Thẩm Tấn đưa tay sờ đầu cô, "Cũng rất thông minh."

"Mặc dù bị nhốt trong phòng nhưng em đã tìm được cách khác để trốn thoát." https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu

"Tuỳ Tuỳ của anh", Thẩm Tấn cúi đầu, dịu dàng hôn lên tai cô, "Vẫn đang cố gắng."

"Khi anh gặp lại em, em là thông dịch viên đồng thời mạnh mẽ nhất và là dịch giả tiếng Nga lợi hại nhất được Antip chứng nhận."

"Tuỳ Tuỳ của anh", môi Thẩm Tấn chậm rãi hạ xuống, hôn lên môi cô vô cùng trân quý, "Là duy nhất."

"Mười năm đã trôi qua, Thẩm Tấn bên cạnh chưa từng có người nào khác, chỉ có em, cũng chỉ yêu em."

Thu Tuỳ ngơ ngác nhìn anh, chỉ có lời Thẩm Tấn vừa nói vang vọng bên tai.

Cô chưa bao giờ là một người tự tin. Dù từ khi còn nhỏ cô đã nghe vô số lời khen ngợi từ những người khác nhau nhưng điều đó cũng không giúp ích được gì.

Đây là lần đầu tiên Thu Tuỳ cảm thấy mình cũng không phải là người tệ lắm.

Những năm tháng giằng co mịt mờ trong địa ngục đó đã được giải thích và thẳng thắn xé thành từng mảnh trước mặt Thẩm Tấn. Những gì cô nhận được không phải là sự xem thường, càng không phải sự khinh miệt.

Mà là một lời khen với sự thương tiếc.

Sau một lúc lâu.

Cô nghe thấy những lời nói chắc chắn, rõ ràng và trang trọng của Thẩm Tấn vang lên bên tai.

"Còn nữa, mười năm trước, Thu Tuỳ đã xứng với Thẩm Tấn. Mười năm sau, Thu Tuỳ cũng sẽ xứng đáng với Thẩm Tấn."

"Trên đời này, chỉ có Thu Tùy mạnh mẽ, thông minh, chăm chỉ, độc nhất vô nhị mới có thể xứng với Thẩm Tấn."

"Cảm ơn Tuỳ Tuỳ của anh đã luôn sống tiếp. Anh rất vui mừng. Trong những ngày anh không ở bên, ít nhất em dường như sống không tệ lắm. Hơn nữa, em còn đợi đến khi anh đến tìm em."

"Anh cũng rất may mắn vì đã tìm thấy em."

"Cho nên, nhớ kỹ Thu Tùy, hiện tại anh đã tìm được em, về sau em không cần phải mạnh mẽ."

"Cho dù em có trở thành ai đi chăng nữa, Thu Tuỳ sẽ luôn là duy nhất và không có đối thủ trong lòng Thẩm Tấn."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.