Được nếm thử cảm giác mới lạ lần trước, nên lần này cả Tiên Âm và Ám Dạ đều thống nhất làm nhiệm vụ. Lại một lần nữa, cả hai giao số phận của mình cho hệ thống hết sức gian manh:
[Hệ thống]: Chào mừng người chơi đến với nhiệm vụ: “Cung đình bí sử”.
Tiên Âm vừa nghe nói, mắt đã giật liên hồi. Mặc dù tên gọi của nhiệm vụ hết sức lành tính, nhưng theo linh cảm của cô thì nó chẳng lành tính chút nào đâu nha.
Sau vài cái chớp mắt, cô đã tỉnh giấc giữa một thế giới cổ trang. Tiên Âm không khỏi tán thưởng việc trang trí của hệ thống, vừa uy nghiêm vừa toát lên sự xa hoa, khí phái của chốn cung đình. Cô đứng dậy, và phát hiện trên người mình đã được thay bằng một bộ đồ cổ trang, mặc dù chất liệu không được tốt lắm nhưng kiểu dáng thì phải nói là khá gợi cảm, ôm sát vòng một nóng bỏng.
Nhưng khác thế giới lần trước, ở nơi này hơn năm phút, cô vẫn chưa thấy Ám Dạ đâu. Cô bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, nhưng ngay lúc này thì đã có nhắc nhở của hệ thống:
[Hệ thống]: Người chơi hãy đi đến ngự hoa viên.
Trời ạ, cô có biết ngự hoa viên ở đâu đâu! Tiên Âm không khỏi oán than một phen, khi hệ thống bắt một kẻ mù đường như cô tìm đường đi. Tất nhiên, cái khó ló cái khôn, sau quá trình năn nỉ hỏi thăm các NPC thì cô cũng đến được nơi cần phải đến.
Nhìn cả vườn hồng mai đang đung đưa trong gió, Tiên Âm vô cùng thích thú. Khung cảnh này, đúng là quá đẹp rồi. Nhưng chưa đi được thêm vài mươi bước, cô đã nghe tiếng động ầm ĩ:
- Ngươi tránh ra.
Một giọng nam uy nghiêm vang lên, vừa xa lạ mà quen thuộc. Tiên Âm bắt đầu tiến lại gần hơn, và phát hiện Ám Dạ đang bị một “người” phụ nữ khác quấn lấy. Trên gương mặt điển trai vẫn lạnh nhạt, đi cùng long bào càng tôn lên khí chất bất phàm của anh.
- Hoàng thượng, đêm nay, hãy để thiếp hầu hạ người.
Nữ nhân kia không ngừng uốn éo, trút xiêm y ra khỏi cơ thể. Đôi mắt Tiên Âm không khỏi hiện lên sự mất mác, nước mắt cũng không tự chủ được mà chảy dọc theo gương mặt tinh xảo. Mặc dù đây chỉ là một trò chơi, cô gái kia cũng không phải người thật, nhưng cô khó chịu quá.
Đúng lúc này, Ám Dạ nhanh tay đánh mạnh vào phía sau ót cô ta, khiến cho cô ta ngất xỉu. Mặc kệ cô ta, anh bay đến, ôm lấy Tiên Âm và trở về nơi bộ bàn đá đặt khi nãy, hơi thở dồn dập, chỉ kịp nói với cô vài câu:
- Nhiệm vụ chết tiệt, anh bị bỏ thuốc.
Không thể chờ đợi được hơn, anh cuối đầu xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng, đôi tay cũng càn rỡ cởi hết y phục của cô. Cơ thể nhỏ nhắn bại lộ ra trước mắt anh, khiến phân thân anh càng thêm căn trướng.
- Đừng.. ở đây.
Tiên Âm nhìn sang cô nàng NPC bị đánh ngất xỉu bên cạnh. Dù rằng cô ta không thấy, nhưng cũng được xem là có người khác mà.
- Không được, anh không chờ được nữa.
Không rõ Ám Dạ đã thoát y từ lúc nào, nhưng ngay sau khi anh thì thầm với cô, thì đã mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong hang động nóng bỏng. Chưa trải qua bước dạo đầu, Tiên Âm không khỏi nhăn trán vì đau, hai tay không tự chủ được đẩy anh ra, cánh hoa cũng liên tục co bóp hòng tống khứ dị vật.
- Tiểu Điềm, anh xin lỗi. Ngoan nào, đừng cử động nữa.
Trên mặt Ám Dạ cũng thoáng hiện lên nét thống khổ. Cố gắng duy trì bình tĩnh, không để xuân dược khống chế, anh bắt đầu châm lửa trên toàn cơ thể cô. Cũng may mắn là thân thể Tiên Âm hết sức mẫn cảm, nên chẳng cần trêu đùa lâu, cô đã sẵn sàng cho cuộc hoan ái. Hạ thân vốn khô khốc dần trở nên ẩm ướt, hang động mềm mại cũng bắt đầu co bóp, hùa theo vật cứng bên trong.
Lúc này, Ám Dạ gần như hoàn toàn mất đi lý trí. Anh như ngựa mất cương, chỉ biết không ngừng rút ra, rồi cắm vào càng sâu bên trong cô, đoạt lấy càng nhiều khoái cảm, không còn một chút ôn nhu nào của ngày thường. Tiên Âm không chịu nổi, chỉ biết rên rỉ kiều mị:
- Đừng mà.. chậm lại… sẽ.. hư mất.
Cô nói với giọng ngọt ngất càng thêm kích phát thú tính của người trên thân. Mỗi lần cự vật tiến vào bên trong, anh đều ác ý điểm qua nơi non mềm của cô, khiến cô gần như khóc thét. Địa phương kết hợp của cả hai người cũng đã sớm trở nên lấy lội, mỗi cú đâm sâu đều phát ra những tiếng nước hết sức xấu hổ.
- Tiểu lẳng lơ của trẫm, nàng nói xem, bị trẫm làm có thích không, hả?
Đang lúc cuộc hoan hảo gần như đạt đến đỉnh điểm, anh bỗng đổi giọng, khiến Tiên Âm ngạc nhiên. Tuy không hiểu rõ Ám Dạ đang bán thuốc gì, nhưng cô vẫn nói theo:
Không thể nào kiềm chế bản thân, cô hét lên một tiếng, hai tay quấn chặt lấy Ám Dạ, hạ thân không ngừng mút chặt lấy vật to lớn bên trong. Anh bị siết chặt, suýt chút nữa không kềm chế được mà tước vũ khí, càng hung hăng đâm vào nơi sâu nhất.
Cao trào chưa kịp qua thì một cao trào khác lại bị anh mạnh mẽ đem đến. Quá nhiều khoái cảm khiến đầu óc của Tiên Âm trở nên trống rỗng. Sức lực toàn thân của cô chỉ biết dồn về phía hạ thể, không ngừng siết chặt lấy vật to lớn, dường như muốn bẻ gãy nó mới hài lòng.
Tốc độ vào ra của Ám Dạ càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi Tiên Âm không tài nào bắt kịp nữa. Hai vách tường non mềm dường như trở nên tê dại, chỉ biết thụ động hưởng thụ những cảm giác mà anh mang đến.
- Hoàng thượng, không được.
Tiên Âm lần nữa hét to. Ám Dạ vỗ vỗ vào bờ mông đầy đặn của cô, cười tà mị:
- Tiểu yêu tinh, trẫm giao hết cho nàng.
Lúc này, cô mới ý thức được là xuân dược đã hết tác dụng với anh rồi, nhưng người nào đó lại cố tình lạm dụng cớ đó mà tham hoan. Chưa kịp bày tỏ oán hận của mình, một dòng chất lỏng nóng bỏng đã chạm vào tử cung của cô, khiến cô lại run rẩy lần nữa và rồi ngất lịm.
Lúc này, Ám Dạ đã hoàn toàn khôi phục tỉnh táo, cẩn thận mặc lại y phục cho Tiên Âm. Trên gương mặt hiện lên chỉ có cưng chiều, và cả một chút đau lòng nữa. Nếu không phải vì cái nhiệm vụ chết tiệt đó, anh tuyệt đối không nở để cô mệt đến thế này đâu.
[Hệ thống]: người chơi hoàn thành nhiệm vụ “Tham hoan làm cung nữ ngất lịm”.
Ngay lúc anh mặc lại y phục, một NPC đứng ở xa xa cũng nhanh chóng rời đi. Môi anh nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh lẽo. Cuộc đời anh ghét nhất là bị người khác tính kế, cho dù chỉ là trò chơi thì cũng không để bọn họ dễ dàng như vậy được.
Anh bế cô trở về cung, đồng thời không quên phân phó với ám vệ:
- Mang Lý Chiêu Dung ban cho tên thị vệ ngự hoa viên.