Bây giờ em chỉ còn anh trên thế giới này, chỉ một mình anh, mà anh loại hoàn toàn không có ấn tượng gì về em, anh đang tầm hoan mua vui, không biết gì cả, hoặc đang bên người khác cười đùa tán tỉnh. Em chỉ còn anh, cho đến bây giờ anh vẫn không biết đến em, mà em lại thủy chung yêu anh.
—— Lời tựa.
[Phần 1]
Trở lại Bắc Kinh đã là cuối hè, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mẹ nói với tôi rất nhiều đạo lý của bà, cuối cùng tôi cũng không thi diễn viễn, bởi vì tôi không thể thuyết phục bà từ bỏ việc phụ trách cuộc đời của tôi. Nhưng tôi đã sai khi nghĩ bà có thể phụ trách cuộc đời mình.
Khai giảng vào lớp mười một, cuộc sống trường học bận rộn gấp gáp, dường như mọi thứ đều trở về quỹ đạo. Bức ảnh kia kẹp trong quyển ‘Lảo đảo loạng choạng’, đặt ở một vị trí không đặc biệt lắm trên giá sách. Chúng là một giấc mộng, mà giấc mộng thiếu nữ của tôi đã đi theo người tên Trần Nhiễm, bốc hơi biến mất – nếu không có liên hoan hữu nghị năm mới của các trường trung học phía Đông thành phố, tôi cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đó là mùa đông cuối năm chín bảy đầu năm chín tám, liên hoan hữu nghị tổ chức ở trường Nhị Trung, tôi được giao nhiệm vụ đi làm quản lý, sắp xếp chương trình bên trường Đông Trực Môn, Nhị Thập Nhị và Nhị Thập Ngũ. Thực ra tôi cũng không xuất sắc ở trường học đến vậy, tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của chị tôi và Phùng Tiểu Béo, bọn họ mới là thành viên thực lực của hội học sinh. Chị tôi là con nhà bác, đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt xuất sắc, chúng tôi đều gọi chị ấy là chị Dung. Phùng Tiểu Béo là bạn từ nhỏ của tôi, tên thật là Phùng Thực, trước đây rất béo, mặc dù khi trưởng thành thì ngày càng cao, cũng ngày càng phong cách, nhưng tôi vẫn không có ý định thay đổi cách xưng hô này, bởi vì cậu ấy luôn gọi tôi là Hồ tư lệnh. Tiện thể nói luôn, đây là chiến tích để lại do hồi nhỏ tôi làm thủ lĩnh của bọn nhóc. Hồi đó bọn Phùng Tiểu Béo cả ngày mặc quần đùi chảy nước mũi chạy tán loạn theo tôi trong ngõ nhỏ, khiến cho tôi cảm thấy danh hiệu Hồ tư lệnh này cũng đủ để mình oai chấn bốn phương, cứ bắt bọn họ gọi. Tất nhiên, sau khi lớn rồi tôi không cho là vậy nữa.
“Ôi, Hồ tư lệnh, ngài không sợ bị phong thấp à?” Phùng Tiểu Béo ôm quả bóng theo đội bóng rổ vừa lúc đi ngang qua, thấy tôi mặc váy trong tiết trời gió lạnh, đứng giữa sân thể dục chỉ huy người khác dựng sân khấu, mất hết cả khí phách.
“Biến, phong thấp cũng là nhờ cậu.” Tôi còn chưa thoát ra khỏi oán niệm cậu ấy đẩy tôi xuống hố lửa: “Có nhầm không thế, dựng sân khấu mà cho mỗi một ngàn năm, có phải sai ăn mày đâu. Nếu không phải cha tớ đưa cho đống vật liệu thép, chắc giờ còn chả có chỗ mà đứng khóc. Công nhân không đủ tiền thuê, mấy người các cậu lại chẳng biết làm, chứ không tớ đã không phải đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ.”
“Chẳng phải đã bảo đến hội trường rồi còn gì.”
“Không thích.”
“Được rồi, để các anh đây giúp em nhá.” Cậu ấy gọi đám nam sinh kia, rồi tót sang bên người tôi nói thầm: “Thật ra cậu mặc váy cũng ngon ra phết đấy.”
Tôi sững người một giây, xoay người trừng mắt: “Phùng Thực, đồ dê già láo toét!”
Lao động khỏe mạnh quả nhiên không giống với lao động bình thường, trời còn chưa tối sân khấu hình chữ T đã dựng xong xuôi, hoạch toán hết có hơn năm trăm, còn lại mời mọi người ăn bữa cơm. Nghe Phùng Tiểu Béo nói một đống chuyện dưa lê, nào là hiệu trưởng ngoại tình, chị tôi lại đến Đông Trực Môn tìm trai đẹp, tên hàng xóm dưới nhà cậu ấy bị bố mẹ từ mặt, mức độ khó tin của nội dung cứ tăng tiến không ngừng theo men say, đến nửa đêm mới chịu đi về, trước khi về còn ôm mọi người gào lớn ‘hẹn gặp lại các đồng chí’.
“Nhìn phẩm chất của cậu kìa, cách tớ xa xa một chút.” Tôi đẩy Phùng Thực ra, vốn định tốt bụng giúp đỡ cậu ấy, không ngờ cậu ấy cứ đổ uỵch lên người.
“Hồ tư lệnh, cậu không thể không có tình cảm giai cấp như vậy.” Cậu ấy mặt dày cười hề hề khoác tay lên cổ tôi, trông cứ sa đọa như mấy tên vô tích sự. Gần đây miệng suốt ngày phun ra tình cảm cách mạng, chẳng biết lại xem cái gì linh tinh rồi.
“Giời ạ, có phiền không thế, tên béo ngốc kia!”
“Tớ có béo đâu, bây giờ cậu còn nặng hơn tớ ấy chứ.”
“Biến!”
Đùa với Phùng Thực từ nhỏ đến lớn, gần như ngày nào cũng quăng mấy câu châm chọc độc ác vào nhau, nhưng mà cậu ấy còn giống người thân hơn cả chị Dung, hiểu rõ toàn bộ con người tôi, hơn nữa còn bao dung không điều kiện. Tôi từng hoài nghi mọi người, từng oán hận mọi thứ, nhưng từ đầu đến cuối đều tin tưởng cậu ấy, lúc tôi khó khăn nhất cũng chỉ nhờ cậu ấy giúp đỡ. Phùng Thực và Trần Nhiễm đều là cọng rơm, Phùng Thực cứu mạng tôi, mà Trần Nhiễm lại có thể đè tôi ngã.[1] Đây là nguyên nhân vì sao có những người cả đời cũng không thể làm bạn bè, mà có những người mãi mãi chỉ có thể làm bạn bè.
Tràng cười lớn cắt ngang tranh chấp của chúng tôi, tiếng cười của cô gái rất êm tai. Từ xa tôi đã thấy một chàng trai cõng một cô gái dưới ánh đèn đường lấp lánh. Trong tay cô gái cầm đàn ghi-ta, che lấp một phần áo da màu đen, mái tóc dài còn đẹp hơn cả tơ lụa. Đột nhiên bắt gặp, chợt có ảo giác đang thấy một tấm áp phích về tình yêu.
Theo bản năng kéo Phùng Thực trốn đi.
“Sao thế? Chẳng phải là chị Dung à?”
“Nói thừa, chả lẽ tớ không nhận ra chị mình sao.” Lén lút ngó ra ngoài, chàng trai kia đã thả chị tôi xuống, cầm đàn ghi-ta, khoác vai chị rồi bước đi.
“À, ra là cậu sợ quấy rầy bọn họ. Tớ nói cho mà nghe, tên kia chính là nam sinh ở Đông Trực Môn, siêu nổi tiếng…”
“Ồn chết đi.” Tôi ngắt lời Phùng Thực, dùng ánh mắt gần như lạnh nhạt nhìn xuống mặt đất, chỉ một giây đã khôi phục như thường: “Chị tớ mà, sao có thể tìm tên nào lởm khởm được?”
“Chị cậu là thần chắc?”
“Ừa.” Tôi cố gắng cười cười, sau đó không nghe thấy cậu ấy nói gì nữa.
Người cõng chị tôi, cặp mắt hao gầy kia, con người cười rộ lên mang theo nếp nhăn mờ xinh đẹp, phải chăng tôi có quen biết anh… Tiếng sấm chợt vang lên giữa nội tâm đã tan mất, sau đó, sau nhạt nhòa, là mờ mịt, trống rỗng.
Miễn cưỡng trải qua cảm nhận trước đây, cảm nhận thà rằng vĩnh viễn không tìm thấy anh, như vậy, có lẽ Trần Nhiễm chính là hồi ức của một mình tôi, hồi ức trong suốt thấy đáy, mà không phải lẫn lộn bởi ghen tị, kinh ngạc, hoang mang rối loạn. Tôi về nhà nghe ‘Gợn sóng’ cả đêm, rốt cuộc đến tảng sáng đã gần như chạm được đến bình tĩnh quyết tuyệt.
Vương Phi hát, thật ra em yêu anh thì đã sao, thứ gì càng xinh đẹp càng không thể chạm đến.
~*~
“Đình Đình, ốm à?”
Giữa trưa đang ở trường học xem xét chương trình, chị Dung mang theo túi lớn túi nhỏ đến đây, dáng dấp cao gầy mê người khiến cho mấy bạn nữ trong đội múa phút chốc ngán ngẩm biến sắc. Từ nhỏ tôi đã muốn được cao cao gầy gầy như chị, nhưng bên cạnh mỗi chị gái xinh đẹp đều có một em gái xấu như con vịt.
“Em không sao đâu, bị cảm.” Tôi húng hắng họng, cười.
“Sao chẳng biết nghe lời thế?” Chị cau mày, mái tóc dài tùy tiện cặp lên cao, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp vô cùng hài hòa: “Đã bảo không được mặc váy chạy lung tung nữa mà.”
Tôi cắn môi, chị Dung lôi ra một cái áo lông trắng Nike thật to, không nói năng gì trùm lên người tôi. Đây là áo chị mua cho tôi, lúc ấy tôi sợ béo sống chết không cần, mặc vào như cái bánh bao, nhưng mà rất ấm áp.
“Cho này, mẹ chị làm.” Chị đưa cho tôi một cái bình giữ ấm.
“Không cần đâu, em ăn cơm rồi.”
“Nếu em mà không uống là mẹ lấy dao chém chị đấy, nhanh lên, còn việc gì à? Sắp xếp đội múa sao, được, chị giúp em làm cho, nhanh nhanh ngồi xuống uống cho chị.”
Nói mấy câu rồi tống cổ tôi sang một bên. Từ trước đến nay tôi vẫn rất nghe lời chị, chỉ đành ngồi xuống một góc của sàn gỗ, ngoan ngoãn uống canh tình yêu. Bất chợt nhìn sang tấm kính bị rơi đặt đối diện, thật đúng là cái bánh bao.
Chị tôi cao hơn tôi ít nhất là một cái đầu, trên thực tế chị ấy cao hơn các cô gái bình thường, dù đứng giữa đám đông thì khí chất cũng không hề bị vùi lấp. Chị chỉ cần nói hai ba câu để mấy nữ sinh ầm ĩ kia vào khuôn khổ, rồi chị đi tới cửa, gọi với ra vài tiếng, guốc cao gót cộc cộc vang lên.
“Anh đi vào đợi một lát nhé, em giúp em gái xong đã.”
Tôi cúi gằm uống canh, nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm xung quanh, tay chân đều lạnh lẽo.
Anh lại đứng trước mặt tôi, dáng người cao gầy, quần áo tối màu, không mang nhiều biểu tình. Khi giờ phút này xảy đến, hình như nó cũng không quá khó đối mặt như trong tưởng tượng, vì thế tôi liền nở nụ cười nhẹ, một nụ cười khách sáo dành cho người lạ.
Trần Nhiễm nói mấy câu với chị Dung, bọn họ có vẻ rất hòa hợp, sau đó anh đi tới.
Đi tới.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, tự nhiên như nửa năm trước. Anh làm gì cũng thật tự nhiên, quả là một con người khó hiểu không biết sợ là gì.
Cảm giác tồn tại chân thực khiến tôi nghe thấy cả tiếng tim đập của chính mình, nhưng thật ngoài dự đoán, đó là tiếng tim đập đều đặn bình ổn. Trần Nhiễm cũng không nói chuyện với tôi, tay nghịch nghịch một cái bật lửa, không gian giữa tiếng nhạc lại rất im lìm, tôi nhìn bộ dáng ủ rũ của mình ở chiếc gương đối diện, không khỏi bật cười.
“Sao hôm đó em lại trốn đi?”
“Hôm nào cơ?” Tôi trả lời câu hỏi đột ngột của anh theo phản xạ.
“Tối hôm trước.”
“À…” Tôi ôm bình giữ ấm, gương mặt hơi nhăn nhó: “Chị em không cho em mặc váy, em sợ chị ấy nhìn thấy.”
“Chị em không phát hiện ra.” Có lẽ Trần Nhiễm đang nhìn tôi: “Cô ấy thẳng tính, không nói dối, nếu thấy đã bảo.”
“Ông nội của anh mất, ngày đó không thể không trở về, vốn muốn nói, nhưng sau đó không kịp.”
“… Không có gì, chỉ là tự nhiên biến mất thì thật kỳ quặc.”
“Hả?” Anh kinh ngạc.
Tôi không khỏi quay đầu nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt của anh, gương mặt của anh, tất cả đã từng quen thuộc như vậy với tôi, nước mắt không kìm được liền vòng quanh.
Trần Nhiễm chớp chớp mắt, lông mi vẫn dài như vậy.
“Em có ngốc không thế, anh viết số điện thoại nhà mình ở trong quyển ‘Lảo đảo loạng choạng’ mà.”
“Đúng là ngốc.” Tôi yên lặng uống canh tiếp, rất khó hiểu vì sao bản thân lại không có cảm giác. Mỗi khi anh ở bên cạnh tôi, sự tình gì cũng không quan trọng, từng xảy ra điều gì, từng đau khổ vì điều gì, từng sợ hãi điều gì, tất cả đều có thể bỏ qua. Nhưng, mỗi khi anh rời tôi đi, khoảnh khắc đó, thống khổ, sợ hãi hết thảy trở lại, mỗi lần lại nhiều thêm, mỗi lần lại nặng nề thêm. Có đôi khi tôi lo lắng, liệu giới hạn chịu đựng của tôi rốt cuộc ở đâu, nếu đến giới hạn đó rồi, tôi sẽ trở nên thế nào.
Thật lâu về sau khi vẫn còn quanh quẩn bên thế giới của Trần Nhiễm, tôi thường xuyên mang tâm trạng lo âu hoặc bất ổn. Đối mặt với sự biến hóa xám lạnh của cuộc sống và sinh mệnh, anh khiến tôi đau khổ, cũng khiến tôi mở rộng tầm mắt, anh cho tôi biết ‘lớn’ là loại trạng thái như thế nào. Nhưng so với những chuyện này, thứ tôi thường hoài niệm lại là thời khắc ngắn ngủi khi tôi gặp lại anh, khi tôi tự nhiên ốm bệnh rồi uống canh hầm.
~*~
Chủ nhật tuần nào chị Dung cũng đến nhà tôi ăn cơm. Trước đây đó là một chuyện khiến cho tâm trạng rất vui vẻ, nhưng lần này gặp chị, tôi lại bị nhồi nhét bởi thứ tình cảm mà chính mình cũng căm hận, cảm thấy vô cùng nóng nảy, nội tâm mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Vì sao biểu tượng thế giới tinh thần thuần khiết mà tôi vốn tôn sùng, lại có thể mang đến thứ thấp kém đáng ghét như vậy?
Chị vẫn đến phòng tôi nói chuyện phiếm như cũ, tùy ý nằm trên giường. Tôi cẩn thận ngồi vào bàn học, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, không muốn chị nhận ra ánh mắt phức tạp.
“Đình Đình, em thấy Trần Nhiễm thế nào?” Chị Dung giơ tạp chí lên, hỏi tôi.
“Em không biết, em không biết.”
“Cảm giác ấy, chẳng phải hôm đó đưa em đi ăn cùng sao?”
Ngày đó tôi như một đứa trẻ theo sau bọn họ, không nói lời nào, cười ngây ngốc, vô cùng nhỏ bé.
“Chị thấy anh ấy rất tốt, rất khác biệt. Em biết không, lần đầu tiên thấy Trần Nhiễm chị đã biết anh ấy không giống những người khác…” Chị không chờ tôi trả lời, cứ tự lẩm bẩm một mình.
“Có gì đặc biệt chứ?” Tôi lật lật vài trang sách toán, lại lật lật trở về.
“Nói chung là cực kỳ thú vị, ở bên anh ấy cảm thấy cái gì cũng thú vị, mọi thứ trước đây chị đánh giá cao đột nhiên trở nên tầm thường. Ai dà, có nói em cũng không hiểu. Chị nói cho nghe, anh ấy hát hay chết đi được.”
“Ừm.”
“Dù sao chị cũng muốn theo đuổi anh ấy bằng được, Trần Nhiễm sẽ thành anh rể của em đấy.” Chị khoe hàm răng trắng noãn, lộ nụ cười xinh đẹp, mái tóc đen buông lơi như nàng công chúa. Tôi nhìn thoáng qua, ngây ngẩn: “Chẳng phải hai người đang ở bên nhau sao.”
“Anh ấy ở bên rất nhiều người mà, dù sao chị tuyệt đối không muốn chỉ là thoáng qua với anh ấy, chị muốn anh ấy yêu chị, muốn anh ấy nói thích chị trước mặt mọi người.”
Tôi cười cười, cầm bút, vô thức viết công thức tiếp theo: “Vậy chị cố lên nhé.”
Chị bỗng ngạc nhiên kêu lên khe khẽ, lập tức nhỏm dậy từ giường: “Chị nghe Trần Nhiễm kể về cuốn này rồi, em cũng có à.”
Nội tâm cuống cuồng, tôi nhìn chị Dung đi về phía giá sách, nhìn quyển ‘Lảo đảo loạng choạng’ mà không nói nên lời. Từ lúc đi về từ Cửu Giang, tôi chưa từng động đến nó. Nó bị rút ra, yết hầu tôi co lại, đầu óc ong ong choáng váng, tay siết chặt tựa như muốn chiếc bút xuyên qua xương cốt… “Tiểu Dung, cháu ra đây một chút!”
Mẹ tôi gọi bên ngoài cửa, chị Dung dừng tay đang lật được một nửa trang bìa quyển sách, đặt nó lên bàn rồi đi ra ngoài.
Không kịp suy nghĩ, tôi nhào đến lôi ảnh chụp ra, lại lật đến tờ bìa trong, xé lấy số điện thoại, đặt về chỗ cũ. Khi chị Dung đi vào đã mặc áo khoác: “Đình Đình, bố chị có việc gọi chị về, em cứ học đi nhé.” Nói xong liền đóng cửa, chớp mắt lại mở ra: “Đúng rồi, cho chị mượn quyển kia.”
Khi cửa đóng lại lần nữa, tôi thất thần.
Rất lâu sau, tôi buông tay, trang giấy đã ướt đẫm, trong phòng yên lặng chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Tôi dựa vào cảm giác, gói ảnh chụp vào giữa trang giấy, giấu vào sách giáo khoa, úp mặt dán vào quyển sách. Sau đó tôi lập tức đứng lên, nghĩ muốn bắt lấy cái gì, chỉ tiếc bàn tay đã trống trơn, không còn sức lực.
Tôi không thể chịu đựng được thứ đáng ghét đang mang trong mình. Buổi tối chị Dung cầm ‘Lảo đảo loạng choạng’ đi, để lại điều gì đó đáng sợ trong căn phòng.
Ghen tị ư? Tôi không muốn thừa nhận phản ứng đơn thuần này, tôi cảm thấy mọi chuyện không nên diễn ra như vậy, nó cách lý tưởng của tôi xa quá.
Trần Nhiễm, chị.
Trở mình trên giường, toàn thân khô nóng, trong nháy mắt đó tôi muốn khóc, tự đáy lòng lại dâng lên sự khinh thường sâu sắc, khinh thường chính mình. Người trẻ tuổi, đặc biệt là thiếu nữ, chắc hẳn đều có thời điểm như thế này, xấu xa không thể nói, viện cớ không thể tìm, nguyện vọng rất hẹp hòi. Nhưng mà, bởi vì yêu, tình yêu thuần túy vô vọng nhất, ở một đêm nọ đã vỡ vụn thành tuổi thanh xuân mà chính mình cũng không nhận ra được, để rồi mang theo trốn tránh giãy dụa chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau bình tĩnh nói với bản thân, đâu có cách nào nữa, tôi trưởng thành rồi… Cứ như vậy, trí nhớ dần dần lẫn lộn không rõ, cho đến khi thật sự trưởng thành, có lúc sẽ tình cờ hoang mang, rốt cuộc mình đã trưởng thành như thế nào vậy?
Thời gian là một thứ hiệu nghiệm, đáp án đầu tiên tôi đưa ra là chị của tôi, người chị thân thiết nhất với tôi. Vì thế, tôi dồn tâm trí vào những việc có thể khiến mình bình tĩnh, an tâm làm việc, an tâm đọc sách, an tâm giúp mình hiểu biết nhiều thêm. Hồi trước tôi coi Trần Nhiễm là ngôi sao cao vút không thể chạm đến bởi tôi sùng bái những thứ anh có được. Nếu đã vậy, tôi tin tôi cũng có thể dùng nỗ lực để đạt những những thứ này, tin rằng tôi có thể thoát ra khỏi sự ảnh hưởng của anh, tin vào những điều không có thật.
Có điều, mục đích duy nhất khiến tôi làm thế lại bị tâm tình không muốn người biết che giấu hết, đến mức chuyện xảy ra sau đó đã khiến tôi hối hận vô số lần, nhưng nếu không có phút hồ đồ ấy, những hối hận về sau chẳng qua cũng chỉ là tự mình chuốc lấy mà thôi.
Tôi mua cho mình một quyển ‘Lảo đảo loạng choạng’, thường thì khi chị Dung lấy thứ gì đi rồi sẽ không trả lại, mặt khác, tôi cũng không cần. Đọc lại một lần, nhưng chậm rãi hơn, lưỡng lự vì kỳ vọng có thể mãi mãi đọc nó. Trong cả câu chuyện, nhân vật duy nhất trước sau tôi không quên được là Lục Nhiên, cứ cảm thấy anh ta chính là Trần Nhiễm. Ý nghĩ này ngày càng cố chấp bám rễ trong cuộc sống về sau, thế nên cuối cùng, quả thực tôi không thể phân rõ bọn họ, cũng không thể tìm thấy bản thân. Khi câu chuyện và thực tế lẫn lộn với nhau, tôi không tìm thấy nhân vật của mình, bởi vì bên cạnh Lục Nhiên không có ai cả, theo đó, bên cạnh Trần Nhiễm đương nhiên cũng không có một ai.
Bạn đã từng trải qua thời khắc này chưa? Không biết mình là ai, không biết phía trước là điều gì, hướng ra ngoài thăm dò thế giới, không có kết quả; hướng vào trong thăm dò tâm hồn của mình, cũng không có kết quả. Có người gọi nó là hoang mang, nhưng tôi gọi nó là thống khổ.
Lần đầu tiên thống khổ trong đời là khi tuổi mười sáu gõ cửa, tôi đứng giữa ngã đường tối tăm hỗn độn, hoảng sợ không biết phương hướng, vì thế vô cùng khao khát được nghe giọng nói của anh, giọng nói đã dẫn lối tôi đến với thống khổ. Đêm nào tôi cũng bấm mấy con số kia, yên lặng nghe ba hồi âm báo, sau đó đặt ống nghe, thiếp đi trong tâm trạng phức tạp. Cứ như vậy cho đến một ngày điện thoại được nhấc lên, vì Phùng Tiểu Béo bảo tôi nửa đêm đến nhà cậu ấy xem phim ma, tôi chỉ đành lặng lẽ hoàn thành thói quen này vào lúc mười một giờ.
“A lô? Xin chào.”
Tôi ngẩn ra vài giây, lời chào hỏi bình tĩnh của Trần Nhiễm khiến tôi trở nên căng thẳng, đầu dây bên kia loáng thoáng vọng đến tiếng tivi. Tôi không muốn làm phiền cuộc sống của anh, tốt nhất nên cúp máy thôi.
“Đình Đình?”
Thế nhưng anh lại gọi tên tôi, gần như đã nghẹn ngào, tôi ừm một tiếng.
“Em đợi một lát nhé.”
Hình như Trần Nhiễm mang điện thoại ra khỏi phòng khách, bên kia im lặng, tôi tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi để bình ổn tâm tình: “Anh đang làm gì thế?”
“Không làm gì cả, chỉ xem tivi với cha thôi.” Anh tạm dừng, rồi nói tiếp: “Cuối cùng em cũng gọi điện thoại.”
“Ừ, nhớ anh.” Tôi cười.
“Nếu em không gọi chắc điện thoại nhà anh cần phải vứt đi rồi.”
“Hả?”
“Không biết vì sao, đêm nào điện thoại cũng reo, được một hồi thì người bên đầu dây kia liền cúp máy. Mẹ anh sắp suy nhược tinh thần đến nơi, ngày nào bà cũng uống thuốc Đông y, hừ, chẳng biết ai gọi đùa giỡn nữa.”
Tôi cười, trong lòng thoáng ngỡ ngàng cay đắng: “Chắc là một bạn gái nào thích thầm anh chứ gì?”
“Ừ, hết cách rồi, ai bảo anh quyến rũ quá.” Anh đẹp như một con hồ ly, nhưng giờ phút này anh lại không biết sự thật, như vậy khiến tôi yên tâm.
Nói chuyện phiếm một hồi, tôi quỳ gối ôm điện thoại trong phòng khách, nhìn con gấu ở đầu kim đồng hồ chầm chậm di chuyển. Cho tới gần khuya, tôi mới nói em phải ra ngoài, đọc cho anh một câu thơ nhé.
“‘Thu’ của Hải Tử. Trời thu sâu hút, chim ưng tập hợp trong nhà thần, chim ưng cất tiếng quê hương thần. Trời thu sâu hút, vua ngồi viết thơ…”[1]
“Em thật đáng yêu.” Anh nửa đùa nửa thật.
Vì thế tôi nở nụ cười, đặt điện thoại, chạy một mạch như gió ra khỏi nhà, đến khu tập thể phía Nam dưới lầu Phùng Tiểu Béo, hô to: “Phùng Thực! Phùng Thực, tớ đến rồi!”
Đau xót vẫn dần dần tích tụ trong nội tâm đột nhiên bị niềm vui giản đơn khuấy đảo, dường như chỉ chạy bộ và gào lớn tiếng mới có thể khiến nhiệt độ phản ứng mà chúng sinh ra không làm tôi đau. Gọi xong, tôi đứng dưới lầu, thở hồng hộc, nhìn bóng dáng bị ánh trăng kéo dài của mình.
Phùng Tiểu Béo thò cái đầu cắt kiểu tóc cá tính ra khỏi cửa sổ tầng năm, tức giận rống lên: “Cậu gào cái con khỉ, ồn chết người!”
Ngay sau đó, không ít cửa sổ ở khu nhà sáng đèn, mọi người dồn dập mở cửa sổ và mắng nhiếc lẫn nhau, hoàn toàn không biết ai với ai. Nhưng kỷ luật rất dễ được tạo dựng, mọi người dựa vào trí nhớ mơ hồ khi đang ngủ, túm được cái tên Phùng Thực, vì thế hai chữ Phùng Thực cộng thêm ngôn ngữ tinh hoa đặc sản của Bắc Kinh đã khiến đêm đó trở nên vô cùng vui vẻ thoải mái, khiến tôi không ngừng được, chỉ biết ngốc nghếch cười toe toét.
Không lâu sau, số điện thoại nhà Trần Nhiễm đổi thật, khi anh nói cho tôi số mới, tôi không gọi điện ‘thăm hỏi’ sau nửa đêm nữa, có lẽ, như thế mới đúng là bí mật. Còn về số cũ, về sau trở thành mật mã tất cả mọi thứ của tôi, thẻ tín dụng, hòm thư, trang web trường, MSN… Mà anh trước sau vẫn không biết, an toàn biết bao.
Trời thu sâu hút, vua ngồi viết thơ.
Trên thế giới này, trời thu sâu hút.
Chưa đạt được thứ nên đạt được.
Sớm mất đi thứ nên mất đi.[2]
~*~
Phụ nữ đều sợ mình thiếu quần áo, đặc biệt là khi có bóng dáng một người phụ nữ xinh đẹp khác trong cuộc sống của cô ấy. Tôi dọn dẹp đồ của mình vài lần, cuối cùng không thể không thừa nhận một nửa là của chị Dung cho, một nửa là mẹ cho, chúng kiên quyết chỉ sắm vai nhân vật giữ ấm mà thôi. Có vài bộ là bòn rút từ ví tiền của Phùng Tiểu Béo, mà giờ phút này trong mắt tôi chúng trở nên vô cùng khó coi.
“Phiền chết đi.” Tôi chán nản ngã xuống giường, lấy gương ngắm xem bộ nào có thể giúp tôi tôn được gương mặt như chị Dung, nhưng càng thêm sầu não than thở: “Phiền chết đi.”
Đột nhiên Trần Nhiễm nói muốn đưa tôi đi chơi, nếu tôi chỉ mặc đồng phục thì chẳng phải khiến cho người ta phiền lòng ư? Lăn qua lăn lại trên giường, tôi chợt tỉnh ngộ, đàn ông có dung tục hay không đều có thể khiến cho phụ nữ trở nên dung tục, ngược lại cũng thế, bởi vì chuyện nam nữ vốn đã rất dung dục, đây là kết luận tốt nhất mà tôi có thể đưa ra.
…
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Nhà của Động Ngư.” Trần Nhiễm mang theo đàn ghi-ta đi bên cạnh tôi, khi nói ra lời này giọng điệu mang theo ý cười, một bóng đèn đường từ từ hắt qua sau anh.
“Đó là gì thế?”
“Có ngày anh nằm mơ, mơ mình thành một con cá, bơi cả đêm, khi tỉnh lại ngẫm thấy thật ra không phải anh biến thành cá, nó là nó, anh là anh. Vì thế anh đặt cho nó một cái tên là Động Ngư, nó luôn chuyển động tới lui mà, như vậy, nó hoàn toàn không phải là anh nữa. Có điều, nghĩ đến chuyện anh và nó từng tiếp cận gần gũi, còn suýt nữa nhập làm một nên anh muốn tiếp tục ở với nó. Cuối cùng, anh quyết định đặt tên cho ban nhạc là Động Ngư, nơi bọn anh luyện tập là nhà của Động Ngư, anh nghĩ chắc nó cũng yêu ca hát lắm.”
Có lẽ anh chờ tôi cười hoặc bảo anh dở hơi, nhưng tôi nói: “Động Ngư rất béo, nó luôn đợi ở một chỗ như cống thoát nước, không bơi ra được.”
Trần Nhiễm nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi chớp chớp, tôi nhớ lại cảnh trong giấc mơ đêm nọ, sự cô đơn khi bị anh bỏ rơi vào mùa hè bất chợt ào tới, tại gió bấc đêm đông dường như đặc biệt lạnh lẽo. Không biết vẻ mặt của mình có hù anh hay không, tôi gượng gạo nhếch môi: “Em cũng từng mơ về nó, cũng biết nó yêu ca hát.”
Bàn tay lớn mà ấm áp véo véo mặt tôi, sau đó Trần Nhiễm ôm lấy vai tôi: “Em ngốc quá.”
Giọng nói rất không vui, tôi không muốn làm anh không vui, nhưng lúc này nhìn thấy bóng dáng thân mật khăng khít của chúng tôi, chợt cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nhà của Động Ngư là một cái tầng hầm, nghe nói trước kia là quán bar, bên trong đều được ốp ván gỗ, rất tối, ngọn đèn mờ ảo, có sô pha lớn và sân khấu bỏ không. Tôi ngồi trên quầy bar, hai chân đung đưa, nghe Trần Nhiễm hát xong mấy bài, đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông, ừm, lần đầu tiên gặp Tiểu Ngũ hẳn có thể gọi là đàn ông nhỉ? Dáng người gầy tong teo, khuôn mặt đeo kính đen lạnh lùng không biểu tình khiến anh ta có vẻ cứng rắn xa cách, lưng anh ta không thẳng như của Trần Nhiễm, hơi khom khom, càng có vẻ không gần gũi. Lúc đầu tôi không biết anh ta, sau đó lại hận anh ta, một người như thế.
Bọn họ chào hỏi nhau, Tiểu Ngũ đi về phía tôi. Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng miễn cưỡng khách khí nhìn lướt qua, sau đó ra sau quầy bar mang mấy cái bàn con ra.
“Vợ cậu đấy à?” Lúc gần đi anh ta mới quay đầu nhìn Trần Nhiễm.
Trần Nhiễm ngồi trên bục, ngọn đèn xanh mờ rọi lên người, không lên tiếng, hợp âm đang đàn cũng không ngừng lại, có điều lại nở một nụ cười khó phát hiện, khóe miệng cũng bị chiếu thành màu xanh lam.
Cửa được đóng lại.
“Anh ta là ai thế?”
“Anh em của anh, tên là Ngũ Tư Hiền, Tư trong ‘tư khảo’, Hiền trong ‘trúc lâm thất hiền’.”
“Êm tai.” Tôi cười, bởi vì bộ dạng của anh khi đàn trông rất đẹp, mà những gì anh có… em đều muốn.
“Ừ, thi xong đã, mùa hè anh dạy em.”
Đúng rồi, anh còn phải thi đại học…
“… Anh định thi vào đâu?”
“Chắc là Thượng Hải, dù sao cũng sẽ không đến Bắc Kinh.”
Thượng Hải, tôi yên lặng lẩm nhẩm một lần, vì thế, thành phố Thượng Hải bất chợt bước vào cuộc đời của tôi.
Trong trí nhớ, nó rất ồn ào, rất lạnh lẽo, rất đông đúc, tàu điện ngầm khá tốt.
Nhưng sau đó, nó khiến tôi ghi lòng tạc dạ, phải nói là, mỗi nơi anh từng đi qua đều khiến tôi ghi lòng tạc dạ.
Thói nghiện yêu thứ này thứ nọ là bản năng tìm kiếm chất dinh dưỡng mình khuyết thiếu của con người, cả động vật và thực vật. Tôi yêu thành phố, rất nhiều thành phố, chúng có khi đông vui, có khi trống vắng, chúng sẽ vĩnh viễn không bỏ chạy, vĩnh viễn ở đó, cho nên, cất đồ vào thành phố là chuyện thật an toàn. Tôi cất tất cả những thứ mình sở hữu vào thành phố, mộng tưởng, thanh xuân, và Trần Nhiễm.
~*~
“Chị làm gì thế? Giả làm con gái nhà lành à?”
Phùng Tiểu Béo vừa vào cửa đã không quên xách mé chị Dung, tôi liếc mắt qua Phùng Thực đang đổi dép đi trong nhà, lại liếc mắt qua Hồ Tâm Dung đang nghiêm túc đan khăn, sau đó im lặng quay lại xem phim. Hơn mười năm là khoảng thời gian ba chúng tôi đã ở bên nhau, tán gẫu trên trời dưới biển để giết thời gian. Nhưng không biết vì sao, gần đây càng lúc tôi càng phiền chán sự tụ tập này, xác thực mà nói, tôi phiền chán phải nói chuyện với những người quen biết mình, tôi phiền chán mình có nhiều điểm giống bọn họ như vậy, đếm không xuể. Trước đây, tôi là người phóng khoáng, nguyện ý chia sẻ hết thảy, nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại, hận rằng cả thế giới không thể lăn sang chỗ khác, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy.
“Vui mà.” Chị Dung chớp chớp mắt to, cặp mắt đen láy óng lên như bảo thạch.
“Xấu chết đi. Người ta không muốn đâu, đừng cố quá thành quá cố.” Phùng Thực vui vẻ ngồi xuống bên cạnh tôi: “Xem gì thế?”
“Phim tài liệu.” Một lúc lâu không nói lời nào khiến cổ họng hơi khô, tôi ấp úng.
“Sao lại không muốn chứ, em thì biết cái gì, đáng ghét.”
“Dù sao nếu em có nhận mấy đồ thủ công như này thì cũng lót làm đệm cho Cầu Cầu cả thôi, thế mà chất lượng đệm cũng không tốt lắm.”
Cầu Cầu là con chó Kinh Ba[3] nhà cậu ấy, cực kỳ nghịch ngợm, thật đúng là muốn biết tính chủ thế nào thì phải xem chó. Chị Dung đang định nói tiếp, không hiểu sao tôi lại cáu kỉnh: “Chị thật chẳng mạnh mẽ gì cả, trước kia chị có thế đâu, sao cứ coi một chàng trai như cháu mình thế.”
Chị ngẩn người không nói, tôi đứng lên: “Đừng ngốc nữa, nhìn thôi đã muốn mắng chị rồi. Trần Nhiễm chỉ đùa giỡn chị thôi, chị xem mình có ngốc hay không.” Nói xong đi vào phòng ngủ, dùng sức đóng sập lại.
Thì ra, tôi cũng chẳng thật lòng thật dạ khi nói với bản thân chị mình mới là quan trọng nhất.
Dựa lên cửa, tôi nhìn đống sách dầy cộp tán loạn trong phòng, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, rã rời tựa như một chiếc kẹo đường kéo tôi chùng xuống, không thể cưỡng lại.
Có người gõ cửa phía sau, tiếng nói càng lúc càng lớn, là chị Dung, chị không ngừng gọi tên tôi.
“Chị làm gì thế?” Tôi đột nhiên mở cửa ra trừng mắt nhìn chị, dùng ánh mắt giống nhau của hai chúng tôi. Những ngón tay như tập đàn dương cầm khựng lại giữa không trung, hồi lâu mới chậm rãi buông xuống.
“Em sao vậy?”
“Không sao cả.”
Chỉ cãi nhau một lần đó với chị Dung, chị không tranh chấp với tôi, chị coi tôi là bảo bối, mà tôi lại dùng lời nói ác độc để thương tổn chị. Chị hiền lành, thuần khiết, thánh thiện đến hoàn mỹ như một nàng công chúa. Tôi nghĩ chị không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tôi, bởi vì ngay cả chính tôi cũng không biết, vì sao, vì sao, vì sao. Những năm tháng về sau tôi từng thầm oán bản thân vô số lần, nhưng chưa bao giờ hồi hận, Trần Nhiễm khiến tôi giống như nhân vật chính trong một câu chuyện, mà câu chuyện đó đau thấu tim tôi.
~*~
“‘Bức thư của người đàn bà không quen biết’…” Tôi đọc tên truyện, có cảm giác vô cùng thân thiết: “Nói về cái gì thế anh?”
“Em tự đọc đi, không nên hỏi người khác nội dung một quyển sách.” Trần Nhiễm ung dung đứng ở trên ghế tìm các kiệt tác tham khảo.
“Hừm…” Tôi cầm quyển tiểu thuyết bìa da trắng này, chần chừ một chút, nhét vào túi sách.
Chúng tôi đang trộm sách, trộm sách của một người chết, là một giáo sư ở tầng trên nhà Trần Nhiễm mới chết mấy hôm trước, sau khi người nhà lo liệu hậu sự xong chỉ đem đồ đạc đi, để lại không ít tiểu thuyết và tác phẩm chuyên ngành khó tìm mua. Có lẽ trộm sách cũng không thể coi là trộm sách được, so với việc bị những người đó coi là giấy vụn mà bán đi, không bằng đưa cho những người biết quý trọng chúng.
“Chị của em bảo chị ấy thích anh.” Nhìn bóng dáng của anh, đột nhiên tôi bật thốt lên, hơn nữa còn ra vẻ thiện ý hỏi: “Anh có thích chị ấy không?”
“Cũng hơi hơi.” Trần Nhiễm đưa sách cho tôi, tôi nhận lấy, khi hai ngón chạm chau có cảm giác đau nhói.
“Cái gì gọi là hơi hơi, không cho anh chọn chị em, nếu không em đánh anh.”
“Vậy anh chọn em nhé?” Anh nhảy từ trên ghế xuống.
“Thôi đi, em không có hứng thú với đàn ông, em quan tâm đến tri thức của mình hơn.” Không nhìn anh, tôi ngồi xuống đất, xếp các quyển thành từng chồng.
“Anh không phải đàn ông, anh là thiếu niên thôi.” Anh cười, dễ dàng chuyển sang đề tài khác, chỉ còn lại mình tôi hoảng loạn, ngồi xổm ở đó, đau xót.
Sau khi về nhà, tôi hơi nhụt chí lôi quyển tiểu thuyết màu trắng ra, nằm đọc trên giường. Ngòi bút của Stefan Zweig rất tinh tế, tuy không mang nhiều chiều sâu nhưng vẫn có thể giữ chặt được nội tâm của người đọc. Tôi đọc một mạch xong luôn, khi đó đã là ba giờ sáng, giật mình thảng thốt làm tôi mệt mỏi. Tôi cảm thấy mình chính là người phụ nữ kia, người phụ nữ đáng thương đến mức không có một cái tên, nhưng tôi sợ hãi mình giống cô ta, tôi không muốn cuộc đời của mình nhạt nhòa như thế. Ý tưởng này khiến tôi kháng cự Trần Nhiễm, anh hấp dẫn tôi, nhưng tôi không muốn vì anh mà đánh mất bản thân mình, đó không phải tình yêu vĩ đại mà là sự hy sinh thảm thương. Tôi không thể như người phụ nữ kia, đến cuối đời mới nói với Trần Nhiễm, bây giờ em chỉ có anh trên thế giới này, chỉ một mình anh, mà anh loại hoàn toàn không có ấn tượng gì về em, anh đang tầm hoan mua vui, không biết gì cả, hoặc đang bên người khác cười đùa tán tỉnh. Em chỉ có anh, cho đến bây giờ anh vẫn không biết đến em, mà em lại thủy chung yêu anh.
~*~
Liên hoan hữu nghị tổ chức vào đầu năm chín tám, Bắc Kinh đổ tuyết, trường học một màu trắng xóa. Trong sân thể dục, sân khấu chữ T dưới ánh đèn chiếu như mây giăng trong mộng, tuy trời rất lạnh nhưng không khí vẫn sôi nổi. Trần Nhiễm đại diện cho Đông Trực Môn biểu diễn, là một bài hát đang rất phổ biến. Tôi đứng sau cánh gà nhìn bóng dáng của anh, cảm thấy vô cùng yên bình.
Sau đó tôi rời đi, ngồi xuống một bậc thang trước dãy phòng học ở rất xa, loáng thoáng nghe thấy tiếng ca tuyệt vời, bất giác khe khẽ hát theo.
Tiết mục của anh kết thúc rồi, tôi vẫn ngồi chỗ đó ngâm nga, ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, mặc cho bông tuyết bay xuống chạm vào lông mi, hồi tưởng cặp mắt hao gầy kia, hàng mi dài đọng nước dưới cơn mưa Lư Sơn như một con bươm bướm màu đen, tung tăng không ngừng.
“Em sao thế? Anh tìm nãy giờ.”
Tôi giật mình mở mắt.
Trần Nhiễm đứng giữa trời tuyết, dáng người cao gầy vì ngược sáng mà không thể thấy rõ ràng, nhưng tôi vẫn nhìn ra, anh đang quàng chiếc khăn mà chị đan, khăn quàng cổ màu xám đan tay rất đẹp.
“Không có gì, em mệt thôi.” Tôi cười khẽ, nụ cười nhạt đi rất nhanh, sau đó thấy anh cũng cười lớn.
“Em ngốc ghê.”
“Anh lại đây đi.” Tôi nói.
Anh nhìn tôi, lại gần, ngồi trước mặt tôi. Bỗng nhiên tôi đưa tay ôm cổ anh, quỳ gối xuống đất tuyết, kéo Trần Nhiễm hơi khom người.
“Trần Nhiễm, anh là người đặc biệt nhất mà em từng gặp, là người bạn mà em yêu quý nhất, em thích anh. Năm mới vui vẻ.”
Bàn tay thon dài mạnh mẽ không biết từ khi nào đã đặt ngang lưng tôi: “Ừ, mong cho gốc cây tình bạn của chúng ta sẽ sum cành tốt lá.” Anh nói mang theo ý cười, nhưng đây không phải một nụ cười, nó là bí mật mà vĩnh viễn tôi không thể biết.
Trong vòng tay giữa đêm đông ấm áp, tôi yếu ớt rồi chợt kiên cường, mặt tôi áp vào má anh, nước mắt không kìm được chảy xuống theo kẽ hở, sưởi ấm thuở thanh xuân cô quạnh tuổi mười sáu của tôi.