Sắc Xuân Nhập Rượu

Chương 8



Lạc Tầm Phong sợ mất mật, nghĩ nếu không tìm lý do chạy rồi hẵn nói? Nhưng Mục Trì vừa thấy hắn tới, há mồm liền hỏi: “Tiểu Lạc a, lúc nào thì ngươi bổ sung rượu mừng? Nhớ lời lão đầu ta…”

Lạc Tầm Phong: “…”

Hắn chỉ có thể giả ngu: “Rượu mừng gì?”

Mục Trì: “Không phải tối hôm qua ngươi nói…”

“Đều là say rượu nói bậy,” Lạc Tầm Phong vội nói, “Tối hôm qua ta say hồ đồ, nói bừa.”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Không phải nói sau say rượu phun lời thật sao?”

Lạc Tầm Phong thiếu chút nữa quỳ gối với y: “Sao... sao có khả năng… ta thành thân với ai?”

“Cũng phải, bình thường cũng không thấy bên cạnh ngươi có cô nương nào.” Mục Trì gật gật đầu, lại nghĩ tới dấu răng trên tay hắn. “Nhưng trên cánh tay ngươi…”

Lạc Tầm Phong vội đánh gãy ông, quay đầu hỏi Lục Tri Niên, “Không biết tiền bối suy xét thế nào?”

Lục Tri Niên day day thái dương, “Ai ui, uống rượu nhiều, đau đầu…”

Lạc Tầm Phong: “Tại hạ đang muốn quay về nha môn phục mệnh*, tiền bối vẫn là đi cùng thôi.”

(*复命 báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)

Lục Tri Niên hừ một tiếng, đầu cũng hết đau, “Muốn trị cũng được, nhưng trừ bỏ Thiên Sơn Tuyết Liên, lão phu còn muốn một thứ.”

Lạc Tầm Phong: “Mời tiền bối nói.”

Lục Tri Niên: “Huyết linh chi của Phương phủ.”

Lạc Tầm Phong đồng ý không chút nghĩ ngợi, “Không vấn đề…”

Thẩm Chỉ Ngọc bỗng nhiên ra tiếng, “Huyết linh chi là Phương lão gia mấy phen trắc trở mới lấy được, sao chịu nhường cho?”

Lạc Tầm Phong: “Ta ngẫm biện pháp...”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Không cần, Lạc huynh bận rộn nhiều việc, không cần phí tâm.”

“Chỉ Ngọc…”

“Đồ nhi,” Mục Trì khuyên nhủ, “Nếu thật sự có thể chữa khỏi chân con, sao không thử một lần…”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Sư phụ, người tất có mệnh, việc gì phải cưỡng cầu, tàn liền tàn…”

“Không được!” Lạc Tầm Phong thoáng cái trầm mặt, “Cưỡng cầu cái gì? Ngươi vốn là nên đi trong thiên địa, năm năm này mới là một hồi hoang đường!”

Lục Tri Niên nhìn Thẩm Chỉ Ngọc, lại nhìn Lạc Tầm Phong, chen miệng: “Nếu không, các ngươi thương lượng một chút?”

Lạc Tầm Phong: “Không cần, nhất định phải trị.”

“Không cần.” Thẩm Chỉ Ngọc đẩy xe lăn muốn đi, Lạc Tầm Phong đột nhiên giơ tay, phong bế huyệt đạo của y.

Thẩm Chỉ Ngọc lập tức không thể động.

“Lạc Tầm Phong,” Y cắn răng nói, “Ngươi đừng nên quá phận!”

“Cái gì ta cũng có thể nghe ngươi, duy chỉ có chuyện này không thể.” Lạc Tầm Phong đẩy y đến trước mặt Lục Tri Niên, “Lục tiền bối, làm phiền ngài.”

Lục Tri Niên: “Thật sự muốn trị? Y cũng không đồng ý…”

Lạc Tầm Phong: “Tiền bối, Thiên Sơn Tuyết Liên cùng Huyết linh chi, hoặc là bị Chu đại nhân kéo đi dạo phố…”

Lục Tri Niên lập tức nâng chân Thẩm Chỉ Ngọc, nắn nắn bên trái, nhìn nhìn bên phải. Lão khám nửa ngày, càng khám mày nhăn đến càng sâu,“Độc tính quá sâu, có chút phiền phức…”

Mục Trì:”Có thể giải không?”

“Còn phải xem lại một chút, ta tạm thời châm cho y một lần, xem hiệu quả thế nào.” Lục Tri Niên đứng lên, “Dẫn y về phòng đi.”

lục tri niên khom lưng bế người lên, Thẩm Chỉ Ngọc lạnh mặt không nói lời nào.

Mục Trì yên lặng cắn bánh bao đi theo sau.

Lục Tri Niên châm cho chân Thẩm Chỉ Ngọc hơn mười cây, nói phải qua nửa canh giờ mới có thể rút.

Lạc Tầm Phong sợ Thẩm Chỉ Ngọc có việc gì, liền ở lại trong phòng nhìn y.

Thẩm Chỉ Ngọc nhắm mắt nằm trên giường, cũng không để ý tới hắn.

“Ta biết ngươi bực ta,” Lạc Tầm Phong nói, “Nhưng chuyện này ta không thể tùy ngươi. Ngươi không cần lo lắng Huyết linh chi, ta sẽ nghĩ biện pháp…”

“Biện pháp gì?” Thẩm Chỉ Ngọc mở mắt, “Huyết linh chi là Phương lão gia để lại làm của hồi môn cho nữ nhi của mình, chẳng lẽ, ngươi muốn cưới Phương cô nương?”

Lạc Tầm Phong: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.