Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 10



Edit: Qin Zồ
Có vẻ đã quen với chuyện đó nên trông Vu Mặc không hề lúng túng, “Tiểu Chiêu, không nể mặt tôi trước mặt người đẹp à?”
Mũi dùi lại quay sang Liễu Chi Nhàn mà Khang Chiêu không buồn giới thiệu.
Đúng lúc này, máy thông báo đã đến số của bọn họ.
“Người đẹp không quan tâm đến ông đâu.” Khang Chiêu chế giễu, đưa mắt nhắc nhở Liễu Chi Nhàn không cần giữ lễ.
Liễu Chi Nhàn cũng không muốn thêm chuyện, chuyên tâm đóng giả làm bình bông.
Lý Kinh Mạn im lặng suốt bỗng lên tiếng, “Bọn tôi cũng tính tới tiệm này ăn, trùng hợp thật.”
Khang Chiêu lắc con số kẹp giữa hai ngón tay, “Chúng tôi đi bàn hai người.”
Sau lưng Liễu Chi Nhàn như được vuốt ve tựa có tựa không.
“Bọn tôi vào đây.”
Vu Mặc mỉm cười xòa, “Hẹn gặp lại nhé người đẹp.”
Liễu Chi Nhàn dằn xuống lòng tò mò mà tập trung ăn uống, trên bàn ăn cũng chỉ nói về công việc của hai bên, bầu không khí rất nghiêm túc hài hòa.
Đến khi hai người ăn xong thì Vu Mặc và Lý Kinh Mạn cũng đi vào, ngồi đằng sau bọn họ.
Liễu Chi Nhàn nghiêng đầu nhìn, Vu Mặc lễ độ giơ tay lên với cô, có ý cười trên sự đau khổ.
“Người anh em của tôi với bạn của cậu ta.” Khang Chiêu giới thiệu đơn giản.
Liễu Chi Nhàn không hỏi nhiều, lúc lấy điện thoại ra định quét mã trả tiền thì bị Khang Chiêu cản.
“Để tôi.”
“Đã nói là tôi mời rồi mà.”
“Có người đang xem trò vui, tôi không muốn mất mặt.”
“…” Vừa nãy anh cũng đâu thèm nể mặt người ta.
Khang Chiêu bình tĩnh quét mã, “Tôi với cậu ta mặc chung quần, không cần nể mặt hắn.”
“…”
Liễu Chi Nhàn đành nhượng bộ, “Vậy nhất định lần sau để tôi mời, anh không được giành nữa.”
Ngày hôm đó, bữa tối nhà Liễu Chi Nhàn nổi lên sóng gió nhỏ vì vị khách quý ban ngày.
Hùng Lệ Cẩn thảo luận với Liễu Tân Giác xong, tổng kết một câu: “Cậu ta đúng là người tuấn tú lịch sự, hầy, đáng tiếc đã có bạn gái.”
“Cũng liên quan gì đến chúng ta đâu.” Liễu Chi Nhàn thuận miệng làm rõ quan hệ.
“Cũng đúng, mẹ là bác sĩ trưởng khoa, bản thân lại có triển vọng, chắc chắn kén chọn lắm, không chung đường với người nhà ta.”
“…”
Liễu Tân Giác lại hỏi: “Bố cậu ta làm gì?”
Liễu Chi Nhàn vùi đầu ăn cơm, “Con đâu biết nhiều thế…”
Liễu Tân Giác dừng đũa, “Hôm nay con ăn mặc thế này đi ăn cơm với người ta?”
Cái năm vừa thi đại học xong, Liễu Chi Nhàn mặc áo dây đi chơi suốt đêm với bạn học, lúc về bị Liễu Tân Giác mắng xối xả, nếu không phải là con gái ông thì có lẽ ông đã thốt ra những từ ngữ độc địa với phái nữ rồi.
Liễu Chi Nhàn nén giận, “Là mốt thịnh hành năm nay, ngay tới mấy dì trong thôn cũng thích mặc.”
Liễu Tân Giác càng nghiêm khắc, “Con như thế khác gì ra ám hiệu để đàn ông thừa cơ lợi dụng.”
“Anh ta mà thừa cơ thì hay, con cầu còn không được.” Cô cầm bát đũa đứng dậy, “Con ăn no rồi, hai người cứ từ từ mà ăn.”
“Đứng lại!” Liễu Tân Giác vội kéo đồng minh, “Bà xem con gái bà nói lời hay gì kia kìa, con gái con đứa có thể nói ra cái câu cho đàn ông lợi dụng vậy hả?”
Hùng Lệ Cẩn đặt bát xuống, trấn an chồng mình: “Mình dạy con gái thế nào còn không hiểu sao, từ nhỏ nó luôn trầm tính, không gây loạn mà, cũng chỉ cứng miệng nói vậy thôi…”
***
Tối hôm đó, Vu Mặc gọi Khang Chiêu đến nhà để thanh toán món nợ “nể mặt”.
“Coi như ông không cần nể mặt tôi đi, nhưng cũng phải tự giữ mặt mũi trước mặt người đẹp chứ?”
Khang Chiêu ngả lưng ra ghế hút thuốc, hai chân vắt chéo, dáng vẻ thong dong, “Tôi với Lý Kinh Mạn đã chia tay, không cần nể mặt; còn cô ấy ấy à, ấn tượng của cô ấy về tôi đã đủ tệ rồi, không quan tâm đến chút mặt mũi đó đâu.”
Vu Mặc ngạc nhiên hỏi: “Ông đã làm gì với người đẹp thế?”
Khang Chiêu ngẩng đầu nhìn trần nhà đến xuất thần.
“Không phải ông léng phéng với người đẹp rồi cắm sừng Lý Kinh Mạn đấy chứ!”
Khang Chiêu đá một cước.
Vu Mặc nhanh nhẹn tránh ra, “Tôi cũng thấy rồi, ông không có ý với người đẹp, nếu không hôm nay đã chẳng mất phong độ như thế.”
Người bên kia chỉ im lặng hút thuốc.
“Ông không biết đấy thôi, Lý Kinh Mạn tìm tôi cằn nhằn cũng được, nhưng đến cả mẹ Lý Kinh Mạn cũng tới khóc lóc với tôi, nói con bé nhà mình không có số làm con dâu của ông chủ Hứa.”
Khang Chiêu ngẫm nghĩ, “Vẫn còn cơ hội nếu muốn làm con dâu của ông chủ Hứa.”
Suýt nữa đã tưởng thuyết phục được người ta, nhưng Vu Mặc kịp thời phản ứng lại, mắng một câu.
“Đúng, ông còn có một thằng em mà, ha ha. Dạo này Hoành đụt ở Mỹ sao rồi, suốt ngày chỉ biết có 0 với 1, có khi nào cậu ta biến thành một trong số đó không —— Ui da chết tôi, ông nhẹ chân nhẹ tay thôi!”
Vu Mặc ôm sườn né đi, cắn răng nghiến lợi.
Khang Chiêu lấy gạt thuốc tới búng tàn thuốc, “Vu Mặc, ông còn nhớ lần cuối đi tìm mối tìm đầu không?”
“Nói nhảm.”
Vu Mặc và tình đầu là yêu sớm hồi cấp ba, lên đại học thì yêu xa. Có lần anh ta lén đến thăm bạn gái, chờ trước cổng ký túc xá, kết quả chết trân nhìn cô ta lao vào lòng một nam sinh khác.
Chỉ ba giây là đủ nhớ lại, Vu Mặc hiểu ra, vỗ vai Khang Chiêu.
“Xem ra hai ta phải uống một ly mới được. Ông nói xem duyên phận ở đâu ra thế không biết, có phúc cùng hưởng, có sừng cùng cắm.”
Khang Chiêu vươn người đến búng tàn thuốc rồi quay sang phả một hơi vào mặt anh ta.
Vu Mặc theo chủ nghĩa nhân đạo “bị cắm sừng” quốc tế, không chèn ép anh nữa.
“Không ngờ thật, trông Lý Kinh Mạn hiểu chuyện thế mà xử lý tình cảm dở thật. Nếu không phải vì chuyện này thì liệu sang năm tôi có được làm phù rể không?”
“Tôi về sớm tìm cô ấy là vì muốn chia tay, không ngờ ——”
Vu Mặc khoác vai anh, “Ông bị người ta nhanh chân cuỗm trước rồi. Con trai nhà ông chủ Hứa, muốn dạng đàn bà gì mà không có. Xõa với tôi đi, ông nói xem ông mười ngày nửa tháng ở tít trong rừng, giống cái duy nhất gặp được cũng chỉ là mấy con lợn lòi chó sói, tôi đây còn bứt rứt thay cả ông.”
Khang Chiêu dập thuốc lá rồi đứng dậy, cầm ví tiền điện thoại trên bàn, cáo từ, “Xõa đủ rồi.”
Vu Mặc: “Không phải vì người đẹp hôm nay thật đấy hả?”
Khang Chiêu mặc giày vào, “Ông tự lo chuyện của mình đi, với trả tôi tiền đây.”
Vu Mặc làm việc ở ngân hàng, nên thường đề cử sản phẩm quản lý tài sản cho Khang Chiêu. Ai bảo anh suốt ngày ở rừng sâu núi thẳm, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, đến tiền lương cũng không có chỗ để tiêu.
Vu Mặc: “Đợi đã ——”
Khang Chiêu: “Đừng có nói với tôi là ông muốn làm cha nuôi của đứa bé kia.”
Vu Mặc: “Vứt hộ bịch rác ở cửa với.”
Khang Chiêu: “…”
Vu Mặc cười: “Tôi đảm bảo không đưa tình báo cho Lý Kinh Mạn nữa.”
***
Hôm thứ hai, vườn ươm ở thôn Văn Hà bắt đầu thi công, cố tình dựng cọc đỏ trước mảnh đất của nhà bà Khang, rất nổi bật.
Trời quang đãng, có không ít phụ nữ người già dẫn trẻ con xúm đến xem máy đào, cũng bàn luận sôi nổi về mảnh đất được khoanh vòng kia.
Có người nói bà Khang ngớ ngẩn, rõ ràng chủ đầu tư đã từ bỏ mảnh đất của bà ta.
Có người nói bà Khang không hề dốt mà trái lại còn rất tinh, chắc chắn rồi bên chủ đầu tư sẽ thỏa hiệp, khuyết một miếng là như vết sẹo, khó coi cực.
Có người nói cũng chỉ là mảnh đất bờ ruộng, không bên nào được lợi.
Nhưng nhiều hơn cả là người đến xem kịch vui.
Chủ đầu tư trong miệng mọi người đang ở trong văn phòng nằm tít trên cao của tòa nhà, khoanh tay nói: “Không ngờ Khang Chiêu lại là người độc đến vậy, còn đi giúp người lạ như chúng ta nữa chứ, nếu có cơ hội tôi cũng muốn làm quen.”
Phàn Kha nhìn Liễu Chi Nhàn, ý là: Cậu bắc cầu nhé?
Hễ nhắc đến Khang Chiêu là Liễu Chi Nhàn lại ngập ngừng: “Người như thế chỉ sợ là khó lấy lòng thôi.”
Phàn Kha đút tay vào túi quần gật đầu, nhưng ánh mắt không hề từ bỏ.
Tin tức lan truyền rất nhanh.
Buổi chiều, bà Khang chạy đến bên bờ ruộng, tức giận chửi mắng gã họ Phàn không có lòng tự trọng, vô lương tâm, dám lấp kín đường sống của một bà lão.
“Có lấp kín đâu, không phải ông chủ đã để lại cho bà một con đường rồi à. Hồi trước mọi người cùng dùng chung ruộng, giờ cho bà hết, bà không vui cái gì.”
Người nói là một bà lão gánh đòn gánh đi ngang qua, tóc bạc mặt hồng hào, cổ tay còn đeo đồng hồ đo nhịp bước mới nhất.
Bà Khang trợn mắt với kẻ không đội trời chung.
Một bà bác ôm Niếp Niếp nói: “Bà Liên, vào núi có được thứ tốt gì không?”
Bà Liên nhấc tấm vải thô đậy trên gùi lên, cầm lấy hai quả đào tròn lẳng, nhét vào tay đứa bé.
“Niếp Niếp, bà cho cháu đây, cháu cầm đi nhé.”
Tiểu Niếp Niếp ạ một tiếng, bàn tay bé nhỏ quơ quắng về phía chiếc gùi.
Bà Liên nói: “Đấy là cho chú Tiểu Chiêu của cháu, cháu không ăn được nhiều vậy đâu.”
Vừa nhắc đến Khang Chiêu là mọi người lại bật cười. Người thế hệ trước ở thôn Văn Hà có ai không biết ân oán giữa hai nhà năm đó, bà Khang công khai không nhận đứa cháu Khang Chiêu, còn bà Liên lại chủ động xin được nhận nuôi.
Oán cứ thế mà kết, hai bà lão vừa gặp nhau là lại đâm thọc nhau, khiến cuộc sống trà dư tửu hậu của hàng xóm láng giềng hai mươi mấy năm qua trở nên vô cùng thú vị.
Bà Liên còn nói: “Vẫn là chú Tiểu Chiêu nhà cháu sáng suốt, khuyên bà ký hợp đồng từ sớm, giờ không phải vừa có tiền lại được nhẹ thân sao.”
Bà Khang tái mặt.
Bà Liên gánh đòn gánh lên, ngâm nga câu hát ngúng nguẩy rời đi.
***
Trước cổng trường cấp hai trong trấn Nam Ưng có cửa hàng giao hàng nhanh, do chị ruột của Khang Mạn Ni là Khang Mẫn mở. Ngày hôm đó, Khang Mạn Ni nhận được kiện hàng chuyển phát – Khang Mẫn đưa tới một chiếc túi dẹt.
“Của Tiểu Chiêu, thuận tiện nhờ em đưa hộ.”
Ngoài chiếc túi màu xám bị thủng một đường, loáng thoáng thấy được màu vải xanh nhạt bên trong, có vẻ như là quần áo.
Hóa đơn giao hàng vẫn còn nguyên.
Người gửi đồ: Tiệm sườn xám Lệ Cẩn?
Anh cô mua sườn xám cho ai thế?
Khang Mẫn lau mồ hôi trên trán, “Nghe nói chị họ của Tiểu Hùng cũng là một trong các chủ đầu tư ở vườn ươm trong thôn à?”
Khang Mạn Ni nhận lấy kiện hàng của mình, “Đúng thế.”
“Cuối tuần ăn cơm em gọi cô ấy đến ăn chung nhé.”
Khang Mạn Ni bỗng bật cười, “Nếu chị muốn nói hộ bà thì quên đi, ai bảo bà tham lợi nhỏ, tự làm tự chịu.”
Chỉ cần không liên quan đến người bà muốn vứt bỏ cô thì hai người vẫn còn có thể là chị em ruột.
Nói xong, cô nàng nhảy lên xe điện rồ ga chạy đi cái vèo.
Khang Chiêu không ở trong đồn, cô cũng không dám nghe ngóng lung tung, Khang Mạn Ni để đồ ở chỗ bảo vệ nhờ đưa hộ rồi đi.
***
Chiều hôm đó, Khang Chiêu xách đồ tới nhà ông ngoại Liễu Chi Nhàn.
Văn phòng đang trong quá trình sửa chữa, không có chỗ đặt chân, ngày nào cô cũng phải chạy đi chạy về hai nơi.
Hôm thứ bảy Khang Chiêu đến đón cô, chiếc xe Jeep Cherokee đậu trước cửa, ông ngoại cũng chẳng lấy làm lạ, hô to vào bên trong: “A Nhàn, có người tìm.”
Y như hồi nhỏ nhắc cô có người đến tìm đi chơi vậy.
Ông cụ nói: “Nó ở trong nhà, vào đi.”
Sau hiên nhà, Liễu Chi Nhàn ló người ra: “Lại làm phiền anh phải đi một chuyến rồi.”
“Hiệu suất của dì cao quá.”
Liễu Chi Nhàn nhận lấy túi giấy, sườn xám đã được lấy ra gấp lại.
“Do đơn đặt hàng ít thôi.”
“Xem giúp tôi đi.”
“…”
“Nhanh lên, tôi phải xem có cần sửa lại không.”
Mỗi khi cô cảm thấy mập mờ thì Khang Chiêu luôn ra vẻ rất tự nhiên, khiến cô cho rằng bản tính người này là như thế, không liên quan gì đến cô.
Liễu Chi Nhàn lên lầu thay.
Khổ sườn xám vừa phải, tôn lên đường cong mềm mại, tựa như những ngọn đồi trập trùng khi màn đêm buông.
Nãy giờ lê đôi dép tông lẹt xẹt, lúc này Liễu Chi Nhàn lại thay giày cao gót, vịn cầu thang đi xuống.
Ánh nhìn Khang Chiêu trông rất quen, bây giờ đã có thể quang minh chính đại ngắm cô, cũng to gan hơn đêm đó nhiều.
“Thế nào?” Cô cố giữ bình tĩnh.
“Gượm đã, đừng nhúc nhích.” Khang Chiêu rút điện thoại ra, “Để tôi chụp cho cô xem.”
“Chụp xấu là tìm anh tính sổ đấy.”
Liễu Chi Nhàn bày ra tư thế tu luyện được từ chỗ Hi San San, để Khang Chiêu chụp tách tách một hồi.
“Đưa tôi xem.” Cô khẽ ‘ơ’ một tiếng, “Cũng được đó, chụp đẹp hơn thằng em của tôi nhiều.”
Khang Chiêu cũng chẳng khiêm tốn, “Chụp ảnh lấy bằng chứng ở hiện trường chặt trộm quen rồi.”
Một lúc sau Liễu Chi Nhàn mới phản ứng được, “Anh chửi tôi là gỗ ngốc?”
“Tôi không hề nói nhé.” Nhưng nụ cười đã bán đứng ý đồ.
Liễu Chi Nhàn tức giận trợn mắt với anh.
Khang Chiêu nói: “Phải chụp lại vẻ mặt này của cô để lưu trữ mới được, thật không khác gì mấy bà nhà giàu đánh mạt chược thua tiền.”
“Lại chửi tôi già.”
“Thế thì gọi trưởng thành, chín chắn thanh tú.” Khang Chiêu nói, “Để tôi gửi ảnh cho dì xem hiệu quả.”
“Anh điên rồi hả!”
“Quét mã đi.”
Khang Chiêu dùng hai tay phóng lớn màn hình.
Ngón tay anh rất thon, móng tay vuông vức, tỷ lệ vừa phải khiến tổng thể bàn tay trông rất đẹp.
Rồi anh dùng bút vẽ của hệ thống làm mờ vùng mắt của cô thành màu đen.
“Này, tôi không phải là kẻ tình nghi!”
“Cô muốn thế nào, tôi thấy rất ổn.”
Liễu Chi Nhàn: “… Vẽ vòng tròn che mặt đi.”
Khang Chiêu nghe lời xoáy mấy đường lên mặt.
Liễu Chi Nhàn: “… Như chết ấy.”
Hơn nữa, ngón tay anh như trực tiếp chạm vào mặt cô, nhào nặn cô.
Liễu Chi Nhàn nói: “Anh không có app nào khác có thể đổi đầu động vật à?”
“Không.”
… Liễu Chi Nhàn rút lại đánh giá về cán bộ hồi đầu, người này đúng là thổ địa của chốn rừng núi.
“Gửi ảnh gốc cho tôi, để tôi chỉnh.”
Liễu Chi Nhàn thuần thục xóa phông nền, thêm bộ lọc, cuối cùng dùng đầu mèo che lại, cho đến khi nhìn ngang nhìn dọc trông cũng không còn giống mình nữa mới thôi.
“Sao anh cứ khăng khăng gửi cho mẹ tôi vậy?”
Tập trung một lúc lâu, tới khi ngẩng đầu lên thì gương mặt tuấn tú của anh ở sát ngay trước mặt, dễ dàng thấy được những sợi lông mi đen dài, tim Liễu Chi Nhàn đập mạnh.
Khang Chiêu không giống những người đàn ông cô từng tiếp xúc trong công việc, nghề nghiệp mài dũa nên khí chất sắc sảo, vậy nhưng trong mắt lại có nét tươi trẻ ít gặp.
Cô lúc này vẫn không hiểu vì sao lại có cảm giác mâu thuẫn đến vậy.
“Để dì khen.” Khang Chiêu nhận được rồi thì gửi đi, ngay sau đó hai vai run lên.
“Mẹ tôi nói gì vậy?”
Màn hình điện thoại lắc lư trước mặt cô.
Dì Lệ Cẩn: Dáng vóc của bạn gái cậu đẹp quá!
Liễu Chi Nhàn đấm cảnh cáo, “Sao anh không nói là mẹ anh muốn mua!”
“Ngộ nhỡ dì ấy giới thiệu loại vải phong cách người lớn thì sao.”
“Anh còn có em gái mà!”
Khang Chiêu dừng lại, “Tôi quên. Vừa là được rồi, cô quản nhiều thế.”
“Ờ.” Không cãi lại được.
Khang Chiêu lại nhìn cô, “Tôi còn có một yêu cầu, cuối tuần mặc bộ này đến nhà chị tôi ăn cơm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.