Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 2



Edit: Chanie | Beta: Qin Zồ
Người đàn ông để trần nửa người đi về căn phòng nằm gần cầu thang, nếu Liễu Chi Nhàn quay trở lại căn phòng ban nãy thì phải đi ngang qua người anh.
Đợi Hùng Dật Châu tới thì cô mới chịu động đậy, vội ném chiếc xe đẩy đó cho cậu em trai, nấp sau người cậu mà rời đi.
Hùng Dật Châu cao 1m83, thoạt nhìn trên người toàn là cơ bắp, thế nhưng cậu lại có gương mặt rạng rỡ vui tươi, hoạt bát như chú Pikachu, bởi vậy dù cậu có tức giận thì vẫn rất đáng yêu.
Liễu Chi Nhàn lớn hơn Hùng Dật Châu hai tuổi, lúc trước học mẫu giáo cô thường ở lại nhà bà ngoại, nghỉ hè hay nghỉ đông cô cũng quay lại đó nên quan hệ giữa hai người giống như hai chị em ruột.
Hùng Dật Châu hỏi: “Chị nè, lúc nãy có gặp đồng nghiệp của em không?”
“Không.”
Hùng Dật Châu cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, “Vậy thì được, chứ em sợ chị gặp anh ấy rồi đâm ra lúng túng. Ở đồn bọn em không có nhiều con gái tới, thành ra mấy anh em ở đây vô tư lắm.”
Quả nhiên Hùng Dật Châu rất vô tư cởi cảnh phục.
“Chị đem dưa hấu đến rồi, giờ chị phải đi nhờ xe về. Dượng của em vẫn còn nằm viện, tối nay chị phải về chăm sóc.”
“Sớm vậy à, em còn muốn dẫn chị đi ăn.” Hùng Dật Châu ngừng động tác, sau đó nhanh chóng đổi sang chiếc áo thun khác, “Không sao, dù gì chị cũng mới đến, sau này còn nhiều thời gian, sức khỏe của dượng quan trọng, để em đưa chị đến trạm xe.”
Lúc đi, cánh cửa phòng của người đàn ông để trần nửa thân trên kia vẫn khép chặt.
Liễu Chi Nhàn cảm thấy như vừa sống dậy từ cõi chết.
Xe điện đậu ở sảnh trước, Hùng Dật Châu đi lấy xe, Liễu Chi Nhàn chú ý đến một bức ảnh trên bảng thông báo.
Trong hai mươi mấy bức ảnh mặc đồng phục, gương mặt của người đàn ông kia không hề có nét cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng vô cùng, và anh cũng là người nổi bật nhất trong đám đông nghiêm túc.
Huống chi còn xếp đầu.
Nhìn xuống bức ảnh có một cái tên: Khang Chiêu.
Còn em cô, đã ở đội cảnh sát một năm vẫn nằm hạng chót.
“Anh Tiểu Chiêu đẹp trai lắm đúng không?” Hùng Dật Châu chạy xe điện qua, “Trong mười người thì hết chín người đứng đây nhìn đều bị anh ấy hớp hồn, mấy bác gái cũng vậy ——”
Liễu Chi Nhàn chỉ mới đặt dấu bằng giữa tên gọi và chức vị, “Người còn lại là ai?”
Hùng Dật Châu nói: “Bạn gái anh ấy.”
“...”
Liễu Chi Nhàn chớp mắt.
Xem ra không chỉ là fuck boy mà còn là bad boy?
***
Trong lúc chờ xe đến thì cô có nói qua việc chuyển viện với Hùng Dật Châu, bất ngờ là ngay ngày hôm sau Liễu Tân Giác được chuyển qua bệnh viện khác. Liễu Chi Nhàn thuê một người điều dưỡng, gánh nặng của hai mẹ con cô giảm bớt được phần nào.
Liễu Tân Giác nói: “Bố nói này, em trai con giỏi thật, mới tốt nghiệp được một năm mà đã quen được quý nhân. Nhớ hỏi thằng bé xem ai giúp đỡ mình, để bố đi cảm ơn người ta.”
Xem như chuyện này đã xong, Liễu Chi Nhàn gửi tin nhắn, ghi lại nguyên văn cho Hùng Dật Châu.
XYZ: Là đồn trưởng của bọn em đấy, là người trong bức ảnh mà lần trước chị nhìn chằm chằm đó. Mẹ của anh Tiểu Chiêu là trưởng khoa khoa nhi, bác ấy giúp chúng ta nói một tiếng với lãnh đạo bệnh viện.
Hùng Dật Châu còn đặc biệt nhấn mạnh là không cần gửi quà đến, vì chức vụ nhạy cảm nên Khang Chiêu sẽ không nhận, chỉ cần mời một bữa cơm là được.
Cuối cùng dùng giọng điệu fan cuồng tóm lại một câu: Anh Tiểu Chiêu của bọn em là tốt nhất!
Bao cảm xúc của Liễu Chi Nhàn đan xen lẫn lộn.
Một mặt, cô cảm động vì em trai tuy có gương mặt ngây thơ nhưng đã có thể cáng đáng được công việc.
Mặt khác, Khang Chiêu đã từng nhìn thấy hình ảnh điên cuồng và càn rỡ của cô, đó là điều mà cô cảm thấy xấu hổ. Vốn cứ tưởng hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, cô có thể bỏ hết mọi chuyện vào một chiếc túi, thỉnh thoảng sẽ lấy ra để tìm cảm giác mạo hiểm kích thích.
Không biết trời xui đất khiến thế nào gặp lại nhau, mà đối phương còn có bạn gái nữa chứ.
Trong chiếc túi đó như tản ra mùi thức ăn để qua đêm.
Hơn nữa, cô còn nợ anh một món nợ ân tình.
Nhớ tới chiếc đồng hồ của Khang Chiêu còn đắt hơn gấp mấy lần túi xách của cô, Liễu Chi Nhàn cũng rất để ý trước lời mà Hùng Dật Châu nói.
Cô mở profile WeChat mà Hùng Dật Châu đưa ra.
ID: [kangzzz]
Biệt danh: [Khang Chiêu]
Mười khoảnh khắc WeChat hiển thị với người không phải là bạn bè: Chia sẻ thông báo công việc.
... Quá nghiêm túc rồi.
Xin chào, tôi là chị họ của Hùng Dật Châu.
Liễu Chi Nhàn ngay thẳng gửi lời mời kết bạn.
***
Liễu Chi Nhàn vẫn bôn ba chạy đi chạy về giữa hai nơi, đi sớm về trễ. Ngày thứ hai Liễu Tân Giác nhập viện thì được đưa vào phòng phẫu thuật.
Cô xin nghỉ hai ngày để chăm ông.
Công ty có một quy định, trước khi xin nghỉ việc phải báo lên hệ thống chờ phê duyệt mới được nghỉ việc. Vậy nên tình huống trước mắt chỉ cần đợi đến cuối tháng được thông qua phê duyệt là được, cũng không ảnh hưởng đến lương tháng của cô.
Liễu Chi Nhàn thường hay thưa gửi với sếp trực tiếp, kể cả chuyện lần trước chuyển viện mất nửa ngày cũng tiền trảm hậu tấu.
Lúc này cầm giấy nghỉ phép nhìn lướt qua, đơn xin nghỉ lần trước vẫn đang ở chỗ Hà Việt Lâm, có lẽ cuối tháng thư ký sẽ thống nhất xử lý.
Cuộc phẫu thuật của Liễu Tân Giác diễn ra rất thuận lợi, sau nửa ngày trời thì Liễu Chi Nhàn cũng được ngủ đủ giấc. Hôm sau cô vẫn quay lại trấn Nam Ưng như cũ.
Đã một tuần trôi qua mà Khang Chiêu vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn, không biết là không nhận được tin nhắn hay nhận ra ý đồ của cô, đã nhạy cảm phát hiện ra nguy hiểm.
Liễu Chi Nhàn nói bóng nói gió với Hùng Dật Châu: Có vẻ đồn trưởng của em không có cảm tình với chị.
XYZ: Quên nói với chị, tuần trước anh Tiểu Chiêu đi lên núi rồi, mà trong núi thì không có tín hiệu.
Cảnh sát lâm nghiệp cần phải vào núi để bảo vệ rừng thủ hộ đất, ngắn thì mười ngày nửa tháng, trong những mùa cao điểm như cày bừa vụ xuân hay hè thu đốn củi thì phải thường xuyên dựng lều ở lại một hai tháng, ngày đêm canh phòng tuần tra là chuyện thường như cơm bữa.
Lấy bước chân đo đạc núi rừng, công việc với cách thức rất nguyên sơ lại mộc mạc, khiến Liễu Chi Nhàn khó có thể liên hệ được với đôi mắt đào hoa kia.
Khang Chiêu quá bảnh bao, giống như một đóa hoa chưa héo tàn.
***
Một tuần trước, Khang Chiêu nhận được tin từ kiểm lâm viên “Đai Sao Thổ”, phát hiện được một nhóm khai thác gỗ quý bất hợp pháp, vì vậy anh lập tức dẫn đội chạy tới đó để kiểm tra lấy chứng cứ.
“Lúc chúng ta đi, có thể Chuột Núi nghe được động tĩnh đã lập tức rút lui. Một mình lão Hùng ở lại canh, ha, tôi bảo ông ta núp rồi, nếu Chuột Núi quay lại thì cứ coi hắn như khúc gỗ mà đánh.”
Đai Sao Thổ nửa đường tiếp ứng, tuổi tác cũng cỡ bố của Khang Chiêu, mà suốt ngày cứ ha ha hi hi như người điên.
Lần đầu tiên Khang Chiêu nghe được tên này là lúc vừa lên lớp bốn lớp năm, khi đó còn chưa nhớ hết tên của bảy hành tinh. Anh còn cố ý hỏi bố mình là tại sao lại gọi “Đai Sao Thổ”, bố anh cũng chỉ cười lớn, nói sẽ có ngày anh hiểu, “Đai Sao Thổ” đi theo sau cũng xấu hổ cười cười.
Khi Khang Chiêu nhìn thấy bức ảnh sao Thổ, anh mới hiểu ra.
Kiểu tóc mà “Đai Sao Thổ” đang để gọi là Địa Trung Hải, theo thời gian dần trôi, cái vòng trên đầu càng ngày càng nhỏ, chưa tới mấy năm nữa là có thể biến thành một quả cầu.
Lão Hùng tức Hùng Lực Du - bố của Hùng Dật Châu, ông với Đai Sao Thổ như nước với lửa, hai người mà gặp nhau là thể nào cũng có chuyện. Lần nào cũng là Đai Sao Thổ cười hì hì khai chiến, còn lão Hùng thì lạnh nhạt, lúc không nhịn được thì mắng vài câu.
Song mỗi lần tuần núi là hai người sẽ thành một đội, có lẽ do trong núi quá chán.
Tiếp tục đi về phía trước bốn năm tiếng đồng hồ, đoàn người Khang Chiêu cũng đến được hiện trường khai thác bất hợp pháp.
Đai Sao Thổ hỏi thăm lão Hùng như bình thường, rằng là lần này ông ấy đi thì lão có bị chết đói hay chết do chán hay bị rắn cắn chết không, nếu chưa chết thì có nhớ ông không.
Lão Hùng không buồn trả lời, đi thẳng đến chỗ Khang Chiêu nói sơ qua tình huống.
Ở hiện trường còn sót lại ba chiếc khung đeo lưng của bọn đạo tặc, gỗ được xẻ từ cây gỗ cổ thụ nguyên khối, từng khúc to bằng chiếc máy điều hòa, tổng cộng hơn trăm kg, giá trị hơn gấp hai lần thu nhập bình quân hàng năm của người dân địa phương.
Vốn dĩ bộ rễ cây cổ thụ đã phát triển, thân cây to khỏe, cô đọng vẻ đẹp của thời gian và thiên nhiên, vậy mà nay những thân cây ấy đã bị khoét rỗng còn sống, tựa như sinh ra những vết mưng mủ.
Khai thác gỗ trộm được xem là làm ăn không cần vốn, đem lại lợi nhuận khổng lồ.
Sau một thoáng trầm tư, lúc này Khang Chiêu đưa ra quyết định há miệng chờ sung, để mọi người ẩn nấp bốn phía, đợi Chuột Núi quay lại.
Mà lần đợi này đợi liền mấy hôm, tới khi người sắp hóa thành hòn đá phủ đầy rêu xanh, lúc này kẻ địch không chỉ có mỗi Chuột Núi mà còn có cả côn trùng rắn độc, chim muông mãnh thú trong núi.
Đồng thời phải bảo vệ không đánh động đến động vật trong rừng, bảo đảm chúng được an toàn kiếm ăn.
Đến sáng sớm ngày thứ tám, cuối cùng quanh đó cũng truyền đến động tĩnh không phải người của mình.
Ba bóng đen lén lút lại gần khung đeo lưng, Khang Chiêu lập tức phát lệnh bắt giữ!
Chùm sáng từ đèn pin như đao kiếm đan xen.
Ba kẻ kia tức tốc bỏ chạy.
Một trong số đó chạy về phía dốc đứng, lăn thẳng xuống dưới rồi lại bò dậy chạy tiếp.
Khang Chiêu đuổi không kịp, chửi thề một câu, anh nắm chặt bụi cây, dưới chân sỏi đá như suối, trượt xuống một đoạn thì có một viên đá nhỏ đập vào trán, dù máu chảy anh vẫn không cảm giác phát hiện.
...
Vụ bắt giữ này lẽ ra phải kết thúc ngay tại chỗ, nhưng vì địa hình trên núi quá xấu mà kéo dài cả ngày.
***
Đến chạng vạng tối.
Ông chủ ở cửa hàng dưa hấu bên cạnh cơ sở trồng trọt đã quen, luôn hỏi Liễu Chi Nhàn có muốn nhờ xe lên trấn trên không.
Liễu Chi Nhàn lập tức xách túi trèo lên ghế phụ, thắt dây an toàn.
Bác Lý bán dưa hấu rất to gan, chưa đầy mười phút đi đường, bác ấy đã khịt mũi xem thường vì cô thắt dây an toàn.
Vừa mới lên tỉnh không lâu, phía trước đường núi bỗng có một chiếc xe van lao ra, chạy ngược chiều đâm đến.
Liễu Chi Nhàn chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe bán tải nằm ngã giữa đường, còn xe van kia thì lăn vào cánh đồng lúa bên đường.
Liễu Chi Nhàn được dây an toàn kéo lại, dáng vẻ chật vật, hoa mắt ù tai, tay chân tê dại.
“Có sao không?” Chợt có người hỏi cô, còn nắm lấy cánh tay cô.
Liễu Chi Nhàn bắt lấy đối phương bằng tay trái không bị thương, dùng hết sức mạnh nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng, cuối cùng thần trí cũng dần dần khôi phục, càng nắm càng chặt, sợ đối phương đột nhiên buông tay ra.
“Để tôi cởi dây an toàn rồi bế cô ra ngoài, cô buông tay tôi ra đi, có được không?”
Người đàn ông vừa nói vừa dùng một tay tháo dây an toàn, đầu anh nghiêng qua bên cô, một mái tóc ngắn đập vào mắt cô.
Liễu Chi Nhàn nhìn anh rồi cố nặn ra một câu: “Anh nhất định phải cứu tôi...”
“Cứu, chắc chắn phải cứu, không phải bây giờ tôi đang cứu cô sao? Nghe lời, buông tay ra.”
Liễu Chi Nhàn ngoan ngoãn nghe lời, động tác của Khang Chiêu nhanh hơn, an toàn đưa cô ra khỏi xe.
“Cô đứng được không?”
Liễu Chi Nhàn không chảy máu, chỉ có xương đùi và khuỷu tay đau dữ dội.
Cô lắc đầu, Khang Chiêu tạm thời ôm cô ngồi xuống bên đường, rồi vòng qua chỗ tài xế của bác Lý bán dưa.
Liễu Chi Nhàn đã khôi phục lại tri giác, cô kéo lê thân mình đến cạnh xe rồi ôm chặt lấy chiếc túi xách không hề rẻ của mình.
Vô tình chạm phải ánh mắt đang cứu người của Khang Chiêu, đối phương trừng mắt như kiểu “cô muốn chết à”.
Cô lúc này như con nhím bị xách cổ lên vẫn ôm chặt quả hạch, ngốc nghếch hết mức.
Liễu Chi Nhàn mặc kệ, cô đã chắt chiu từng đồng mới mua được chiếc túi này, nó còn có ý nghĩa hơn mạng sống.
Chiếc xe bán tải đó làm cản trở giao thông, có người dừng xe bước xuống hỗ trợ, tài xế xe van cũng được người ta kéo lên, lấm lem bùn đất không khác gì pho tượng.
Khang Chiêu lấy chiếc còng tay từ phía sau ra, giống như con sư tử nhe nanh trợn mắt, hùng hổ bước tới: “Còn chạy nữa không?!”
Tượng đất co rụt cổ lại, đã làm người không được, vậy thì cứ rụt đầu rụt cổ mà làm tượng đất vậy.
Xe cứu thương và xe cảnh sát cũng nhanh chóng chạy đến, Khang Chiêu quay lại ôm Liễu Chi Nhàn lên cáng. Liễu Chi Nhàn lên xe rồi mới phát hiện, anh mới là người cần nằm hơn cô.
Trên trán Khang Chiêu trầy một đường nhỏ, vết thương phản sáng, không biết đó là mồ hôi hay là máu nữa.
Tay áo màu đen nhăn nhúm, bên trên dính không ít bùn đất và rơm rạ.
Râu ria xồm xoàm, đôi mắt hằn đầy tia máu, ánh mắt vẫn sắc bén, cứ như là một người khác so với con người dịu dàng sạch sẽ lần đầu gặp.
Vì anh quá mức tuấn tú, nên dáng vẻ lúc này lại mang đến cảm giác hoang dại mạnh mẽ.
Trong lúc y tá xử lý vết thương, Khang Chiêu gọi điện thoại bàn bạc công việc đâu vào đấy.
Chờ anh cúp điện thoại, Liễu Chi Nhàn cũng bình tĩnh dời mắt đi.
***
Đến bệnh viện chụp X-quang, xương cô không có trở ngại gì, đến cả thuốc bác sĩ cũng không kê, chỉ giơ tay bảo cô về.
Ngược lại, bác Lý bán dưa thì xui xẻo hơn, đoán chừng phải nằm viện đến hết mùa dưa hấu.
Chuyến xe cuối cùng về thành phố đã rời đi, Liễu Chi Nhàn đành về trấn trên với Khang Chiêu, cô suy nghĩ, ở cơ sở có ký túc xá để nghỉ trưa, chắc qua đêm được nhỉ.
Khang Chiêu kéo cô về đồn cảnh sát, sắp xếp cho cô vào phòng họp không một bóng người.
Một lát sau anh quay trở lại, trong tay còn cầm theo một bình thủy tinh màu nâu.
“Dầu thuốc, tiêu sưng giảm bầm.”
Nói rồi anh mở nắp ra, chuẩn bị đổ vào tay.
Liễu Chi Nhàn lập tức chìa tay ra, “Đưa cho tôi, không cần phiền anh.”
Khang Chiêu ngẩn người, trong đồn toàn là đàn ông với nhau, giúp đỡ lẫn nhau đều là chuyện bình thường nên không để ý.
Bây giờ anh mới sực nhận ra, trước mặt là một cô gái dịu dàng xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp ấy không thèm nhìn anh, đổ một ít dầu thuốc rồi bôi lên đùi, động tác nhẹ nhàng như đang bôi kem chống nắng.
Khang Chiêu kìm nén, “Dùng thêm lực.”
Chẳng khác gì trẻ con xoa quần áo vậy.
“Phải dùng thêm lực.”
“...”
Liên tục thúc giục hệt như bà đỡ.
Liễu Chi Nhàn cúi đầu, bả vai run run, thiếu chút nữa là bật cười.
"Để tôi, cô đang lãng phí dầu thuốc đấy."
Rốt cuộc Khang Chiêu cũng không nhịn được, đổ một ít ra lòng bàn tay, sau đó ngồi xuống dùng bàn tay còn lại nắm cổ chân cô.
Liễu Chi Nhàn cảm thấy tê dại, nhưng vẫn phân biệt được nhiệt độ cơ thể đó không phải của mình, có một chút ấm áp.
Theo bản năng cô rụt chân về, nhưng người kia lại càng siết chặt hơn.
Trước mặt cảnh sát thì không phân biệt giới tính người bị hại.
Liễu Chi Nhàn làm xong công tác tâm lý, vén váy, để lộ đầu gối ửng đỏ của mình.
Chân cô không bị bầm tím mà vừa trắng vừa thon, kết hợp với chiếc váy màu xanh lá cây trông chẳng khác gì một miếng ngọc.
Lông mi anh rung rung, liếc mắt nhìn, đột nhiên chà mạnh như cọ xát vỏ cây.
Chân cô vừa nóng vừa rát, da như sắp bị bỏng.
Sự ám muội vốn có giữa nam và nữ lập tức biến mất, người đàn ông trước mặt dù có đẹp trai tới mấy thì cũng biến thành một lưỡi dao không có tính người, cạo lên chân cô một cách máy móc.
Muốn dùng sức rút ra nhưng bị giữ lại, Liễu Chi Nhàn kêu: “Đau chết đi được, anh nhẹ tay chút không được hả!”
Khang Chiêu ngẩng đầu, con ngươi đen láy, ánh mắt sắc bén.
“Lúc cô tát người ta sao không kêu đau?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.