Sách Đạn Tinh Anh

Chương 41



Ho sặc sụa một hồi, cuối cùng Sean cũng chống tường đứng dậy, muốn đẩy y ra để rời khỏi, nhưng lại bị y túm lại.

Gian bên cạnh dường như có người đi vào sử dụng, tiếng nước bắt đầu vang lên.

Trong giây lát phân thần, Sean đã bị y đè lại trên tường, Hawkins cứ vậy mà nâng chân anh lên. Sean mở to mắt nhìn y, mà Hawkins cũng ngẩng đầu nhìn anh.

"Để tôi đi vào."

Sean đương nhiên hiểu được cái gọi là "Đi vào" có ý gì.

Anh thở dài, tính cách của Hawkins ra sao anh rất rõ, không đạt được y sẽ không từ bỏ ý đồ.

Sean ngửa đầu tựa lên tường, nhắm mắt lại.

.......... ..........

Dưới tác dụng của men bia, tất cả lý trí đều rời khỏi anh.

Sự xâm chiếm của Hawkins rất mãnh liệt lại không thể ngăn cản, Sean đành phải tự khuyên bản thân mình thả lỏng thể hội.

.......... .......... ..........

Hawkins không rời khỏi thân thể anh, chỉ gắt gao ôm chặt, hô hấp của hai người dồn dập phả vào nhau.

Gian bên cạnh, tiếng nước chảy đã dừng lại, mành che được kéo ra, anh chàng “hàng xóm” huýt sáo rời khỏi.

Sean tựa bên tai Hawkins, vô cùng nghiêm túc nói: "Lần sau đừng như vậy nữa."

Nhưng ngay trong nháy mắt đó, thứ “vật thể” mềm nhũn còn ở lại bên trong cơ thể Sean lại bành trướng lên, lần thứ hai banh mở dũng đạo đáng thương vừa trải qua đau khổ.

Sean nhắm mắt lại, thấp giọng mắng: "A! Fuck!"

Mà Hawkins lại mở hai chân anh ra, thân thể đổ về phía trước, không biết mệt mỏi hôn lên môi Sean.

Sean bất đắc dĩ tựa đầu lên tường, anh rốt cục hiểu được, rất nhiều chuyện không thể làm dù chỉ một lần, bởi vì làm lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba .......... cứ thế không dứt.

Cuối cùng, Sean lắc lư đứng lên, cúi xuống nhặt quần lót mặc vào, mở mành che loạng choạng đi ra ngoài. Hawkins đi theo phía sau anh.

Hai người tích táp tích táp ướt rượt một đường về tới phòng của Hawkins.

Jill vẫn còn ghé lên bàn ngủ hôn thiên ám địa, Sean đi đến, nhặt quần áo của mình lên.

Hawkins tìm khăn mặt, từ phía sau ôm lấy Sean, muốn giúp anh lau khô tóc, nhưng Sean không để y giúp, xả lấy khăn mặt từ tay y, tự mình lau.

Phía sau sưng lên đau đớn, Sean thầm tính toán sáng ngày mai còn có công việc, hiện tại phải nhanh trở về ngủ, bằng không ngày mai sẽ chỉ càng khó chịu.

Sean dùng cằm ý bảo Jill, "Nhớ đưa anh ta trở về."

Nói xong, anh liền hướng ra phía cửa mà đi.

Hawkins lên tiếng: "Cậu tức giận sao Sean?"

"Đương nhiên! Sáng mai chúng ta vẫn phải làm việc!" Sean nói xong liền đem cửa đóng lại “phanh” một tiếng.

Trở lại phòng mình, Sean tìm một ít thuốc giảm sốt, anh chắc chắn sẽ không đi tìm Lewis để xem loại vết thương này. Mở vỏ con nhộng, lấy bột thuốc hòa tan, sát vào nơi bị thương, Sean trở về nằm lên giường.

Anh thực sự rất mệt, không bao lâu liền ngủ say.

Ngày hôm sau, Sean không đợi Jill lên xe liền yên vị tại vị trí phó lái.

"Đêm qua tôi uống say." Jill nhìn Sean, ra vẻ "Cậu dám để cho tôi lái xe?".

"Hôm nay tôi có khuynh hướng tự sát, sau khi hoàn thành công việc còn muốn đi gặp Tiến sĩ Grey ." Sean dựa vào cửa kính xe, cũng ra vẻ "Anh dám để tôi lái xe sao?".

"Được rồi.........." Jill thở dài, ngồi vào ghế lái, "Nếu có một ngày cậu thật sự tự sát thân vong, tôi sẽ nhớ mua hoa cúc tặng cậu."

Lúc này, Hawkins cũng đã đi tới.

Xe chạy ra khỏi quân doanh, hôm nay có thể xem như một ngày khá yên bình, hoàng hôn buông xuống, bọn họ về tới quân doanh.

Mà Andrew lại đang ở trong ga ra chờ họ.

Jill cười nói: "Sao tôi cảm thấy bộ đội đặc chủng đến Baghdad đặc biệt thanh nhàn a!"

"Nhưng một khi chúng tôi bận bịu, nói không chừng không thể trở về nữa." Andrew cười nhìn về phía Sean, "Hôm nay có trận đấu bowling, đến không?"

Sean tuy muốn yên lành mà nghỉ ngơi một chút, nhưng nhớ tới ngày hôm qua sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết cùng Andrew chúc mừng, vì thế liền nhận lời, đương nhiên anh cũng quay đầu lại nhìn Hawkins cùng Jill: "Các anh muốn cùng đến làm một ván không?"

"Tốt."

"Được."

Sean sửng sốt, hai người kia nhận lời thật sảng khoái a.

"Có điều, trước tiên hãy đến nhà ăn điền no rồi bụng rồi nói sau?" Sean nhìn về phía Andrew, đối phương ôm trọn vai anh đi về phía trước.

"Không sao cả, chúng tôi đã chuẩn bị hotdog và thịt nướng! Chúng ta vừa ăn vừa chơi!" Andrew vẫy vẫy tay với hai người đi sau.

Đi đến ký túc xá của Andrew, trên mặt đất đã xếp đầy vỏ bia, trên bậc tam cấp bày các loại thức ăn.

Đội viên của anh ta có năm người, mọi người cười chào hỏi làm quen, sau đó tiến hành phân tổ, ba người một tổ.

Chơi bài, bóng rổ, xem AV là hoạt động giải trí thông thường, đương nhiên còn có bowling bằng vỏ bia, trận đấu còn chưa bắt đầu, cũng đã có không ít binh lính đứng ở một bên vây xem , thậm chí còn có người lại vác ra mấy tương bia, nói nếu bọn họ toàn bộ tạp hết, nơi này còn có vỏ chai bổ sung.

Sean lấy một ciếc hotdog, vừa ăn vừa nói với Jill và Hawkins: "Hai người các anh chơi bowling thế nào?"

"Có thể đổi thành tennis không?" Jill buồn cười nói.

Hawkins không nói một câu, thực lực của tên này người khác chỉ có thể biết khi y bắt đầu trận đấu.

Chai bia bị sắp hàng thành ba đôi hình tam giác, mỗi một đội đều có một quả bóng rổ, họ dùng nó để làm bowling.

Andrew hướng về phía Sean nhíu mày, "EOD! Các cậu cẩn thận một chút, nếu đứng chót sẽ phải cởi sạch chạy vòng quanh quân doanh một vòng !"

Sean thở dài một hơi, thật là không có ý tưởng gì mới mẻ.

Andrew đứng mũi chịu sào, một quả ném ra đánh ngã 100%, mọi người đều ồ lên cổ vũ.

Bóng rổ không thể so với quả bowling thật, nó không có độ nặng quen thuộc, sau khi đẩy ra nó cũng không thể lăn xa như quả cầu thật, hơn nữa cũng không thể làm ra độ va chạm mạnh như thật.

Cho nên có thể thấy được Andrew là cao thủ chơi bia bowling.

Sau đó, một tổ khác cũng chỉ làm đổ ba cái chai mà thôi.

Đến phiên tổ Sean, Jill sờ sờ đầu: "Bất cứ ai trong số hai người lên trước đều được, hi vọng có thể đạt được strike*, hôm qua tôi đã phải cởi sạch, hôm nay lại cởi sẽ không có gì ........ kích thích." (* Một cầu đánh ngã hết các chai)

Andrew hướng bọn họ huýt sáo ra hiệu, Sean hoạt động các ngón tay, "Tôi trước đi!"

Vì thế họ liền xem Sean khom người ngồi xuống, cầm bóng rổ, bả vai dùng sức, bóng rổ lăn đi ra ngoài, đem đống vỏ chai đánh ngã hàng loạt, chỉ còn lại hai chai một phải một trái.

"A, shit!" Như vậy ít nhất còn phải đánh hai cầu mới có thể đem số chai còn lại đánh ngã.

May thay tổ viên của Andrew cũng không “thần” như anh ta, hai quả còn lại cũng không mấy thuận lợi.

Rốt cục đến phiên Hawkins, Jill tựa hồ tự biết mình biết người, cao giọng hét: "Hawkins! Tất cả hy vọng vào anh!"

Hawkins một cầu quăng đi, thế nhưng cũng đạt strike, cộng thêm một cú spare* của Sean, cho dù sau đó Jill frame open** thì họ cũng sẽ không đến nỗi đứng chót. (* dùng hai lượt ném để đánh ngã toàn bộ; **sau 2 lần ném vẫn còn chai)

Có điều theo thanh âm cỗ vũ càng ngày càng vang dội, không khí trận đấu bắt đầu trở nên có chút thay đổi.

Andrew cùng Hawkins nghiêm túc một cách lạ thường, cho dù ngày trước chơi bóng rổ Hawkins cũng không nghiêm túc đến như thế.

Cho dù Hawkins cùng Andrew có thể nói chẳng phân biệt được hơn thua, nhưng Jill thật sự rất kém cỏi, cuối cùng tổ của Hawkins bại bởi Andrew.

May mà còn có một tổ khác kém may mắn hơn họ, bằng không Jill liên tục hai tối bị người ép cởi quần áo, hẳn anh ta sẽ điên lên mất.

Sean đưa cho Hawkins bình nước khoáng, có chút buồn cười nói: "Ngoại trừ dỡ bom, thật đúng là chưa từng thấy anh làm việc gì nghiêm túc đến như vậy."

Hawkins nhận bình nước, ngửa đầu uống ừng ực.

Lúc này, có người chen lên trước, kêu một tiếng: "Howard! Lâu không gặp!"

Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đi về phía bọn họ, mang theo nụ cười vui sướng.

Mà Hawkins cũng đi sang phía anh ta, cùng người kia giang tay ôm, "Đã lâu không thấy, Strong!"

Người đàn ông tên Strong cũng hướng về phía Andrew lớn giọng gọi: "Hey, Andrew —— tôi cũng được điều đến đây !"

Andrew thành thật chào hỏi, tựa hồ vô cùng kính trọng Strong: "Hi, sir!"

"Không cần khuôn phép như vậy! Sớm biết các cậu chơi bia bowling tôi cũng muốn gia nhập!" Strong vỗ vỗ vai Andrew, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trên người Sean.

Ánh mắt anh ta thực chuyên chú, sâu thẳm, tựa hồ nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng tốt đẹp mà xa xôi, bàn tay anh ta vỗ vai Hawkins, nhưng ánh mắt không rời khỏi Sean: "Cậu ta là ai vậy?"

Không đợi Hawkins trả lời, Sean liền tiến lên bắt tay anh ta: "Hi, sir! Tôi là Sean Elvis, thành viên trong tổ của Hawkins." Nếu Andrew gọi đối phương là ‘ Sir ’, như vậy quân hàm của người này nhất định cao hơn anh rất nhiều.

Strong nắm lấy tay Sean, chậm rãi thu liễm vẻ hoài niệm: "Hi, tôi cùng đơn vị với Andrew, Daniel Strong, cậu có thể gọi tôi là Danni hoặc Strong, xưng hô ‘Sir’ thật sự không cần."

"Vậy Strong, tôi có thể hỏi một chút vì sao vừa thấy tôi ngài dường như rất kinh ngạc?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.