Sách Đạn Tinh Anh

Chương 44



"Gì cũng được, chỉ cần không phải là nước cam." Sean nhướng mi, "Các anh chắc chắn phải giúp tôi mua? Tôi chỉ bị thương rất nhẹ rất nhẹ mà thôi .........."

"Ngồi đi." Hawkins thản nhiên nói, sau đó đi về phía quầy bán đồ ăn.

Chỉ một lúc sau, Jill đã trở lại, trên tay bưng hai đĩa format và khoai tây rán.

"Format! Tình yêu của tôi!" Sean cầm lấy dĩa ăn, xắn một miếng hết non nửa đĩa cho vào miệng.

"Trước kia cậu cũng là như vậy." Jill buồn cười ngồi xuống đối diện Sean, nhỏ giọng nói.

"Cái gì?"

"Không có gì." Jill lắc lắc đầu, nhưng trên mỗi vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Sau đó Hawkins cũng đã trở lại, y mang theo mỳ Ý thịt băm, thịt lợn nướng tiêu đen, lạp sườn nướng kiểu Đức và salat. Buông khay xuống bàn, y lại liếc nhìn Sean một cái, phát hiện anh há miệng ra hai ba lần đĩa format đã sắp sạch quang.

"Trời ạ, anh gọi nhiều như vậy.......... Không cùng Jill thương lượng xem cần mua gì sao?"

"Ăn không hết thì bỏ." Hawkins bắt tay vào xắt thịt lợn, sau đó bỏ vào đĩa ăn của Sean. Ngón tay y thon dài, động tác nắm dao nĩa tuyệt đẹp, có thể thấy khi y còn nhỏ nhất định được giáo dưỡng thực chính quy.

"Salat cũng cho tôi đi, gần nhất chỉ ăn sandwich cũng sắp thiếu vitamin." Sean vươn tay đi lấy đĩa salat, sau đó thoáng nhìn thấy cách đó không xa, Strong đang nhìn về phía bọn họ xuất thần.

Sean hướng đối phương vẫy vẫy, ý muốn anh ta lại đây cùng nhau ăn.

Đối phương cười lắc đầu, xem ra đã ăn xong rồi.

Khi Hawkins quay đầu lại nhìn, vừa lúc Strong đi khỏi nhà ăn.

Ăn bữa tối xong, Sean liền trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đắp khăn mặt lên vai, mang theo ca đánh răng đi đến trước cửa khu tắm rửa công cộng, Sean phát hiện Hawkins đã ở chỗ này.

"Làm sao vậy?"

"Tay trái của cậu không thể dính nước, tôi đến giúp cậu." Hawkins vươn tay lấy khăn mặt trên cổ Sean xả xuống, nhúng vào dưới vòi nước.

Sean mỉm cười, e là người này đã đợi anh ở đây thật lâu .

Đánh răng xong, Hawkins dùng khăn mặt lau mặt cho Sean.

Y khống chế lực tay tốt lắm, khăn mặt lướt dọc theo hình dáng khuôn mặt Sean vuốt ve, có điều trong giây phút ấy Sean bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt. Sự ôn nhu này của Hawkins, cuối cùng là đang dành cho anh.......... Hay là đang dành cho người nào khác?

Trở lại trong phòng, Hawkins giúp Sean thay băng gạc. Kỳ thật vết thương kia cũng không có gì, ba ngày không dính nước liền không cần băng gạc nữa.

Giờ phút này, nhìn thấy những miệng vết thương nhỏ vụn ngang dọc trong lòng bàn tay Sean, Hawkins cúi đầu, Sean ngồi ở ghế trên, mà Hawkins ngồi ở bên giường.

"Thực xin lỗi, ngày hôm qua.......... tôi đã không phát hiện ra cậu bị thương."

"Không phải chuyện gì quan trọng." Sean nhún vai.

"Tôi.......... Ngày hôm qua chỉ đang mải suy nghĩ một chuyện thôi."

Sean bỗng nhiên thực muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn trầm mặc.

Ngày hôm qua anh gõ cửa phòng tôi, nói nhớ tôi, hôm nay anh nói cho tôi biết "Ngày hôm qua chỉ đang mải suy nghĩ một chuyện" , như vậy rốt cuộc người anh nhớ nhung là ai đâu?

Bóng dáng Hawkins có vẻ cô đơn, Sean vốn định dùng tay trái chạm vào y, nhưng sau rồi vẫn không vươn ra.

"Đi ngủ đi, Hawkins.......... Tôi không sao."

Hawkins ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, thân thể đổ về phía trước, hôn lên môi Sean, mềm mại, ôn nhu cùng quyến luyến.

Sean nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn.

"Như vậy........ ngày mai gặp."

"Ân." Sean gật đầu, nhìn thấy Hawkins đi ra ngoài, nghe thấy tiếng cửa sập lại, lông mày chậm rãi chau lên.

Hiện tại mới chưa đến chín giờ tối, tất nhiên anh sẽ không ngủ sớm như vậy.

Đợi cho Hawkins đi xa, anh liền đứng dậy đến phòng khám của Lewis.

Sau khi anh gõ cửa một lúc, Lewis ngậm thuốc đứng trước cửa. "Tôi nhớ rõ thương thế của cậu không cần tới tìm tôi tái khám."

"Không phải về vết thương, tôi có chút vấn đề khác muốn hỏi anh."

Lewis nhả ra một ngụm khói thuốc, "Mặc kệ cậu có vấn đề gì, nó tốt nhất là phải đơn giản, bởi vì tôi còn muốn xem điện ảnh và ngủ."

Sean đi vào, tùy ý ngồi lên một góc bàn: "Lewis, anh quen biết Hawkins rất lâu rồi sao?"

"Đúng vậy." Lewis lôi ra một chai bia.

"Như vậy anh có biết ‘White’ không?"

"White? Anh họ của Hawkins?" Lewis nhíu mày, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Anh ta và Hawkins có cảm tình rất sâu đậm?"

"Đương nhiên, cậu và tôi đều biết vì sao tên đó chạy đuổi theo Montero James khắp thế giới, bởi vì cậu ta muốn báo thù cho White, tuy rằng tôi cảm thấy phương pháp này của cậu ta.......... Vĩnh viễn không thể tìm được Montero, bởi vì tên kia sẽ không vì một ai đó tháo dỡ được bom của mình mà sẽ ngồi yên chờ người đến bắt."

"Hai người đó có vẻ giống như đang đọ sức đi, không có giới hạn.........." Sean nhún vai cười nhẹ, "Có thể nói cho tôi biết thêm một vài chuyện về White không?"

"Hawkins chưa từng nói với cậu?"

"Ngay cả chuyện của mình anh ta đều chẳng mấy khi nhắc đến, sao có thể sẽ nhắc đến chuyện của người ngoài?" Sean thầm thở dài.

"Đối với Hawkins mà nói, White không phải ‘người ngoài’." Lewis lắc đầu, "White lớn hơn Hawkins sáu tuổi. Cậu cũng biết cha mẹ của Hawkins một người trường kỳ ở trong quân đội, một người là tiểu thư của trùm buôn bán vũ khí, họ ly hôn từ rất sớm, mà thường xuyên làm bạn ở bên cạnh Hawkins chính là White, sau đó White lại nhập ngũ, lại là bộ đội đặc chủng, cơ hội gặp mặt của bọn họ liền ít đi. Phải nói là rất ít.......... Sau đó có một ngày, White chết, lúc làm nhiệm vụ bị bom nổ chết."

"Ân." Sean gật đầu, "Tôi và White.......... Giống nhau sao?"

Lewis hơi sửng sốt, "Có người nói như vậy sao?"

Sean khẽ cười: "Xin anh hãy trả lời câu hỏi này của tôi, đối với tôi mà nói nó rất quan trọng."

"Cậu.......... Có phải cảm thấy được Hawkins đối với cậu.......... Là vì White?" Lewis dụi thuốc lá, nhìn vẻ mặt của anh ta liền biết anh ta đã hối hận vì lời mình vừa thốt ra.

"Tôi có quyền được biết, ở trong mắt Hawkins, tôi là Sean hay là White, không phải sao?" Sean nhìn thẳng vào trong mắt Lewis.

"Tôi tin rằng ở trong mắt cậu ta, cậu là Sean. Cậu cũng biết, trên thế giới này không có hai người giống hệt nhau. Có lẽ lúc ban đầu mới nhìn thấy cậu, Hawkins có thể kinh ngạc về sự tương tự giữa cậu và White, nhưng trên thực tế hai người các cậu cũng không thực sự giống.........."

"Tất nhiên, tôi và White Hawkins cũng không phải là song sinh."

"Nhưng cậu có thể cho Hawkins cảm giác an toàn, không phải sao? Bởi vì có cậu bảo vệ cậu ta, lôi cổ những gã phản quân từ trong đám đông hỗn loạn ra, nên cậu ta mới thể yên tâm mà làm công tác nguy hiểm này." Lewis vỗ vai Sean.

Cảm giác an toàn sao?

Như vậy vì sao các tổ viên trước đó không cho được y cảm giác an toàn? Trong số họ có người từng là mật thám của CIA, kinh nghiệm phong phú, có tinh anh của đội trinh sát, chẳng lẽ chỉ có anh mới khiến cho y an tâm?

"Không sao đâu, tôi chỉ có chút tò mò." Sean luồn tay vào trong tóc, "Việc này cũng đừng nói cho Hawkins biết, nếu tên kia biết tôi tới hỏi anh chuyện của White, có lẽ y sẽ tìm đến tôi gây sự, nói tôi không nên can thiệp vào quá khứ của y linh tinh ........"

Lewis gật đầu, Sean rời khỏi.

Anh bỗng nhiên không muốn quay về phòng mình, vì thế bắt đầu cuộc tản bộ vô phương hướng.

Một binh sĩ tuần tra cầm súng đi qua nhìn anh: "Hey, đã trễ thế này còn không về phòng?"

Sean cười, lấy thuốc lá ra khỏi túi áo: "Nghiện thuốc lá, muốn một điếu không?"

"Cảm ơn, nhưng tôi đang làm nhiệm vụ. Hút xong rồi liền sớm một chút trở về ngủ." Binh sĩ tuần đêm ôm súng đi.

Khí hậu của Baghdad về đêm vẫn có chút khô nóng, nhưng lúc này, Sean cảm thấy rét lạnh.

Bất tri bất giác anh đi tới trước khu ký túc xá của Andrew.

Trước cửa ký túc xá, có một bóng người ngồi trên bậc tam cấp, cũng đang hút thuốc.

Ánh lửa trên điếu thuốc lập lòe, Sean nghiêng đầu, đi đến gần, phát hiện người đó là Strong.

"Hi, Strong."

"A.......... Sean." Strong xê dịch khỏi vị trí ngồi, nhường ra một chỗ cho Sean.

Sean ngồi xuống bên cạnh anh ta, "Quen với Baghdad chưa?"

"Đã từng ở bộ đội đặc chủng trải nghiệm sẽ thấy Baghdad coi như không tồi. Còn hơn những ngày ở rừng nhiệt đới Thailand truy bắt tội phạm buôn hàng trắng."

Sean gật đầu.

"Thật xấu hổ, hôm trước vừa mới gặp mặt đã nói cậu giống người khác, hiện tại suy nghĩ lại thấy mình thật bất lịch sự." Strong tự giễu.

"Không sao cả, có lẽ anh cũng không phải là người duy nhất nhận ra sự giống nhau đó." Sean an ủi, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, anh có ảnh chụp của White không? Tôi rất muốn nhìn xem hai chúng tôi rốt cuộc tương tự bao nhiêu?"

Strong sửng sốt một chút, lập tức cười rộ lên: "Tốt, tôi có một tấm hình chụp chung." Anh ta đứng dậy đi vào trong phòng, lấy ra một quyển sách, lật vài tràn tìm tấm hình vừa nói, "Quyển sách này tôi vẫn luôn mang theo, nhưng rất ít khi lấy ra xem. Lúc ấy tiểu đội của chúng tôi có sáu người, đây là tấm hình đầy đủ nhất. "

Sean đi vào trong phòng, nhận lấy tấm hình phía dưới ánh sáng của ngọn đèn. "Anh đừng nói cho tôi biết ai là White, tôi tự mình tìm xem."

"Tốt."

Kỳ thật, chỉ cần biết rằng mình có ngoại hình giống White, cũng sẽ dễ dàng nhận ra trong ảnh chụp ai là White .

"Là anh ta phải không?" Sean chỉ vào một người thanh niên miệng chỉ khẽ mỉm cười lại vẫn cho người ta cảm giác thực sáng lạn.

"Là cậu ta." Strong thở dài, sau đó cười, "Có điều trong số những người có mặt trong tấm ảnh này, chỉ còn sống sót có hai người, trong đó một người là tôi."

Sean nheo mắt, bởi vì trên cổ White tựa hồ lộ ra một vật gì đó giống như một hình Thánh giá, bởi vì quá nhỏ, cho nên anh nhìn không rõ, "White tín giáo không?"

Strong nhận lấy ảnh chụp, "A, là cây Thánh giá bằng bạc phải không? Cậu ta có nó từ hồi làm lễ rửa tội, từ nhỏ đến lớn đều vẫn đeo. Sau vụ nổ bom đó, chúng tôi tìm thấy nó trong đống gạch vụn, là thứ duy nhất của White còn nguyên vẹn, chúng tôi cũng nhờ nó mà nhận được thi thể của White.........."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.