Sách Đạn Tinh Anh

Chương 57



Mãi cho đến khi trên ngã tư đường, đèn đỏ đã biến thành đèn xanh, dòng xe cộ im lặng đứng lại ồn ào di động, Sean mới khẽ thở dài một tiếng, "Hawkins, tôi không phải White, cũng vĩnh viễn không thể biến thành White được. Nếu anh định thông qua tôi nhìn đến một người khác, cuối cùng anh cũng sẽ thất vọng mà thôi. Tôi đã từng nói với anh rồi, cho dù anh có muốn bắt được Montero đến mấy đi chăng nữa, anh cũng không thể đánh mất tỉnh táo, đánh mất nguyên tắc của bản thân, điều đó sẽ lấy mạng anh. Tôi cũng có nguyên tắc của mình, tôi biết rất rõ giới hạn của nguyên tắc đó ở đâu." Sean quơ quơ cổ tay, "Lấy chìa khóa ra đi thôi."

"Không ở trong người tôi." Hawkins trả lời rất nhanh.

"Cho dù anh khóa lại một bàn tay của tôi, tôi cũng vẫn có thể đập cho anh một trận!" Sean đã có chút bất đắc dĩ, rơi vào đường cùng lại chỉ thấy trong lòng tràn ngập hư không, "Anh không phải trẻ con, Hawkins."

"Cho dù tôi có chìa khóa, tôi cũng sẽ không mở còng." Hawkins đến gần Sean, "Tôi sẽ không thả cậu đi."

"Hawkins! Tôi đã nói tôi sẽ không làm thế thân cho bất cứ ai!" Sean cũng trừng mắt nhìn y, nhất thời ánh mắt giao tiếp thuốc súng mười phần, Sean nắm chặt nắm tay, cơ thể căng thẳng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra đánh đối phương một trận tơi bời.

"Cậu không phải là White. Tôi hiểu rất rõ." Hawkins cũng nắm chặt nắm tay, không phải bởi vì phẫn nộ, mà là bởi vì nhẫn nại. Y không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng tất cả những chuyện này, nhưng y biết y phải giữ lấy Sean. Chỉ cần lúc này y buông tay , y liền thật sự không thể có được Sean lần nữa.

"Anh không hiểu!" Sean lôi y vào trong một con ngõ nhỏ, xung quanh là thùng rác, ấn y lên tường, tìm chìa khóa trên người y.

Hawkins đè cổ tay anh lại, "Tôi đã nói, chìa khóa không ở trong tay tôi."

"TMD!" Sean vung một quyền đánh vào mặt y, "Lấy chìa khóa ra!"

"Cậu không tin?" Hawkins chậm rãi đứng thẳng thân mình, bắt đầu cởi áo khoác, rũ rũ rồi vắt lên cổ tay, sau đó là sơ mi, chậm rãi bóc ra khỏi thân hình y, da thịt từng chút một lộ ra, quá trình khá là liêu nhân, khi y bắt đầu cởi khóa quần jean, Sean lên tiếng.

"Đủ! Chìa khóa rốt cuộc ở nơi nào?" Sean đè thấp giọng hỏi, đã có người qua đường dùng ánh mắt tò mò nhìn họ, nói thật Sean không ngại, dù sao người cởi quần áo chính là Hawkins, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh thích cùng y triển lãm.

"Ở trong tay một người bạn của mẹ tôi." Hawkins không nhanh không chậm đáp.

"Vậy đưa tôi đi tìm người đó!" Sean liếc mắt chiếc áo của y còn vắt trên cổ tay, "Còn nữa, mặc áo vào! Nơi này không phải bể bơi!"

"Hắn ở Miami." Hawkins nói xong, Sean liền cảm thấy mình muốn té xỉu.

"Vậy chúng ta đi tìm một người thợ khóa mở nó ra!"

"Cậu muốn tìm ai?" Hawkins nghiêng nghiêng đầu.

"Không biết! Nhưng muốn tìm nhất định sẽ có!"

Hawkins chỉnh lại trang phục, Sean liền lôi kéo y đi tới một buồng điện thoại.

Hai người đi vào, Sean xòe tay ra trước mặt Hawkins: "Tôi cần tiền xu."

"Tôi không có tiền xu, chỉ có tiền mặt cùng thẻ tín dụng."

Sean không nói nữa, thò tay vào túi móc hồi lâu mới lấy được một đồng tiền xu, sau đó đắc ý cười với Hawkins.

Anh tìm trong ví được một tấm danh thiếp, sau đó nhấn một dãy số.

Điện thoại chuyển được .

"Xin chào, nơi này là NYPD*." (*New York Police Department.)

"Xin chào, cho tôi gặp Cảnh sát trưởng Andre Lim." Andre là một người lính tình nguyện Sean quen biết ở Baghdad, sau một vụ tháo dỡ bom, Andre đối Sean rất có hảo cảm, hai người và cả Rick từng uống rượu với nhau. Anh ta về nước trước Sean, tiếp tục làm cảnh sát, có điều sau này khi liên lạc, anh ta có nói mình đã thăng chức thành Cảnh sát trưởng.

"Cảnh sát trưởng Lim hiện đang làm nhiệm vụ, mời ngài sau 2 giờ chiều ngày mai lại gọi đến, hoặc ngài có thể để lại phương thức liên lạc."

Sean nhắm hai mắt lại, anh nhớ ra mình còn chưa mua di động, "Vậy ngày mai tôi sẽ gọi lại."

Treo điện thoại, lúc này Sean mới phát giác Hawkins kề sát sau lưng anh, một bàn tay vòng qua bên mặt anh chống lên tường thủy tinh, vừa lúc vây quanh Sean trong không gian chật chội này.

"Kỳ thật cậu có thể thông báo số điện thoại cầm tay của tôi." Hawkins thản nhiên nói.

Sean nhìn trời, cũng hiểu được chính mình ngốc, thậm chí anh cũng không cần tìm đến điện thoại công cộng, trực tiếp cướp lấy máy cầm tay của Hawkins dùng là được.

Hiện tại tư thế ái muội đến không thể ái muội hơn.

Chóp mũi của Hawkins dừng bên má Sean, hơi thở cực nóng, tựa hồ muốn nung chảy cả vách thủy tinh.

"Đi ra ngoài." Sean xoay người, khẽ động còng tay, nhưng Hawkins không có ý muốn nhúc nhích.

Vì không muốn cọ mặt mình lên y, Sean ngửa về phía sau, "Tôi nói đi ra ngoài, anh không thấy ở trong này chật chội hay sao?"

Hawkins vẫn im lìm nhìn vào mắt anh, mà Sean cũng bắt đầu đẩy mạnh y.

"Tôi thật sự nghiêm túc muốn đến với cậu." Giọng y quả thực vô cùng nghiêm túc.

"Sau đó để tôi ngồi đoán xem khuôn mặt anh nhìn thấy, anh nghĩ đến, là của tôi hay White sao? Anh tỉnh táo một chút đi! Anh có thể nhờ người quen của anh ở FBI hoặc là CIA, tùy tiện một ai đó đi vào kho hồ sơ của họ, nhất định có thể tìm được vô số người giống với White cho anh!"

"Vậy cũng phải tìm người giống Sean Elvis, không phải White." Hawkins bước sâu vào bên trong nửa bước, lưng Sean bị ép lên máy điện thoại phát đau, "Nhưng tôi không cần thế thân, tôi chỉ cần cậu."

"Hawkins, anh thật sự rất lợi hại, anh có thể thốt ra những lời tự lừa mình dối người nghe giống hệt như đang tỏ tình, nhưng tôi đã miễn dịch rồi!"

"Ngày đó sau khi nói chuyện với Strong, tôi tới tìm cậu. Khi tôi nói ‘Tôi nhớ anh’ quả thật là nghĩ tới White mà nói. Nhưng khi tôi nói ‘Tôi muốn vĩnh viễn ở bên cậu’, tôi biết rất rõ, tôi đang nói với Sean Elvis ."

Sean quay mặt qua chỗ khác, ý tứ là không muốn nghe y nói.

"Tôi nằm mơ, mơ thấy cảnh White bị bom nổ..., là cậu đã lay tỉnh tôi. Có điều cậu không biết, sau đó tôi vẫn không ngừng lặp lại một giấc mơ, mơ thấy cậu đi về phía một quả bom, lòng tôi biết rõ nó sẽ nổ, tôi muốn nói cho cậu biết, muốn kéo cậu trở về, nhưng tôi không thể lên tiếng cũng không thể di động một bước nào. Tôi có cảm giác thực khủng khiếp.......... Vì thế mỗi đêm tôi đều đến tìm cậu. Không chỉ bởi vì tôi muốn cậu lay tỉnh tôi mà còn để tôi biết cậu đang ở đây, ngay bên cạnh tôi mà không phải đã đi về phía một quả bom chết tiệt nào đó."

Trái tim Sean run lên, anh vẫn nghĩ Hawkins chỉ sợ hãi mơ thấy cái chết của White mà thôi.

"Tôi không ngủ được, cậu không ở bên cạnh tôi, một phút tôi đều không ngủ được. Tôi đi hỏi Tiến sĩ Grey tất cả những chuyện này có ý nghĩa gì. Ông ta nói, đó là bởi vì trong tiềm thức tôi sợ sẽ mất cậu."

Sean quay mặt lại, "Thật tốt, tôi không chỉ là đối tượng ảo tưởng tình dục của anh hay là thế thân cho White."

"Ít nhất khi tôi ảo tưởng tình dục, White chưa từng xuất hiện trong đầu tôi." Hawkins chậm rãi đưa môi gần về phía Sean.

Sean cười nhạo một tiếng, "Xem ra anh dành cho White một tình yêu vô cùng cao thượng và thuần khiết."

Môi của Hawkins dừng lại trên môi Sean, "Tôi là kẻ điên, không biết cái gì là tình yêu thuần khiết, đó là việc của triết học gia cần xem xét, không phải là chuyện để kẻ điên làm."

Sean chậm rãi nhắm hai mắt lại, bất luận Hawkins có tìm kiếm ở anh giấc mộng đã mất hay không, ít nhất trong hiện tại, y vẫn bám riết không tha truy đuổi phía sau anh.

"Vậy đừng bao giờ cho tôi cơ hội rời khỏi anh." (*Tung hoa* Làm hòa rùi aaaaaaaaaaa!!!! ^0^)

Hawkins khẽ ngậm lấy làn môi anh, hai người ở trong không gian chật hẹp này có vẻ thực ấm áp.

Bên ngoài buồng điện thoại, một lão nhân gia đang chống gậy nhìn họ.

Lão nhân vốn muốn gõ cửa nói với họ muốn hôn liền đổi chỗ khác, đừng ở đây cản trở người ta gọi điện thoại, nhưng khi bọn họ ôm lấy nhau, lão nhân gia bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh đó vô hạn tốt đẹp, không đành lòng quấy rầy.

Khi Sean ý thức được bên ngoài có người chờ bọn họ, anh đẩy Hawkins một cái, "Đi ra ngoài. Anh thích ở trong này làm một cái tiêu bản để người khác nhìn?"

Lúc này đây Hawkins thực nghe lời lui về phía sau, mở cửa buồng điện thoại.

Hai người rốt cục đi ra , Hawkins tựa hồ không hài lòng hiệu quả của còng tay, vẫn cầm lấy tay Sean như trước.

Tâm tình của Sean đã bình tĩnh rất nhiều, bước chân cũng không sải dài giống như trước khi tiến vào buồng điện thoại, một bộ phải quăng Hawkins nữa, trên mặt cũng không còn biểu tình xem đối phương giống như rác rưởi.

Cứ như vậy đi - nếu Hawkins có thể vẫn giữ chặt anh, anh muốn xem họ có thể cùng nhau đi đến bao xa trong cuộc đời mình.

"Chúng ta đi uống cà phê đi." Hawkins đột nhiên nói như vậy.

"A?"

"Cậu đã nói rồi thôi, nếu rời khỏi Baghdad, tôi nên đi uống cà phê hoặc là xem tràng điện ảnh gì gì đó." Hawkins thùy hạ mi mắt, "Nhưng khi làm những việc này, cậu nhất định phải ở bên tôi."

Sean không nói gì, kỳ thật anh nói những lời này chính là để Hawkins hiểu được cần phải hưởng thụ cuộc sống.

"Cậu không biết là một người uống cà phê hoặc xem điện ảnh sẽ giống như việc chỉ những nam nữ thanh niên trẻ tuổi lãng mạn mới làm hay sao?" Hawkins hơi thả chậm bước chân, Sean đi tới trước mặt y, sau đó bị y chậm rãi giữ chặt, "Có cậu ở bên tôi, tôi mới có tâm tình vì cậu mà nhấm nháp cà phê hoặc làm những việc nhàn tản khác."

Sean lẳng lặng nhìn y, sau đó cũng nắm lại tay y.

"Đi đến quán cà phê có tên Cylons đi, Cappucino ở đó thật tệ, nhưng Latte và Black coffee lại rất tuyệt, bánh quế cũng khá ngon."

........

Đẩy cửa đi vào, Sean đi ở phía trước, dẫn Hawkins đến một chỗ ngồi tựa vào cửa sổ.

Sean gọi Latte, sau đó nhìn về phía Hawkins.

"Black coffee, thêm một phần bánh quế."

Quán cà phê này nhìn qua có chút xưa cũ, ở giữa nội thành New York hoa lệ hiện đại vẫn có thể trụ vững, như vậy cà phê của họ nhất định có điểm đặc biệt.

Sean và Hawkins bị còng lại cùng một chỗ, cho nên chỉ có thể song song ngồi cạnh nhau. rất may là bàn cạnh cửa sổ là bàn bốn người, ngoài cửa sổ đường phố đông đúc, khu phố này mặc dù chưa bước vào giờ cao điểm nhưng vẫn ồn ã không thôi.

Ngoài cửa sổ không có cảnh đẹp để ngắm, có lẽ điều duy nhất khiến người ta cảm giác ấm áp mĩ mãn vẫn là ở phía bên trong khung cửa sổ ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.