Đôi mắt ngập nước của thanh niên nhìn sang, hô hấp Tần Hoán trong nháy mắt đông cứng.
Dáng người Giang Phù trước cong sau vểnh, thân thể như quả đào tươi non mơn mởn chờ người đến hái, lại có một đôi mắt phi thường hồn nhiên, trong trẻo như hắc diệu thạch.
Như này thì ai mà biết được y là hồ yêu Thanh Khâu chứ? Y lại còn muốn xuất bản lĩnh mà đi câu dẫn nữ nhân, thực sự là trời cao phóng dao.
(Tui cũng không hiểu chỗ này, thật lòng xin lỗi mọi người)
Khóc cái gì mà khóc, lúc em còn là hồ ly tôi không làm gì được, nhưng bây giờ đã thành người rồi, chẳng lẽ tôi vẫn không dám làm gì em?
Tần Hoán thầm mắng ở trong lòng, nhưng cũng không thật sự nổi giận với Giang Phù, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, "Vào nhà đi, nửa đêm trời lạnh lắm."
Giang Phù rất mệt mỏi, huống chi còn đang say rượu, lúc la lúc lắc trở vào căn phòng nhỏ của mình, cũng không thèm đãi khách mà lập tức ngửa mặt ngã thẳng xuống giường, tựa như động vật nhỏ mà co hết tay chân lại, làm ga trải giường nhăn thành một đống.
Tần Hoán đánh giá một vòng căn phòng không có gì nổi bật này, chỉ có những vật dụng hàng ngày cơ bản, không có lấy một cái thiết bị điện tử, cơ mà dưới khe giường lại lòi ra một quyển sách nhỏ đã quăn góc.
Tần Hoán tưởng là sách người lớn, liếc Giang Phù một cái, mặt lạnh rút quyển sách kia ra, nhìn thấy trên bìa là một đôi nam nữ che dù nhìn nhau thâm tình, tiêu đề là mấy chữ bự màu vàng kim: "Cha của con tôi là tổng tài thần bí", tiêu đề phụ: "Sinh xong đứa nhỏ, cầm tiền chạy lấy người, tâm cô đã chết, tâm hắn trọng sinh".
...!
Thật kì lạ, Tần Hoán lại liếc nhìn Giang Phù.
Giang Phù lại vào lúc này xoay người, dường như không chịu được nóng nực mà tự mình nới lỏng quần áo, vạt áo bị vén lên đến ngực, lộ ra một mảng cơ bụng rắn chắc màu đồng cổ, từ cơ bụng nhìn xuống còn thấy một chút lông mao thưa thớt, một đường kéo dài vào trong quần lót.
Tần Hoán quỳ một chân lên giường, cầm quyển sách vỗ vỗ vào mặt y, "Dậy nào, thay quần áo rồi ngủ tiếp."
Giang Phù hơi mở mắt ra, lầm bầm: "Tần Hoán?" Tự động nằm dịch sang một bên giường, vỗ vỗ lên đệm, ý nói tôi đã chia một nửa giường cho anh rồi, anh đừng có ồn ào nữa.
Tần Hoán nhớ lại lần trước Giang Phù uống say cũng không đến mức như này, ít nhất vẫn còn có thể tỉnh táo mà cởi quần áo, lần này chẳng lẽ lại muốn giả chết trốn tránh? Hắn cúi người xuống, cánh tay chống bên người Giang Phù cúi đầu cắn lên lỗ tai y, "Còn giả vờ nữa hả?"
Hơi thở ấm áp phà vào tai làm Giang Phù ngứa hết cả người.
Môi lưỡi mềm mại kia như lưu luyến bên tai y, vành tai bị liếm, trong lỗ tai vang lên tiếng ong ong, Giang Phù cuối cùng cũng thấy rõ người kia, là vị chủ nhân cô độc đã bồi bạn hai mươi năm bên y.
Dung mạo chủ nhân rất đẹp, đơn giản mà nói thì chính là một tên tiểu bạch kiểm.
Vầng trán thanh cao, thần dung ôn nhuận, trong đôi mắt sáng long lanh như nắm chắc tất cả mọi việc trên thế gian—— đương nhiên rồi, hắn là đại thiên sư tính toán tài giỏi như thần cơ mà; vóc người chủ nhân gầy gò mà mạnh mẽ, có thể không tốn chút sức nào mà ôm y một đường leo lên đỉnh tháp Cực Tinh để ngắm sao.
Vào lúc ấy Tần Hoán thật sự rất sủng y, chỉ cần y mở miệng, đừng nói ngắm sao, có muốn hái sao trời cũng không phải là không thể.
—— bất quá y chỉ là một con hồ ly, đương nhiên là không mở miệng được.
.
||||| Truyện đề cử: Trừ Yêu Truyện |||||
Suy nghĩ nhiều như vậy, Giang Phù lại thấy có hơi tủi thân:"Tôi không có giả bộ.."
Tần Hoán thò tay nắm lấy eo y, cảm giác quá tốt, không nhịn được vuốt ve mấy cái, ánh mắt lưu luyến trên cặp mông vểnh, "Thế à.
Vậy để tôi nhìn xem cái đuôi hồ ly đã lộ ra chưa?"
Giang Phù sợ hãi bảo vệ cái mông, "Đuôi hồ ly cái gì chứ." Mặt y đỏ bừng lên, "Anh, anh nói nhảm cái gì đó?!"
Tần Hoán trầm mặc trong chốc lát, cũng không trực tiếp ép người, chỉ dịu dàng mà hôn lên hàm dưới y.
Tiểu hồ ly vóc người nẩy nở, xương quai hàm cường tráng, góc cạnh rõ ràng, y được hăn hắn liếm thoải mái vô cùng, trong cổ họng nặng nề phát ra tiếng "ừm" như có như không mà đòi hỏi.
Tay Tần Hoán thành thật không khách khí mà âm thầm chuyển từ eo lên phần ngực giấu trong áo thun, ai bảo y hôm nay mặc áo mỏng như vậy, ngực y vốn to, đầu nhũ dựng đứng có thể nhìn thấy qua lớp áo, ngay cả cái mặt ngọc hình Bồ Tát trên xương quai xanh kia cũng trở thành pháp bảo dụ người.
Tần Hoán cắn một cái lên bờ ngực căng tràn quyến rũ, ngón tay Giang Phù vô thức nắm lấy tóc hắn, ngực ưỡn lên đưa tới miệng Tần Hoán như cá nằm trên thớt, bị Tần Hoán liếm đến ướt nhẹp, bàn tay thả lỏng vươn ra sờ lên gáy Tần Hoán, sờ đến mức làm cho đối phương khí nóng xông não, lột phăng cái quần bò vướng víu trên người y.
Chân dài rắn chắc quấn lên eo Tần Hoán, quần lót tứ giác đương nhiên là màu trắng, bộ phận phía trước căng lên, quần lót ướt một mảng.
Trong mắt Tần Hoán tối lại, sắc mặt càng thêm âm lãnh.
Hắn quỳ thẳng trên giường thò tay lên tủ đầu giường tìm kiếm, lại đột nhiên nhận ra——
Đây là nhà Giang Phù, y có bao cao su không?
Hắn nắm chân Giang Phù tìm kiếm nửa ngày, mò được đến ba quyển tiểu thuyết, ngoài ra không có gì khác.
Trong lòng hắn hậm hực đến mức muốn ra ngoài hút điếu thuốc, đây là thói quen sau khi hắn đến nhân gian mới có."Ầm"một tiếng đóng mạnh ngăn tủ, cũng không biết Giang Phù lúc này đã tỉnh lại.
Giang Phù trợn tròn mắt nhìn động tác nôn nóng của Tần Hoán, còn thấy rõ chuyện gì đã hừ hừ nói: "Ông chủ Tần, ngài có ham mê đặc biệt quá nha."
Ánh mắt Tần Hoán lóe lên một cái, tay nắm lấy bắp đùi y, để hạ thân dán sát lên người y, áp bức mà nhìn từ trên xuống nói: "Em mới kêu tôi là gì?"
Giang Phù căng mặt đáp, "ông chủ Tần."
Cách mấy lớp vải vóc, gia hỏa cứng rắn của Tần Hoán đã để ngay mông y, rõ ràng đã thành vật nằm trong tay hắn rồi, Giang Phù vẫn không chịu nói vài câu dễ nghe.
Tần Hoán có lúc cũng không hiểu rõ, nhóc con này, luật vua thua lệ làng, dường như biết rõ bản thân hắn không thể bắt được y.
"Vậy là em nhìn chưa rõ rồi." Tần Hoán lạnh giọng nói, nguy hiểm mà đỉnh eo.
Giang Phù hít một hơi thật sâu, "Tôi thấy anh rất rõ ràng, thân là sếp lớn lại thích say xỉn gây sự, a —— "
Tần Hoán không nhẹ không nặng mà nắm vật kia của Giang Phù, "Đã cứng đến chảy nước rồi, chuyên tâm một chút đi."
Giang Phù nói: "Tôi không có bao."
"Em biết tôi định làm gì sao?" Tần Hoán ác liệt mà cười, dùng một tay tuốt cho y, ngón tay thon dài như gảy đàn mà kéo quần lót của y xuống, banh hai cánh mông tròn trịa, lộ ra lỗ nhỏ đang xấu hổ ở giữa.
Tần Hoán lại nhẹ nhàng liếm hôn hàm dưới Giang Phù, liếm đến khi y đã sắp chịu không nổi, mới lần nữa ngậm lên cánh môi y, lông mi dài thật dài tựa như quạt nhỏ xẹt qua má y, ngưa ngứa.
"Không sao, nhóc con." Vừa mới nãy còn rất lạnh lùng, giờ khắc này Tần Hoán lại dịu dàng đến chảy nước, "Tôi là của em, rất sạch sẽ."
===Hết chương 5===
#Riz: Mấy nay suy nghĩ vấn đề này đau đầu quá, nên học tiếng Trung để edit nhanh hơn, đọc truyện dễ hiểu hơn hay học tiếng Pháp để đu trai? Khổ tâm quá à....