Năm ấy hoàng thất Tát Ta gặp sự cố lớn, Tiên Hoàng đang khỏe mạnh, đột nhiên sức khỏe suy giảm, quần thần lo lắng, ngự y chuẩn bệnh biết bao lần vẫn không thể tìm ra nguyên nhân khiến long thể bất an.
Mỗi lần tấu triều, đều có thể trông thấy dung nhan bơ phờ mệt mỏi của Tiên Hoàng, hai đáy mắt thâm xì, mặt mũi dường như xạm đi, xương gò má hóp lại, thân thể càng lúc càng gầy yếu, tuy nhiên đôi mắt vẫn rực sáng có thần, sắc bén như mắt diều hâu, uy nghiêm của thiên tử vẫn ở đấy, trấn tĩnh được đám quần thần và cả giang sơn.
Quan trọng hơn khi ấy dưới trướng Tiên Hoàng còn tồn tại một đương quan đại thần đội mũ kim quan, Tể Tướng nhất phẩm duy nhất của triều đình làm cánh tay phải đắc lực cho thiên tuế, không ai không biết Tể Tướng bề ngoài ôn nhuận như ngọc nhưng khi làm việc, lại chính là một đại ma đầu tàn nhẫn, cần diệt sẽ diệt, tuyệt không lùi bước.
Cũng vì thế, mà thiên tuế rất ưng ý Đường Hữu, hơn hết khi ấy Tể Tướng sau lưng lại không dính dáng bất kì gia tộc lớn hùng mạnh nào, chỉ một thân một mình, dưới trướng một ấu nữ chưa trưởng thành, thiên tuế gắt gao thu y về tay, dường như tất cả công vụ, đều sẽ đẩy hết cho y gánh vác.
Đường Hữu một ngày làm trung thần, cả đời sẽ làm trung thần.
Không bất kì thế lực nào có thể lay chuyển được y.
Thiên Tuế biết được điều này, cho nên đã sớm triệu y vào hoàng cung từ lâu rồi.
Ngày Đường Hữu tiến vô mật thất bí mật của hoàng cung, Thiên Tuế lặng lẽ gặp mặt, khi ấy bộ dạng của Thiên Tuế dường như đã sớm như đèn cạn dầu, chỉ cần một biến đổi nhỏ, cũng có thể từ trần bất cứ lúc nào.
Thiên Tuế giao chiếu chỉ cho Đường Hữu thông qua một tấm thư trắng mỏng được đính ngọc ấn duy nhất trên thiên hạ, nội dung bức mật thư ấy, chính là tất cả những bí mật xấu xa ghê tởm nhất của hoàng thất Tát Ta.
Hoàng Hậu cùng nhà mẹ đẻ lên kế hoạch thầm lặng đầu độc Thiên Tuế, cốt để Thái Tử được sớm lên ngôi vàng, gia tộc mẹ đẻ của Hoàng Hậu liền có thể trở thành đại gia tộc uy nghiêm nhất kinh đô.
Hoàng Hậu vì nhị nhi tử chịu phạt ở tại biên cương, thương xót nhi tử đau khổ, căm hận Thiên Tuế tàn nhẫn, liền từng chút từng chút đầu độc trượng phu của mình, thuốc phiện đốt ở lư hương, ngày qua ngày, tích tụ dần dần, long thể lập tức suy kiệt.
Thiên Tuế là kẻ thông minh, biết bản thân khó có thể qua được nạn kiếp này, lại không thể trơ mắt trông giang sơn rơi vào tay những kẻ nghịch thần như thế, chỉ có thể tàn nhẫn thầm lặng hạ lệnh cho Tể Tướng đương triều, huyết tẩy hoàng thất, trả lại yên bình cho giang sơn.
Thiên Tuế để lại mạng của Tề Vương, vì y hiểu rõ bản chất của hoàng đệ mình, Tề Vương hai tay sạch sẽ, tấm lòng lương thiện, tuyệt nhiên là người tốt nhất để nuôi dạy thiên tử mới cho thiên hạ.
Thiên tử mới ấy đã sớm được chọn lựa, tiểu hoàng tử nhỏ nhất của Tát Ta.
Còn Đường Hữu, trung quân nghĩa thần, lại mang một trái tim sắt đá cùng với dòng máu xem bá tánh trăm họ là mạng sống bất diệt chảy trong cơ thể kia, Thiên Tuế từ đầu đã sớm chọn hắn làm quân cờ hắc ngọc của mình, là một thanh gươm cùn, tuy nhiên lúc cần, sẽ sắc bén như vuốt rồng, tàn nhẫn diệt trừ mầm họa của thiên hạ.
Lệnh vua ban khó cãi, trách nhiệm giang sơn gánh trên vai, Đường Hữu đầu gối quỳ xuống, phá vỡ lễ miễn quỳ cho đại thần nhất phẩm duy nhất, chấp nhận trở thành một phản thần đúng với ý muốn của Tiên Hoàng.
Tiên Hoàng nghe được những lời đấy, lập tức an lòng nhắm mắt ra đi.
Sau đấy hoàng thất nổi lửa, huyết tanh ngập tràn không trung.
Phản thần múa lưỡi hái tử thần, dùng Thiên Sát Quân câu đi từng tính mạng, những hơi thở dần lụi tàn, tiếng khóc bi ai ngập hoàng cung Tát Ta, chuông vàng vang lên những âm thanh tiêu điều báo hiệu chết chóc khắp kinh đô.
Thiên hạ không hiểu, chỉ nhìn được bên ngoài câu chuyện.
Phụ thân ta vì thiên hạ, bóp chết những con sâu của hoàng thất.
Thiên hạ lại vì ngu muội, phán ngài tội chết, vĩnh viễn lưu danh tội đồ của sử sách.
Mật thư được công bố, bá tánh muôn dân dường như chết lặng.
Ngọc ấn rõ ràng còn tại nơi đó, đỏ rực diễm lệ, tuyệt không thể làm giả.
Tam lão trưởng cao quý của đương triều nhận lấy mật thư, bàn tay già nua run lên bần bật, hàm râu trắng tinh cùng những nếp nhăn dường như hiện lên vẻ hổ thẹn tận đáy lòng, trước mũi hài thiên tử, không có lệnh quỳ, tam lão trưởng chậm rãi quỳ xuống, run giọng cất lời.
"Đúng là ngọc ấn của Tiên Hoàng, Thiên Tuế a, chúng thần ngu muội, Tát Ta ngu muội rồi!"
Thiên tử đứng đầu giang sơn, tam lão trưởng giữ giang sơn vẽ lên nét bút trong trang sử sách.
Sử sách quỳ, thiên tử sao lại không quỳ?
Ta hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm dung nhan như lạc vào sương mù của Hoàng Đế, ngày hắn được phong vị, vẫn còn nhỏ lắm!
Hậu nhân còn lại của Đường gia hiện đang ở đây, mười bốn năm đeo gông xiềng phản thần nghịch tử, sống giữa máu tanh, bù bằng mạng sống, thiên hạ lấy gì bù đắp cho chúng ta đây?
Hoàng Đế toàn thân vàng ròng, nhẹ nhàng cong lưng, dưới mật thư có ngọc ấn của Tiên Hoàng, chậm rãi cung kính quỳ xuống.
Kinh đô kinh hãi, dân chúng bá tính dường như không tin nổi.
Có người bị đả kích thầm than lão thiên gia, sau đấy là quang cảnh cả kinh đô người quỳ ta quỳ, chỉ còn chuông vàng ngân lên mười hai tiếng kéo dài luân phiên.
Mười hai tiếng chuông, xóa bỏ nét bút.
Mười hai tiếng chuông, Đường gia được xóa tội rồi.
Ha hả.
Ta dường như phát điên, cười âm vang.
Quỳ nơi mặt đất nóng hổi của mùa hè kinh đô, sảng khoái cười lên, ngẩng cao đầu nhìn mặt trời trên kia.
Thầm nghĩ, phụ thân ngài xem, thiên hạ sai rồi.
Tiếng chuông kéo dài, đến tận đêm khuya.
Kinh đô dần thay đổi.
Mễ Bối: Nóng quá huhu.
Thời tiết kiểu này chết mất (khóc rống)