Sách Niệm Đường Lệ

Chương 48





Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, tán cây xào xạc, đâu đó văng vẳng tiếng sơn ca ríu rít trên bầu trời.

Ta mơ màng tỉnh giấc, hai mắt có chút mông lung, tiêu cự không rõ ràng ngây người nhìn đỉnh trần nhà trên kia, màn lụa lay động, không trung lưu chuyển hương thơm nhàn nhạt của anh đào.

Bên tai nhạy cảm nghe được tiếng hít thở đều đều, cổ ngọc tưởng chừng như bị hơi thở của nam nhân vờn quanh, tâm lập tức như nai con chạy loạn, thình thịch thình thịch tiết tấu.

Ta nghiêng đầu, nhìn dung nhan yên bình của người bên cạnh, diễm lệ vô song, khóe môi nhàn nhạt nụ cười, khiến cho ta cảm thấy hít thở đều khó khăn.

Sau đấy đại não khẽ tê rần, kí ức mơ màng đêm qua trở về, không nhớ rõ, chỉ còn hình ảnh mười ngón đan nhau, tiếng hít thở ái muội, bàn tay ôn nhu của Tề Sách vuốt ve khóe mắt lấp lánh ánh nước, y cầm lấy bàn tay của ta, đặt tại miệng mà nhẹ nhàng hôn xuống.

Đường Trân, Đường Trân, tiếng nói trầm ấm đến như thế, ôn nhu vui sướng, như thể cả thiên hạ đã về trong tay.


Ngón tay nhẹ nhàng đặt giữa mi tâm hắn, từng chút từng chút di chuyển, khắc họa từng đường nét sắc sảo ấy, như muốn khắc vào nơi đáy lòng này, vĩnh viễn không quên.

Ngón tay bị người nắm lấy, ta ngây ngốc nhìn đôi hắc mâu đang mở, đáy mắt là một mảng tỉnh táo, nét cười không giấu được, càng khiến hắn trông đến thập phần xinh đẹp.

Người đời bảo Hầu Gia một thân tuấn tú, dung nhan như ngọc, diễm lệ vô song, họa thủy trời sinh, một ánh nhìn đánh sập mười tòa thành.

Quả là không sai.

Người này, sinh ra đã là yêu nghiệt rồi.

Ta thầm than thở.

"Tỉnh sớm vậy?"
Hắn chất giọng khàn khàn, vươn tay ôm lấy ta vào lồng ngực rộng lớn, da thịt chạm nhau, không khỏi khiến người khác mặt đỏ tai hồng, lúng túng hạ mi mắt.

Dường như trông thấy ta xấu hổ, người này lập tức không nể mặt mà cười ra tiếng, ta hai tai nóng rực, hổ thẹn như một thiếu nữ, đánh vào lồng ngực hắn, nhanh chóng vươn tay lấy ngoại bào khoác lên cơ thể.

"Nàng vội đi đâu?"
Hắn một tay chống cằm, lười biếng nằm đấy, mị nhãn bắn tứ phía, ta hai tay run rẩy, thầm gào thét trong lòng, rốt cuộc hắn học được bộ dạng này từ đâu ra?
Vì sao lại quyến rũ chết người đến vậy?
Ta hạ mi mắt, thầm nhắc nhủ, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sau lại nhớ đến đêm qua cùng hắn lửa đốt đến tận trời, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ta liếc mắt nhìn dung nhan diễm lệ của Tề Sách, chỉnh lấy ngoại bào, bỉu môi bảo.


"Mặt trời lên cao ba sào rồi, chàng còn muốn lười biếng nằm ở đây? Nên nhớ, Ngũ thúc và Tứ bà bà còn ở trong phủ đấy.

"
Vừa nói vừa nhanh chóng bước xuống giường, hai chân chạm mặt đất, lập tức nhũn mềm, ta kinh ngạc nhìn cơ thể ngã khụy, bên hông được người ôm lấy, Tề Sách khẽ cười, ta lập tức xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, nghẹn thành tức giận, một tay đẩy nam nhân chết tiệt này lăn sang một bên mà sảng khoái cười bò, nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài.

Ta tiến vào tẩm phòng, mặt mày lạnh nhạt hạ lệnh.

"Tuyệt không cho ai tiến vào, kể cả Hầu gia.

"
Nha hoàn vội vàng cúi người cung kính bảo vâng.

Ta phất tay áo đi vào, cửa sau lập tức được người đóng lại, ta trông thấy ao nước bốc lên từng đợt khói lượn lờ, cởi bỏ ngoại sam, tiến vào giữa lòng ao.

Nước ấm khiến ta cảm thấy thân người nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, không khỏi thở dài thoải mái.

Ta vươn cánh tay, nhìn giọt nước tí tách trượt trên da thịt, rơi xuống mặt nước, qua mặt gương đồng phản chiếu, ta có thể thấy được trên cơ thể mình, là những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau, chúng chồng lên nhau, chằng chịt đến đáng sợ.

Tấm lưng nõn nà, lại chứa đựng vết sẹo dài từ bờ vai phải đến tận hông, hằn lên da thịt, trông đến dữ tợn, tất cả những thứ này, chính là những tàn tích từ chiến tranh đấy.

Năm năm hai tay dính đầy máu tươi, đổi lại là cơ thể chịu biết bao nhiêu hư tổn lớn nhỏ, có lúc, vết thương nặng đến nỗi, ta trông thấy được xương trắng mơ hồ, tuy nhiên vẫn rất thần kì, rằng Đường Trân vẫn có thể tồn tại đến ngày hôm nay.

Trên những vết sẹo dữ tợn này, là những nét hồng ngân đè lấp, như một sự đau lòng, vỗ về những thương tổn trong quá khứ, hắn trân trọng, đau đớn, giận dữ, hóa hết thành hồng ngân, để lại trên cơ thể.

Năm năm xa cách, ta chịu hành hạ ở trên thân.


Tề Sách tâm can dường như đều bị giày vò.

Lại chỉ vì một lời của ta, mà cam tâm tình nguyện ở lại kinh đô, đợi chờ trong sự bi thương và đau đớn tột cùng.

Tình cảm như vậy, trân quý như vậy, ta làm sao cam lòng buông đây?
Ta biết, khắp thiên hạ rộng lớn này, cô nương xứng với hắn, có thể xếp thành mười hàng dài khắp kinh đô.

Hắn có gia thế, có dung mạo, có quyền lực, lại có một tấm lòng trong sạch nhất nhân sinh.

Phụ thân từng bảo, họ Tề luôn là những kẻ nhìn đời bằng tâm, trái tim bảo gì thì bước chân sẽ phục tùng đi theo.

Cho nên cả đời phụ thân chỉ có một bằng hữu tâm giao duy nhất, chính là Nhϊếp Chính Vương hiện nay.

Mễ Bối.

Bốn ngày sắp tới có lẽ là tôi sẽ nghỉ tết, thật ra nguyên nhân là không mang laptop theo về quê nên không biết có thể up truyện không hắc hắc.

Dù sao mọi người vẫn cứ năm mới thật vui vẻ nhé!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.