Sách Niệm Đường Lệ

Chương 57





** Hãy hứa đọc xong chương này sẽ không chém chết tôi.

Hứa đi hứa đi! (ಥ_ಥ)
Bình minh dần dần ló dạng, ta đứng nơi đấy cả đêm chỉ để ngẩng đầu mà trông về bầu trời mù mịt.

Sau đấy hai mắt chỉ còn là một màu đen tuyền lạnh lẽo.

Bạch y lay động trong gió, tay áo thêu những nét hoa hải đường đẹp đến động nhân tâm, suối tóc đen bung xõa, để lại trên mặt bàn gỗ là những nén vàng nén bạc tinh quý, trâm ngọc trâm hoa, điền trang đất đai, cùng với một phong thư đa tạ.

Cưỡi trên lưng Hồng Phi, rời bỏ thôn làng khuất sau cánh rừng, tiến thẳng về kinh đô, nơi tử lộ đã dần mở cổng.

Một bước đi này, chính là vạn kiếp khuất phục, không còn đường lui rồi.

Đường dài vó ngựa phi như bay, đến khi cổng kinh đô hiện ra là bầu trời đêm đen kịt không một vì tinh tú, Vạn Niên đã lâu lắm rồi mới trông thấy.


Cách cổng thành năm mươi dặm đường đi, ta từ tốn leo xuống lưng ngựa, nhìn vào đôi mắt đen láy to tròn của Hồng Phi, ta vuốt ve mi tâm nó, dường như nghe được tiếng cổ họng nó sôi sục, ta khóe môi dịu dàng cong lên.

"Bằng hữu, thay ta trông chừng bọn hắn nhé.

"
Âm thanh ta ôn hòa, đáy mắt Hồng Phi lấp lánh ánh nước đến xinh đẹp.

"Đi đi.

"
Ta vỗ vào mi tâm nó, Hồng Phi ngân lên khúc hí dài buồn bã, sau đó quay đầu, bốn vó tung trên mặt đất đầy cát bụi, tiến thẳng về phương Bắc có Cẩm Thành xa xôi.

Tiếng ngựa ngân lên đánh thức binh lính, ta không quay đầu, cứ thế đứng đấy trông về bóng Hồng Phi đỏ rực dần biến mất.

Sau đó từng bước từng bước, chậm rãi tiến vào Vạn Niên.

Thẻ bài của thiên tuế còn cầm trong tay, hai cổng mở lớn đợi chờ.

Đêm khuya vắng lặng, đường cái kinh đô đã sớm không còn một bóng người, dưới cái nhìn dò xét của binh lính gác cổng, ta từ tốn dạo bước.

Bạch y lay động, như một hồn ma giữa trời đêm.

Dung nhan là một vẻ chết lặng, hai mắt lạnh lùng vô cùng vô tận.

Phủ Tướng quân, đổ nát hoang tàn, dường như có kẻ đã đến đây lùng sục, ta nhìn Đường gia tàn thư, bức bình phong đổ vỡ, binh thư yến lược rơi vãi dưới mặt đất, miếng sành miếng sứ, như thể ba thước đất đều bị người quật lên.

Ta hờ hững mà nhìn, bàn tay quấn đầy vải trắng buông lỏng, thẻ bài thiên tuế cùng chiết phiến màu lam rơi xuống nền đất, âm thanh va chạm tinh túy vang lên đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh này.

Bỏ lại tất cả, mũi chân thoăn thoắt nhẹ nhàng đạp lên bờ tường, hai mắt trống rỗng, như cả linh hồn đã bị hút cạn.

Mũi hài đạp trên mái nhà san sát nhau, đích đến chính là mái đình có ao đầy sen trong hoàng cung hoa lệ.


Thiên Sát Quân canh hoàng cung trông thấy ta, đều chỉ yên lặng đứng đấy không ngăn cản, ta cũng mặc kệ bọn họ tiến từng bước chân nhẹ nhàng đến mái đình.

Vẫn là khung cảnh diễm lệ như vậy, sen nở hương hoa, mặt hồ an tĩnh, mái đình cao quý, xa xa kia là bóng dáng chính cung tẩm điện của Hoàng đế đại nhân.

Ta đưa mắt nhìn khung cảnh xinh đẹp này, trông thấy nơi đầu cầu có một lồng đèn hoa đăng thập phần xinh đẹp đốt cháy ánh lửa, dưới ánh trăng sáng đêm nay không một vì tinh tú, ánh sáng này trông thật lẻ loi và xấu xí.

Bàn tay quấn đầy vải trắng cầm lên hoa đăng, từng bước từng bước tà áo lay động tiến đến đình ngói đỏ lưu ly.

Đứng dưới mái đình, trông về mặt hồ có bóng trăng trên trời.

Gió lộng tán cây xào xạc, ta nhìn bóng Thiên Sát Quân chạy tới chính điện tẩm cung, sau đấy là ánh đèn dầu được mở, chính điện tẩm cung sáng rực ánh đèn, có bóng dáng người khoác long bào vàng rực vội vàng tiến đến nơi hành lang.

Hoàng đế hai tay vịn trên hành lang, nhìn xuống mái đình này.

Ta ngẩng đầu trông về bóng dáng vàng rực như một chấm nhỏ ở trên kia.

Hình như y rất tức giận, chỉ thấy được tay y vung lên, Thiên Sát Quân lập tức động binh, nhanh chóng chạy tới khu đình uyển hiu hắt này.

Ta khóe môi khẽ cong, hai mắt như một hố đen sâu hun hút nhìn về hướng hoàng cung xa hoa, nơi chính điện có kẻ điên rồ.

Một cái trượt tay, hoa đăng rơi xuống thềm đất, vỡ thành vạn mảnh, ánh lửa cháy rực cả một bầu trời, nhấn chìm mái đình nơi ao hồ đầy sen.

Chén ngọc thứ ba, chính thức vỡ rồi.

Hoàng cung đêm đấy sáng đuốc ánh đèn, Thiên Sát Quân bước chân đến chậm, khi tới chỉ còn một mồi lửa cháy tận trời cao.

Kinh đô kinh hãi, trông về ánh lửa cháy đến thảm khốc, thiên tuế giận dữ, ánh lửa nhấn chìm tất cả.

Tiếng chuông vàng ngân lên.

Chỉ còn những tàn tro tiêu điều.


Ầm ầm những tiếng thiên lôi vang khắp bầu trời.

Sáng rực hắt vào đình các.

Ta như một pho tượng ngồi bệch ở nơi đấy, kí ức tàn khốc trở về, dường như ánh lửa cháy rực còn hiện về, thiêu đốt tâm hồn, giày vò ta đến đau đớn.

Bỏ mạng nơi biển lửa, kết cục biến thành vong hồn lang thang.

Giờ thì ta đã hiểu, nguyên nhân gì lại không thể siêu thoát.

Bởi ta không cam lòng.

Cái chết vô vị, lưu luyến nhân sinh.

Quan trọng chính là, ta không buông được thiên hạ trong lòng mình.

Cho nên ta đã tìm về, về với kinh đô, tìm đến thiên hạ.

Trở về để tìm Tề Sách.

Mễ Bối.

Không được đánh tôi!! Các người không được thất hứa nhé nhé nhé, ngao ngao ngao
(ಠ益ಠ)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.