Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1011: Tạm thời không mang họ Long (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngay sau đó ánh mắt ông dời sang đứa chắt trai có gương mặt giống thằng cháu trai mình y sì đúc, cười hiền hòa: “Con gọi là Ngả... Ngả... Ái... Ái...”

Tên tiếng Anh của tiểu Long Dập là Allen (Ngả Luân), Long Đằng Thiên lớn tuổi, mà cái tên tiếng Anh này quá không thuận miệng ông, ông hết “Ngả” vào lại “Ngả” ra, dài như nửa ngày sau ông bèn đanh mặt nhìn về phía cháu ngoại của mình – Long Tư Hạo.

“Cháu trai, tên đó là do con đặt? Mau mau sửa lại cho ông, tên của chắt trai ta làm thế nào lại bám gót theo bọn trời Tây kia, đổi, đổi mau.”

Long Đằng Thiên tức tối thổi râu mép phù phù, mắt trừng lớn kiểu như muốn nói, hôm nay mà tên của tiểu Long Dập còn không đổi, thì đừng hòng ông bỏ qua.

Thấy lão gia tử lên tiếng, Long Tư Hạo cau mày, nhìn về phía Lê Hiểu Mạn.

Liếc thấy ánh mắt của Long Tư Hạo dòm mình lom lom, cô bèn nhìn về phía Long Đằng Thiên, nhìn vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt ông, cô khẽ nhíu mày.

Sau khi biết tiểu Long Dập, bọn họ luôn gọi thằng bé là Allen, dường như gọi mãi thành quen cho nên vẫn chưa từng đổi, bọn họ không nghĩ đến Long Đằng Thiên sẽ không thích tên tiếng Anh.

Cô đi đến trước người tiểu Long Dập, cúi người nói với cậu nhóc câu gì đó liền đứng lên.

Nghe xong, nhìn Long Đằng Thiên nở nụ cười lễ phép: “Ông ngoại, tên con là Long Lập Dương, ông ngoại có thể gọi con là Dương Dương, Dương Dương là nhũ danh bố đặt cho con ạ.”

“Dương Dương... Dương Dương...” Long Đằng Thiên khẽ lặp hai lần, cảm thấy rất thuận miệng, hơn nữa còn mang nghĩa Thái Dương (mặt trời), ý tứ không tệ, mặt mày ông dịu bớt đôi phần, khóe mắt cong cong nhìn tiểu Long Dập: “Dương Dương, lại đây, để ông cố ngoại nhìn con một chút.”

Tiểu Long Dập gật đầu đi về phía Long Đằng Thiên.

Long Đằng Thiên đánh giá trên dưới cậu nhóc, sau đó cười tươi như hoa: “Dương Dương, con quả thật giống hệt bố con, ông cố ngoại nhìn thấy con cứ như là nhìn thấy phiên bản thu bé của bố con lúc nhỏ.”

Long Đằng Thiên nhìn tiểu Long Dập nói liền nhớ lại cái ngày con gái ông ta Long Nhã Tâm đưa Long Tư Hạo về Long gia lần đầu.

Khi bé Long Tư Hạo giống hệt như tiểu Long Dập bây giờ, rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, cho nên, lần đầu tiên ông nhìn thấy Long Tư Hạo đã yêu thích đến không thôi.

Mà giờ phút này, bởi vì nhớ đến con gái mà khóe mắt ông khẽ ướt.

Tiểu Nghiên Nghiên trông mắt lóng mắt ông lấp lánh nước, quan tâm hỏi: “Ông cố ngoại ơi, ông sao vậy ạ?”

“Không sao, ông cố ngoại không sao cả, Nghiên Nghiên, Dương Dương, nào đến đây, cùng ông cô ngoại về phòng của ông nào, ông cố ngoại có rất nhiều chuyện muốn nói với hai đứa.”

Ông đưa tay mình ra, nhìn tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đầy hiền hòa.

Hai đứa nhóc gật đầu, mỗi đứa đều nắm lấy một bên tay Long Đằng Thiên, cùng ông trở về phòng.

Lúc lên bậc thang, hai nhóc con hết sức hiểu chuyện đỡ lấy ông.

Long Đằng Thiên nhìn hai đứa nhỏ, càng nhìn càng yêu thích không thôi.

Thấy một già hai trẻ đi lên lầu, Lăng Hàn Dạ liền rõ Long Đằng Thiên đã yêu thích tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập.

Như là nhớ ra chuyện gì, anh ta xoay người híp mắt nhìn Long Tư Hạo: “Long thiếu, có một chuyện tôi quên hỏi cậu? Rốt cuộc là cậu đã mất trí nhớ như thế nào? Hai đứa nhóc chính là con ruột của cậu cùng vợ mình, cậu có ấn tượng gì không?”

Lăng Dianh đứng khá gần với Long Tư Hạo, cô ta ôm lấy tay anh lay lay: “Anh Tư Hạo, anh trai em nói anh nhớ anh ấy là ai, vậy còn em, anh có nhớ ra em không?”

Long Tư Hạo rút tay mình ra khỏi tay cô ta, nhìn Lăng Hàn Dạ: “Có chuyện gì thì đến thư phòng tôi nói.”

Lăng Hàn Dạ nhếch nhếch mày, cùng anh đi lên lầu.

Nhìn bọn họ đi lên lầu, Lê Hiểu Mạn có chút ủ rũ ngồi xuống sofa trong phòng khách, đầu mày khẽ chau, trên mặt viết đầy đủ một dòng “Tôi đang có tâm sự.”

Nhìn dáng vẻ mất mát của Lê Hiểu Mạn, Lăng Dinah bèn đi đến ngồi xuống cạnh cô: “Lê Hiểu Mạn, anh Tư Hạo thật sự bị mất trí nhớ?”

Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn cô ta, gật nhẹ: “Ừm.”

Nếu đổi lại là trước đây, nhất định Lăng Dinah sẽ thừa cơ hội này mà khiêu khích cùng đả kích cô một chặp mới thôi, hoặc có thể cô ta còn nói ‘Trời ơi, quá tốt rồi, tôi có thể nhân cơ hội này mà cướp lại anh Tư Hạo’, nhưng bây giờ trông thấy dáng vẻ mất mát của Lê Hiểu Mạn, cô ta không còn có ý nghĩ đả kích cô nữa, trái lại còn cảm thấy rất thông cảm cho cô.

Lần đầu tiên cô ta mở miệng an ủi Lê Hiểu Mạn: “Mất trí nhớ thì mất trí nhớ, cũng chả phải chuyện gì lớn lao, chỉ cần anh Tư Hạo vẫn ở cạnh cô là được, hai người còn có cả đời thời gian, chỉ cần cô nỗ lực kiên trì, không biết chừng có một ngày anh Tư Hạo sẽ nhớ ra cô.”

Thấy Lăng Dinah an ủi mình, Lê Hiểu Mạn có chút ngạc nhiên, lại ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe mắt nheo ý cười: “Cảm ơn cô, Dinah.”

Cô khách sáo như vậy khiến Lăng Dianh có hơi khó chịu, cô ta trừng lớn mắt nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, hiện tại anh Tư Hạo đang mất trí nhớ, cho nên tôi vẫn có cơ hội cướp anh Tư Hạo với cô, tốt nhất là cô nên giữ anh ấy cho thật chặt, nếu ngày nào đó anh ấy bị tôi cướp đi, thì cô chỉ có đường biết khóc mà thôi.”

Nói xong, cô cũng không cho Lê Hiểu Mạn lên tiếng, nghi ngờ hỏi: “Sao anh Tư Hạo bị mất trí nhớ?”

Chân mày Lê Hiểu Mạn vặn xoắn: “Tôi cũng không rõ.”

“Cô không rõ? Rốt cuộc anh Tư Hạo đã xảy ra chuyện gì khi tìm được cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.