Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1016: Không bằng, tuyên bố phá sản (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoắc Vân Hy đi lên phía trước, cau mày nói: “Ông nội, không bằng chúng ta tuyên bố phá sản đi.”

Cảm xúc của Hoắc Nghiệp Hoằng lập tức trở nên kích động: “Không được, ông tuyệt đối sẽ không tuyên bố Hoắc thị phá sản, Hoắc thị chỉ tạm thời không thể quay vòng vốn, còn chưa tới mức phá sản.”

Hoắc Vân Hy nhíu chặt mày lại: “Ngân hàng đang thúc giục trả khoản nợ, hai nhà cung ứng cũng đang khẩn trương yêu cầu Hoắc thị thanh toán các khoản nợ, nếu không tuyên bố phá sản, công ty...”

Hoắc Nghiệp Hoằng cắt đứt lời của ông ta: “Chuyện này ông đã nghĩ đến biện pháp, tóm lại là ông tuyệt đối sẽ không để cho Hoắc thị tuyên bố phá sản, cháu đi ra ngoài trước đi.”

Hoắc Vân Hy chăm chú nhìn ông nội của mình, biết anh ta không khuyên được ông ta, vì vậy cũng không khuyên nữa.

Hoắc thị đã hết cứu được nữa rồi, trừ phi có người chịu rót một khoản vốn lớn vào Hoắc thị, mới có thể giúp Hoắc thị vận hành được bình thường, nhưng danh dự của Hoắc thị đã bị tổn hại, cho dù có rót vốn vào, cũng khó có thể trốn khỏi số phận bị phá sản.

Anh ta không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi thư phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng.

Anh ta vừa mới trở về phòng, Lý Tuyết Hà đã vào trong phòng của anh ta.

“Vân Hy.”

Lý Tuyết Hà cầm năm bức hình trong tay, sau khi đi vào thì trực tiếp đóng cửa phòng của Hoắc Vân Hy lại.

Thấy vẻ mặt tươi cười của Lý Tuyết Hà, Hoắc Vân Hy cau mày lại: “Hôm nay con đã mệt lắm rồi, con muốn đi ngủ, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau.”

Bây giờ anh ta không muốn nói gì với người mẹ này cả, trừ khi buộc phải nói.

Lý Tuyết Hà thấy thái độ của anh ta không lạnh không nóng, trong đầu rất không cao hứng, nhưng bà ta không thể hiện lên trên mặt.

Bà ta mỉm cười đi lên trước, lấy năm bức ảnh trong tay ra, lấy từng bức từng bức cho Hoắc Vân Hy nhìn: “Vân Hy, con nhìn mấy cô gái này xem, con thích ai nhất nào? Bọn họ đều xuất thân từ danh môn, có thể xứng với con.”

Hoắc Vân Hy nhìn cũng không thèm nhìn, anh ta lãnh đạm nói: “Lấy đi.”

Lý Tuyết Hà thấy ngay cả nhìn anh ta cũng không thèm nhìn đã bảo bà ta lấy đi, bà ta thể hiện rõ sự tức giận lên trên mặt: “Vân Hy, mẹ chọn suốt một ngày mới lựa ra được năm bức ảnh thuận mắt, ngay cả nhìn con cũng không thèm nhìn, con cũng quá không cho mẹ mặt mũi rồi đấy.”

Hoắc Vân Hy nhìn vẻ mặt ủy khuất và tức giận của Lý Tuyết Hà, thật sự cảm thấy mẹ của anh ta càng sống càng xấu tính, tại sao mẹ của anh ta không giống như những người mẹ khác vậy, tại sao mẹ của anh ta lại là một người như vậy?

Anh ta không được hưởng tình thương của cha, giống vậy, anh ta cũng không được hưởng thụ tình thương của mẹ.

Anh ta nhăn mặt lại, lạnh nhạt nói: “Con sẽ không cưới bọn họ, mẹ lấy hết đi, bây giờ Hoắc thị đang đối mặt với nguy cơ phá sản, mẹ còn có tâm tình nhìn những thứ này.”

“Vân Hy, con hiểu lầm mẹ rồi, mẹ bảo con nhìn xem con thích ai, chính là vì Hoắc thị, bọn họ đều xuất thân từ danh môn, chỉ cần con cưới một người trong đó, có thể giúp Hoắc thị vượt qua nguy cơ.”

“Ha a...” Hoắc Vân Hy cười phá lên, ánh mắt anh ta nhìn Lý Tuyết Hà tràn đầy cảm xúc phức tạp: “Mẹ, mẹ bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao đến bây giờ mà mẹ còn ngây thơ như vậy? nguy cơ của Hoắc thị lần này không phải chỉ cần một cuộc liên hôn kinh tế là có thể giải quyết được, coi như có thể, con cũng không có khả năng cưới bất kỳ một ai trong số bọn họ, đời này con không có ý định kết hôn nữa.”

“Cái gì?” Lý Tuyết Hà vừa nghe thấy vậy đã hoảng sợ trợn to hai mắt, sau đó bà ta lại lo lắng nhìn Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, tại sao con không muốn kết hôn? Con không kết hôn, làm sao mẹ được ôm cháu trai?”

Nói đến đây, bà ta nghĩ đến cái gì đó, rồi sắc mặt trở nên phẫn nộ: “Vân Hy, đừng nói với mẹ, bởi vì con tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia nên con mới không muốn kết hôn nữa, cô ta cũng đã là vợ của anh cả con rồi, con con nghĩ đến cô ta làm gì? Vì con tiện nhân kia, cả đời này con đều không lập gia đình, cái này không đáng giá chút nào.”

“Đủ rồi, con không cho phép mẹ nói Mạn Mạn như vậy.” Hoắc Vân Hy lãnh đạm nhìn mẹ mình Lý Tuyết hà: “Có đáng giá hay không trong lòng con hiểu rõ, cả đời này mẹ đều không yêu ai cả, thì sao có thể hiểu được suy nghĩ của con?”

“Vân Hy, con nói chuyện với mẹ như vậy sao? Ai nói với con là mẹ không yêu ai cả?” Vẻ mặt của Lý Tuyết Hà tràn đầy ủy khuất, cảm thấy đứa con trai mà bà ta tân tân khổ khổ nuôi lớn không hiểu bà chút nào, cũng không tôn trọng người mẹ này chút nàp.

Hoắc Vân Hy lạnh lùng cong môi dưới: “Mẹ yêu cha sao? Mẹ gả cho cha là vì cái gì? Là vì vị trí Thiếu phu nhân của Hoắc gia phải không?”

Lúc ấy, danh tiếng của Hoắc gia ở thành phố K đã không phải là nhỏ, có không ít thiên kim danh viện đều muốn gả vào Hoắc gia, gả cho cha anh ta Hoắc Thần Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.