Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1019: Kiềm chế, đến cực hạn (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau lưng bị súng chĩa vào, Lê Văn Bác cũng không sợ, anh ta chỉ sợ cha mình sẽ bị thương tổn, vì vậy anh ta không dám phản kháng, chỉ có thể đi về phía trước theo lời bọn họ nói.

Lê Chấn Hoa cũng bị bắt ra khỏi phòng.

Xuống tầng dưới, có hai chiếc xe thương vụ đại chúng đậu ở chỗ đó, cách đó không xa còn có một chiếc Mercedes cao cấp, người ngồi trong xe nắm chặt quải trượng trong tay, biểu tình âm lãnh.

Lê Chấn Hoa bị đẩy vào trong một chiếc xe thương vụ đại chúng trước, sau đó là Lê Văn Bác.

Ngay lúc Lê Văn Bác bị đẩy vào trong xe, Tương Y Y cố ý đến thăm Lê Chấn Hoa vừa vặn nhìn thấy.

Cô ấy thấy Lê Văn Bác bị người ta chĩa súng vào người, cô ấy lo lắng gọi tên anh ta theo bản năng: “Anh Văn Bác.”

Nghe thấy giọng nói của Tương Y Y, Lê Văn Bác ngước mắt lên nhìn về phía cô ấy.

Tương Y Y vừa hô lên tự nhiên là dẫn tới sự chú ý của mấy vệ sỹ kia, bọn họ đều nhìn về cô ấy.

Bởi vì lo lắng cho Lê Văn Bác, Tương Y Y đi lên trước: “Các người là ai, tại sao lại muốn bắt anh Văn Bác.”

Lê Văn Bác thấy cô ấy tới, anh ta cau mày lại: “Đừng tới đây.”

“Anh Văn Bác, tại sao bọn họ muốn bắt anh?”

Sáu vệ sỹ thấy Tương Y Y và Lê Văn Bác có quen biết, sau khi đẩy Lê Văn Bác vào trong xe, có ba vệ sỹ đi về phía Tương Y Y.

Thấy vậy, Tương Y Y lui về phía sau một bước: “Các người... Các người muốn làm gì?”

Sau đó, cô ấy xoay người chạy đi, bởi vì chỉ có chạy đi, cô ấy mới có thể báo cảnh sát cứu Lê Văn Bác.

Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái sao có thể chạy thoát khỏi ba người đàn ông, cô ấy không chạy được mấy bước, đã bị bọn họ bắt lại, sau đó cũng bị đẩy vào trong xe.

Lê Chấn Hoa bị đẩy vào trong một chiếc xe, mà Tương Y Y và Lê Văn Bác thì bị đẩy vào trong một chiếc xe khác.

Có ba vệ sỹ ngồi trong xe cùng bọn họ, trong tay bọn họ đều có súng.

Sau ót Lê Văn Bác và Tương Y Y đều bị chĩa súng.

Tương Y Y lo âu nhìn Lê Văn Bác bên cạnh mình: “Anh Văn Bác, anh thế nào rồi? Bọn họ có làm anh không?”

Lê Văn Bác áy náy nhìn Tương Y Y: “Là anh liên lụy em.”

Nếu không phải vì anh ta, cô ấy cũng sẽ không bị mấy tên vệ sỹ kia bắt đi.

Tương Y Y mỉm cười nhìn Lê Văn Bác, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, nếu ngại thì lần sau em khiến anh liên lụy.”

Thấy cô lạc quan như vậy, Lê Văn Bác nhíu mày lại, trong lòng lại cảm thấy áy náy.

Tương Y Y dời tầm mắt khỏi mặt của anh ta, cô ấy nhìn về phía tài xế đang lái xe: “Rốt cuộc thì các người là ai? Muốn dẫn chúng tôi đi đâu?”

“Im miệng, cô còn dám nói thêm câu nữa, tôi sẽ nổ súng.”

Sau lưng truyền đến tiếng uy hiếp hung ác của vệ sỹ, Tương Y Y ngậm miệng lại, nhìn về phía Lê Văn Bác.

Từ sau lần Lê Văn Bác nói cô ấy không phải là mẫu người mà anh ta thích, cô đã bị đả kích rất lớn, đoạn thời gian đó cô rất thương tâm rất khó chịu.

Tuy nhiên, bây giờ cô đã điều chỉnh xong, cô sẽ không dễ dàng buông bỏ Lê Văn Bác như vậy đâu, cô ấy nhất định phải theo đuổi được anh ta.

“Anh Văn Bác, em sợ.”

Nói xong lời này, cô ấy chủ động tựa đầu vào trên vai Lê Văn Bác, khóe miệng khẽ hiện ra nụ cười tinh nghịch.

Có lúc con gái nên chủ động một chút, đây là lời cô nghe được từ một khuê mật của cô.

Vì vậy, bây giờ cô sẽ chủ động hơn.

Bởi vì hành động này của cô mà Lê Văn Bác cảm thấy kinh ngạc, anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

...

Thủy Lộ Hồ

Bởi vì Lê Hiểu Mạn nói ngày nào Long Tư Hạo chưa khôi phục lại trí nhớ thì ngày đó cô sẽ không thân thiết với anh, vì vậy hai ngày qua, hai người nằm trên một cái giường cũng chỉ đơn thuần ngủ.

Lê Hiểu Mạn nhớ lại chuyện sáng sớm bị Long Tư Hạo đè ở trên giường, bá đạo dây dưa miệng lưỡi với cô hơn nửa giờ.

Giống như trước đây, Long Tư Hạo hôn cô đến nghẹt thở, mới chịu bỏ qua cho cô.

Sau khi được tự do, cô thở dốc từng hồi từng hồi một, hàng lông mi dài cũng rung động theo động tác thở hổn hển của cô, mang theo phong tình quyến rũ.

Cũng bởi vì động tác thở hổn hển của cô mà bộ ngực đầy đặn hơi rung động theo, hấp dẫn tầm mắt của Long Tư Hạo.

Lúc nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của anh dần trở nên nóng bỏng, ánh mắt tràn đầy lửa tình.

Hai người có một đoạn thời gian không âu yếm, nên với Long Tư Hạo có nhu cầu mãnh liệt về phương diện kia mà nói, anh đã bị áp chế đến cực hạn rồi.

Lê Hiểu Mạn vô tình đối mặt với ánh mắt nóng bỏng tràn đầy lửa tình kia của anh, trong lòng không khỏi run lên, cô rũ mi mắt xuống: “Tư Hạo, nên dậy rồi.”

Long Tư Hạo không lên tiếng đáp lại, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, rồi mới xuống giường đi vào phòng tắm.

Sau khi anh đi vào một lát, Lê Hiểu Mạn mới xuống giường, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.