Nghe anh ta nói vậy, Lê Hiểu Mạn lại hiểu ra một chuyện: “Anh hiểu Tư Hạo nhỉ, hiểu hơn cả tôi, có lẽ còn hiểu anh ấy hơn bản thân anh ấy luôn, nếu nước hoa và đồ ăn kích dục là vì thử tôi có mang thai không, lúc tôi mang thai Nghiên Nghiên, vì sao anh còn cho người đụng tôi, hại tôi suýt nữa xảy ra tai nạn?”
Anh ta lạnh lùng nhìn Lê Hiểu Mạn, lạnh nhạt nói: “Cô nói xem, lúc cô mang thai Nghiên Nghiên, đúng là lúc Tư Hạo nhận trị liệu ở Mĩ, mà lúc đó cô làm gì? Khi sinh mạng Tư Hạo bị đe dọa, nhớ mong cô, cô lại ở cùng thằng đàn ông khác, cô không khiến anh ấy thất vọng sao?”
“Tôi ở cùng người đàn ông khác?” Lê Hiểu Mạn buồn cười nhìn anh ta: “Anh nói Hàn Cẩn Hi sao? Anh ấy chỉ đơn thuần chăm sóc tôi, tôi và anh ta căn bản không ở cùng nhau. “
Năm năm trước sau khi Lê Hiểu Mạn chạy khỏi khách sạn đụng phải Hàn Cẩn Hi, bị anh lấy dự án xây dựng làng du lịch ở đảo đánh cá làm lý do đưa cô tới đó, yêu cầu cô ở lại giám sát tiến độ công trình.
Ở đó hơn một tháng, cô phát hiện mình mang thai, hơn nữa từ tháng thứ hai mang thai phản ứng của cô rất mãnh liệt, nôn cực nhiều, chảy máu, thai không ổn định, chân sưng phù, Hàn Cẩn Hi thấy cô vất vả như vậy, động lòng trắc ẩn mới chăm sóc cô.
Sau đó Hàn Cẩn Hi đưa cô đi kiểm tra thai sản, thường xuyên đến nhà cậu cô thăm hỏi, thậm chí còn cùng cô đi học vài khóa cho phụ nữ mang thai.
Lúc ấy Tô Dịch có cho người ta âm thầm giám thị Lê Hiểu Mạn, khi anh thấy ảnh Lê Hiểu Mạn thường xuyên qua lại với Long Quân Triệt, anh ta liền cảm thấy Lê Hiểu Mạn có lỗi với Long Tư Hạo.
Uổng cho Long Tư Hạo khi bệnh tình nguy kịch vẫn luôn nhớ đến cô, nghĩ về cô, luôn suy nghĩ vì cô, đưa tất cả tài sản cho cô, còn suýt nữa vì đi tìm cô mà mất mạng, còn cô sau khi rời xa anh không bao lâu lại đi tìm người đàn ông khác, còn mang thai.
Cho nên lúc ấy anh ta hoài nghi đứa nhỏ không phải của Long Tư Hạo, hiểu lầm nên cho người đụng cô.
Kết quả cô lại sinh non, ngày thứ ba sau khi cô sinh ra Nghiên Nghiên, anh ta xông vào phòng bệnh của cô chính là muốn mang Nghiên Nghiên đi, sau đó xác định bé thật ra có phải con của Long Tư Hạo hay không.
Sau đó anh ta điều tra một hồi mới xác định Tiểu Nghiên Nghiên là con gái Long Tư Hạo.
Từ đầu tới giờ anh ta chưa từng thực sự muốn giết Tiểu Nghiên Nghiên, cũng không thực sự muốn giết Tiểu Long Dập.
Sau đó Lê Hiểu Mạn mang theo Tiểu Nghiên Nghiên trở về thành phố K, anh ta cũng không muốn giết hai người.
Khi anh ta biết Lạc Thụy trộm đem tóc của Tiểu Nghiên Nghiên và Long Tư Hạo đi làm xét nghiệm DNA, đầu tiên anh ta đi tìm bác sĩ nọ, uy hiếp người đó đưa báo cáo giả cho Lạc Thụy.
Mục đích của anh ta rất đơn giản, chia rẽ bọn họ, bởi vì anh ta cảm thấy Lê Hiểu Mạn căn bản không xứng với Long Tư Hạo.
Cô rất tùy hứng, cũng quá yếu đuối, không hợp với Long Tư Hạo, cô chỉ biết tạo thêm phiền toái cho anh, không giúp được anh cái gì.
Lúc trước anh ta trộm long tráo phụng đem Tiểu Long Dập đi mục tiêu duy nhất chỉ là muốn chặt đứt liên hệ duy nhất giữa cô và Long Tư Hạo.
Đem Tiểu Long Dập giao cho Sophie nuôi nấng là quyết định sai lầm nhất của anh ta, Sophie căn bản không phải một người mẹ tốt.
Sau khi thu lại tất cả suy nghĩ, Tô Dịch lạnh lùng nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, nếu cô có thể trả giá tương đương trong tình cảm với Tư Hạo, không tổn thương anh ấy, không tùy hứng, tôi cũng sẽ không chán ghét cô nhằm vào cô như thế, cũng sẽ không xen vào phá hoại chia rẽ hai người, tình cảm của cô đối với Tư Hạo kém xa tình yêu anh ấy dành cho cô, anh ấy yêu sâu đậm, mà cô yêu lại tùy hứng. Giá như trước kia cô có ôn nhu săn sóc được một chút, giá như khi xưa cô mạnh mẽ hơn một chút, Tư Hạo yêu cô có thể yêu thoải mái hơn một chút, anh ấy lúc nào cũng phải lo lắng cho an nguy của cô, phải băn khoăn tâm tình của cô, băn khoăn về người nhà cô, muốn thay cô chu toàn tất cả mọi mặt, tôi thật sự cảm thấy được anh ấy quá mệt mỏi.”
Nghe Tô Dịch nói vậy, Lê Hiểu Mạn không biết vì sao hốc mắt lại ươn ướt: “Tôi thừa nhận, trước kia tôi không tốt, luôn tùy hứng, tôi tổn thương Tư Hạo, tình cảm giành cho anh ấy kém xa so với anh ấy yêu tôi, nhưng tôi đã thay đổi, dùng tất cả sinh mạng mình để yêu Tư Hạo, tôi sẽ dùng cả đời mình bù lại cho anh ấy, tôi sẽ không để anh ấy tổn thương nữa, sẽ không tùy hứng nữa, nhưng trước kia tôi không tốt có thể trở thành lý do anh giết mẹ tôi sao? Cho dù anh muốn nhằm vào tôi, anh cũng còn cách khác mà, anh nhất định phải giết chết mẹ tôi sao?”
Tô Dịch nhíu mày, ánh mắt hiện lên một tia áy náy: “Mẹ cô chết, tôi chỉ có thể nói xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Lê Hiểu Mạn hai mắt đẫm lệ nhìn anh ta: “Anh chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao? Tô Dịch, nếu muốn nhằm vào tôi thì anh cứ nhắm thẳng vào tôi đây này, xin anh buông tha người nhà tôi đi, cậu tôi bọn họ với anh không thù không oán, bọn họ vô tội, anh thả bọn họ đi, coi như tôi cầu xin anh.”
Tô Dịch nhìn cô lảo đảo ngã xuống: “Trò chơi còn chưa chấm dứt, tôi không thể thả bọn họ, chẳng lẽ cô không muốn biết tôi vì sao lại vì chuyện cô từng tổn thương Tư Hạo mà chán ghét cô sao? Cô không muốn biết vì sao tôi quan tâm Tư Hạo đến thế sao?”
Lê Hiểu Mạn vì đang bị Tô Dịch nắm cổ tay, cô không giãy ra được, không thể đi cứu cậu mình, bởi vì sợ Tô Dịch đột nhiên ấn điều khiển từ xa kíp nổ bom, cô chỉ đành nghe theo lời anh ta hỏi: “Vì sao?”
Tô Dịch cười khẽ, nói: “Bởi vì Tư Hạo với tôi mà nói chính là người thân, người thân duy nhất, anh ấy là người duy nhất trên đời này thật sự quan tâm đến tôi, không coi tôi như súc sinh, là anh ấy khiến tôi biết hóa ra mình còn là một con người, là anh ấy khiến tôi nhặt lại tự tôn, sống như một con người. Sở dĩ tôi đồng ý ở Knox ở lại bên cạnh Tư Hạo làm gian tế và cơ sở ngầm của Knox, chính là muốn biết Knox thật ra muốn làm gì, tôi sợ ông ta tổn thương Tư Hạo...”
Nói đến đây, anh ta nhìn đồng hồ trên tay: “Còn thời gian, tôi kể một câu chuyện cho cô nghe, lúc tôi kể câu chuyện đó, tốt nhất cô đừng giãy dụa, nếu không, tôi sẽ kíp nổ bom, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận.”
Lập tức anh ta nghiêm túc nói: “Có một thằng bé, nó sinh ra ở nông thôn, trong nhà nghèo khó, chỗ nó ở không tránh được gió chẳng che nổi mưa, ba nó sau khi sinh ra nó không lâu bị tai nạn lao động mà chết, nhưng bọn họ lại không nhận được bồi thường tương ứng. Sau đó mẹ nó phải chịu trách nhiệm gánh vác gia đình, thân thể mẹ nó vốn không tốt, bởi vì mệt nhọc quá độ mà một ngày nọ bất ngờ qua đời, dưới sự giúp đỡ của mọi người, đứa bé kia mới có thể làm hậu sự đơn giản đến không thể đơn giản hơn cho mẹ mình...”
Nói đến đây, Tô Dịch ngừng lại, đôi mắt đã ươn ướt vài phần, ký ức thống khổ thời thơ ấu khiến anh ta đến bây giờ nhớ tới lại trong lòng vẫn cảm thấy bi thống không thôi.
“Sau đó, đứa bé chỉ có sáu tuổi kia biến thành trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, sáu tuổi nó đã phải ra ngoài tìm việc kiếm sống, vì nó phải nuôi sống bản thân, nó thường xuyên bị bạn cùng lứa tuổi bắt nạt đánh chửi, mắng nó là đứa con hoang không cha không mẹ. Cô căn bản không thể tưởng tượng đến đứa bé sáu tuổi kia bị ngược đãi, đánh chửi nhục mạ nhiều đến mức nào đâu, mỗi lần bị đánh, nó đều đau đến phát khóc đến tận hừng đông, ngày hôm sau ngay cả ngồi dậy cũng không nổi, nó chỉ có thể nằm, không người hỏi thăm. Một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, trên người nó không ngày nào không bị thương, vết thương lớn vết thương nhỏ chồng chất, nếu không phải có người nhìn không nổi chạy tới ngăn cản, nó đã sớm bị đánh chết...”