Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1042: Tiểu tử thúi, dám uy hiếp ông ngoại?



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh chớp chớp mắt: “Không phải là ông ngoại không nhận cha đẻ của Hiểu Hiểu hay sao? Không phải là ông đã dặn Long gia từ trên xuống dưới không ai được nhắc đến tên ông ấy hay sao? Nếu ông ngoại đã không nhận ông ấy, thì ông ấy không phải là con trai của ông ngoại, vậy sao cháu và Hiểu Hiểu lại là anh em họ được? Nếu ông ngoại thích, ông ngoại hoàn toàn có thể coi Hiểu Hiểu là cháu gái ruột của ông ngoại để đối đãi: “Cháu gái ruột” và cháu ngoại của ông vui kết lương duyên, đây chính là thân lại càng thêm thân, đây không phải là rất tốt sao?”

Nghe thấy những lời này của anh, Long Đằng Thiên vẫn phùng mang trợn mắt.

Long Tư Hạo ưu nhã vắt chéo hai chân thon, giọng nói thanh nhuận êm tai, anh bá đạo nói: “Ông ngoại, cháu đã nhận định Hiểu Hiểu rồi, vất vả lắm chúng cháu mới đi tới hôm nay, tốt nhất là lúc này ông ngoại đừng lấy những lý do không đâu để ngăn cản cháu và Hiểu Hiểu chung một chỗ, nếu không, cháu sẽ mang Hiểu Hiểu, Nghiên Nghiên, Dương Dương, biến mất ở trước mắt của ông, để cho ông vĩnh viễn cũng không tìm được.”

Dứt lời, anh đứng lên, cười nói: “Cháu đi xem vợ cháu đây, cũng không bồi ông ngoại nữa.”

Long Đằng Thiên trợn mắt nhìn Long Tư Hạo: “Tiểu tử thúi, cháu dám uy hiếp ông ngoại?”

Long Tư Hạo mỉm cười nói: “Cháu uy hiếp ông ngoại, ông ngoại có thể làm gì được cháu?”

Nói xong lời này, anh liền xoay người đi thẳng lên tầng.

Long Đằng Thiên thì tiếp tục phùng mang trợn má, ai cũng không uy hiếp được Long Đằng Thiên ông, người duy nhất có thể uy hiếp được ông lại chính là cháu ngoại này của ông.

Ông đột nhiên nghĩ đến, ngoài cháu ngoại của ông ra, còn có vợ của cháu ngoại cũng có thể uy hiếp được ông.

Lúc Long Tư Hạo trở lại phòng ngủ, Lê Hiểu Mạn đang nhận một cú điện thoại, là Lạc Thụy gọi cho cô, liên quan tới chuyện của vị bác sỹ người Mỹ đó.

Thập đại thợ săn đã tìm được bác sỹ người Mỹ đó, bọn họ đang chạy về quốc nội, ngoài thập đại thợ săn ra, còn có Âu Dương Thần.

Ba ngày sau khi Lê Hiểu Mạn trở lại thành phố K quốc nội, anh ta và thập đại thợ săn, cùng với sự giúp đỡ của cảnh sát Pháp, đã đi vào núi Mont Saint-Michel đưa tất cả các hài cốt ở trong sơn cốc ra khỏi Mont Saint-Michel.

Trước mắt, các chuyên gia của nước Pháp bên kia đang lấy dùng phương thức xét nghiệm DNA để tìm ra hài cốt của ông nội Âu Dương Thần.

“Hiểu Hiểu.”

Thấy anh gọi cái tên này, Lê Hiểu Mạn khẽ chớp mắt, sau đó cô xoay mình ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy y cười nhìn anh.

Đợi sau khi anh đi tới cạnh giường, cô chủ động ôm lấy anh: “Anh vừa mới đi đâu vậy?”

Long Tư Hạo dùng hai tay khẽ bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh dịu dàng nhìn cô: “Anh trò chuyện với ông ngoại một lát, nhớ anh?”

“Vâng.” Lê Hiểu Mạn thoải mái gật đầu: “Tư Hạo, anh... trí nhớ của anh đã khôi phục rồi sao?”

Long Tư Hạo hơi cau mày lại: “Còn không có, nghe Dạ Hàn nói, em muốn theo đuổi anh, muốn cho anh yêu em lần nữa.”

Lê Hiểu Mạn gật đầu lần nữa: “Đúng vậy, vậy bây giờ anh yêu em không?”

Long Tư Hạo cong môi cười, anh nắm lấy cằm của cô, nhẹ nhàng điểm ở trên môi của cô: “Em cảm thấy thế nào?”

Lê Hiểu Mạn hơi suy tư, rồi nói: “Em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Dứt lời, cô đang muốn xuống giường, Long Tư Hạo đã thuận thế áp cô ngã xuống giường.

Ánh mắt anh nhìn cô sáng quắc, đôi mắt sâu thẳm tựa như muốn phun ra lửa, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Hiểu Hiểu, đã rất lâu rồi chúng ta không âu yếm.”

“Ừ.” Lê Hiểu Mạn khẽ lên tiếng, nhướn mày nhìn anh: “Nhưng anh chưa khôi phục trí nhớ, chúng ta không thể thân thiết được, em tuyệt đối không thể phản bội lại Tư Hạo trước lúc mất trí nhớ được.”

Long Tư Hạo khẽ híp mắt lại, hôm nay anh không thể không ăn cô sạch sẽ được.

Đôi môi nóng bỏng của anh dán lên bờ môi căng mọng của cô: “Hiểu Hiểu, cho dù anh chưa khôi phục trí nhớ, nhưng chúng ta là vợ chồng, thân thiết là hợp pháp, thân là người chồng hợp pháp của em, ngày nào anh cũng cần phải làm hết chức trách của một người chồng. Anh đã vắng vẻ em lâu như vậy, không thể tiếp tục thờ ơ nữa, hơn nữa anh cũng không ngại em cắm sừng anh trước khi mất trí nhớ.”

Lê Hiểu Mạn vô tội chớp mắt nhìn: “Nhưng em ta để ý.”

Long Tư Hạo cong môi lên: “Anh không ngại.”

“Ông cũng để ý.”

Giọng nói đột nhiên vang lên, làm cả Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều giật mình.

Hai người co rút khóe môi, đồng thời quay đầu lại, thấy Long Đằng Thiên đang phùng mang trợn mắt đứng ở sau lưng bọn họ, mà cửa phòng ngủ đang mở rộng.

Vừa rồi lúc Long Tư Hạo đi vào chưa đóng cửa, vì vậy Long Đằng Thiên liền tiến vào.

Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo còn đè ở trên người mình, lại bị Long Đằng Thiên nhìn thấy, mặt cô “Bùm “ đỏ lên, cảm thấy rất xấu hổ.

“Ông ngoại.” Cô lên tiếng gọi, rồi lấy tay đẩy Long Tư Hạo ra.

Long Đằng Thiên nhìn Long Tư Hạo đang xụ mặt sắc: “Cháu ngoại ngoan, ông ngoại nói gì với cháu cháu đều quên rồi sao? Bây giờ là giai đoạn mấu chốt của nha đầu này, cháu nằm ở trên người con bé như vậy, nhỡ cháu đè hỏng chắt nhỏ của ông thì làm sao? Còn không mau đứng lên cho ông.”

Long Tư Hạo cau mày lại, bất đắc dĩ đứng lên.

Bây giờ anh muốn làm nóng người với Hiểu Hiểu của anh cũng không được, không phải bị hai nhóc con nhà mình quấy rầy, thì cũng bị ông ngoại quấy rầy.

Xem ra sau này anh muốn thân thiết với Hiểu Hiểu, thì phải đi khách sạn “Thuê phòng” rồi.

Long Đằng Thiên hung hăng trợn mắt nhìn anh: “Nếu cháu còn không thể không chế được nữa, thì tới phòng của ông ngủ ngay lập tức.”

Dứt lời, lúc ông nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, sắc mặt lại trở nên từ ái: “Nha đầu, cháu cảm thấy thế nào? Bụng cháu có đau không? Tiểu tử thúi kia có đè lên cháu hay không?”

Lê Hiểu Mạn thấy Long Đằng Thiên hỏi như vậy, biết ông vẫn còn hiểu lầm cô mang thai, cô càng cảm thấy xấu hổ, cô giải thích: “Ông ngoại, thật ra thì cháu không...”

Không đợi Lê Hiểu Mạn nói xong, Long Tư Hạo đã tiếp lời của cô: “Thật ra thì Hiểu Hiểu không sao.”

“Tư Hạo.” Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo không để cho cô nói cho Long Đằng Thiên biết cô không mang thai, trong lòng không hiểu gì nhìn anh.

Long Đằng Thiên liếc nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt rơi vào cái bụng bằng phẳng của Lê Hiểu Mạn: “Không sao là tốt rồi.”

Mặc dù đã có Nghiên Nghiên và Dương Dương, nhưng ông không ngại có nhiều chắt ngoại hơn nữa.

Ông cũng hy vọng Long gia có thể náo nhiệt hơn.

Long Tư Hạo nhìn ông, hỏi: “Ông ngoại tới có chuyện gì vậy ạ?”

Nụ cười trên mặt Long Đằng Thiên dần tiêu tan, ông nhăn trán nói: “Cháu ngoại ngoan, đã mấy thập niên rồi ông ngoại không gặp Quân Triệt, ông ngoại muốn đi thăm nó, không biết nó đang ở bệnh viện nào?”

Mặc dù hơn hai mươi năm trước, sau khi Long Quân Triệt căng thẳng với ông thì rời khỏi Long gia, ông đã vô cùng tức giận, thậm chí còn hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai trên dưới Long gia nhắc đến tên ông ấy, nhưng chuyện đã qua nhiều năm rồi, cho dù trong lòng ông có nhiều oán hận hơn nữa, ngăn cách lớn hơn nữa thì cũng đều tan thành mây khói.

Ông đã lớn tuổi rồi, bây giờ có thể sống thêm ngày nào thì hay ngày ấy, không có được một cái hai mươi mấy năm nào nữa, bây giờ ông cũng đã nhìn thoáng hơn rồi, những chuyện đúng sai trước kia đều không quan trọng, làm cha cũng không thể ghi hận con trai đến chết.

Mặc dù Long Quân Triệt không phải là con ruột của ông, ông cũng vẫn coi nó là con ruột để đối đãi.

Bây giờ ông chỉ muốn an ổn cùng con cháu vượt qua tuổi già mà thôi.

Lê Hiểu Mạn nghe thấy ông nhắc tới hai chữ "Quân Triệt", tự nhiên liên tưởng đến Long Quân Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.